Editor : Ayukami.
Cố Hồng Kiến không lập tức rời đi theo, mà ở trong đại điện ngẩn ngơ chốc lát, cũng chính vì một chốc lát ấy, nàng kinh ngạc phát hiện, mặc dù cả triều hỗn loạn, Triệu Uẩn Nguyên lại vẫn không có phản ứng gì.
Hắn cả người giống như bị gì đó đả kích thật lớn, sững sờ đứng tại chỗ, không nhúc nhích.
Cố Hồng Kiến có chút nghi hoặc bay tới bên cạnh hắn, lại phát hiện hắn hơi chớp mắt, hốc mắt vậy mà ửng đỏ.
Cố Hồng Kiến:“……”
Nàng thật sự là vạn vạn không ngờ tới, cái chết của mình, còn có thể khiến cho vị Triệu đại nhân, kẻ cương chính này trực rơi lệ.
Nhưng, tuy rằng Triệu Uẩn Nguyên là người tốt, nhưng xem hắn động một tí là buộc tội mình, hắn đích thực đối với mình có phần bất mãn.
Tuy là rời triều đình, hai người vẫn có chút trao đổi, đương nhiên, đại đa số đều là Cố Hồng Kiến phạm việc xấu gì đó, bị Triệu Uẩn Nguyên buộc tội, sau đó thời điểm bình yên vô sự.
Cố Hồng Kiến mỗi lần gặp thời điểm đó, thì đặc biệt thích đi tìm Triệu Uẩn Nguyên, cười tủm tỉm nói một tiếng “Triệu đại nhân vất vả rồi”, như là cố ý muốn khiêu khích hắn.
Song Triệu Uẩn Nguyên lại luôn luôn không bị tác động, chỉ nói một câu “Cố đại nhân càng vất vả hơn”, liền phớt lờ nàng.
Sau lại Cố Hồng Kiến vào ở điện Chiêu Hồng, chuyện cùng Lâm Tư Trạch cũng lan truyền gần như tất cả mọi người đều biết, nhưng lúc ấy Cố Hồng Kiến và Lâm Tư Trạch cũng đều không đặc biệt để ý, không nghĩ tới tên Triệu Uẩn Nguyên này ngay thẳng quá mức, lại trực tiếp công khai nói chuyện này, đồng thời chỉ trích ảnh hưởng không tốt, tương lai sử sách ghi lại, chỉ sợ Lâm Tư Trạch phải gánh vác cái tội danh bỡn cợt thần tử.
Lời này nói có chút nghiêm trọng, nhưng Lâm Tư Trạch lại không chút nào để ý lấy lệ trôi qua, Cố Hồng Kiến cũng chỉ cười không nói gì.
Hạ triều, Cố Hồng Kiến theo thường lệ đi làm phiền Triệu Uẩn Nguyên, Triệu Uẩn Nguyên lần này lại không có trả lời nàng “Cố đại nhân vất vả rồi”, mà là thật sự lấy một vẻ mặt vô cùng đau đớn nói:“Cô tuy là nữ tử, lại có một thân tài năng. Vì sao chung quy lại trở thành người như vậy.”
Cố Hồng Kiến thì sững sờ, nửa ngày mới ung dung nói:“Mỗi người một chí thôi. Ngươi xem Hoàng thượng coi trọng ta, đối với ta tốt như thế, ta một đường thăng quan phát tài, tương lai làm không tốt còn có thể nhập hậu cung làm nương nương đấy. Ta vì cái gì phải cự tuyệt chứ?”
“Cô! Cô…… Quên đi!” Triệu Uẩn Nguyên mím chặt môi, tức đến mặt đỏ lên, phẩy tay áo bỏ đi.
Sau lúc ấy Triệu Uẩn Nguyên liền không nói gì cùng Cố Hồng Kiến, đại khái là biết Lâm Tư Trạch tất nhiên sẽ bảo toàn Cố Hồng Kiến, cho nên ngay cả số lần buộc tội nàng đều dần dần giảm bớt, Cố Hồng Kiến ngẫu nhiên đi trêu chọc hắn chơi, hắn cũng chỉ thản nhiên liếc nhìn nàng một cái, không nói được một lời xoay người bước đi, khiến cho Cố Hồng Kiến còn có phần nghẹn khuất.
Có điều thời điểm Bình Xương năm thứ năm, quan hệ hai người trái lại bất ngờ dịu đi một ít.
