TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sư Huynh Ta Thực Quá Ổn Trọng
Chương 120: Thật sự là một trận chiến ngang tay

Dịch: Vu

Biên: BsChien

Ngao Ất thân là đệ tử của Tiệt Giáo mà luôn đứng cùng một chỗ với đệ tử Độ Tiên môn cũng không hợp lý cho lắm.

Cũng may, vị thái tử đệ đệ này cũng tính là thông minh, biết rõ Lý Trường Thọ là người đại diện công đức của một vị cao thủ Nhân Giáo nào đó, nên phải bảo trì thân phận thần bí.

Lý Trường Thọ truyền âm nhắc nhở y hai câu, Ngao Ất liền ngại ngùng cười nói:

“Sau trận đại tỷ thí nội môn này, đệ sẽ cùng Trường Thọ huynh ôn lại chuyện xưa.”

Nói xong thì Ngao Ất liền bay về trời… à không, bay về ngọc đài, trở lại bên cạnh Hạm Chỉ muội muội và các sư huynh của y…

Không bao lâu, Quý Vô Ưu chưởng môn cưỡi mây từ ngọc đài bay ra. Ở bên dưới các đệ tử, môn nhân các nơi đều nín thở ngưng thần, bên trong sơn môn bỗng lâm vào im lặng, không có bất kỳ âm thanh nào…

Lý Trường Thọ cẩn thận cảm ứng một chút, hắn phát hiện ra vị chưởng môn này khả năng là còn bị thương, khí tức vẫn không ổn định lắm…

Sau đó, Quý Vô Ưu mở miệng ra nói, âm thanh truyền khắp sơn môn:

“Khụ khụ…

Nhân ngày lành tháng tốt, tất cả đệ tử trẻ đã thu nạp gần hai trăm năm qua của Độ Tiên môn đã tề tụ về đây…khụ khụ…

Hôm nay lập ra môn nội tỷ thí không phải là để các ngươi phân biệt cao thấp. Mà là để đốc thúc việc tu hành của các ngươi, cho dù là bây giờ nhất thời yếu hơn người khác nhưng cũng không có nghĩa là mãi mãi không thể người sau vượt người trước.

Trận kiếp nạn yêu ma tập kích kia, các ngươi một lòng cùng sư môn đồng hành khiến cho ta cảm thấy rất vui mừng.

Đến nay, Tam Giáo Nguyên Lưu Đại hội sắp tổ chức, chúng ta Độ Tiên môn vì là thanh đức phúc tiên của Nhân giáo, tôn sư Độ Ách chân nhân sáng thế truyền thừa nên cũng được mời tham gia.

Lần này môn nội đại tỷ thí, những ai có xếp hạng từ ba mươi sáu trở lên hay được trưởng lão tiến cử thì đều có thể cùng ta tiến tới Trung Thần châu…”

Lý Trường Thọ nghe vậy thì nhíu mày.

Trước ba mươi sáu là phải tham gia Tam giáo Nguyên Lưu đại hội?

Có vết xe đổ của lần trước Long cung Trừ yêu đại hội, Lý Trường Thọ đương nhiên là không muốn tham gia lần “Thịnh hội” này, hắn chỉ muốn ở trong núi an ổn tu hành thôi.

Nhất là khi tu vi của Hữu Cầm Huyền Nhã không ngừng tăng lên, càng ngày càng chói mắt. Đến lúc đó lỡ đâu có một hai tên não tàn nhảy ra thách đấu với hắn, một kẻ “bằng hữu bình thường của Hữu Cầm sư muội”…

Vậy thì rất mệt!

Tại lần đại hội này, có khả năng là sẽ có tầng thứ đại lão Xiển Giáo Thập Nhị Kim Tiên loại này thường lui tới.

Cho nên ngụy trang hiện tại của chính mình là không đủ. Nếu như bị chú ý, rất dễ sẽ dẫn tới những việc vượt ngoài tầm kiểm soát…

“Hay là mình chỉ khống chế thứ tự từ khoảng ba mươi bảy đến bốn mươi thôi nhỉ?”

