Editor: Ayukami.
Đến mùa xuân năm Vạn Thuận bốn mươi, cả một mùa đông tan biến dần khi Mạnh tiên sinh rốt cục mang theo hơi nước tươi mát Giang Nam nhanh nhẹn mà tới, còn đem cho hai người một ít quà đặc sản Giang Nam, mà Cố Hồng Kiến và Lâm Tư Trạch bị mùa đông này dày vò quá sức, nhưng cũng bởi vậy quan hệ càng thân thiết, trông thấy Mạnh tiên sinh, thì đều vô cùng vui vẻ.
Nhưng Mạnh tiên sinh lần này không có dạy bảo hai người cái gì, mà hỏi ngược lại bọn họ:“Nay đã qua năm, các ngươi một người mười bảy tuổi, một người mười sáu tuổi, đều xem như người lớn rồi, có phải thế không?”
Cố Hồng Kiến đứng lên, khoa tay múa chân khoe mình thân cao lớn, nói:“Đúng!”
Lâm Tư Trạch đứng lên:“…… Vâng.”
Cố Hồng Kiến kinh ngạc phát hiện, mới qua một năm, như thế nào Lâm Tư Trạch thay đổi nhiều như vậy?!
Chẳng đợi nàng nghĩ nhiều, Mạnh tiên sinh đã nói:“Giấu tài, cũng phải có thời gian hạn chế, nay…… Cũng là thời điểm.”
Cố Hồng Kiến:“A……”
Lâm Tư Trạch lại bình tĩnh gật đầu:“Đúng vậy.”
“Thân thể hoàng đế không được ổn rồi, chắc chắn sẽ có đại thần đề nghị ông ta lập Thái tử, bản thân hoàng đế mặc kệ có nguyện ý hay không, cũng đều cân nhắc kĩ lưỡng chuyện này …… Hồng Kiến à, ngươi cảm thấy, ai là người có khả năng được chọn nhất?”
Không nghĩ tới mình sẽ bị hỏi, Cố Hồng Kiến ngẩn người, nói:“Đại hoàng tử có Diêu thái sư ủng hộ đáng tiếc không được Hoàng thượng yêu thích, mà thân thể cũng không tốt, nhị hoàng tử có mẹ đẻ Thư quý phi được phụ hoàng sủng ái nhất, tam hoàng tử không có gì đặc biệt, mà tứ hoàng tử cùng nhị hoàng tử là một phe……”
Tuy rằng hai người Cố Hồng Kiến và Lâm Tư Trạch sinh hoạt trong Bạch Phu điện, thoạt nhìn ngăn cách thế gian, trên thực tế lại luôn quan tâm để ý động thái bên ngoài, Cố Hồng Kiến phụ trách tìm hiểu tin tức ở giữa hạ nhân, nàng dù sao đã ở trong cung nhiều năm, hơn nữa hơi có một ít võ công, tính cách cũng tốt, đại bộ phận tiểu cung nữ giống nàng đều rất thích nói chuyện cùng nàng, bởi vậy khi cẩn thận nói lên chuyện của chủ tử, cũng không để ý nói cho nàng nghe.
Mà ngoài ra thì là tin tức Lâm Tư Trạch tự mình có được, còn có tin tức Mạnh tiên sinh thỉnh thoảng cho bọn họ.
Cho nên sau khi suy đoán, Cố Hồng Kiến đại khái phân tích một chút.
Mạnh tiên sinh không tán đồng cũng không phản đối cười cười, nói:“Vậy nếu hiện tại bắt đầu, phải trừ bỏ một số người có khả năng nhất, nên làm như thế nào đây?”
Cố Hồng Kiến sửng sốt trong chốc lát, nói:“Nên……”
Mạnh tiên sinh lại cười:“Nói cho các ngươi một tin tức nhỏ, nhị hoàng tử và tam hoàng tử, mấy ngày trước tranh cãi ầm ĩ vì một ca cơ, trước công chúng, rất nhiều người đều thấy được.”
Cố Hồng Kiến trong lòng lay động, nhìn Mạnh tiên sinh.
Mạnh tiên sinh lại xoa xoa đầu nàng:“Từ từ nghĩ đi, ngày mai ta hỏi lại các ngươi.”
Dứt lời tựa như lúc đến tiêu sái dời đi.
Cố Hồng Kiến còn ngây ngốc đứng, sau lúc đó luôn tâm thần không yên, Lâm Tư Trạch đại khái cũng tâm sự trùng trùng, cũng không nói gì với nàng.
Đến buổi tối, Cố Hồng Kiến cuối cùng cũng nghĩ ra một biện pháp.
Giết nhị hoàng tử.
Lâm Tư Trạch nghe vậy khẽ nhíu nhíu mày, nói:“Hả?”
