Cẩm Y Vệ trực tiếp nghe lệnh của Hoàng đế, chuyên quản lý việc giam giữ, thẩm vấn, có quyền tuần tra, bắt bớ. Bọn họ không cần thông báo với Tam Tư mà vẫn có thể bắt bất cứ kẻ nào, từ các lão, đại thần, hoàng thân quốc thích cho đến người buôn bán nhỏ, hơn nữa toàn bộ quá trình thẩm vấn đều không được công khai, khiến cho đại thần trong triều ai ai cũng có tật giật mình, chỉ cần nghe tiếng thôi cũng đã sợ vỡ mật
Đến cả ông nội hắn gặp phải người nhỏ hơn mình ba mươi tuổi là Hoắc Minh Cẩm còn phải nói năng cẩn thận, suy nghĩ trước sau, nói gì tới đại thiếu gia vô công rồi nghề như Chu Thiên Lộc, hắn đương nhiên không dám đối đầu với Cẩm Y Vệ, nhưng mà trước mặt tiểu tướng công, trăm triệu lần không thể để bị mất mặt như thế được, thành ra hắn vẫn cứng đầu cứng cổ không chịu tránh ra.
Nếu cứ cúp đuôi chạy mất như thế, thể diện của đại thiếu gia Chu gia như hắn biết cất vào đâu đây? Lần sau gặp lại tiểu tướng công làm sao có thể ra vẻ ta đây cho được?
hắn không nhúc nhích, đám tôi tớ Chu gia sợ tới mức chân va vào nhau lập cập, bất chấp hết quy củ trên dưới, người kéo tay, kẻ túm đùi, bê hắn ra ngoài.
Thiên hộ Lý Xương lạnh lùng lườm Chu Thiên Lộc một cái rồi mới quay đầu lại, trên mặt hiện lên một nụ cười, ôm quyền nói: "Giờ Phó công tử đang định đi kinh sư sao? Cũng tiện chung đường với chúng ta, chi bằng đi cùng nhau."
Phó Vân anh hơi ngạc nhiên.
Lý Xương lại tiếp: "Phó công tử không nhớ ta, ta lại nhận ra công tử, lúc ở Đồng Sơn ta đi theo Nhị gia, từng gặp được công tử, khi nãy vừa xuống thuyền có thủ hạ nhận ra công tử, ta liền tới đây. Nhị gia vẫn thường xuyên nhắc tới công tử."
Đúng là Phó Vân anh không nhớ Lý Xương là ai thật, cái đêm ở Đồng Sơn kia nàng chỉ liên tục lo lắng cho Phó tứ lão gia nên chẳng để ý tới những người bên cạnh Hoắc Minh Cẩm, bọn họ đều ít nói ít cười, nhìn đầy vẻ hung dữ, mặc giáp nhẹ y hệt nhau, nếu chỉ nhìn qua thì ai cũng giống ai.
Dường như Lý Xương đang có việc phải đi, trong lúc chờ nàng trả lời vẫn liên tục ngó ra ngoài.
Phó Vân anh không muốn làm lỡ việc của hắn, trả lời: "Gia huynh đang đi thuê xe thuê kiệu, không biết tới khi nào mới trở về. không dám làm ảnh hưởng tới công việc của đại nhân."
Lý Xương cười, thái độ rất tôn trọng, "không sao, ta sẽ bảo người đi tìm lệnh huynh."
đang nói chuyện bỗng ngoài cửa có tiếng bước chân truyền tới, Phó Vân Chương và Liên Xác đã về tới nơi.
Nhìn thấy một đám Cẩm Y Vệ hùng hổ đứng canh trước cửa khách điếm, Phó Vân Chương cau mày, bước nhanh hơn một chút.
Phó Vân anh sợ hắn sốt ruột nên nói trước, "Nhị ca, đây là Lý thiên hộ." Nàng bóp nhẹ vào cánh tay y một chút, khe khẽ nói, "Lý thiên hộ là người của Hoắc chỉ huy sứ, ngài ấy thấy chúng ta xuống thuyền, mới đề nghị chúng ta cùng về kinh sư với ngài ấy."
Phó Vân Chương mặt không đổi sắc, chào hỏi Lý Xương.
Hai bên hỏi thăm nhau mấy câu, Lý Xương nhiệt tình lên tiếng, "Ngựa xe đều đã chuẩn bị xong cả rồi, Phó công tử không cần phải thuê người khác nữa. Ngày tuyết đường khó đi, những phu xe đó đều nhân cơ hội này đẩy giá lên cao, các ngươi mới tới, cái gì cũng khó khăn, chi bằng cùng đi với chúng ta."
hắn nhiệt tình như thế, nếu cứ tiếp tục từ chối thì có thể lại thành ra đắc tội với hắn. Hơn nữa trời lạnh, phu xe ở bến tàu uống rượu chống lạnh, say khướt cả đám, đến nói cũng nói không nên lời, đi đường có khi xe cũng rơi xuống mương, Phó Vân Chương đang muốn vào thành gấp để tìm danh y, nghĩ ngợi một hồi rồi đồng ý.
Xe ngựa tới trước cửa khách điểm, đến người đánh xe cũng là Cẩm Y Vệ, động tác vững vàng nhưng nhanh nhẹn.
Phó Vân Chương đỡ Phó Vân anh lên xe ngựa, Viên Tam và Kiều Gia đi theo phía sau, Lý Xương mời Phó Vân Chương lên cùng xe với mình, muốn nghe y kể về những thứ gặp được trên đường đi, y từ chối không được nên đành sang bên đó.
Xe ngựa lắc lư mấy cái, rồi bắt đầu lăn bánh, để lại vết bánh xe in sâu trên nền đất, bánh xe cán lên nền tuyết đọng lộc cộc.
Phó Vân anh vẫn đang mệt, nhức đầu trong mặt. Phó Vân Chương bảo nàng nằm ngủ một lúc, không cần phải lo nghĩ những chuyện khác, bên Lý Xương đã có y lo. Xe ngựa lắc lư, dù không muốn ngủ, nàng cũng bắt đầu lơ mơ, trong xe chỉ có mình nàng.
đang lúc nửa tỉnh nửa mê, xe ngựa bỗng nhiên dừng lại. Bên ngoài, Kiều Gia và Viên Tam đang nói chuyện, hình như có cây cổ thụ ven đường vừa đổ xuống, chặn ngang đường đi, bọn họ phải qua đó dọn đường mới đi tiếp được.
một luồng gió lạnh tràn vào trong xe, màn xe bỗng nhiên bị người khác vén lên, một hơi thở xa lại ùa vào trong khoang xe.
Phó Vân anh mở bừng mắt, đối mặt với một đôi mắt sâu hun hút.
Nàng giật mình.
Hoắc Minh Cẩm phủi tuyết đọng trên vai xuống, cúi người chui vào khoang xe, nhìn nàng không chớp mắt, đôi mắt đen sâu thẳm mang quá nhiều cảm xúc, rõ ràng là biểu hiện trên gương mặt rất ôn hòa nhưng bởi đôi mắt sáng ngời kia, vẫn cứ toát ra một loại áp lực đầy tính xâm lược.