Lý Trường Thọ đang muốn quyết định như thế thì phát hiện có rất nhiều ánh mắt đang nhìn mình.

Lặng lẽ kiểm tra một chút những cái này ánh mắt…

Lý Trường Thọ liền phát hiện những ánh mắt này là từ Vạn Lâm Quân trưởng lão, còn có vài vị trưởng lão Bách Phàm điện quen biết bên ngoài, còn có vài vị Thiên Tiên cảnh trưởng lão nét mặt tỏa sáng “Hùng tâm tái khởi”…

Lý Trường Thọ:…

Hắn cạn lời, đành lắc đầu thở dài.

Vẫn là cải tiến “Quy Tức Bình Khí quyết” đi.

Nhìn bộ dạng này, hắn cùng với cái Tam giáo đại hội này đã là “Đại Minh ven hồ, không gặp không về”. Hắn chỉ có thể làm trước chuẩn bị để ứng đối thôi.

Môn nội đại tỷ thí, dựa theo số thứ tự đã định trước mà tiến hành.

Chưởng môn nói xong, Phó chưởng môn lên giảng, Phó chưởng môn nói xong thì Thái Thượng trưởng lão lại trình bày…

Đến cuối cùng thì cũng phải nhờ Bách Phàm Điện Cát trưởng lão ra tay, thông báo đại hội bắt đầu.

Sau đó, có hai vị Thái Thượng trưởng lão bay ra ngọc đài, tóc bạc trong gió bay múa, đạo bào trên mây khinh vũ. Bốn cái tay áo của các trưởng lão phồng lên, rải ra một mảng lớn tinh quang, tràng diện cũng có chút đồ sộ.

Những cái này tinh quang lại biến thành rất nhiều ngọc giản, rơi xuống phía dưới, cứ mỗi một vị đệ tử thì lấy được một cái.

Bên trên ngọc giản có đánh ký hiệu, phía trước là một trong mười chữ “Giáp, Ất, Bính, Đinh, Mậu, Kỷ, Canh, Tân, Nhâm, Quý”, sau đó là ba số thứ tự.

Ngọc giản của Lý Trường Thọ ký hiệu là Đinh - tam nhị lục, còn của Linh Nga là Tân - nhất nhị nhất.

Cái này không ngờ lại giống với phương pháp ký hiệu các bảo nang, túi trữ vật và người giấy của Lý Trường Thọ.

Sau khi cái ngọc giản này sáng lên thì sẽ phải lên đài đấu pháp.

Ngoài ra bên trên ngọc giản còn có mười hai cái ô vuông trắng tinh, mỗi khi thắng một trận liền sẽ sáng lên một ô vuông.

Những ngọc giản này là bộ pháp bảo trọn vẹn, luyện chế không dễ, do đó sau lưng có in dòng chữ nhỏ:

[Không được làm hư, sau khi xong thì phải trả lại. Nếu làm hư mất thì sẽ bị phạt dừng Nguyệt cung nửa năm]

Lập tức có mấy chục chấp sự nội môn Chân tiên cảnh đi ra trước, đứng vào từng vị trí xung quanh sân đấu.

Trận đầu tiên, hai tên đồng môn đệ tử cầm ngọc giản đã sáng lên, ra sân chờ đợi. Các nhóm đệ tử khác cũng bắt đầu tìm chỗ ngồi xuống. Một số đệ tử hơi cẩn thận thì sẽ lấy ra bồ đoàn, nệm êm để ngồi. Còn tùy ý một chút thì ngồi trên mặt đất, thân mật tiếp xúc cùng thiên địa.

“Sư huynh…”

Linh Nga ở kế bên nhỏ giọng hô, nàng lấy từ bên trong vòng tay trữ vật ra hai cái bồ đoàn và một cái giỏ trúc, còn cố ý đặt bồ đoàn cách nhau nửa trượng.

Lý Trường Thọ truyền âm nói:

“Rất tốt, Ổn Tự kinh giảm năm mươi lần.”