“Nhị hoàng tử và tam hoàng tử vài ngày trước bởi vì ca cơ ầm ĩ một trận, tất cả mọi người biết bọn họ bất hòa, nhị hoàng tử vừa chết, tam hoàng tử liền có hiềm nghi — nhưng cũng chỉ là hiềm nghi, tam hoàng tử để thoát tội, tất nhiên sẽ điều tra hung phạm khắp nơi. Mà tứ hoàng tử trước đó là phe nhị hoàng tử, tự nhiên sẽ làm mọi việc chinh phạt tam hoàng tử…… Đến lúc đó nhị hoàng tử đã chết, tam hoàng tử cùng tứ hoàng tử nháo làm một đoàn, ai sẽ nghĩ đến ngươi một hoàng tử như cái bóng đây.”
Lâm Tư Trạch trầm mặc một lát, nói:“Hồng Kiến, cô cảm thấy kế hoạch như vậy tàn nhẫn sao.”
Cố Hồng Kiến nói:“Đây chẳng lẽ không phải việc tất nhiên trên đường thành công của ngươi sao? Ngươi nếu cảm thấy kế hoạch này tàn nhẫn, vậy tương lai ngươi có thể làm thành cái gì? Lâm Tư Trạch, ta cũng như ngươi, chưa từng giết người, thậm chí chưa từng thấy người chết, nhưng ta, bắt đầu từ ngày ta được Mạnh tiên sinh mang đến, ngày bắt đầu được Mạnh tiên sinh dạy võ nghệ, ta liền làm tốt chuẩn bị…… Ngươi chớ nói cho ta biết, ngươi lại có thể còn chưa chuẩn bị xong!”
Đối mặt Cố Hồng Kiến hùng hổ cật vấn, Lâm Tư Trạch chỉ cười khẽ một tiếng, có chút bất đắc dĩ nói:“Ta nói một câu, cô nói nhiều như vậy. Ta chỉ là hỏi cô, có cảm thấy kế hoạch này tàn nhẫn hay không, cũng không phải nói, bản thân ta cảm thấy kế hoạch này tàn nhẫn.”
Cố Hồng Kiến:“A……”
“Loại chuyện giết huynh này, ta cũng không có gánh nặng tâm lý gì, huống chi bọn họ đối ta mà nói, căn bản không xứng gọi ‘Huynh’. Ta chỉ là có một chút lo lắng cô.” Lâm Tư Trạch nói.
Y là đang lo lắng nàng.
Sau khi biết điểm này, Cố Hồng Kiến vừa mới căm giận ngút trời trong nháy mắt nhất thời dập tắt, giọng nàng thả nhẹ không ít, nói:“Ta đã có thể đưa ra kế hoạch như vậy, liền đại diện ta không do dự gì. Ta nói rồi, ta sớm chuẩn bị sẵn sàng! Ngươi đừng xem ta bình thường như đi theo ngươi hi hi ha ha, nhưng đó là theo ngươi, đối với kẻ địch của ngươi, ta đương nhiên sẽ không nương tay!”
“Cám ơn cô.” Lâm Tư Trạch nói.
Đây là lần đầu tiên Lâm Tư Trạch nói cảm ơn Cố Hồng Kiến, Cố Hồng Kiến phất phất tay, một bộ không cần nói:“Được rồi được rồi, tiếp tục nói đi…… Kế hoạch của ta thế nào hả?”
Lâm Tư Trạch nói:“Vì sao muốn giết nhị hoàng tử mà không phải tam hoàng tử?”
“Bởi vì Thư quý phi được sủng ái, nếu nhị hoàng tử chết, Thư quý phi nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ, sẽ quấn quít lấy Hoàng thượng muốn ông ta tìm ra chân tướng, hơn nữa nhất định sẽ hoài nghi tam hoàng tử…… Mà nếu tam hoàng tử chết, Thư quý phi chỉ biết nghĩ biện pháp che chở nhị hoàng tử, mẹ đẻ tam hoàng tử mất sớm, dưỡng mẫu Huệ phi cũng không được Hoàng thượng sủng ái lắm, chắc chắn không có Thư quý phi gây rối ……” Cố Hồng Kiến nói.
Tuy rằng nói có tình có lí, nhưng trên thực tế, còn có một lý do Cố Hồng Kiến chưa nói.
Bởi vì nàng nhớ rõ, năm đó cầm đầu ức hiếp Lâm Tư Trạch, đòng thời đẩy Lâm Tư Trạch vào hồ nước một phen, chính là nhị hoàng tử.
Nàng nghĩ, nhị hoàng tử chết, nàng cũng sẽ không quá áy náy.
Lâm Tư Trạch tuyệt không biết những ý nghĩ này của nàng, chỉ nhẹ nhàng cười cười:“ Đầu óc Hồng Kiến thật đúng là dùng tốt hơn so với trước kia.”
Cố Hồng Kiến tức gần chết:“Đầu óc ta vẫn dùng rất tốt được không!”
Lâm Tư Trạch lại nói:“Kế hoạch này tuy rằng không tệ, nhưng vẫn còn có chỗ có thể hoàn thiện……”
+++
Ngày hôm sau Mạnh tiên sinh đúng hẹn tới, nghe được kế hoạch Cố Hồng Kiến và Lâm Tư Trạch nói, sửng sốt giây lát, dường như bất đắc dĩ lại dường như vui mừng nói:“Kế hoạch này không tồi, chỉ là, đôi khi, vẫn cần bó bược mềm lòng, không thể nóng vội…… Quá mức.”
