*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Mứt Chanh
Tô Hoài Cẩn ngửi được mùi tanh, mùi tanh kia lập tức sộc lên, xông thẳng lên não. Tô Hoài Cẩn chưa ngửi qua thứ mùi tanh như vậy trong đời, trong nháy mắt thiếu chút nữa đã nhổ ra.
Tô Hoài Cẩn nhanh chóng che miệng lại, còn Tiết Trường Du dò hỏi liên tục, Tô Hoài Cẩn xua tay nói: "Không sao, không sao."
Tiết Trường Du cũng không biết nàng bị làm sao vậy, sắc mặt đột nhiên tái nhợt, trên trán còn ra mồ hôi, trông thực sự khiến người ta lo lắng.
Tiết Trường Du đỡ Tô Hoài Cẩn, ngắt ngang lời nói vừa rồi cũng không tiếp tục nữa: "Vậy mau trở về phòng đi, ta đỡ nàng."
Hai người cùng nhau đi về phòng, Lục Y vừa lúc đón ở cửa, nhìn thấy Tô Hoài Cẩn thì kinh ngạc: "Tiểu thư, người làm sao vậy?"
Tô Hoài Cẩn xua tay, nói: "Không sao đâu."
Lục Y nhanh chóng đỡ Tô Hoài Cẩn đi vào trong, cười nói: "Tiểu thư, bữa tối đã dọn xong, Vương gia có muốn dùng bữa cùng không ạ?"
Tiết Trường Du đương nhiên muốn ngồi cùng bàn dùng bữa với Tô Hoài Cẩn, đây là cầu còn không được, không biết Tô Hoài Cẩn cảm thấy thế nào.
Tiết Trường Du lén nhìn về phía Tô Hoài Cẩn, bộ dạng kia giống như nàng dâu nhỏ bị người ta ức hiếp. Trán Tô Hoài Cẩn nhảy loạn, vội vàng giơ tay ngăn chặn thái dương, nói: "Nếu Vương gia không chê thì......"
Nàng còn chưa nói xong, Tiết Trường Du đã nói một tràng: "Không chê, không chê, sao có thể ghét bỏ?"
Lục Y cười tủm tỉm nói: "Vậy thật tốt quá, Lục Y thêm một bộ chén đũa nữa cho Vương gia!"
Lục Y nói xong tựa như đặc biệt vui, tung tăng nhảy nhót đi ngay.
Tô Hoài Cẩn hơi bất đắc dĩ, ngồi xuống chuẩn bị dùng bữa tối. Tiết Trường Du ngồi ở bên cạnh, có nha hoàn bưng chậu nước tiến vào mời Tô Hoài Cẩn và Tiết Trường Du rửa tay.
Tiết Trường Du vội vàng đứng lên, thế nhưng muốn đoạt chậu nước với nha hoàn. Nha hoàn cũng không phải là Lục Y, Lục Y thấy nhiều rồi, bởi vậy thấy nhiều không trách. Nha hoàn kia sợ tới mức linh hồn nhỏ bé đều không còn, trừng mắt to, vẻ mặt bị hoảng sợ.
Tiết Trường Du "đoạt" chậu nước qua, tự mình bưng cho Tô Hoài Cẩn rửa tay. Sau khi rửa tay cũng "đoạt" khăn vải nha hoàn mang tới lại đây, đưa cho Tô Hoài Cẩn lau tay.
Tô Hoài Cẩn nhìn dáng vẻ hồn phi phách tán của nha hoàn thì vẻ mặt bất đắc dĩ, nói: "Vương gia, người cũng rửa tay đi."
Tiết Trường Du lúc này mới cười, nói: "Suýt nữa đã quên."
Hắn nói xong, lúc này mới đi rửa tay. Xoay người lại, Lục Y đã trở lại, thêm một bộ chén đũa, sau đó chỉ huy bọn nha hoàn mang thức ăn.
Lục Y cười nói: "Tới tới, đặt ở chỗ này."
Sau đó nói với Tô Hoài Cẩn: "Tiểu thư, đây là món người thích ăn nhất. Sáng sớm hôm nay, rất nhiều ngư dân mang cá mới về, còn là mẻ tươi sống, đưa đến đây, nói là trước kia tiểu thư người có ân với bọn họ bởi vậy đánh được mẻ cá mới, đưa cho tiểu thư ạ!"
Lục Y nói, xong thì thì tự tay đặt thức ăn ở trước mặt Tô Hoài Cẩn rồi mở nắp ra.
Thoáng dọn ra!
Một mùi tanh lập tức ập vào mặt, sặc Tô Hoài Cẩn ngạt thở, chỉ cảm thấy đau đầu muốn nứt ra, ngực tắc nghẽn, thật sự nhịn không được "oẹ!" một tiếng, lại muốn nhổ ra, vội vàng duỗi tay che miệng mình lại, nhanh chóng đứng dậy.
Lục Y với vẻ mặt mê mang, nói: "Tiểu thư! Tiểu thư người làm sao vậy?!"
Lục Y vẫn luôn đi theo tiểu thư, biết khẩu vị của tiểu thư. Tiểu thư trước kia thích nhất cá hấp, ăn cả bữa cũng không đủ ăn. Hiện giờ mẻ cá hấp mới này đặt ở trước mặt, thế nhưng dáng vẻ lại muốn nôn ra, tất nhiên là không thoải mái.
Tiết Trường Du cũng hoảng sợ, vội vàng đứng dậy tới đỡ Tô Hoài Cẩn: "Cẩn Nhi? Cẩn Nhi nàng làm sao vậy? Không thoải mái sao? Lục Y, mau đi truyền đại phu!"
Lục Y đáp lời liên tục, luống cuống tay chân chạy tới kêu đại phu.
Tiết Trường Du còn tương đối cơ trí, chạy nhanh bưng mâm cá hấp kia lên, chân dài chạy ra đặt trên bàn đá bên ngoài để hương cá hấp rời xa Tô Hoài Cẩn, lúc này mới bước nhanh lại chạy trở về.
Tô Hoài Cẩn hít hai hơi, Tiết Trường Du rót một ly trà cho nàng, lúc này mới hơi khoẻ một ít.
Tiết Trường Du thấy sắc mặt của nàng khôi phục không ít thì trong lòng thở phào một hơi, quan tâm mà nói: "Trước ngồi một lát, đại phu một lát sẽ đến."
Tô Hoài Cẩn được một lúc thì thấy đỡ hơn và không thấy khó chịu nữa. Chỉ là vừa rồi, cũng không biết như thế nào, đột nhiên lại thấy ghê tởm, hơn nữa cảm thấy hương vị cá thật là "tội ác tày trời", thiếu chút nữa sặc chết mình!
Hai người đang chờ đại phu lại đây, kết quả đại phu chưa từng tới, ngược lại là Ngụy Hổ đi vào tới, chắp tay nói: "Vương gia, tiểu thư, công chúa Thương Dương cho mời, nói là muốn trả lời Vương gia và tiểu thư."