Lam Linh Nga nhất thời giật giật khóe miệng, nói nhỏ:

“Thối sư huynh, người ta cũng không phải vì bớt một chút chép phạt…”

“Vậy thì thôi, khỏi giảm.”

“Khoan sư huynh, đừng… đừng…”

Lý Trường Thọ nhất thời cười đến híp mắt. Hắn vén tà đạo bào rồi cùng sư muội ngồi xuống…

Hai người mới vừa ngồi xuống, Linh Nga còn chưa kịp lấy điểm tâm, trà lạnh trong cái giỏ mà mình chuẩn bị mấy ngày ra. Thì từ đằng sau có hai bàn tay nhỏ nhắn trắng muốt thò ra trộm mất giỏ trúc…

“Hắc hắc, để sư thúc xem Linh Nga của ta lại làm cái gì ăn ngon nè?”

Tửu Cửu đã vụng trộm chạy qua từ lúc nào, ngồi giữa hai người Lý Trường Thọ và Linh Nga, mở giỏ trúc tìm tòi đồ ăn trong đó.

Nhất thời từng đạo ánh mắt bay tới, khá nhiều đệ tử chưa từng thấy qua Tửu Cửu sư thúc, trong ánh mắt tràn đầy rung động.

Lý Trường Thọ đã đoán trước việc này nên không quan tâm nhiều,hắn lặng lẽ nhắm mắt dưỡng thần.

Linh Nga thành thành thật thật chào Tửu Cửu sư thúc. Trước ánh mắt của nhiều người như vậy, nàng cũng không dám đùa giỡn cùng Tửu Cửu, đành trơ mắt nhìn sư thúc ăn mất đồ điểm tâm mà nàng đã vất vả làm. Trong lòng Linh Nga hậm hực cộng thêm mấy điểm tội ác cho tiểu sư thúc ngực to kia.

Tửu Cửu cùng Linh Nga ở chung một chỗ, trong ánh mắt các đệ tử, đây chính là cảnh đẹp ý vui, song mỹ gặp nhau.

Mà khi Tửu Cửu đi đến bên cạnh Lý Trường Thọ hỏi hắn làm sao đấu pháp, những ánh mắt đệ tử kia nhất thời có một chút biến hóa vi diệu.

“Đấu pháp làm sao à? Tùy cơ ứng biến thôi.” Lý Trường Thọ nhẹ nhàng trả lời.

Tửu Cửu nghe vậy cũng không hỏi nhiều, cổ vũ hắn vài câu rồi quay về cẩn thận chỉ điểm Linh Nga.



Đấu pháp đã bắt đầu tiến hành, Lý Trường Thọ âm thầm dùng tiên thức để quan sát.

Tuy rằng những trận đấu của các Luyện khí sĩ cùng thế hệ này đã không còn cái gì để cho hắn tham khảo. Có một số chiêu thức, trước đây nhìn cứ như rồng bay phượng múa, bây giờ xem lại thì giống như khỉ đột gãi đầu…

Nhưng hắn vẫn nhìn nhiều một chút là để lát nữa có thể ngụy trang càng tốt hơn.

Vòng thứ nhất, trận thứ bảy mươi chín, Linh Nga ra sân. Nàng cầm trong tay mấy món tiên bảo, hiển lộ ra Hóa Thần cửu giai tu vi, dễ dàng áp chế một vị đồng môn nửa bước Phản Hư.

Lý Trường Thọ đối với biểu hiện của Linh Nga cũng rất vừa lòng, hắn chủ động truyền âm khen nàng hai tiếng.

Đừng nhìn Linh Nga bề ngoài bình tĩnh, bên trong nàng đã như mở cờ khua trống.

Lý Trường Thọ tiếp tục chờ, vòng đấu pháp thứ nhất của hắn phải chờ đến giờ Ngọ mới được.

Tràng thứ ba trăm sáu mươi, ngọc giản trong tay Lý Trường Thọ nhẹ nhàng rung động rồi phát ra ánh sáng. Nội môn chấp sự cũng đã hô lên số hiệu ngọc giản của hắn.

Lý Trường Thọ đứng dậy, cưỡi mây bay về sân đấu pháp.