Phó Vân anh lập tức tỉnh táo, ngồi dậy, định hành lễ với hắn, "Hoắc đại nhân..."
Hoắc Minh Cẩm đỡ nàng, nhẹ nhàng nắm lấy đôi vai nàng nhưng ngay lập tức lại buông tay, thấy mặt nàng tái nhợt, nhíu mày hỏi, "Ngã bệnh sao?"
Thảo nào lại về kinh sư sớm như thế, theo kế hoạch ban đầu, chắc phải năm ngày sau họ mới tới nơi.
Xe ngựa đột nhiên lắc lư mấy cái rồi bắt đầu chạy tiếp.
không ai biết Hoắc Minh Cẩm đã lên xe sao?
Phó Vân anh nghĩ vậy, cố giữ thăng bằng, đáp: "Do không hợp khí hậu thôi ạ."
Nàng ho khan mấy tiếng.
Hoắc Minh Cẩm vén màn xe lên, nói với người bên ngoài mấy câu. Chốc lát sau, hộ vệ đã bưng trà nóng tới.
Chàng mở nắp chung trà nhìn một chút rồi đưa chung trà về phía Phó Vân anh.
Nàng nói lời cảm tạ rồi nhận chung trà, những ngón tay lạnh ngắt chạm vào chung trà ấm nóng, lập tức đã trở nên ấm áp, sau đó lại hơi ngứa ngáy.
Bên ngoài trời giá rét, không biết chung trà này được mua từ quán trà nào.
Nàng uống mấy ngụm trà, suy nghĩ miên man.
Thấy nàng làm gì cũng chậm chạp hơn bình thường, cứ ngây người trước mặt mình như thế, Hoắc Minh Cẩm trầm mặc trong giây lát, sợ nàng bị bỏng tay, nhấc chung trà ra khỏi tay nàng, khẽ hỏi: "Ngươi không định ôn thi cho kì thi hội sao?"
Nàng gật đầu.
Hoắc Minh Cẩm à một tiếng, "Vừa lúc này trong triều đang thiếu người... Nhưng mà ra ngoài làm tri huyện chưa chắc đã là một lựa chọn tốt, chi bằng tới chỗ ta, ngươi nghĩ sao?"
Lúc nói chuyện, hơi thở nóng bỏng gần trong gang tấc, dường như ở ngay bên mái đầu nàng, Phó Vân anh sửng sốt.
Nàng hơi cúi đầu, thầm cân nhắc.
hiện giờ thực ra thế cục trong triều đã khá rõ ràng, hoặc là giữ thế trung lập để bị những người khác xa lánh, hoặc là đầu quân vào Thẩm đảng, hoặc là lợi dụng kẽ hở tự phát triển thế lực của chính mình như Thôi Nam Hiên, hoặc là về phe Vương các lão. Hoắc Minh Cẩm được xem như một thế lực mới đột ngột xuất hiện, căn cơ chưa vững vàng, không có sự bảo vệ của Hoàng đế, rất có thế sẽ rơi vào kết cục thất bại thảm hại.
Nhưng mà người huynh ấy muốn đối phó lại là Thẩm Giới Khê, hơn nữa lại từng cứu nàng và Phó tứ lão gia, thế là đủ rồi.
Hoắc Minh Cẩm không thúc giục nàng, ánh mắt dừng lại nơi sườn mặt nhu hòa của nàng, chờ đợi câu trả lời của nàng.
Lát sau, nàng đáp: "Hoắc đại nhân từng có ân cứu mạng với vãn bối, đương nhiên phải góp sức rồi."
Khóe môi Hoắc Minh Cẩm hơi cong lên, dường như đang cười nhưng dường như lại không, giơ tay định đỡ nàng nằm xuống, mắt nhìn nàng chăm chú, giọng điệu vẫn ôn hòa như cũ, "Ngươi còn đang yếu, cứ yên tâm dưỡng bệnh trước đã. Ngươi không cần phải chuẩn bị gì cả, cứ ở nhà chờ kết quả là được."
Hoắc Minh Cẩm còn đang ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh, nàng sao dám thất lễ, vội vàng từ chối.
"không cần phải để ý ta, ta mới từ Thiên Tân Vệ trở về, sau khi vào thành còn phải vào cung, cũng cần nghỉ ngơi một chút."
Chàng nói vậy, che miệng ngáp một cái, dường như đã quá mệt mỏi, thực sự dựa vào vách khoang xe, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Phó Vân anh không dám ngủ, ngồi thẳng lưng nghiêm túc.
Ngoài cửa sổ, gió gào thét dữ dội, nàng ngồi như thế một lúc lâu.
Hoắc Minh Cẩm dường như đã kiệt sức, chốc lát sau đã ngủ thiếp đi, hơi thở dài đều đặn.
Khoang xe hẹp, chàng lại cao lớn, đôi chân dài phải gập lại mới ngồi vừa. Thi thoảng gió bắc lại thổi vén góc màn xe, có chút ánh sáng chiếu lên nền tuyết hắt vào bên trong, khuôn mặt với những đường nét rõ ràng của chàng lúc sáng lúc tối. Lúc sáng, đôi mày kiếm thu hút ánh mắt người khác, còn lúc tối, đường nét khuôn mặt vẫn khắc sâu, đôi mày khẽ nhíu lại, ngủ rất say.
Xe ngựa lăn bánh qua một đoạn đường sỏi đá gập ghềnh, xóc nảy, Phó Vân anh bị lắc đến mức đầu váng mắt hoa, chàng vẫn không tỉnh.
Thực sự đã quá mệt mỏi rồi.
Sống lưng cứng đờ của Phó Vân anh từ từ được thả lỏng. Sau đó nàng dựa vào vách xe, mi mắt khép lại, vốn chỉ định chợp mắt một lát nhưng thuốc đã ngấm, nàng từ từ chìm vào giấc ngủ.
một lát sau, xe ngựa đi lên một con đường núi, màn xe bị gió núi tốc lên, những cơn gió lạnh thấu xương ùa vào trong khoang. Trong giấc ngủ, Phó Vân anh vô thức dựa sát vào phía trong một chút.
Trong khoang xe, người đáng lẽ ra đang ngủ say là Hoắc Minh Cẩm bỗng nhiên mở mắt, đưa tay kéo màn xe lại, ánh mắt tỉnh táo sắc bén, không hề có một chút mông lung do buồn ngủ nào.
Chàng cúi đầu nhìn về phía Phó Vân anh. Đến cả khi đã chìm vào giấc ngủ, nàng vẫn cố gắng giữ một dáng ngồi nghiêm chỉnh. Chàng nhẹ nhàng thở dài, cẩn thận đưa tay ra, đỡ vai nàng, đặt nàng dựa vào gối đầu, nằm xuống.
Cuối cùng cũng có một tư thế thoải mái, nàng vô thức ưm một tiếng, dường như sắp tỉnh lại.
Chàng giật bắn mình, vội vàng rụt tay về.