Tô Hoài Cẩn vừa nghe thế thì lập tức cười rộ lên: "Nói là cân nhắc yêu cầu một ngày, này còn chưa tới hai canh giờ đã có câu trả lời."
Tô Hoài Cẩn đứng dậy muốn qua đó, Tiết Trường Du vội vàng ngăn nàng lại: "Cẩn Nhi, sức khoẻ nàng...... Vẫn là xem qua đại phu trước rồi hãy đi."
Tô Hoài Cẩn xua tay nói: "Không cần, đa tạ Vương gia quan tâm, đã không sao rồi."
Tô Hoài Cẩn thật sự cảm giác không sao, chỉ cần không ngửi thấy mùi cá thì vẫn như bình thường.
Tiết Trường Du không lay chuyển được Tô Hoài Cẩn, đành phải đi theo Tô Hoài Cẩn ra ngoài, đến sân công chúa Thương Dương.
Công chúa Thương Dương yên lặng ngồi trong phòng, thấy bọn họ tiến vào thì hít sâu một hơi, lúc này mới nói: "Vương gia, cô nương, ta đã có đáp án."
Tô Hoài Cẩn cười cười, nói: "Công chúa làm ơn nói cho ta biết được không?"
Công chúa Thương Dương lại hít sâu một hơi, nói: "Ta đáp ứng......"
Tiết Trường Du vừa nghe thấy thì lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi. Tô Hoài Cẩn còn cảm thấy như dự kiến bên trong, dù sao công chúa Thương Dương đã là một người hết hy vọng. Ở trước nàng ấy, tri phủ thành Hà và người đứng đầu cửa thành, còn có bá tánh 33 tòa thành trì cũng đều đầu hàng như vậy.
Công chúa Thương Dương lại nói: "Nhưng ta có hai điều kiện."
Tô Hoài Cẩn cười, nói: "Công chúa cứ nói."
Công chúa Thương Dương nói: "Thứ nhất, ta mong Vương gia và cô nương tuân thủ lời hứa, không giết người vô tội, không giết bá tánh."
Tiết Trường Du thản nhiên nói: "Điểm này không cần công chúa lặp lại, cho dù là hai nước giao chiến, bổn vương cũng không lạm sát kẻ vô tội và bá tánh."
Công chúa Thương Dương gật gật đầu, lại nói: "Điểm thứ hai...... Ta cả gan xin Vương gia, chờ đợi Vương thành bị công phá, tha cho cha ta một mạng! Tuy ông không phải là một quốc quân tốt gì, nhưng...... Nhưng dù sao cũng là cha ta, còn mong Vương gia khai ân!"
Tô Hoài Cẩn nhìn thoáng qua Tiết Trường Du, vẻ mặt của Tiết Trường Du vẫn cứ thờ ơ, nói: "Bổn vương đáp ứng cô, nếu Thương Dương Vương chịu quy thuận, bổn vương còn sẽ báo cáo Hoàng Thượng, thỉnh Hoàng Thượng ban tước vị cho Thương Dương Vương."
Hắn vừa nói thế, công chúa Thương Dương cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi: "Thật tốt quá......"
Công chúa Thương Dương vỗ ngực, ngay sau đó ngẩng đầu lên nhìn về phía Tô Hoài Cẩn và Tiết Trường Du rồi nói: "Vương gia và cô nương có cái gì muốn căn dặn, đã có thể cứ việc căn dặn."
Tô Hoài Cẩn cười, nói: "Công chúa quả nhiên là thông minh, thật ra rất đơn giản, chỉ là muốn mời công chúa sau khi về vương thành, nội ứng ngoại hợp với chúng ta, mở rộng cửa thành mà thôi."
Công chúa Thương Dương không nói gì, Tô Hoài Cẩn nói: "Công chúa cũng hiểu, chỉ có biện pháp này mới có thể giảm thiểu thương vong của hai nước giao chiến xuống thấp nhất, nếu không như vậy, chỉ sợ......"
Công chúa Thương Dương nghe đến đó, gật đầu nói: "Ta đã biết."
Công chúa Thương Dương đã đáp ứng hợp tác với bọn họ, Tiết Trường Du hạ lệnh tiễn đi sứ thần nước Thương Dương, đều đưa tất cả công chúa quận chúa nha hoàn, còn có sứ thần về Vương thành.
Thái Tử Tiết Ngọc Ngọc đã ở trên đường, nếu không kịp thời công phá Vương thành Thương Dương, chỉ sợ cũng không còn cơ hội nữa.
Chiến sự khua chiêng gõ mõ tiến hành, mọi người vẫn luôn khởi hành từ thành Hà vào trong, nguy cấp, đóng quân ở gần Vương thành.
Chuyện còn lại do Tiết Trường Du tới chuẩn bị. Mấy ngày nay đã mở trạm, Tiết Trường Du mang theo các tướng sĩ liên tiếp ba ngày đều chưa về nơi đóng quân.
Tô Hoài Cẩn còn đang ở nơi đóng quân, ngày thường cũng nhàn nhã vô cùng, đọc sách, nghỉ ngơi một chút, sau đó ăn một bữa cơm, ngủ sớm dậy sớm, không có gì mới mẻ.
Hôm nay Tô Hoài Cẩn lại không có việc gì để làm, Tô Chính chạy tới tìm Tô Hoài Cẩn.
Tô Hoài Cẩn mời Tô Chính ngồi xuống, để Lục Y phục vụ trà: "Sao cha lại đây?"
Tô Chính là đốc quân trong quân, thật ra vẫn đều luôn ở trong quân, chẳng qua không thường lại đây gặp Tô Hoài Cẩn mà thôi.
Tô Chính thở dài nói: "Vương gia đã ra trận ba ngày, ba ngày cũng chưa trở về. Con gái à, có từng có thư từ gì để cho con không? Tình hình chiến đấu phía trước như thế nào?"
Tô Hoài Cẩn cười cười, nói: "Cha, người là đốc quân, tình hình chiến đấu đều không đưa tới trước mặt cha, sao có thể đưa tới trước mặt con đây? Con gái cũng không biết cái gì."
Tô Chính nôn nóng nói: "Ba ngày! Đã ba ngày! Không biết Vương thành bị đánh hạ chưa!"
Tô Hoài Cẩn nói: "Cha không cần nôn nóng, Vương thành đã là vật trong bàn tay, chỉ xem Vương gia như vươn tay cầm đi như thế nào thôi."
Lúc bọn họ nói chuyện, Ngụy Hổ đột nhiên hoang mang rối loạn xông tới, Tô Chính giận mắng: "Hoang mang rối loạn làm cái gì! Quá không quy củ!"
Ngụy Hổ lại bất chấp này đó, nói liên tục: "Tiểu thư, tiểu thư, Thái Tử tới!"