Cùng lúc đó, ngay tại chỗ khu vực dưới ngọn cờ chữ “Lâm”, cũng có một đệ tử bay ra sân, mỉm cười với Lý Trường Thọ.

Lý Trường Thọ thấy vậy nhíu mày…

Quan sát Tiên Lâm Phong nhiều năm như vậy nên hắn biết người này là ai.

Đây là một tiêu miêu của Tiên Lâm phong, trong môn bài vị xếp hạng thứ mười chín, Quy Đạo cảnh cấp hai, vừa vặn bằng với Lý Trường Thọ.

Có sự trùng hợp như vậy sao?

Đây hẳn không phải là trùng hợp, trước đây cũng có mấy trận gặp gỡ của các tiên miêu có thực lực tương đương nhau trong môn. Tựa hồ là do các trưởng lão cố ý an bài, cách mỗi nửa canh giờ là đến một trận đọ sức “thực lực ngang nhau”.

Hai người đồng thời rơi vào sân đấu bằng đất đã được trận pháp gia trì.

Hai vị chấp sự trong môn hướng về phía trước, kiểm tra ngọc giản trong tay hai đệ tử, đồng thời nói rõ với hai người về quy củ luận bàn “Chạm đến là ngừng”.

…Trước đây đã có đệ tử bởi vì đấu pháp quá kịch liệt, thu tay không kịp nên ngộ thương đồng môn…

Đợi hai vị chấp sự xác nhận số hiệu ngọc giản không sai và lui ra ngoài sân đấu. Lý Trường Thọ cùng đệ tử Tiên Lâm phong này chắp tay cúi đầu bái chào.

Chính lúc này, Lý Trường Thọ nghe được một tiếng truyền âm lọt vào tai:

"Lý sư huynh, không bằng ngươi và ta hôm nay buông tay đánh cược một lần, không cần quy củ “Chạm đến là ngưng", được không?”

Lý Trường Thọ nghe vậy cũng là cười một tiếng, nhẹ nhàng gật đầu, trong tay áo hắn bay ra từng đạo phù lục.

Phòng thủ một đợt đã, sau đó lại đi phản kích!

Đối với đệ tử Tiên Lâm phong, hắn đương nhiên sẽ không trực tiếp nhận thua, nhưng cũng sẽ không thắng quá dễ dàng, dù sao hai người cũng có tu vi “gần bằng nhau”.

Tên đệ tử Tiên Lâm phong này cũng chịu khó nghiên cứu ghi chép, trước đây gã đều đã nắm rõ chiến thuật đấu pháp và thần thông của các đệ tử bài danh phía trên.

Hơn nữa, Lý Trường Thọ năm đó luận bàn cùng Ngao Ất, phần lớn môn nhân đều nhìn thấy.

Lập tức, đệ tử Tiên Lâm phong này tế lên ba loại pháp bảo, tay cầm Dẫn Lôi Mộc kiếm, đỉnh đầu một đóa hoa Hồng Mai, quanh người tung bay một viên Bảo châu. Toàn thân cũng có vẻ là khí thế bất phàm, bốn phía phòng hộ không có góc chết nào.

Sau đó gã bay thẳng lên không trung, kiếm gỗ điểm một cái về phía Lý Trường Thọ xa xa.

Mấy chục đạo lôi quang nhỏ bé nở rộ, ngưng tụ thành một Lôi Điểu có đôi cánh rộng chừng một trượng, bay vụt đến tấn công Lý Trường Thọ.

Lý Trường Thọ dưới chân điểm nhẹ, thân hình tung bay lùi về phía sau. Hai tay hắn cấp tốc kết ấn, đỉnh đầu có bảy mươi hai tấm phù lục màu vàng ngưng tụ thành Địa Hỏa Phù trận.

Phù trận phun ra đạo đạo hỏa trụ, miễn cưỡng đánh tan Lôi Điểu.

Mà lúc này, hai chân Lý Trường Thọ đã lần nữa tiếp xúc mặt đất, thân hình cấp tốc chìm xuống.