Nhưng nàng vẫn chưa tỉnh.
Chàng hơi bàng hoàng, cúi người khép lại chiếc áo choàng lụa đã sắp tuột khỏi vai cho nàng, mỉm cười, nụ cười mang theo chút tự giễu.
Đúng là vẫn cứ đánh giá cao sự tự chủ của chính mình.
Sớm muộn gì nàng cũng sẽ phát hiện ra manh mối mất thôi.
Nhưng giờ nàng đã trở lại, nàng ở ngay bên cạnh chàng, chàng làm sao có thể kiềm chế nổi nữa?
Nàng vĩnh viễn sẽ không biết cái thời khắc gặp được nàng trên con đường núi dạo ấy, trong lòng chàng nhộn nhạo với biết bao nhiêu suy nghĩ.
Trời mưa rất to, nước mưa xối xả đập vào người chàng, một dòng máu nóng hừng hực lưu chuyển khắp cơ thể chàng, niềm vui rạo rực tưởng như không thể nào kiềm chế nổi nhưng chàng chẳng nói gì, chỉ quay đầu ngựa chạy đi, mỉm cười với màn mưa mênh mang trước mặt.
Lãng phí nửa cuộc đời mình để rồi chính mắt nhìn thấy cái chết thảm khốc của người thân, nhìn thấy tất cả niềm tin vào chính nghĩa sụp đổ trong nháy mắt, tưởng như vạn năm non sông từ nay cũng chẳng có chỗ để chàng trở về.
Cuối cùng trời cao vẫn để lại cho chàng một con đường sống.
Nhưng chàng quá sợ hãi, sợ tất cả những thứ này chỉ là ảo tưởng của bản thân chàng, sợ nếu chàng quá vui mừng, vận mệnh vừa cho chàng hy vọng cũng sẽ thu hồi lại tất cả, đến tên nàng chàng cũng không dám gọi ra.
Thậm chí đến vui mừng chàng cũng phải rón rén, sợ tỉnh lại, tất cả đều chỉ là một giấc mộng của chàng mà thôi.
Từ thời khắc chặt đứt ngón tay của anh ruột trở đi, chàng không định để lại bất cứ đường lui nào cho mình nữa, đi khắp nơi trả thù, trên tay dính đầy máu tanh. Những chuyện trước kia chàng khinh thường, không thèm làm, giờ chàng đều đã làm cả. Từ lâu chàng đã không còn là Nhị gia của phủ Quốc Công ngày xưa nữa, chàng lạnh lẽo vô tình, lý do duy nhất để duy trì sự sống của chàng chỉ còn lại hai chữ báo thù.
không ngờ chàng lại có thể kìm nén đến thế.
Từ nhỏ những người bên cạnh ai cũng nói chàng quá nặng nề u ám, cả đời chỉ có một chút dịu dàng và thương xót hiếm hoi, chàng dành cả cho nàng.
Nàng mới chỉ là một đứa trẻ, trông vẫn còn non nớt, mà chàng hơn nàng những mười mấy tuổi...
Chàng có rất nhiều băn khoăn, lo được lo mất.
Nhưng giờ chàng sẽ không kìm nén nữa, cứ để nàng nghi ngờ đi, dù sao chàng cũng sẽ không cho nàng cơ hội để từ chối.
Chàng đã kiên nhẫn chờ đợi nhiều năm như thế, đến lúc rồi.
...
Tới lúc Phó Vân anh tỉnh lại, xe ngựa đã vào tới thành Bắc Kinh.
Trong xe chỉ còn lại có mình nàng, ngoài cửa sổ có tiếng huyên náo truyền vào, phố phường đông đúc náo nhiệt, không biết Hoắc Minh Cẩm đã đi từ khi nào.
Nàng day day ấn đường, thất thần hồi lâu.
âm thanh ồn ã bên ngoài xa dần, xe ngựa đi vào một con ngõ, dừng lại trước một tòa nhà tương đối lớn.
Nàng nghe thấy tiếng Phó Vân Chương đang nói chuyện với ai đó, người gác cổng mở cửa trả lời, rồi từ trong nhà có người chạy ra đón, một giọng nói quen thuộc vang lên: "Nhị ca, mọi người tới rồi!"
Là Phó Vân Khải.
Màn xe bị vén lên, trên khăn phúc của Phó Vân Chương có mấy vệt tuyết đọng, y vươn tay về phía Phó Vân anh, "Về nhà rồi, lại đây nào."
Nàng để y đỡ xuống xe.
Phó Vân Chương đội cho nàng một chiếc mũ chắn tuyết, nói: "Sau khi vào thành Lý thiên hộ đã tách sang đường khác rồi, muội về phòng ngủ một lát trước đi, ta bảo Liên Xác lấy thiệp đi mời đại phu."
Phó Vân anh ừm một tiếng.
Bên kia, Phó Vân Khải gặp lại Viên Tam sau nhiều ngày xa cách. Tục ngữ nói xa thơm gần thối, xa quê gặp bạn cũ, gặp lại liền cảm thấy người kia bỗng nhiên trở nên thật thân thiết, vỗ vai nhau, đùa giỡn vui vẻ.
Nhìn về phía Phó Vân anh, thấy nàng có vẻ đờ đẫn, Phó Vân Khải kinh ngạc, lo lắng, vội vàng bước tới giữ chặt lấy nàng, "Sao lại ốm đau thế này?"
hắn không đề cập tới chuyện đón gió tẩy trần gì nữa, đưa nàng về phòng.
Phó Vân Chương vừa bảo Liên Xác lấy danh thiếp ra, đang định đi mời thầy thuốc, quản gia đã đi vào thông báo: "Hứa thái y ở ngõ Liễu Điều tới ạ."
Hứa thái y ở ngõ Liễu Điều vốn là viện phán ở Thái Y Viện, tuổi cao sức yếu nên dâng sớ xin từ quan. Tuy nhiên, ông ta y thuật cao minh, Hoàng thượng không nỡ để ông ta đi, đồng ý với thỉnh cầu của ông ta nhưng không để ông ta về quê, lệnh cho ông ta ở lại kinh thành, tránh cho có trường hợp nào khó khăn mà những thái y khác không xử lý nổi, muốn tìm ông ta cũng không tìm được.
"Hứa thái y là do Lý thiên hộ mời tới." Quản gia nói.
Phó Vân Chương ừ một tiếng, đích thân ra ngoài đón.
Hứa thái y tự chăm sóc bản thân rất tốt, tuy đầu tóc đã hoa râm nhưng tinh thần vẫn quắc thước, nói chuyện mấy câu với Phó Vân Chương rồi vào phòng bắt mạch cho Phó Vân anh.
Cách màn, ông ta không nhìn thấy rõ tình hình bên trong, bắt mạch xong đi sang gian bên cạnh kê đơn thuốc, cười nói với Phó Vân Chương: "không có gì đáng ngại, đây chỉ là do không hợp khí hậu thôi."
Phó Vân Chương vốn biết bệnh của nàng không nặng nhưng vẫn chẳng thể nào không lo lắng, giờ nghe Hứa thái y nói nàng không sao, thở phào một hơi.