Một câu này của y giống như sấm sét trên mặt đất, Tô Chính "đùng" một cái đứng lên, chỉ là ông còn chưa kịp phản ứng đã nghe được một tiếng "rầm!!".
Có người đã không khách khí xốc lều lên, bước vào từ bên ngoài, đúng là Thái Tử nước Tiết Tiết Ngọc Ngọc!
Thái Tử với dáng vẻ phong trần mệt mỏi, đi vào từ bên ngoài, trên mặt treo ý cười nhưng cũng không phải cái loại nụ cười phong độ nhẹ nhàng quân tử ngày thường, mà là một nụ cười dữ tợn mất tự nhiên.
Thái Tử chắp tay sau lưng, đánh giá liếc mắt mọi người, cười lạnh nói: "Hay lắm, Tiết Trường Du dám kháng chỉ bất kính! Hiện giờ đã một tháng, lại không thấy Tiết Trường Du về kinh! Rất hay!"
Tô Chính vừa nghe, vội vàng bái kiến, sau đó run rẩy nói: "Thái Tử điện hạ, ngài...... Ngài hiểu lầm, Vương gia là......"
Tô Chính nói tới đây, lại bị Thái Tử ngắt ngang. Tiết Ngọc Ngọc lạnh lùng cười, nói: "Thừa tướng gia, ngài không cần nói nữa, thánh chỉ của Hoàng Thượng đó là nhất ngôn cửu đỉnh, Tiết Trường Du lại đem thánh chỉ trở thành trò đùa, đó là kháng chỉ không tôn. Nếu Thừa tướng gia khăng khăng thiên vị Tiết Trường Du, như vậy...... Sẽ không sợ bị liên lụy à!"
Người Tô Chính chấn động, sắc mặt hơi trắng bệch. Tiết Ngọc Ngọc đã đi tới, "Bạch bạch" hai tiếng, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Tô Chính, nói: "Thừa tướng gia, e là cho tới nay ngài...... Đều đứng sai đội, hiện giờ không cảm thấy hối hận sao? Sợ là càng già càng hồ đồ?"
Tô Hoài Cẩn nhíu mày lại, lạnh giọng nói: "Thái Tử điện hạ, gia phụ tuy không phải vương công quý thích gì, nhưng tốt xấu cũng là Thừa tướng một sớm, mong Thái Tử điện hạ ngôn ngữ tôn trọng một ít."
"Thừa tướng?"
Thái Tử Tiết Ngọc Ngọc cười cười, nói: "Đúng rồi, hay cho miệng lưỡi bén nhọn, con gái Thừa tướng cũng không buông tha nhiều......"
Gã nói rồi đi qua, nâng tay lên, động tác rất là cợt nhả, thế nhưng muốn sờ mặt Tô Hoài Cẩn. Tô Chính sợ tới mức vội vàng nói: "Thái Tử điện hạ......"
Thái Tử lại không để ý tới ông, Tô Hoài Cẩn híp mắt, lui ra sau một bước, tay Thái Tử chưa sờ đến Tô Hoài Cẩn thì sắc mặt lập tức khó coi.
Tiết Ngọc Ngọc cười lạnh nói: "Như thế nào? Một cô gái như ngươi có thể ở trong quân doanh lẫn lộn với đàn ông, còn không thể để bổn Thái Tử động vào?"
Gã nói xong rồi lại nói: "Tiết Trường Du kháng chỉ không tuân, đừng nói là một cô gái như ngươi, ngay cả cái chiến trường này, sau này thiên hạ này đều là của bổn Thái Tử! Ngươi còn dám ngỗ nghịch ta?"
Tô Chính sợ tới mức bắp chân hơi bị chuột rút, Tô Hoài Cẩn lại vô cùng bình tĩnh, dường như còn bình tĩnh hơn Tô Chính Thừa tướng đương triều nhiều.
Bởi vì ở vừa rồi, Tô Hoài Cẩn đã có hiệu lực mắt sáng, nàng thấy được tiền tuyến chiến trường, còn có đội ngũ chiến thắng trở về.
Tô Hoài Cẩn cười, vô cùng trấn định nói: "Thái Tử điện hạ, lời nói đừng nói quá vẹn toàn, dù sao kiếp này loại chuyện như thế cũng không phải vô cùng hiếm lạ."
"Ngươi nói cái gì?!"
Thái Tử gầm lên một tiếng, Tô Hoài Cẩn lại không sợ gã, cười nói: "Thái Tử điện hạ, ngài nghe......"
"Ngươi không cần phô trương thanh thế!"
Tiết Ngọc Ngọc nổi giận gầm lên một tiếng, tựa như bị sự trấn định của Tô Hoài Cẩn khiến cho sợ hãi. Dù sao nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì ai có thể tin tưởng một cô gái mười sáu tuổi, thế nhưng có thể trấn định tự nhiên như thế?
"Phô trương thanh thế chính là ngươi mới đúng!"
Thái Tử vừa dứt lời, lại đột nhiên nghe được giọng nói truyền đi từ ngoài lều, cùng với tiếng bước chân, ngay sau đó là một tiếng "cạch", màn lại bị xốc lên.
Tiết Trường Du một thân giáp đen, một tay ôm mũ giáp, một tay đè ở bội kiếm bên hông, bước vào từ bên ngoài.
Thái Tử Tiết Ngọc Ngọc vừa thấy Tiết Trường Du, lập tức hơi sợ hãi nhưng gã nhanh chóng bình tĩnh lại, cười nói: "Tướng bên thua không đủ ngôn dũng. Tiết Trường Du, ngươi chờ sau khi về kinh Đại Tông Chính Viện bị tra xét đi! À đúng rồi, tội danh của ngươi còn hơn một cái nữa, đó chính là kháng chỉ không tuân, đủ cho ngươi rớt mười cái đầu!"
Tiết Trường Du đi vào trực tiếp đi nhanh ngăn Tiết Ngọc Ngọc ở trước mặt Tô Hoài Cẩn, không cho Tiết Ngọc Ngọc tới gần Tô Hoài Cẩn, cười lạnh một tiếng, vô cùng trấn định nói: "Tướng bên thua? Thái Tử nói quá vẹn toàn, quả nhiên muốn bị tát cho nhục nhã."
Hắn nói xong thì ném mũ giáp trực tiếp vỗ tay "ầm!!" một tiếng xuống đất, Thái Tử sợ tới mức nhảy dựng, còn tưởng rằng hắn muốn làm cái gì, vội vàng lui về phía sau hai bước.
Nhưng Tiết Trường Du mới không muốn động thủ với gã, mà nâng tay lên ra hiệu. Kỳ lão cửu nhanh chóng đuổi theo từ phía sau, trong tay cầm một chiếc hộp gỗ lớn sơn mài màu đỏ, đi đến trước mặt Tiết Trường Du, cung cung kính kính trình lên.