Ngày đó chính là mười tám tháng chín, Lâm Tư Trạch theo lệ đi Tả phủ.
Đối với chuyện y vẫn như cũ hàng năm tế bái Tả Ninh Yên, Cố Hồng Kiến luôn biết rõ, dù sao Lâm Tư Trạch cũng không có chút giấu diếm.
Mà Cố Hồng Kiến có thể nói cái gì đây, y tế bái ánh trăng sáng trong lòng, nàng chỉ có thể tiếp nhận.
Nhưng Cố Hồng Kiến rốt cuộc rất khó hoàn toàn không để tâm, huống chi trong lòng nàng còn cất giấu bí mật.
Cho nên nàng chỉ có thể cũng xuất cung, tiếp đó đi lầu Túy Tiên uống rượu.
Nhưng hôm đó cũng coi như nàng thời vận không tốt, gặp phải Triệu Uẩn Nguyên.
Lúc ấy Cố Hồng Kiến đã say khướt, trong tay còn cầm một bình rượu, chuếnh choáng rời khỏi lầu Túy Tiên, lại đâm đầu vào một người.
Người nọ vừa đúng là Triệu Uẩn Nguyên.
Có lẽ là nhân lúc ngày nghỉ đi ra làm việc, Triệu Uẩn Nguyên mặc một bộ áo dài nhạt màu thông thường, thoạt nhìn không nghiêm túc như ngày thường, ngược lại giống một thư sinh bình thường.
Sau khi nhận rõ người đâm vào mình là Cố Hồng Kiến, Triệu Uẩn Nguyên giật mình, nói:“Cố Thị lang?”
Cố Hồng Kiến chớp chớp mắt, nói:“Ô.”
Nàng vừa mở miệng, mùi rượu liền phả vào mặt, Triệu Uẩn Nguyên không nhịn được nhíu mày, nói:“Cố Thị lang, cô làm sao chạy đến đây uống rượu, còn uống thành dạng này?”
Cố Hồng Kiến kéo khóe miệng, nói:“Vui vẻ thôi! Hôm nay không cần vào triều mà.”
Triệu Uẩn Nguyên tức giận nói:“Thân là mệnh quan triều đình, cử chỉ Cố Thị lang cũng thật sự rất biết chừng mực.”
Cố Hồng Kiến vốn đã tâm tình không tốt, cũng lười nhiều lời cùng hắn, cười hừ một tiếng bèn đẩy hắn ra muốn đi, Triệu Uẩn Nguyên liếc nhìn bóng dáng nàng lắc lư liêu xiêu, thấy nàng đích thực là một người, bèn cho nô bộc bên cạnh tiến lên hỏi Cố Hồng Kiến muốn đi đâu.
Cố Hồng Kiến nấc một cái, nói:“ Điện Chiêu Hồng chứ đâu.”
Tuy rằng sớm biết Cố Hồng Kiến trên thực tế ở tại trong hậu cung, nhưng nghe Cố Hồng Kiến trực tiếp nói ra như vậy, Triệu Uẩn Nguyên vẫn đen mặt, một bộ biểu cảm “Thật sự là đồi phong bại tục”, tiến lên hai bước khiển trách:“Cô như vậy về hậu cung? Người khác nhìn thấy phải nói như thế nào!”
Cố Hồng Kiến không kiên nhẫn nói:“Ta thích làm gì thì làm đó, người khác thích nói thế nào thì nói! Người khác không đánh gãy được chân của ta, ta cũng không bịt được miệng người khác, Chính! Thế! Đấy!”
Triệu Uẩn Nguyên tức đến sắc mặt trắng bệch:“……”
Nửa ngày, hắn nói:“Cô cứ như thế, chẳng thà trực tiếp làm phi tần của Hoàng thượng. Vậy chẳng phải chính cô muốn sao, Hoàng thượng hiện tại hết sức sủng ái cô, cô nói một câu, Hoàng thượng có lẽ đáp ứng ngay. Ta cũng sẵn lòng trợ giúp cô một tay, viết tấu dâng Hoàng thượng, nói cô thế này không tốt, chi bằng trực tiếp vào hậu cung.”
Cố Hồng Kiến cười lạnh một tiếng:“Cần ngươi dùng phần tâm này? Ta theo Lâm Tư Trạch mười mấy năm, muốn nhập hậu cung còn không phải chỉ việc nói một câu?!”