Dưới bếp đã chuẩn bị bàn tiệc, y giữ Hứa thái y lại ăn cơm, hỏi chuyện hằng ngày phải chăm sóc sức khỏe như thế nào.
Hứa thái y ân cần giải đáp.
Tiễn Hứa thái y ra về xong, Phó Vân Khải ăn vạ trong phòng nhất quyết không chịu đi, ngồi bên mép giường nói chuyện với Phó Vân anh, thao thao bất tuyệt về những chuyện kì thú hắn đã nhìn thấy trên đường lên phía bắc với Phó tứ lão gia.
Phó Vân Chương mang thuốc tới, đuổi hắn đi, "Để anh tỷ nhi uống thuốc rồi đi ngủ, có gì cần nói để khi nào con bé khỏe lại nói tiếp."
Phó Vân Khải gãi đầu, cười ngượng ngùng.
Phó Vân anh ngoan ngoãn uống thuốc, sau đó mới ăn cơm, mùa đông ít rau, nàng ăn canh củ cải, nói: "Nhị ca, huynh cứ an tâm ôn thi đi, bệnh của muội không đáng lo, nằm nghỉ mấy ngày là khỏe ngay ấy mà."
Phó Vân Chương nhìn nàng nhấp từng ngụm canh, "Cũng không cần lo lắng cho ta, mấy hôm nữa ta định bái phỏng thầy Diêu và mấy vị đại nhân có quen biết trước đây, muội ở nhà dưỡng bệnh. Đợi muội khỏe lại, ta đưa muội đi thăm chùa cổ ở Phòng Sơn."
Hôm sau, quả nhiên Phó Vân Chương đã mang quà tới thăm Diêu Văn Đạt, sau đó bái vọng Vương các lão và mấy vị đại thần ở Hàn Lâm Viện khác.
Diêu Văn Đạt đánh giá y rất cao, không thèm quan tâm tới việc liệu người khác có nói ra nói vào gì hay không, đích thân đưa y tới dự tiệc ở nhà đồng liêu, giới thiệu y với những người khác.
Y cũng có mấy người bạn trước kia cùng thi một khóa, có người đang làm ở Hàn Lâm Viện lấy kinh nghiệm, có người đã được phân tới Lục Bộ nhậm chức. Vậy mà nhoáng một cái đã lại tới một kì thi đình. Nghe nói y lên kinh thi lại, họ nhân ngày nghỉ tới tìm y ôn chuyện cũ, đua nhau than thở.
Những việc xã giao ở kinh thành quá nhiều, bổng lộc căn bản không đủ tiêu, có người không đủ tiền nuôi người nhà, đành phải đưa về quê.
Có mấy người cảm thấy mình quá bất lực với con đường làm quan ở kinh thành, muốn xin chỉ để được điều xuống Nam Kinh làm quan quách cho rồi. Nơi ấy cách xa kinh thành, việc xã giao cũng ít, cuộc sống cũng sẽ dư dả hơn.
Nhưng bọn họ vừa mới ra làm quan chưa lâu, ai chẳng có khát vọng, có tham vọng, không cam lòng cứ chạy về Nam Kinh như thế, chỉ còn cách cố đấm ăn xôi, ở được ngày nào hay ngày ấy.
Phó Vân Chương không thiếu tiền, nghe vậy liền lập tức khẳng khái đưa tiền ra trợ giúp. Mấy người bạn này quen biết y đã lâu, không từ chối quá nhiều, mỉm cười nói: "Huynh đến, cuối cùng chúng ta cũng có chỗ ăn chực rồi!"
Bận rộn như thế nửa tháng trời, y mới có thời gian đọc mấy cuốn sách.
Cuối năm, ai cũng bận rộn, họ đều là người vùng khác nên thực ra lại khá nhàn hạ. Bên ngoài gió to tuyết lớn mấy ngày liền, ra ngoài cũng khó, họ ở nhà cả ngày, ngồi bên chậu than đọc sách, nối thơ, còn gì vui hơn nữa.
Viên Tam lúc nào điên lên thì rất điên cuồng, lúc nghiêm túc thì cũng rất nghiêm túc, ngày nào cũng đóng cửa tập trung học hành, đến lúc đói mới mở cửa phòng kêu một tiếng, gọi người đưa cơm vào.
Phó Vân Khải cũng bị Phó Vân anh ép ở nhà đọc sách.
Sau lễ sắc phong dành cho Hoàng hậu mới và Thái tử phi thì đã gần tới cuối năm.
Hôm nay, Phó Vân Chương bị bạn bè kéo ra ngoài ngắm tuyết. Phó Vân anh, Phó Vân Khải và Viên Tam đang ngồi dưới mái hiên ngoài chính đường nướng thịt hươu bỗng có mấy thái giám tới nhà, nói là Thái tử cho mời, bảo Phó Vân anh lập tức đi Đông Cung một chuyến.
Mọi người đều trở tay không kịp, chuyện tuyển chọn quan lại còn chưa có tin tức gì, thân phận hiện giờ của Phó Vân anh mới là cử nhân, không quan không chức, Thái tử làm sao lại biết đến nàng?
Hơn nữa Thái tử vừa mới thành hôn, tại sao tự nhiên lại nghĩ tới chuyện triệu kiến nàng?
Chẳng lẽ là do Hoắc Minh Cẩm sắp xếp?
Kiều Gia nói: "Tiểu nhân đi cùng công tử."
Phó Vân anh về phòng thay một bộ áo bào cổ tròn màu xanh nhạt, đội mũ dạ đen, thắt thắt lưng mỏng màu lam, đi ủng da rồi đi theo thái giám ra ngoài.
một chiếc xe ngựa đang chờ ở bên ngoài, lúc Phó Vân anh lên xe, người đánh xe nhỏ giọng thì thầm: "Phó công tử đừng lo lắng, có Nhị gia rồi."
Thực sự là Hoắc Minh Cẩm sao? không phải huynh ấy muốn nàng tới Bắc Trấn Phủ Ty à? Sao lại có liên quan tới Thái tử thế này?
Nàng nghĩ mãi vẫn không ra đành bước lên xe.
Trước cửa Đại Minh có chợ lớn, bán đủ loại mặt hàng, việc kinh doanh phát đạt. Những người có thể ở xung quanh hoàng thành đều là quan lớn, chợ chủ yếu được mở ở phía tây, tạo thành một hành lang xung quanh thành. Phía trong thành cũng có nơi buôn bán, mỗi tháng có những ngày mở cửa định kỳ, chủ yếu bán châu báu, dược liệu quý hiếm, cung ứng cho hoàng thân quốc thích trong hoàng thành tới mua.
Kiểu tra thẻ bài, xác định thân phận xong, thái giám canh giữ cho biết Thái tử đi Tây Uyển, vậy nên họ lại đi về phía hồ Thái Dịch.
Chốn cung đình sâu thẳm, cung điện nguy nga, tường đỏ ngói xanh, huy hoàng tráng lệ. Dưới ánh mặt trời mùa đông, ngói lưu ly hắt lên ánh sáng lấp lánh tựa sóng nước.