Tiết Trường Du giơ tay "tách" một tiếng, đẩy ra hộp gỗ màu đỏ thẫm, sau đó trực tiếp lấy ra ấn lớn hình vuông trong tiếng hít thở của mọi người.
Tiết Trường Du một tay bắt lấy đại ấn, cười tủm tỉm nhìn Thái Tử Tiết Ngọc Ngọc rồi nói: "Thái Tử điện hạ chắc là người biết hàng, ngài tới nhìn một cái, cái ấn lớn này...... Có phải quốc ấn của nước Thương Dương hay không?"
Ánh mắt của Thái Tử Tiết Ngọc Ngọc tựa như là pín bò, giật mình không thôi, sắc mặt nháy mắt tái nhợt, liên tục nói: "Không...... Sao có thể?"
Tiết Trường Du cười cười, lại nói: "Như thế nào không có khả năng? Vương thành Thương Dương đã bị phá, Thương Dương Vương tự mình đầu hàng, giao ra đại ấn, hiện giờ đã bị bắt, đợi ở trong quân cùng nhau về kinh, bái kiến Hoàng thượng."
Thái Tử Tiết Ngọc Ngọc nghe xong càng khiếp sợ không thôi, lẩm bẩm nói: "Không...... Không có khả năng! Lúc này mới...... Mới một tháng! Mới một tháng sao ngươi có thể công phá vương thành, này nhất định là giả!"
Tiết Trường Du cười, nói: "Là thật là giả, Thái Tử không ngại đi kiểm tra, hoặc là giáp mặt hỏi Thương Dương Vương một câu."
Hắn nói xong lại thả đại ấn lại hộp sơn màu đỏ thẫm, ngay sau đó nói: "Thật là làm phiền Thái Tử, lạch bạch chạy một chuyến...... Thái Tử, mời đi cho."
Mặt Tiết Ngọc Ngọc lúc đỏ lúc trắng, trắng xanh, liên tục biến sắc, cuối cùng biến thành khói mù màu đen, thở hổn hển, trên mặt âm tình bất định, khàn giọng nói: "Chờ xem!"
Gã nói xong, vung tay áo, phẫn hận đi ra khỏi lều.
Tiết Trường Du thấy gã đi ra ngoài thì lập tức bước nhanh đến trước mặt Tô Hoài Cẩn, quan tâm hỏi: "Cẩn Nhi, thế nào? Có bị thương không? Thái Tử có làm khó dễ ngươi không?"
Tô Hoài Cẩn lắc lắc đầu, nói: "Đa tạ Vương gia quan tâm, không sao."
Còn Tô Chính thở phào nhẹ nhõm, trong lòng nghĩ, cũng may cũng may, không có đứng sai đội. Tứ hoàng tử bắt lấy nước Thương Dương, chính là cho bản thân nhiều thêm một thẻ bài hộ mệnh. Cho dù Hoàng Thượng cố ý để Đại Tông Chính Viện tra xét Tiết Trường Du, đến cuối cùng cũng phải cân nhắc, bằng không ngăn không được miệng của dân chúng.
Tiết Trường Du quan tâm Tô Hoài Cẩn, lúc này mới chắp tay với Tô Chính: "Thỉnh đốc quân truyền lệnh đi xuống, sáng sớm ngày mai lập tức khởi hành, đại quân chuẩn bị chiến thắng trở về, mặt khác...... Thương Dương Vương đã ở trong quân, còn xin đốc quân lo lắng, trông giữ cẩn thận."
Tô Chính cười nói: "Phải rồi, này là chuyện nhỏ, Vương gia không cần lo lắng, giao cho lão thần vừa lúc."
Đại quân nhanh chóng chiến thắng trở về, dù sao Hoàng Thượng chỉ cho kỳ hạn một tháng, hiện giờ kỳ hạn đã tới. Cho dù có chiến công cũng phải vội vàng trở về, miễn cho bị Hoàng Thượng chèn ép.
Thương Dương Vương đồng ý quy hàng, bởi vậy cũng không phải bị giam, chỉ có thể nói là "giam lỏng", dọc theo đường đi cũng ăn ngon uống tốt hầu hạ.
Đại quân nhanh chóng ra khỏi Thương Dương, để lại một số binh mã đóng giữ, những người còn lại đều rút khỏi. Sau khi tiến vào lãnh thổ nước Tiết thì tiện hơn nhiều, có rất nhiều dịch quán có thể đặt chân, chỉ là hai ngady đầu cần phải hạ trại bên ngoài, lúc sau không cần ăn ngủ ngoài trời.
Không lâu sau ngày khởi hành, buổi sáng Tô Hoài Cẩn hơi mệt rã rời, không biết như thế nào, giống như không dậy nổi, cả người mê man, tựa như cũng ngủ không đủ giấc.
Không chỉ như vậy, sáng sớm lại không quá thoải mái, hơi muốn nôn, nôn khan một trận cũng không nhổ ra cái gì nữa.
Lục Y nôn nóng mà nói: "Tiểu thư, đương nhiên là người không quen khí hậu, mấy ngày nay vội vàng lên đường. Cơ thể tiểu thư lại không khỏe mạnh, tất nhiên cứ như vậy...... Bằng không, Lục Y đi theo Vương gia nói một câu, hôm nay nghỉ ngơi trước, ngày mai lại đi!"
Tô Hoài Cẩn nâng tay lên ngăn lại lời Lục Y nói rồi nói: "Không cần, hiện giờ đã qua kỳ hạn một tháng, nếu lại về kinh trễ, sẽ có thể gặp phiền toái, ta không có chuyện gì, còn có thể lên đường."
Trong lòng Lục Y nôn nóng, cũng không còn cách nào, hầu hạ Tô Hoài Cẩn dùng một ít đồ ăn sáng. Tiểu thư cũng không ăn được hai miếng, lại nói không muốn ăn, lập tức lên đường.
Tô Hoài Cẩn ngồi ở trong xe ngựa, lắc lư dọc theo đường đi, mê mê man man ngủ một giấc. Không biết có phải buổi sáng ăn không thoải mái hay không mà bị xe ngựa lắc lư thì cực kỳ khó chịu, dạ dày khó chịu, thật sự nhịn không được, bảo người dừng xe, xuống xe nôn ra một lần.
Tiết Trường Du dẫn đầu đoàn người, cưỡi ngựa đi ở phía trước. Lục Y nhanh chóng chạy vội tới đây, vội vàng nói: "Vương gia! Vương gia!"
Tiết Trường Du nhìn thấy Lục Y thì nhíu mày hỏi: "Cẩn Nhi làm sao vậy?"
Lục Y nói: "Vương gia, tiểu thư nhà nô tỳ không thoải mái, sáng sớm lại không thoải mái, hiện giờ lại nôn ra. Vương gia, có thể thả chậm cước trình một chút hay không?"
Tiết Trường Du vừa nghe thế, vội vàng cưỡi ngựa ra khỏi đội ngũ, nhanh chóng giục ngựa về phía xe ngựa.