Cố Hồng Kiến và Lâm Tư Trạch đối với lời Mạnh tiên sinh nói lần này đều chưa hiểu rõ hết, nhưng vẫn liên tục gật đầu tỏ vẻ hiểu được, Mạnh tiên sinh bèn không nói thêm gì nữa.
Dường như là ông trời cũng muốn giúp Lâm Tư Trạch và Cố Hồng Kiến, Lâm Tư Trạch lại có thể nhận lời mời đến Nghênh Xuân yến, phải biết rằng, từ trước tới nay y chưa từng đi. Hoàng đế đại khái là nhớ tới Lâm Tư Trạch tuổi không còn nhỏ qua vài năm sẽ xuất cung lập nên phủ đệ, vừa có lẽ vì ông ta thân thể không tốt, hy vọng tất cả con cái đều có mặt, cho nên thế này mới gọi Lâm Tư Trạch qua.
Mà dọc đường, bọn họ trùng hợp gặp mặt một người quen thuộc nhưng lại rất xa lạ.
Tả Ninh Yên.
Nàng mặc áo xuân màu trắng, vải dệt quần áo mềm mại dán sát thân thể của nàng ta, lộ ra vòng eo nhỏ nhắn mềm mại, tóc đen dài tới thắt lưng, chỉ dùng một cây trâm gài tóc cặp trái phải mỗi bên một bím tóc ở sau người, trâm gài tóc kia là hình dạng đóa sen trắng, phía dưới trụy mã não, mà cả người nàng, tựa như bước ra từ trong tranh.
Mười năm không thấy, nàng vẫn như cũ mặc một thân màu trắng, vẫn như cũ xinh đẹp như thế, tiểu nữ sinh phấn điêu ngọc mài năm đó, đã trổ mã càng duyên dáng yêu kiều.
Thấy nàng, Cố Hồng Kiến phản ứng đầu tiên dĩ nhiên là nghĩ đến hộp canh không thể ăn được kia, không nhịn được dừng bước chân một chút, có điều vì sợ Lâm Tư Trạch trách mắng nàng, nàng rất mau chóng phục hồi tinh thần, nhưng mà nhìn Lâm Tư Trạch, lại phát hiện Lâm Tư Trạch giống nàng cũng dừng bước.
Y cũng đang nhìn Tả Ninh Yên.
Mà một khắc ấy, biểu cảm trên mặt Lâm Tư Trạch, là trước đây Cố Hồng Kiến chưa bao giờ trông thấy.
Nàng từng thấy loại vẻ mặt này, giống như là một người đói bụng quá lâu thấy được bánh bao nóng hổi, lại như là người khát nước quá lâu nhìn thấy một hồ nước trong veo.
Y thích Tả Ninh Yên.
Cố Hồng Kiến lúc ấy mới mười sáu tuổi, không biết cái gì gọi là thích, trong lòng hết thảy đều tỉnh tỉnh mê mê, chẳng sợ y thích đi theo bên người Lâm Tư Trạch, thích cố ý chọc y tức giận, thích nhìn y bởi vì mình nổi trận lôi đình, thích nhìn y khẽ cười với mình — nàng cũng căn bản không biết, chính mình đối Lâm Tư Trạch ôm suy nghĩ trong lòng ra sao.
Nhưng mà, ngay vào trong nháy mắt nhìn thấy ánh mắt kia của Lâm Tư Trạch, nàng lại rất tinh tường hiểu rõ, Lâm Tư Trạch thích Tả Ninh Yên.
Nàng thậm chí không biết mình thích Lâm Tư Trạch, mà lại đã biết trước một bước, Lâm Tư Trạch thích Tả Ninh Yên.
Đây là một sự việc đặc biệt không biết làm sao.
“Giao ở tình, dừng ở lễ”, Cố Hồng Kiến rất sớm học qua những lời này.
Trong đó một chữ “Tình”, là trước đây Lâm Tư Trạch và Mạnh tiên sinh cũng không cách nào miêu tả rõ, Cố Hồng Kiến tự thân càng không biết, mà nàng cuối cùng hiểu được, lại cư nhiên là ở trên người người khác xem hiểu.
Còn là từ trên người Lâm Tư Trạch.
Nhưng Lâm Tư Trạch làm sao có thể…… thích Tả Ninh Yên?
Song, không biết Cố Hồng Kiến hiểu rõ là chuyện gì xảy ra, Lâm Tư Trạch đã chuyển tầm mắt, tựa như người không có việc gì rời đi, Cố Hồng Kiến cũng chỉ có thể theo y tiếp tục hướng phía trước.
Mà vì hợp lễ nghi, cũng sợ những người khác nghe thấy, nàng thậm chí không dám nói một câu dò hỏi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bất Ngộ
Chương 11
Chương 11