Tiên Lâm phong đệ tử kia thấy thế cười lạnh, hai tay gã bắt đầu cấp tốc thôi pháp, miệng lầm rầm đọc Băng Phong chú. Trên mặt đất lập tức xuất hiện một mảnh hàn băng, nhanh chóng lan tràn ra khắp nơi.

Quả nhiên đã sớm chuẩn bị.

Nhưng mà, Địa Hỏa Phù trận liên tiếp phát uy. Có vẻ Hỏa trận không bị ảnh hưởng chút nào bởi Băng trận, vẫn thúc ra Hỏa xà đầy trời, đuổi theo đệ tử Tiên Lâm phong kia.

Viên bảo châu kia phát ra ánh sáng rực rỡ, đóa hoa Hồng Mai trên đỉnh đầu cũng hạ xuống quang mang, vững vàng bảo vệ cho đệ tử Tiên Lâm phong.

Nhất thời ánh lửa văng khắp nơi, lôi quang lấp lóe.

Nhưng Lý Trường Thọ lúc này đã vô thanh vô tức biến mất không có tăm hơi, thoát ly khỏi tầm nhìn linh thức của đối phương…

Một trận chiến này vừa mới bắt đầu, đại đa số đệ tử đã xem đến say sưa ngon lành, đúng là một trận đọ sức cấp độ Quy Đạo cảnh.

Lý Trường Thọ trốn ở dưới mặt đất không nhanh không chậm, nắm trong tay phù trận không ngừng quấy nhiễu địch nhân.

Hắn quyết định ổn một điểm, cùng Quy Đạo cảnh đệ tử này đại chiến một trận “ngang tay”, sau đó lại thắng hiểm một chiêu…

Như thế kịch đấu một lát, phù trận phù lục của Lý Trường Thọ đã lặng yên thay đổi hai nhóm. Còn vị đệ tử Tiên Lâm phong kia bảo vật trên người đã bắt đầu chống đỡ không nổi…

Pháp bảo tuy tốt nhưng cũng phải hao phí tự thân pháp lực mới có thể duy trì uy năng. Người này đồng thời tế lên ba loại bảo vật, lại mãi vẫn tìm không thấy tung tích Lý Trường Thọ, bị động lâm vào đánh lâu dài...

Cho dù ai cũng đều có thể nhìn ra, Lý Trường Thọ mặc dù là mượn thổ độn mưu lợi có chút ám muội, nhưng hắn đã nắm vững thắng lợi.

Dần dần, Tiên Lâm phong đệ tử này trên mặt lộ vẻ nôn nóng, đột nhiên cất cao giọng nói:

"Thế nào, Lý sư huynh sẽ chỉ dám trốn chui trốn nhủi ở trong đất như vậy? Chẳng lẽ đây là phong phạm chuột chũi của Tiểu Quỳnh phong nhất mạch các ngươi?”

Không ít môn nhân đệ tử đều hơi nhíu mày, cảm thấy tên đệ tử Tiên Lâm phong này có chút thất lễ.

Dưới mặt đất, sắc mặt Lý Trường Thọ lại không thay đổi chút nào.

Miệng lưỡi điêu ngoa thì có tác dụng gì?

Lý Trường Thọ hiện tại không phải đẳng cấp để cùng với một đệ tử Quy Đạo cảnh đồng môn so đo những thứ này...

Nhưng hắn cũng phải cân nhắc, mình nên biểu hiện như thế nào mới tương đối hợp lý. Dù sao hai bên Tiểu Quỳnh phong và Tiên Lâm phong cũng có chút ân oán từ trước.

Thế là...

Phù lục trên không trung bất tri bất giác nhiều lên một chút.

Từ bảy mươi hai tấm phù lục hóa thành một trăm lẻ tám tấm, lại vẫn đang tiếp tục tăng trưởng. Dần dần phù trận tăng trưởng đến số lượng ba trăm sáu mươi phù lục xoay vòng.

Trên ngọc đài, Ngao Ất lông mày nhíu lại, uy lực phù trận loại này…

… Y đã từng trải nghiệm qua, coi như không tệ.