Tới bên cạnh xe ngựa, Tiết Trường Du trực tiếp bỏ ngựa, bước lên xe ngựa.
Trong xe ngựa hơi tối tăm, Tô Hoài Cẩn ghé vào trong xe, còn đang ngủ mê man. Không biết có phải do khó chịu hay không, thế nhưng đổ mồ hôi trộm, suy yếu. Cho dù ngủ, thế nhưng cũng nhíu mày lại, dáng vẻ không thoải mái lắm.
Tiết Trường Du chạy nhanh lại đây xem xét, thử trán Tô Hoài Cẩn, không nóng lên chỉ là có hơi lạnh.
Tô Hoài Cẩn ngủ thiếp đi một hồi, Tiết Trường Du cũng không đành lòng quấy rầy nàng nên để cho Lục Y đi truyền lời, tới dịch quán phía trước thì dừng lại, chuẩn bị nhà cửa để Tô cô nương nghỉ tạm.
Tô Hoài Cẩn ngủ mê man, mới đầu bị xe ngựa lắc lư rất khó chịu, nhưng sau đó lại không biết như thế nào, thế nhưng nhiều thêm một "cái đệm", còn rất thoải mái. Nằm ở mặt trên, cảm giác khó chịu cũng dịu đi một ít, không còn đến mức khó chịu nữa.
Tô Hoài Cẩn cũng không biết, đó không phải là cái đệm gì, mà là chính Yến Vương......
Tô Hoài Cẩn ngủ một giấc, hơi có chút sức lực mới từ từ tỉnh dậy. Vừa mở mắt, còn tưởng rằng bản thân lại nằm mơ đấy, thế nhưng thấy được Tiết Trường Du.
Tiết Trường Du ngồi ở trong xe ngựa để Tô Hoài Cẩn nằm ở trên đùi hắn, trong tay còn cầm một khăn tay lau mồ hôi cho Tô Hoài Cẩn, miễn cho ra mồ hôi lại gặp gió, đến lúc đó sẽ khó chịu.
Tô Hoài Cẩn mê man vội mở to mắt nhìn Tiết Trường Du, Tiết Trường Du nhỏ giọng hỏi: "Tỉnh rồi sao? Khát hay không khát? Dậy khoác một cái áo nữa, miễn cho nàng mới vừa tỉnh ngủ bị cảm lạnh."
Tô Hoài Cẩn nghe giọng hắn thì kinh ngạc hỏi: "Vương gia?"
Tiết Trường Du thấy vẻ mặt mê man của nàng thì nhịn không được cười một tiếng, giơ tay vuốt mũi Tô Hoài Cẩn, cười nói: "Như thế nào, ngủ hồ đồ?"
Lúc này Tô Hoài Cẩn mới hoàn toàn bừng tỉnh, thật là Tiết Trường Du!
Sao Tiết Trường Du chạy đến trong xe ngựa mình thế? Lục Y còn ngồi ở một bên, lúc này bụm mặt, vẻ mặt thẹn thùng không dám nhìn.
Tô Hoài Cẩn rất không khách khí liếc Lục Y một cái. Lục Y còn cười hì hì. Tô Hoài Cẩn cũng không biết lúc nàng ngủ, Lục Y tận mắt nhìn thấy Vương gia cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc nàng, gọi là dịu dàng săn sóc, thật cẩn thận, hận không thể nâng ở trên đầu quả tim, nhìn lại cảm thấy mắc cỡ chết người.
Tiết Trường Du vén lên màn xe nhìn thoáng qua, nói: "Vừa lúc, đã tới dịch quán rồi, xuống xe tới nghỉ ngơi thôi."
Tô Hoài Cẩn kinh ngạc, nói: "Dịch quán? Lúc này mới qua giữa trưa, lại phải đặt chân sao?"
Lục Y cướp lời: "Tiểu thư, còn không phải Vương gia đau lòng người bị bệnh à, lập tức sai người tìm dịch quán đặt chân, cũng không muốn chậm trễ chút nào!"
Xe ngựa vừa lúc dừng lại, Tiết Trường Du tự mình vén màn xe lên rồi đỡ Tô Hoài Cẩn xuống xe ngựa, nói: "Lục Y, ngươi đỡ tiểu thư nhà các ngươi đi vào, ta lệnh dịch quán đi tìm đại phu tới."
Tô Hoài Cẩn cảm thấy không cần tìm đại phu, dù sao chỉ là hơi mỏi mệt, phỏng chừng là vấn đề lên đường nhưng nàng còn chưa mở miệng, Tiết Trường Du tựa như đã biết nàng muốn nói gì.
Tiết Trường Du giơ ngón trỏ lên, đặt trên môi mình, nhỏ giọng "suỵt" một tiếng, ý bảo Tô Hoài Cẩn đừng nói chuyện: "Cẩn Nhi, ngoan, để đại phu nhìn một cái, điều trị một phen, cũng cho mọi người yên tâm."
Tô Hoài Cẩn: "......"
Không biết như thế nào, không hiểu sao lại cảm thấy động tác này, giọng điệu này, lời mói này của Yến Vương điện hạ, vô cùng cảm thấy thẹn......
Tiết Trường Du lập tức vội vã đi tìm đại phu, còn Lục Y đỡ Tô Hoài Cẩn đi vào trong, mặt đỏ cười nói: "Chao ôi, tiểu thư, thật là mắc cỡ, Lục Y cũng chưa thấy. Vương gia dịu dàng săn sóc người như vậy, tiểu thư, người nhanh chóng gả cho ngài ấy đi!"
Tô Hoài Cẩn liếc Lục Y một cái: "Lục Y, em cái con nhóc này."
Lục Y hì hì cười rộ lên, biết tiểu thư không đành lòng thật sự trách cứ mình, hơn nữa Lục Y cảm thấy ản thân nói chính là nói thật. Khắp thiên hạ hận không thể đều biết, Vương gia thiệt tình thật lòng với tiểu thư, hơn nữa Vương gia tuyệt đối là tốt nhất. Lại không biết tiểu thư lại như thế nào, đều tới tình trạng này rồi mà vẫn không chịu nhả ra gả cho Vương gia.
Tô Hoài Cẩn vào phòng ở dịch quán ngồi xuống thì nghe được một tiếng "Đinh ——", còn tưởng rằng là ảo giác, thế nhưng là hệ thống lại có hiệu lực gì đó.
【 Hệ thống: Phúc khí cấp năm, giai đoạn ba 】
Tô Hoài Cẩn hơi kinh ngạc, lại là cái phúc khí không thể hiểu được, đến cùng là cái gì? Đã là giai đoạn ba nhưng Tô Hoài Cẩn một lần cũng không tận mắt nhìn thấy, hiệu quả gì cũng không có?
Thật là khiến người ta nghi ngờ.
