TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lão Đại Là Nữ Lang
Chương 146-2: Ăn Tết (2)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

IMG

IMG

Mùng một Phó tứ lão gia sẽ về Lương Hương, hôm nay ở lại đón giao thừa với mấy người Phó Vân anh.

Ông tuổi đã cao, sợ lạnh, ngồi gần chậu than nhất. Mấy gã sai vặt ngồi xổm bên cạnh hâm nóng rượu, ông thoải mái nằm dựa vào giường, thi thoảng lại cầm chén rượu lên nheo mắt nhấp một ngụm đầy khoan khoái.

Phó Vân Khải và Viên Tam ngồi cạnh nhau tranh giành một chiếc thảm, rõ ràng cả hai đều không lạnh, không cần thảm nhưng bọn họ cố tình muốn cướp, chiếc thảm bị bọn họ giành đi giật lại, biến dạng.

Ở trong phòng không cần phải có nhiều quy củ, Phó Vân Chương không đội mũ, chỉ dùng khăn lưới, mặc chiếc đạo bào cổ chéo màu lam nhạt, vạt áo mở hờ, dựa nghiêng vào mấy chiếc gối nhung xem hai người họ đùa giỡn.

Phó Vân anh thấy trà của y đã lạnh, đổi cho y một chén trà nóng, đưa mắt ra hiệu cho Kiều Gia mang thứ mình mua trước đó ra.

Kiều Gia đi ra ngoài một chốc, bưng một chiếc hộp đi vào.

Phó Vân anh nhận chiếc hộp, đưa tới trước mặt Phó Vân Chương, "Nhị ca, tặng huynh này."

Phó Vân Chương ngạc nhiên, nhận chiếc hộp, mở ra, trong hộp lót một lớp lụa đỏ thẫm, bên trong là một chiếc cổ cẩm kiểu Trọng Ni sơn đỏ khảm trai, hoa văn sinh động, mặt đàn trơn bóng.

Y cúi đầu mỉm cười, ngón tay lướt qua thân đàn tinh xảo.

"Tước mộc vi cầm, luyện ti vi huyền [1]. Đây là đàn bằng gỗ cây ngô đồng sao?"

[1] Đẽo gỗ làm đàn, lấy tơ làm dây. Theo truyền thuyết, cổ cầm là do Thần Nông chế tạo. Thần Nông thấy chim phượng hoàng đậu trên cây ngô đồng hót rất êm tai bèn lấy gỗ ngô đồng làm thân đàn, lấy tơ làm dây đàn, tạo thành cây đàn đầu tiên, sau này để phân biệt với các lại đàn khác, người ta gọi loại đàn này là cổ cầm. Vậy nên trong bản edit có đoạn mình để là cổ cầm, lúc để là đàn cổ, cổ cầm không có nghĩa là đàn cổ, mà là tên của loại nhạc cụ này.

Phó Vân anh gật đầu, "Đây vốn là một chiếc đàn cổ, đáng tiếc là không đánh được nữa, nhờ thợ thủ công ở Tô Châu sửa chữa và sơn lại, nhị ca, huynh thử xem xem."

"Người Tô Châu khéo léo tinh tế, đàn bọn họ làm ra là hạng nhất rồi."

Phó Vân Chương mỉm cười nói, nhìn kỹ thân đàn, quả nhiên nhìn thấy vân gỗ nhàn nhạt, chiếc đàn này hẳn là đã lắng đọng không biết bao nhiêu năm tháng.

hắn gảy nhẹ lên dây đàn, tiếng đàn thanh thoát, âm sắc du dương.

"Là một chiếc đàn tốt. Sao muội lại nghĩ đến việc tặng ta cái này?"

IMG

IMG

Đọc truyện chữ Full