Xe ngựa dừng lại trước một bức tường bao quanh một tòa nhà lợp ngói lưu ly, thái giám bảo Phó Vân anh xuống xe đợi hắn vào trong thông báo.
trên tường đắp một con rồng vàng uốn lượn trên mây, ánh sáng lấp lánh nhàn nhạt chiếu rọi xuống dưới, rồng lớn giương nanh múa vuốt, sinh động như thật, tạo cảm giác như thể bất cứ lúc nào cũng có thể phá vỡ bước tường bay lên, lộ ra một vẻ uy nghiêm quyền lực, từ trên cao lạnh lùng nhìn xuống chúng sinh.
Nơi này chính là đỉnh cao của quyền thế.
Phó Vân anh không thể không siết chặt bàn tay, nín thở lo lắng.
Chờ đợi hồi lâu, cuối cùng cũng có một tiểu thái giám trắng trẻo từ sau bức tường đi ra, quan sát nàng một lượt rồi nói: "Nào đi thôi."
Tiểu thái giám dẫn nàng đi qua một hành lang quanh co dẫn ra vườn, vài cung tỳ đang quét tuyết dưới hành lang, tiếng chổi quét trên mặt đất vang lên xoàn xoạt. Trong loại thời tiết giá lạnh này, hoa mai trong vườn đúng độ nở hoa, có hương hoa lan tỏa trong không khí.
Cuối cùng cũng tới một ngôi đình bát giác được xây ở chỗ cao, Phó Vân anh vẫn luôn cúi đầu, không thấy rõ tình hình trong đình nhưng nghe loáng thoáng có người cười nói và tiếng nam giới bàn luận, nàng đoán rằng Thái tử hẳn đang mở tiệc mời mọi người tới đây ngắm hoa mai. Lúc nàng vừa tới đã thấy thái giám hướng dẫn cung tỳ treo đèn lên cây.
Tiếng cười nói vẫn chưa dứt, nàng cúi đầu đứng đó, nhìn bàn chân mình đang ngập trong tuyết nhưng vẫn không động đậy.
một lúc lâu sau, có hai người trẻ tuổi khác cũng được thái giám dẫn vào, đứng bên cạnh nàng, đưa mắt quan sát nàng, trông ai cũng ngơ ngác như ai.
Phó Vân anh thầm kinh ngạc bởi một người trong số đó lại chính là cháu trai của Binh Bộ thượng thư, Chu Thiên Lộc, người mà hôm đó nàng đã gặp ở bến tàu.
Chu Thiên Lộc cũng nhận ra nàng, mắt trợn tròn.
Hai người đang trợn mắt nhìn nhau bỗng nghe thấy tiếng một tiếng nói trong trẻo vang lên, giọng nói lẫn tiếng cười: "Ban ngày thưởng mai cứ cảm thấy như có gì đó thiếu thiếu, ban đêm thưởng mai vẫn có ý vị hơn."
Xung quanh rộ lên tiếng phụ họa.
"Điện hạ nói rất đúng, hoa mai dưới ánh trăng có cảm giác vượt ra ngoài thế tục."
"Thưởng mai dưới trăng quả là không phụ danh xưng quân tử của loài hoa này."
Ồn ào một lúc, tiếng nói vừa nãy lại vang lên, "không biết Hoắc chỉ huy sứ thấy sao?"
Trong đình chợt an tĩnh, đến tiếng chén rượu và bát đũa va chạm vào nhau dường như cũng đã biến mất, có vẻ như tất cả mọi người đều đang chờ câu trả lời của Hoắc Minh Cẩm.
Xem ra Hoắc Minh Cẩm cũng ở trong đình, Phó Vân anh thở phào, trong lòng cảm thấy trấn tĩnh một chút.
Trong đình bát giác, Hoắc Minh Cẩm bình tĩnh đón nhận toàn bộ ánh mắt của các quan viên trong bữa tiệc, siết chặt chén rượu trong tay, đưa mắt nhìn ra ngoài đình, lạnh lùng nói: "Vi thần là một kẻ vũ phu, không biết hoa mai đẹp ở chỗ nào."
Thái tử nhìn theo tầm mắt chàng, ánh mắt dừng lại trên người Phó Vân anh một lát, cười nhàn nhạt, "Vậy thì chi bằng hôm nay Hoắc chỉ huy sứ ở lại cùng ngắm mai với cô xem sao."
Hoắc Minh Cẩm khẽ gật đầu.
Những quan viên trong đó đều thầm thở phào nhẹ nhõm, đưa mắt nhìn nhau, đua nhau mời rượu Hoắc Minh Cẩm.
Vừa lúc này, có người tới mời Phó Vân anh, Chu Thiên Lộc và một thanh niên khác vào bàn.
Họ bước lên bậc thang bằng đá, đi vào đình bát giác.
Trong đình có rất nhiều người, trên lan can treo đầy những đóa hoa bằng lụa, trên sàn bày mấy chục bồn hoa lan tạo hình khác nhau. Giữa ngày đông giá lạnh, hoa nở như ngậm cười, mang vẻ u diễm, các bàn tiệc được bầy xung quanh, trên bàn có đủ loại món ngon rượu ngon, Thái tử ngồi trên bàn chủ tiệc, ngay bên trái hắn chính là bàn của Cẩm Y Vệ chỉ huy sứ Hoắc Minh Cẩm.
Tiểu thái giam trực tiếp đưa Phó Vân anh tới cạnh ghế của Hoắc Minh Cẩm.
"Điện hạ, đây là Phó Vân."
Thái tử vẫn còn rất trẻ, mặc một bộ áo bào màu xanh ngọc, trên môi luôn giữ nụ cười, tỏ vẻ bình dị gần gũi, như thể một thi sinh trói gà không chặt bình thường, nhìn Phó Vân anh hỏi: "Nghe nói "Sổ tay chế nghệ" là do ngươi chủ trì biên soạn?"
Đầu tiên, Phó Vân anh hành lễ với Thái tử, Thái tử ngăn cản: "Ngươi cũng gần bằng tuổi cô, cô vừa gặp ngươi đã quý mến rồi, không cần phải như vậy."
Chỉ trong nháy mắt, đã có vô số ánh mắt chiếu vào Phó Vân anh, nàng mặt không đổi sắc, vẫn nghiêm chỉnh hành lễ với Thái tử.
Chờ nàng hành lễ xong, Hoắc Minh Cẩm thay nàng đáp một câu: "Tuy hắn còn nhỏ tuổi nhưng thực ra lại vững vàng, chu đáo, mấy cuốn sách kia đúng là do hắn biên soạn."
Thái tử mỉm cười quan sát Phó Vân anh hồi lâu, nói: "Vậy thì để hắn lãnh một chức quan nhàn tản ở Chiêm sự Phủ đi, cô đọc sách một mình cũng buồn, đang định tìm mấy thị độc (quan hầu đọc) tuổi tác tương đương để thảo luận kiến thức với nhau."