Tô Hoài Cẩn nghĩ như vậy đã nghe được lại là một tiếng "Đinh ——", còn tưởng rằng lại là phúc khí, kết quả cũng không phải.
【 Hệ thống: Tai thính cấp năm, có hiệu lực 】
【 Hệ thống: Mắt sáng cấp năm, có hiệu lực 】
Trước mắt Tô Hoài Cẩn đột nhiên vừa chuyển thấy được một gian nhà cửa, không khác gì nơi nàng ở, hẳn là cũng trong dịch quán. Trong nhà có hai người, một người là Thái Tử Tiết Ngọc Ngọc, một người khác thoạt nhìn là tùy tùng.
Tiết Ngọc Ngọc hạ giọng, lạnh lùng nói: "Tiết Trường Du đã đánh hạ nước Thương Dương, chiến công của hắn quá lớn, cho dù hồi kinh, Hoàng Thượng cũng không có khả năng thật sự để Đại Tông Chính Viện tra xét hắn, chỉ sợ sẽ mang tai mang tiếng, dẫn tới các đại thần trong triều đình bất mãn."
Tùy tùng nói: "Này...... Thái Tử điện hạ cảm thấy nên làm như vậy?"
Tiết Ngọc Ngọc cười lạnh một tiếng, nói: "Tiết Trường Du sở dĩ có thể nhanh như vậy đánh hạ Thương Dương, còn không phải là bởi vì Thương Dương Vương cái thứ hèn nhát này chủ động quy hàng sao? Ngươi nói...... Nếu Thương Dương Vương đột nhiên chết bất đắc kỳ tử ở trên đường, những người nước Thương Dương quy hàng đó có thể cảm thấy là hành động của Tiết Trường Du hay không? Đến lúc đó, thần tử nước Thương Dương mỗi người cảm thấy bất an, còn sẽ quy hàng sao?"
Tùy tùng cười, vỗ tay nói: "Phải phải! Thái Tử điện hạ quả nhiên diệu kế!"
Tiết Ngọc Ngọc lấy ra một bao giấy ném cho từ giả, nói: "Động tác cẩn thận một ít, đừng để ai thấy, đặt gói thuốc này vào canh của Thương Dương Vương, bảo đảm tối hôm nay Thương Dương vương có thể chết bất đắc kỳ tử. Hừ, ta xem Tiết Trường Du còn có chiến công ngập trời hay không!"
Tô Hoài Cẩn nheo mắt, Thái Tử thật đúng là tàn nhẫn, muốn độc chết Thương Dương Vương, cứ như vậy, những người khác của nước Thương Dương khẳng định sẽ sợ hãi, nói không chừng sẽ đập nồi dìm thuyền, không muốn quy hàng.
Nhưng......
Chuyện này bị Tô Hoài Cẩn biết được, vậy phải nói cách khác.
Tô Hoài Cẩn nhếch môi cười một cái, chỉ là nghĩ lại thôi mà trong lòng hơi nghi vấn. Toàn bộ chuyện này đều không có "nói bậy" đến mình, vì sao tai thính và mắt sáng lại có hiệu lực?
Này rõ ràng là đang tính kế Tiết Trường Du, có liên quan gì đến mình đâu?
"Tiểu thư! Tiểu thư người đi nơi nào! Đại phu lập tức sẽ tới!"
Lục Y không nhìn thấy mắt sáng, bởi vậy không biết Tô Hoài Cẩn làm sao vậy, thế nhưng đột nhiên đứng lên, sốt ruột hoảng hốt rời đi.
Tô Hoài Cẩn đương nhiên sốt ruột, tuy rằng chuyện này thật sự là đang tính kế Tiết Trường Du, không liên quan gì đến mình nhưng nếu Thương Dương Vương thật sự bị độc chết, như vậy hậu quả không dám tưởng tượng.
Nếu mất chốt Thương Dương Vương đã chết, mọi người chắc chắn sẽ nghĩ có phải là bút tích của Tiết Trường Du hay không, thất tín với công chúa Thương Dương trước không nói, càng đáng sợ chính là chiến tranh giữa hai nước nhất định sẽ lại lần nữa bốc cháy lên.
Đến lúc đó......
Đối với nước Tiết, Hoàng Thượng tất nhiên sẽ dùng chuyện này làm ầm ĩ, nhân cơ hội làm khó Tiết Trường Du. Tô Chính là đảng phái của Tứ hoàng tử, khẳng định sẽ chịu liên lụy.
Mà Thương Dương kia, nhất định sẽ lại lần nữa khai chiến, trăm họ lầm than đơn giản là bá tánh, còn có thể có ai?
Tô Hoài Cẩn đương nhiên sẽ không để loại chuyện này phát sinh, lần trước Thái Tử hại Kỳ lão cửu, Đại Tông Chính Viện tra xét không giải quyết được gì. Cho dù không phải vì Tiết Trường Du, Tô Hoài Cẩn cũng tuyệt đối sẽ không nuốt xuống cục tức này.
Tô Hoài Cẩn lập tức đứng lên, nói: "Lục Y, em không cần đi theo ta."
"Tiểu thư?!"
Lục Y vội vàng đuổi theo, nói: "Tiểu thư, tiểu thư, cuối cùng người muốn đi đâu!"
Tô Hoài Cẩn lại nói: "Không cần đi theo ta, ta có việc, đi một chút sẽ về."
Lục Y không dám đuổi theo nữa, vươn cổ nói: "Tiểu thư, vậy lát nữa đại phu tới làm sao bây giờ?"
Tô Hoài Cẩn cũng chưa hồi đầu, phất tay nói: "Tống cổ trở về, ta không có việc gì."
Lục Y thật sự không có biện pháp, đành phải đứng ở tại chỗ lo lắng suông, nhìn Tô Hoài Cẩn nhanh chóng biến mất ở sân cửa.
Tô Hoài Cẩn đi ra khỏi sân, rẽ trái rẽ phải, đi tới gần phòng bếp của dịch quán. Dựa theo mắt sáng vừa rồi nhìn thấy, tùy tùng của Thái Tử Tiết Ngọc Ngọc hẳn là sẽ đến nơi này hạ độc, Tô Hoài Cẩn chỉ cần ôm cây đợi thỏ là được.
Tô Hoài Cẩn trốn ở sau núi giả của phòng bếp, chỉ là chờ một lát, rất nhanh đã thấy được tùy tùng của Thái Tử Tiết Ngọc Ngọc.
Tùy tùng lén lút đi tới, liếc mắt một cái đã bị Tô Hoài Cẩn phát hiện. Rất nhanh, tùy tùng đi vào phòng bếp, Tô Hoài Cẩn cũng đuổi kịp hai bước nhưng không có vào phòng bếp, chỉ là trốn ở bên ngoài nhìn lén.