Triệu Uẩn Nguyên vẻ mặt kinh hãi.
Cố Hồng Kiến tự mình nói xong cũng dại ra nửa khắc, rồi sau đó có phần ảo não nói:“Không thèm nói với ngươi nữa! Ta muốn trở về, các ngươi đừng đứng ở đây ngáng đường!”
Triệu Uẩn Nguyên nói:“Cô vừa mới kêu thẳng tục danh của Hoàng thượng…… Còn, mười mấy năm?!”
Cố Hồng Kiến nhất thời rượu xông lên não, đùng đùng nói:“Triệu đại nhân, sao ngươi phiền thế!? Ta chính là kêu tục danh Hoàng thượng thì làm sao, ta còn từng kêu hắn là Lâm cô nương đó, ngươi muốn kinh hãi một lần nữa không? Đúng, ta và Hoàng thượng quen biết gần hai mươi năm rồi! Bạn ấu thơ vô tư nghe qua chưa? Thanh mai trúc mã nghe qua chưa?!”
Triệu Uẩn Nguyên càng thêm kinh hãi, nói:“Nhưng lần trước cô rõ ràng nói……”
“Lừa gạt ngươi!” Cố Hồng Kiến nói.
“Nhưng Cố Thị lang cô hiện tại cũng mới hai lăm……”
“Ta lần đầu gặp Hoàng thượng năm ấy, mới sáu tuổi.” Cố Hồng Kiến trôi chảy tiếp lời.
Triệu Uẩn Nguyên trợn mắt nhìn, không nói được một lời.
Song hắn không có hỏi nữa.
Triệu Uẩn Nguyên lôi kéo Cố Hồng Kiến bảo nàng ngoan ngoãn chờ, phái người hầu đi mời phu xe, đưa Cố Hồng Kiến trở về.
Sau đó, Cố Hồng Kiến cũng không biết Triệu Uẩn Nguyên rốt cuộc là đã biết bao nhiêu, bản thân liên tưởng bao nhiêu, dù sao thái độ hắn đối với mình biến đổi tốt hơn một chút, chí ít không khinh thường nàng, có phần khôi phục quan hệ hai người khi mới vào làm quan, không xa không gần, quan niệm bất đồng nhưng trạng thái đồng liêu tôn trọng lẫn nhau.
Sau nữa chính là Cố Hồng Kiến thất sủng, Triệu Uẩn Nguyên tỏ ra vô cùng nghi hoặc, còn mấy lần dùng ánh mắt dò hỏi Cố Hồng Kiến đã xảy ra cái gì, nhưng Cố Hồng Kiến không nói, hắn cũng sẽ không thật sự mở miệng hỏi.
Sau, Lâm Tư Trạch hạ lệnh sai Cố Hồng Kiến xuất chinh Hỗ Châu, Triệu Uẩn Nguyên mới sau khi hạ triều chặn Cố Hồng Kiến lại hỏi nàng rốt cuộc làm sao vậy, Cố Hồng Kiến miễn cưỡng cho qua lãnh đạm nói không có gì, Triệu Uẩn Nguyên vẫn như cũ còn nhịn xuống, chỉ như đối đãi nam tử vỗ vỗ vai Cố Hồng Kiến, nói một câu “Nhất thiết phải bảo trọng, bình an khải hoàn”.
Cái vỗ vai này là một lần tiếp xúc thân thể duy nhất giữa hai người, có điều cũng may nhờ như thế, Cố Hồng Kiến mới càng cảm thấy con người Triệu Uẩn Nguyên này, thật đúng là việc nào ra việc ấy, thấy mình không vừa mắt là một chuyện, cảm thấy nàng cùng Lâm Tư Trạch thực xằng bậy là một chuyện, âm thầm có chút thưởng thức nàng lại là một chuyện khác.
Nhưng Cố Hồng Kiến vẫn là không ngờ được, Triệu Uẩn Nguyên sẽ có phản ứng lớn như vậy với cái chết của mình.
Lại nói, hai người cũng chẳng qua làm đồng liêu bốn năm mà thôi.
Có thể đổi lấy Triệu Uẩn Nguyên hốc mắt ửng đỏ một lần, cũng xem như đáng giá đi.
Ôi, chết rồi mới biết được hóa ra mình cũng xem như có một tri kỷ coi nhau không vừa mắt, thật sự là có hơi tiếc nuối.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bất Ngộ
Chương 24
Chương 24