Phó Vân anh hiểu được ẩn ý sau câu nói này, tim bỗng đập nhanh liên hồi.
Hoắc Minh Cẩm nhìn nàng, ôn hòa nói: "Cảm ơn điện hạ đã ưu ái."
Phó Vân anh hiểu ý, chắp tay tạ ơn Thái tử.
Thái tử xua tay, bảo nàng ngồi vào bàn, rồi lại gọi Chu Thiên Lộc tới, hỏi bình thường hắn hay đọc sách gì.
một ông lão đang ngồi trong tiệc lập tức đứng dậy, đáp lời: "Thằng nhãi này có biết đọc sách là gì đâu, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, tới giờ thậm chí đến Tứ thư cũng chưa học thuộc!"
Thái tử cười ha ha, "Ta nghe người ta nói cháu trai của Chu thượng thư biết đánh song lục, đá cầu, chủy hoàn, cờ vây, không môn nào không giỏi, khi nào rảnh rỗi phải để cô được chứng kiến bản lĩnh của ngươi mới được."
Lúc này Chu Thiên Lộc vô cùng quy củ, khiêm tốn đáp: "Tiểu tử làm sao giỏi thế được! Chỉ là người bên ngoài cứ thích tâng bốc thế thôi."
Những người trong tiệc nghe thấy vậy đều bật cười. không khí rất thoải mái.
Phó Vân anh hơi ngước mắt lên, thầm quan sát xung quanh một lượt, các triều thần trong tiệc đều mặc thường phục, không ai mặc quan phục, thậm chí còn có người mặc áo cũ, xem ra bữa tiệc ngắm mai hôm nay chỉ là một bữa tiệc riêng không chính thức.
Tiểu thái giám xếp thêm một chỗ ngồi ngay bên cạnh Hoắc Minh Cẩm, Phó Vân anh không dám ngồi xuống, chỉ đứng bên cạnh Hoắc Minh Cẩm, mắt nhìn chằm chằm xuống đất, nghe Thái tử lần lượt lôi kéo quan viên, từ Hoắc Minh Cẩm, Chu thượng thư cho tới một vị quan lớn khác.
không biết đã đứng bao lâu, trời dần tối, thái giám bên ngoài lên tiếng, "Điện hạ, có thể thưởng mai rồi ạ."
Thái tử đứng dậy, mọi người theo sau, cùng đi vào trong vườn mai ngắm hoa.
Hoắc Minh Cẩm cũng đứng lên, nhìn về phía Phó Vân anh, khẽ nói: "đi theo ta."
Nàng gật đầu, cắm cúi theo đuôi Hoắc Minh Cẩm.
Mọi người ra khỏi đình, đi dọc theo con đường đã được cung tì dọn dẹp từ trước để bước vào vườn mai. Trước mắt họ, mấy khối núi giả trải dài trập trùng bao quanh một vườn trồng mấy trăm gốc mai. Dưới bóng đêm, hàng ngàn hàng vạn đóa hoa mai bung nở giữa cái lạnh thấu xương, trên cành treo hàng trăm hàng ngàn chiếc đèn lồng. Lúc chạng vạng trời đã bắt đầu có tuyết rơi, lúc này tuyết càng lúc càng lớn, trời tối rất nhanh, bốn bề đen đặc, những ngọn đèn trên cành mai tạo thành những điểm sáng lung linh, ánh sáng loang loáng, giống như vô số ngôi sao trên trời. Dưới ánh đèn chiếu rọi, hoa mai vẫn không mất đi vẻ thanh lãnh băng cơ ngọc cốt của mình.
Mọi người liên tục tán thưởng, có người đề nghị làm thơ.
Thái tử ngâm một bài mở đầu, mọi người hào hứng ca ngợi, khen Thái tử làm thơ thật hay.
Phó Vân anh lo lắng toát mồ hôi, xưa nay nàng vẫn không thích làm thơ.
Thấy nàng cúi đầu cân nhắc, Hoắc Minh Cẩm nhìn sang nàng, nói: "Làm mấy câu qua loa là được."
Nàng cười, "Đại nhân đã đề cử ta với Thái tử điện hạ, bao nhiêu người nhìn vào thế này, làm sao có thể khiến đại nhân mất mặt đây."
Tuy nàng không rành việc làm thơ nhưng những lúc như thế này vẫn có thể cố qua mặt bọn họ một chút.
Rồi nàng tiếp tục trầm tư suy nghĩ.
Hoắc Minh Cẩm nhìn nàng, ánh mắt dừng lại nơi khóe môi mím chặt lúc nghiêm túc suy nghĩ của nàng, nuốt khan.
Chỉ chốc lát sau, Thái tử quả nhiên nhớ tới Phó Vân anh, hỏi nàng có ý tưởng gì không, nàng đọc bài thơ của mình lên.
Thơ của nàng không quá tệ, ít nhất là vẫn hơn Thái tử, những người xung quanh bất chấp, khen nàng tới tấp.
Thái tử gỡ ngọc bội bên hông xuống, nói: "không có gì thưởng cho ngươi, đây là phần thưởng mà năm cô mười tuổi phụ hoàng đã ban cho, ngươi nhận đi."
hắn đường đường là Thái tử, hiện giờ trong cung chỉ có mỗi mình hắn là hoàng tử trưởng thành, dù ai làm Hoàng hậu đi chăng nữa, hắn vẫn là người thừa kế cho ngôi vị Hoàng đế, Phó Vân anh không dám chối từ, cung kính nhận lấy.
Tới lượt Chu Thiên Lộc, hắn vắt óc suy nghĩ mà chẳng nói nên lời, bài thơ tả hoa mai đã học thuộc từ trước cũng đã quên tiệt từ bao giờ.
Thái tử mỉm cười, không làm khó hắn, phạt hắn đi bẻ mấy cành mai để đưa các vị đại thần mang về nhà cắm.
Hình phạt này rất tao nhã, lại còn hợp tình hợp cảnh. Chu thượng thư vốn tức giận phừng phừng vì cháu trai làm mất mặt mình trước mặt các vị đồng liêu cũng nhanh chóng thả lỏng.
Trời rét, mọi người chỉ đi dạo trong vườn mai một lúc đã có người khuyên Thái tử quay về, "Điện hạ, trời tuyết giá lạnh, cần để ý sức khỏe."
Thái giám lên tiếng khuyên Thái tử là người của Tôn quý phi, đã ở bên Thái tử từ nhỏ đến lớn.
Thái tử vẫn còn muốn chơi tiếp nhưng biết thái giám này là người được mẫu phi phái tới, không muốn làm ông ta mất mặt trước mặt các đại thần, nhíu mày nói: "Cũng được, không còn sớm nữa, cũng nên về thôi."
Mọi người cung tiễn Thái tử.
Đợi Thái tử đi rồi, Chu Thiên Lộc ôm một bó cành mai, cười ha hả nói với Phó Vân anh, "Ài, hóa ra ngươi tên là Phó Vân hả?"
Phó Vân anh nhìn hắn, không nói gì.