Lúc này mới qua giữa trưa không lâu, cách bữa tối còn một lát nữa. Nhóm đầu bếp đang nghỉ ngơi, người trong phòng ăn rất ít nhưng cũng có một ít người. Có người đang chuẩn bị nguyên liệu cần cho bữa tối.
Tuỳ tùng đi vào, những đầu bếp kia căn bản không quen biết gã nhưng thấy gã nghênh ngang, cũng không dám trêu chọc, bản thân vẫn chuẩn bị đồ như cũ.
Tuỳ tùng nói: "Đây là món ăn chuẩn bị cho Thương Dương Vương?"
Nhóm đầu bếp kia nhanh chóng đáp lời: "Phải phải, đúng vậy, buổi tối chuẩn bị làm một món canh cá, là nấu dựa theo cách làm ở Thương Dương, một lát sẽ nấu, mong đại nhân yên tâm."
Tuỳ tùng kia gật đầu, gần đấy có người, gã không thể trực tiếp xuống tay nên nói: "Mấy người các ngươi, lại đây. Bây giờ Thái Tử điện hạ muốn tắm gội, đi đun chút nước, động tác nhanh một chút, đều đi hết, đừng chậm trễ, nhanh lên!"
Nhóm đầu bếp hơi chần chờ nhưng bởi vì Thái Tử điện hạ muốn, cũng không dám chậm trễ. Dù sao đây là địa phương nhỏ, làm sao dám trêu chọc Thái Tử. Mọi người đều nhanh chóng bận rộn không ngừng lên tiếng, sau đó chạy tới đun nước tắm.
Chờ cả nhóm đầu bếp đều bị dời đi, tuỳ tùng lập tức cười lạnh một tiếng, trực tiếp móc ra gói giấy từ trong ngực, rắc thuốc độc vào nguyên liệu, còn lau lau, xóa xóa một ít, miễn cho bị nhìn ra.
Gã tuỳ tùng làm xong chuyện này thì vội vàng nhét gói giấy trở lại trong lồng ngực, sau đó ngó dáo dác. Nhóm đầu bếp còn chưa trở về nên nhanh chóng rời khỏi phòng ăn.
Tô Hoài Cẩn thấy gã tuỳ tùng rời khỏi thì cười cười, chờ sau khi gã rời khỏi thì bản thân vào phòng bếp.
Nhóm đầu bếp còn chưa trở về, một người cũng không có. Vừa rồi Tô Hoài Cẩn đã dùng mắt sáng thấy được tình huống phòng bếp, liếc mắt một cái đã nhìn ra nguyên liệu bị hạ độc.
Tô Hoài Cẩn đi qua, cười tủm tỉm nghĩ thầm, không bằng thì tương kế tựu kế nhỉ?
Nàng đi qua đó, bưng món cá bị động tay chân kia, đổi ngay với món canh cá dành cho Thái Tử vào buổi tối một chút.
Tô Hoài Cẩn đổi xong, vội vàng che mũi của mình lại, thật là tanh không chịu được. Nàng nhíu mày, phẩy phẩy gió rồi lui ra.
Lúc nàng rời khỏi, nhóm đầu bếp còn chưa trở về, căn bản cũng không ai thấy được Tô Hoài Cẩn từng vào phòng bếp.
Đương nhiên, Thái Tử Tiết Ngọc Ngọc và gã tuỳ tùng kia suy nghĩ nát óc cũng không có khả năng nghĩ đến bữa tối bị hạ độc thế nhưng đã đổi tới chỗ Thái Tử, chờ buổi tối mới mẻ ra lò.
Tô Hoài Cẩn làm xong chuyện này, tản bộ trở về sân vắng, vừa vặn thấy được Tiết Trường Du ra tìm Tô Hoài Cẩn.
Tiết Trường Du nhìn thấy nàng, nhanh chóng ngăn đón: "Cẩn Nhi, nàng đi đâu? Cơ thể còn khó chịu không?"
Tô Hoài Cẩn cười cười, tâm tình rất tốt: "Không có việc gì, đa tạ Vương gia lo lắng."
Tiết Trường Du thấy sắc mặt của nàng tựa như thật sự tốt một ít, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Tô Hoài Cẩn vẫn cười tủm tỉm, tựa như có chuyện tốt gì lớn lắm, khóe miệng vểnh lên với vẻ mặt giảo hoạt.
Tiết Trường Du nhịn không được mới hỏi: "Cẩn Nhi, suy nghĩ cái gì, vui như vậy?"
Tô Hoài Cẩn cười, nói: "Hoài Cẩn suy nghĩ...... Quả nhiên có lòng hại người thì không thành."
Tiết Trường Du hoàn toàn nghe không hiểu, kinh ngạc nói: "Lòng hại người?"
Tô Hoài Cẩn gật đầu, nói: "Đúng rồi, bởi vì không phải không có báo ứng mà là thời điểm chưa tới. Nếu thật sự tới báo ứng, sợ là trốn cũng trốn không thoát."
Tiết Trường Du càng nghe càng hồ đồ, nhưng vốn Tô Hoài Cẩn không có ý tứ giải thích, Tô Hoài Cẩn chỉ cười nói: "Vương gia, chờ buổi tối xem kịch vui đi, người còn phải cảm kích Hoài Cẩn mới phải."
Tiết Trường Du thật sự nghe không hiểu, nhưng cũng bình thường trở lại. Tóm lại Cẩn Nhi nói một là một, nói hai là hai, bản thân nghe là được rồi, nhưng đơn giản như vậy......
Sắc trời sập tối, bữa tối đã chuẩn bị tốt. Tô Hoài Cẩn lại chủ động mời Tiết Trường Du cùng nhau dùng bữa. Tiết Trường Du thụ sủng nhược kinh.
Nhưng thật ra Tiết Trường Du suy nghĩ nhiều, Tô Hoài Cẩn sở dĩ mời hắn cùng nhau dùng bữa là bởi vì buổi tối có trò hay để xem, có thể cùng nhau vui vẻ đó nha.
Tiết Trường Du tất nhiên là đồng ý rồi, hai người ngồi dùng bữa cùng nhau, bởi vì Tô Hoài Cẩn rất sợ mùi tanh cho nên Tiết Trường Du cố ý căn dặn bữa tối không làm cá tanh, khẩu vị thiên về thanh đạm cho thỏa đáng, miễn cho Cẩn Nhi lại không quen khí hậu.
Tô Hoài Cẩn nhìn đầy bàn thức ăn thanh đạm thì chớp chớp mắt, đột nhiên lại muốn ăn vị vừa cay vừa chua, cũng không biết bản thân làm sao vậy.
Tiết Trường Du ngồi xuống, tự mình phục vụ Tô Hoài Cẩn, quả thực cẩn thận tỉ mỉ, săn sóc tỉ mỉ, ho khan một tiếng, nhìn nhìn sắc mặt của Tô Hoài Cẩn, lúc này mới nói: "Cẩn Nhi, ta có một việc, muốn nói chuyện với nàng."