Ba trăm sáu mươi cái phù lục cùng nhau phát uy, tựa như thiên hỏa bùng nổ, hỏa trụ không ngừng rơi xuống…

Đệ tử Tiên Lâm phong kia ngăn trái đỡ phải, ba loại pháp bảo tiên quang dần dần mờ mịt, tỏ vẻ chống đỡ không nổi. Gã đang nghĩ ra sức đánh cược một lần, vừa định tế Bảo châu lên thì chợt thấy phía sau âm thanh thiên hỏa gào thét.

Gã ngẩng đầu nhìn lên, đã thấy phía trên cuồn cuộn thiên hỏa, lại ngưng tụ thành một cái chân to dẫm thẳng xuống đầu mình!

Tiên Lâm phong đệ tử này biến sắc, toàn lực ngăn cản, huy động tất cả pháp lực bảo vệ tự thân. Nhưng gã vẫn bị một cước hung mãnh đạp xuống, thân hình cấp tốc rơi xuống dưới đất!

Mắt thấy người này sắp bị đạp rớt xuống đất, một vị chấp sự nội môn định hô lên tên người chiến thắng, thì đột nhiên…

…Trong điện quang hỏa thạch, mặt đất bất ngờ xuất hiện một vật…

Vật này đầu thô đuôi mảnh, quanh thân tràn đầy gai nhọn sắc bén. Nó dễ dàng đâm thủng tầng băng cứng kia, nhô ra ngoài nửa thước, chờ sẵn thân ảnh đang bị đạp trên không rơi xuống…

Lang Nha bổng!

Chúng đệ tử giống như đã từng quen biết, kia chính là pháp khí Lang Nha bổng!

Tên Tiên Lâm phong đệ tử này toàn thân pháp lực còn thừa không được bao nhiêu, lúc này đã là bất lực điều vận pháp bảo!

Mà Lang Nha bổng kia không biết là hữu tâm hay là cố ý, vừa vặn nhắm ngay vào vị trí giữa háng của thân ảnh đang rơi xuống…

Huyết quang phun trào, tung tóe ba thước!

Đồng môn chúng đệ tử cùng nhau ngừng thở, xung quanh một đám nữ đệ tử che mắt không dám nhìn nhiều!

Trên đài ngọc, Ngao Ất bất giác phía sau lưng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng...

Lang Nha bổng vừa thấy máu liền thu, chỉ là cho đối phương một chút trừng trị. Nhưng đệ tử này kêu lên một tiếng đau đớn, nằm trên mặt đất, máu tươi chảy xối xả, chớp mắt ngất lịm đi!

Thân ảnh Lý Trường Thọ từ bên cạnh chậm rãi chui ra…

Khí tức toàn thân hắn phù phiếm, hiển nhiên là pháp lực tiêu hao quá nhiều, hai tay trống trơn, không hề thấy cái pháp khí dọa người kia!

Lý Trường Thọ nhìn nhìn đối thủ nằm ngay đơ trên mặt đất, nhíu mày nói:

"Vừa mới đây chỉ là bị thương ngoài da mới đúng, sư đệ vì sao lại ngất đi rồi? Còn mời sư thúc sư bá mau mau nhìn xem!"

Hai vị chấp sự trong môn đã bay lên đài, sắc mặt đều có chút đen xạm lại.

Vì sao ngất đi...

Ngươi nói xem bị chọc vào đúng chỗ đấy có ngất được không?

Rất nhanh, hai vị chấp sự hô lên, Tiên Lâm phong đệ tử chỉ là khí tức công tâm, cũng không lo ngại. Lý Trường Thọ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

"Ai da, cái này thật vất vả, đúng là một trận chiến đấu ngang tay!”

Nói xong, được chấp sự cho phép, Lý Trường Thọ quay người bay trở về chỗ ngồi của mình.

Nơi đó, Tửu Cửu và Linh Nga bíu chặt lấy nhau, một người lật ra cười đến sắp bung nút áo gai, một người thì cực lực nín nhịn đến mặt đỏ như gấc chín…

Đọc truyện chữ Full