Lúc nãy Chu Thiên Lộc bẻ cành mai cho mọi người, đã chạy qua chạy lại trong vườn mai mấy lượt, lạnh tới mức chóp mũi đỏ ửng, cười hì hì nói, "Chuyện ở bến tàu chỉ là hiểu lầm thôi, sau này ta cũng sẽ tới Đông Cung hầu hạ Thái tử, ngươi với ta đã là hai con châu chấu trên cùng một sợi dây thừng rồi, đừng tính toán chi li như thế được không?"
Người này miệng hùm gan sứa, không đáng sợ, nếu về sau cùng làm việc ở Chiêm sự Phủ thì cũng không nên căng thẳng với hắn quá.
Phó Vân anh mỉm cười nhè nhẹ, nhận lấy cành mai hắn đưa.
Chu Thiên Lộc cười tươi roi rói, hai mắt tỏa sáng lấp lánh, đến những ngọn đèn đang treo khắp vườn cũng không nổi bật được như đôi mắt đào hoa của hắn, "Ta biết ngay ngươi là người thông minh mà! Về sau ta gọi ngươi là Vân ca nhi nhé, có phải ngươi mới tới kinh thành không lâu không? Từ nhỏ ta đã ở kinh thành, khi nào rảnh ta dẫn ngươi đi dạo một vòng."
Phó Vân anh không đáp, chỉ trả lại một nụ cười khách sáo.
Chu Thiên Lộc nhìn nàng đứng dưới cây mai, cầm một cành mai, mặt mày như họa, phong nghi xuất trần, trong lòng vô cùng phấn khích, vừa mới tới gần nàng một chút đã thấy một bóng đen phủ xuống, hắn nhìn sang, hóa ra là Cẩm Y Vệ chỉ huy sứ Hoắc Minh Cẩm đang đi tới.
Chàng vừa mới tiễn Thái tử về, đội mũ dạ, mặc sưởng y, sải bước đi tới, mày nhăn lại, dường như đang bực mình.
Chu Thiên Lộc vừa nhìn thấy chàng, chân đã va vào nhau lập cập, "Vân ca nhi, lần tới lại hẹn sau nhé!"
Rồi hắn đi một mạch không dám quay đầu nhìn lại.
Hoắc Minh Cẩm nhìn theo bóng dáng thất thểu của Chu Thiên Lộc, "hắn làm khó người à?"
Phó Vân anh nói: "không đâu, chỉ nói với ta mấy câu mà thôi."
Hoắc Minh Cẩm gật đầu, ý bảo nàng đi theo mình, "Ta đưa ngươi ra ngoài cung."
Chàng đi rất chậm, dường như đang có điều gì cần suy nghĩ.
Phó Vân anh đi theo Hoắc Minh Cẩm một lúc mới nhận ra thực ra người này vốn không phải đang suy tư mà là cố tình thả chậm bước chân để đợi nàng, sợ nàng không theo kịp.
Nàng cố gắng nhanh chân đuổi kịp, người nọ lại cố đi chậm hơn, mắt dừng lại trên cành mai nàng đang ôm trước ngực.
"Đại nhân thích sao?" Nàng thử giơ cành mai lên dò hỏi.
Hoắc Minh Cẩm nhếch khóe miệng, nhận lấy cành mai, nhét vào ngực tùy tùng đang đi phía sau.
Tuy trời đã tối đen nhưng vẫn chưa muộn lắm. Hai người ra khỏi Tây Uyển, tùy tùng của Hoắc Minh Cẩm lập tức dắt ngựa đi về phía họ, nhìn thấy Phó Vân anh cũng hơi ngạc nhiên.
Lý Xương là người đầu tiên phản ứng, tìm một chiếc xe ngựa tới.
Phó Vân anh lên xe ngựa với Hoắc Minh Cẩm, nhớ tới lúc vừa tới kinh thành cũng đã ngồi chung một chiếc xe ngựa với huynh ấy nhưng lại không biết huynh ấy đi lúc nào bởi sau đó nàng ngủ rất say, hoàn toàn không cảm giác được gì.
Có lẽ là do kiếp trước, nàng đã quen biết huynh ấy từ nhỏ nên giờ ở bên huynh ấy cũng sẽ không cảm thấy gò bó chăng?
Xe ngựa ra khỏi Tứ Cấm Thành, Hoắc Minh Cẩm bỗng lên tiếng, "Chiêm sự Phủ thị độc chỉ là một chức quan kiêm nhiệm, về sau ta sẽ sắp xếp cho ngươi vào Lục Bộ, Hình, Lại, Hộ, Binh, Công, Lễ, ngươi có thích chỗ nào không?"
Phó Vân anh ngầm hiểu rằng Thái tử thực ra cũng không phải thực sự đánh giá cao nàng, chỉ là không biết tại sao tự nhiên lại biết được nàng là người của Hoắc Minh Cẩm nên mới nghĩ tới chuyện sắp xếp cho nàng một chức thị độc ở Chiêm sự Phủ để tỏ ý lôi kéo. Việc nàng thực sự phải làm không phải là hầu hạ Thái tử đọc sách.
"Nếu đã góp sức cho đại nhân, đương nhiên sẽ nghe theo sự sắp xếp của đại nhân."
Nàng suy nghĩ một lúc rồi nói.
Trước xe ngựa có treo một chiếc đèn lồng, ánh đèn xuyên thấu qua mành xe. Trong xe ánh sáng mông lung, dễ dàng khơi gợi những cảm xúc khác thường, nàng ở quá gần, Hoắc Minh Cẩm không dám nhìn nàng nhiều, nói: "Ta sẽ sắp xếp cho ngươi vào vị trí cấp dưới của một người bên phe Thẩm Giới Khê."
Phó Vân anh kinh ngạc, trầm ngâm một lúc lâu, "Đại nhân muốn ta làm nội ứng sao?"
Đừng xem thường những tiểu lại có phẩm cấp thấp trong lục bộ. Họ quản lý công văn, viết công văn, tuy do công danh hạn chế nên nhiều năm vẫn không thể lên chức nhưng những người ra lệnh là quan trên, chấp hành như thế nào lại là do những tiểu lại nho nhỏ đó quyết định.
Hoắc Minh Cẩm nhíu mày, "không, ngươi không cần mạo hiểm. Người Thẩm đảng vẫn luôn muốn xếp người vào Bắc Trấn Phủ Ty, nếu như kế hoạch thuận lợi, bọn họ rất có thể sẽ chọn ngươi."
Phó Vân anh trợn tròn mắt.
Thế là hai mang sao? Bề ngoài nàng là người được Hoắc Minh Cẩm ưu ái, bị Thẩm đảng mua chuộc rồi lại xếp vào bên cạnh Hoắc Minh Cẩm để cung cấp tin tức cho bọn họ, nhưng thực ra nàng vẫn là người của Hoắc Minh Cẩm.