Tô Hoài Cẩn ngẩng đầu lên, nhìn Tiết Trường Du mới nói: "Không biết Vương gia muốn nói cái gì?"
Tiết Trường Du còn có thể nói cái gì, đương nhiên là chuyện cầu hôn. Chỉ là hiện giờ hắn vào kinh thành, cũng không biết là tốt hay là xấu, bởi vậy chuyện cầu hôn bị đẩy tới đậy lui, nhưng hắn muốn tỏ thái độ ở trước mặt Tô Hoài Cẩn. Sở dĩ không có lập tức cầu hôn Tô Chính là bởi vì lỡ như bản thân thật sự bị tra xét ra cái gì, không muốn liên lụy nhà họ Tô.
Nhưng tuyệt đối không phải không muốn thừa nhận.
Tiết Trường Du có ho khan một tiếng, nói: "Này...... Chính là chuyện lần trước....., chờ sau khi ta hồi kinh, ta muốn cầu hôn với Thừa tướng, không biết ý Cẩn Nhi......"
Như thế nào......
Tiết Trường Du thật vất vả mới nói thành lời, chỉ là còn chưa nói xong, Lục Y đột nhiên kêu kêu quát quát vọt vào, hô to: "Tiểu thư! Tiểu thư! Không hay! Xảy ra chuyện lớn!!"
Tiết Trường Du lập tức hộc máu ở giọng nói, nửa vời, thiếu chút nữa sặc chết mình. Hắn bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Lục Y, nói: "Lục Y, lại chuyện gì xảy ra?"
Lục Y nói một tràng: "Vương gia, tiểu thư! Thật sự không tốt, không phải Lục Y lỗ mãng! Thật sự thật sự xảy ra chuyện lớn!"
Trong lòng Tô Hoài Cẩn thật ra đã hiểu rõ mới hỏi: "Chuyện gì?"
Lục Y nói: "Vương gia, tiểu thư! Thái Tử trúng độc! Đại phu trong dịch quán, hận không thể là đại phu toàn thành đều bị kêu lên! Đang toàn lực trị liệu!"
"Trúng độc?"
Tiết Trường Du là người đầu tiên giật mình, nói: "Cái gì trúng độc?"
Tô Hoài Cẩn lại chẳng hề kinh ngạc, đây không phải là chuyện hiển nhiên sao. Thái Tử để tuỳ tùng hạ độc Thương Dương Vương, lại bị Tô Hoài Cẩn đánh tráo. Hiện giờ tự làm tự chịu, đương nhiên là trúng độc như dự kiến bên trong, quả nhiên là câu kia, có lòng hại người là không thành.
Thái Tử trúng độc, sinh mệnh bị đe dọa, dịch quán nháy mắt đã đại loạn. Tất cả đại phu đều bận rộn chổng vó, vẫn luôn bận đến giờ Tý, lúc này mới cứu Thái Tử trở về.
Lục Y chạy tới, nói: "Tiểu thư! Tiểu thư! Thái Tử tỉnh!"
Tô Hoài Cẩn ngồi ở trong viện đang uống trà, vừa nghe nói Thái Tử tỉnh thì trên mặt hơi thất vọng, nói: "Vậy à."
Lục Y lập tức hơi xấu hổ, vẻ mặt của tiểu thư nhà nàng, cũng quá rõ ràng......
Lục Y nói: "Nhưng mắt Thái Tử giống như...... Giống như mù."
Mắt Tô Hoài Cẩn sáng lên, nói: "Thật sự?"
Tiết Trường Du nheo mắt.
Lục Y không thể không nói: "Hình như là thật sự, dù sao đại phu là nói như vậy."
Tô Hoài Cẩn cười cười, nói: "Lục Y, còn không mau đi nói tin tức này cho Cửu gia, để Cửu gia cũng vui theo."
Lục Y đè mí mắt kinh hoàng của mình, nói: "Hiện tại Thái Tử nổi trận lôi đình, nói muốn điều tra toàn bộ dịch quán, tìm ra người mưu hại ngài ấy, còn nói...... Còn nói......"
Nàng ấy nói, ngó vài lần Tiết Trường Du mới ấp úng nói: "Còn nói...... Tất nhiên là Vương gia ngài muốn mưu hại Thái Tử."
Tiết Trường Du cười lạnh một tiếng: "Ta Tiết Trường Du làm việc đều đoan chính, cũng không dùng thủ đoạn như vậy. Nếu gã muốn tra thì tùy tiện tra."
Hắn vừa dứt lời, đã nghe được tiếng gầm lên giận dữ. Vẻ mặt của Thái Tử Tiết Ngọc Ngọc tiều tụy, vọt vào từ sân bên ngoài, thất tha thất thểu, bên cạnh có nhiều người đỡ gã.
Nhưng Tiết Ngọc Ngọc rất phẫn nộ, không cho người khác đỡ, đôi mắt gã tựa như xác thật không thấy gì. Lúc đi đường đôi tay vung loạn, còn đâm vào tường viện, trong miệng kiệt lực hét to: "Tiết Trường Du!! Tiết Trường Du!! Ta muốn giết ngươi! Tất nhiên là ngươi muốn mưu hại ta!"
Tiết Trường Du thấy gã vọt vào sân, nhưng cũng không đi đến hướng mình mà là đi trật, đi qua chỗ gốc cây, cũng không cho hạ nhân đi đỡ, "ầm!!!" một tiếng, trực tiếp đánh vào trên thân cây, thiếu chút nữa đã dập mông rồi.
Tiết Trường Du nhướng mày, Thái Tử Tiết Ngọc Ngọc bị bêu xấu, càng tức giận nên bò dậy từ trên mặt đất, gào thét lớn: "Tiết Trường Du ngươi đi ra cho ta!! Co đầu rụt cổ tính là thứ gì?! Ngươi đi ra cho ta, ta muốn giết ngươi!!"
Tiết Trường Du ngồi bên cạnh bàn đá trong sân, lúc này đứng lên, thản nhiên nói: "Thái Tử nói ta mưu hại hạ độc, nhất định phải có cái chứng cứ, nếu không đây chính là vu cáo."
Thái Tử Tiết Ngọc Ngọc nghe được giọng Tiết Trường Du, lúc này mới phát giác bản thân chuyển sai phương hướng, lập tức quay đầu. Hai con mắt gã đỏ đậm nhưng không có tiêu cự, trừng mắt muốn nứt ra, gào rống lên: "Ngươi yên tâm! Ta đã lệnh người đi lục soát! Cho dù có lật tung toàn bộ dịch quán, ta cũng không tiếc! Nhất định sẽ tìm được chứng cứ ngươi mưu hại ta!"
Tiết Trường Du cười nhạt: "Vậy à, vậy thần đệ đành phải...... bình tĩnh chờ tin tốt lành."
🍓 Chương 55
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nương Nương Lại Tìm Đường Chết
Chương 54: Mù
Chương 54: Mù