Hình như đã nhìn ra suy nghĩ của nàng, biểu hiển trên khuôn mặt của Hoắc Minh Cẩm hơi cứng lại, dường như không biết phải nói thế nào, cúi đầu cười, nói: "Ngươi không cần phải làm gì cả, cứ làm tốt việc của ngươi là được. Dẫu người Thẩm đảng có tìm tới ngươi, ngươi cũng không cần phải quá đề phòng, bên cạnh ta vốn đã có người của Thẩm Giới Khê, hắn vẫn chưa tìm được nhược điểm của ta. Đặt ngươi vào dưới trướng Thẩm đảng cũng chỉ là thủ thuật che mắt mà thôi."
Nàng không cần phải quan tâm tới những tranh đấu trong triều, nàng chỉ cần làm những việc nàng muốn làm là được rồi. Làm việc dưới trướng Thẩm đảng, lại được chàng ưu ái, còn có Thái tử ở đó, thân phận càng phức tạp thì lại càng an toàn bởi dù là phe nào đi chăng nữa cũng sẽ không chĩa mũi nhọn vào nàng.
Nghe Hoắc Minh Cẩm giải thích một lần, Phó Vân anh nghe hiểu hơn một nửa nhưng vẫn thấy hơi khó hiểu.
Sắp xếp chu đáo như thế, nàng thực sự an toàn, nhưng rốt cuộc nàng có thể giúp đỡ gì cho Hoắc Minh Cẩm đây?
Đến nơi, Hoắc Minh Cẩm vén màn xe lên, nhìn theo nàng xuống xe, "Tạm thời ngươi vẫn chưa cần phải mạo hiểm vì ta vội, sau này ắt sẽ có lúc nhờ đến ngươi."
Hoắc Minh Cẩm nói thế, Phó Vân anh không hỏi nhiều nữa.
Xuống xe, nhìn thấy đèn lồng đỏ treo cao trước cửa, nàng bỗng nhớ ra một chuyện, quay người lại, ngập ngừng.
Xe ngựa cũng không đi ngay lập tức, Hoắc Minh Cẩm nhẹ nhàng chống một tay vào thành xe, đỡ cho màn xe không rủ xuống, nhìn theo bóng nàng, thấy nàng quay lại cũng hơi ngạc nhiên.
"Sao thế?"
Sau một lúc trầm mặc, chàng lên tiếng trước.
Nàng lấy lại bình tĩnh, nói: "Lần này lên phía bắc, tứ thúc bảo ta chuẩn bị ít đặc sản quê nhà nhưng lại không biết phải đưa tới phủ của đại nhân như thế nào..."
Hoắc Minh Cẩm mỉm cười, "Được, mai ta sai người tới đây lấy."
nói xong, chàng buông màn xe.
Mấy người Lý Xương kéo dây cương, giục ngựa, đi theo xe ngựa.
Phó Vân anh nhìn theo bọn họ một lúc lâu.
Phía sau có tiếng bước chân vang lên, một chiếc dù lớn xuất hiện trên đầu nàng, sau đó một chiếc lò sưởi được nhét vào tay nàng.
Nàng bỗng nhiên bị gọi vào cung. Sau khi trở về, Phó Vân Chương đứng ngồi không yên, đến bữa tối cũng không ăn, vẫn luôn chờ đợi tới giờ, nghe thấy ngoài cửa có tiếng xe ngựa liền lập tức ra cổng đón nàng, chân bước loạng choạng, giày lún sâu vào trong tuyết.
Nàng ôm chặt lò sưởi, ngửa mặt lên nhìn Phó Vân Chương, "Nhị ca, hôm nay muội gặp Thái tử."
Phó Vân Chương nhíu mày nhưng nghe nàng kể tỉ mỉ những chuyện xảy ra trong cung xong, đôi chân mày đang nhíu chặt từ từ dãn ra, "Đây không phải chuyện xấu, trong cung chỉ có một vị hoàng tử là Thái tử, có một chức quan hình thức ở Đông Cung, người khác cũng sẽ phải nể muội mấy phần."
Vào trong nhà, Phó Vân Khải và Viên Tam nghe nói Phó Vân anh đã về cũng vội vàng khoác áo ra đón.
Kiều Gia đã về trước nàng một bước.
Tiệc trong cung nhìn thì có vẻ tinh xảo nhưng đồ ăn đều đã nguội ngắt, chẳng ngon lành gì, nàng cảm thấy bụng đói cồn cào, sai Vương Đại Lang xuống bếp bảo bà tử nấu mì.
Phó Vân Chương cũng chưa ăn bèn nói: "Dưới bếp vẫn còn đồ ăn."
Cơm nóng canh nóng được dọn lên chính sảnh, mấy người ngồi xuống dùng bữa với nhau. Nàng ăn với Phó Vân Chương và Viên Tam, Phó Vân Khải ngồi bên cạnh ăn với họ bát canh.
Người Đông Cung làm việc nhanh chóng, hôm sau đã có người mang ý chỉ và công văn được thái giám của Tư Lễ Giám soạn ra tới Phó gia, bên cạnh đó còn có bài ngà. Ngoài ra Thái tử cũng ban thưởng cho nàng vải vóc, đồ ăn, và vài loại giấy bút mực viết.
Quan phủ không phát quan phục, quan phục của quan viên đều là do bản thân họ thuê người may.
Tiểu thái giám nhắc Phó Vân anh ở nhà ôn luyện kiến thức, chờ sang năm đi Đông Cung làm việc.
Sau khi về tới nhà, Chu thượng thư lập tức phái người hỏi thăm những người trẻ tuổi đã được Thái tử triệu kiến cùng đợt với Chu Thiên Lộc, sai người hầu kẻ hạ chuẩn bị quà cáp, đưa tới tận nhà.
Phó Vân anh nhận quà rồi cũng sai người đưa quà đáp lễ tới Chu gia.
Về phần một thị độc khác, tên là Viên Văn, vốn là người kiêu ngạo, trong tiệc ngắm hoa hôm ấy, hắn chẳng thèm để mắt tới Phó Vân anh và Chung Thiên Lộc. hắn mới là người có tài năng đích thực, bởi danh tiếng đã lan truyền khắp kinh sư nên mới được người ở Chiêm sự Phủ lựa chọn để cùng học với Thái tử, đương nhiên sẽ không thích những người có chỗ dựa như Phó Vân anh và Chu Thiên Lộc.
Lúc mọi người khen lấy khen để bài thơ của Thái tử, Viên Văn không nói một lời. Tới khi mọi người khen Phó Vân anh, hắn trợn trừng mắt. Cuối cùng tới phiên Chu Thiên Lộc làm thơ, hắn còn chẳng thèm che giấu sự khinh bỉ trên gương mặt.
Cái vị Viên công tử này thực ra là người ngay thẳng.
Phó Vân anh sai Vương Đại Lang đi nghe ngóng xem Viên Văn ở đâu rồi chuẩn bị một chút quà mang sang đó.
Viên gia nhanh chóng có quà đáp lễ, đó là một quyển thơ.
Viên Văn châm chọc nàng làm thơ không tốt.
Nàng lắc đầu bật cười.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lão Đại Là Nữ Lang
Chương 101: Thái tử
Chương 101: Thái tử