Dịch: Vì Anh Vô Tình
Biên: BsChien
“Sư muội cũng nên trải qua một ít đả kích của sinh hoạt và tu đạo, thì mới có thể tự lập giữa thiên địa, mới đủ sức tranh sáng tối cùng nhật nguyệt, đạt được trường sinh.
Tu hành không thể lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, cho nên chúng ta phải cố gắng tránh né nhân quả.
Hơn nữa, giữa thiên địa này luôn có một vài kiếp nạn bất chợt nổi lên, nên chúng ta nhất định phải có đủ thực lực, sớm trải qua một ít trắc trở thì càng có nhiều kinh nghiệm dễ dàng sinh tồn hơn bên trong kiếp nạn...”
“Vì việc này… Mà sư huynh bị sư phụ treo lên đánh suốt hai canh giờ sao?”
Bên trong nhà tranh của Lý Trường Thọ, Linh Nga không nhịn được dở khóc dở cười một trận, nhíu mày nhìn sư huynh nhà mình đang nằm sấp trên giường.
Sư huynh vừa mới bị đánh vô cùng thê thảm, đây là từ khi Linh Nga gia nhập Tiểu Quỳnh phong được chứng kiến… lần thứ hai.
Không biết sư phụ sao lại như vậy, rất lâu rồi cũng không thấy người nổi giận đến thế.
“Sư huynh, rốt cục là huynh đã làm gì?”
“À, việc đó không quan trọng.” Lý Trường Thọ cố gắng nặn ra một nụ cười méo xẹo, “Tuy rằng quá trình xảy ra một chút chuyện ngoài ý muốn nhưng hiện tại tinh thần của sư phụ tốt hơn nhiều rồi.”
“Hả?” Linh Nga nhẹ nhàng chớp mắt, có chút không rõ.
Vốn dĩ Lý Trường Thọ nghĩ, để sư phụ đi phường trấn dạo chơi. Sau đó sắp xếp một hay hai nữ Luyện khí sĩ có tu vi khá thấp, chủ động tới bắt chuyện với sư phụ từ đó khiến sư phụ khôi phục một chút sự tự tin.
Như vậy cũng không gây ra nhân quả gì, vì hai bên chỉ là nói chuyện. Hơn nữa, có hắn khống chế dược tính của Tâm Hoả Thiêu Thân đan, sẽ không thật sự làm hai bên sinh ra hảo cảm.”
Nhưng ngàn vạn lần không ngờ...
Người đi rồi, nhưng việc xấu hổ lại đến, đan dược vỡ nát a...
Tuy là chỉ trong chốc lát ngắn ngủi nhưng bị một đám nữ Luyện khí sĩ hỗn tạp kỳ quái, chen chúc lao về phía sư phụ, thật làm cho người ta...
Có cảm giác mới mẻ, lại còn khắc sâu ấn tượng nha.
Để cho Lý Trường Thọ có chút ngoài ý muốn chính là đám linh thú đột nhiên bạo động kia.
Lúc ấy nếu không phải Lý Trường Thọ phản ứng kịp thời, trực tiếp thừa dịp rối loạn dùng giấy đạo nhân mang theo sư phụ lao ra khỏi phường trấn. Sau đó dựa vào độn thổ để nhanh chóng đào thoát, nói không chừng… sẽ bị giữ lại gánh chịu tổn thất của phường trấn.
Tiểu Bần Phong bọn họ quả thật không chịu nổi.
Có điều, lần này ngẫu nhiên thí nghiệm lại phát hiện, Tâm Hoả Thiêu Thân đan đối với linh thú và yêu thú có hiệu quả ngoài dự liệu.
Qua giáo huấn lần này, Lý Trường Thọ quyết định tạm thời bắt đầu niêm phong Tâm Hoả Thiêu Thân đan lại. Với tư cách là một trong những con át chủ bài, sau này tuỳ vào tình huống để mà sử dụng.
Đúng là, sau khi Phản Tra đan có cảm ứng thì nên thu tay lại.
Nhưng suy nghĩ ban đầu của Lý Trường Thọ là sau này, tại lúc đấu pháp, dùng Tâm Hoả Thiêu Thân đan nhiễu loạn tâm cảnh của đối phương, từ đó đạt được hiệu quả để đánh bại địch.
Lần này giúp sư phụ thử xem, cũng là "thực chiến để đánh giá" với dược tính của đan dược...
Hơn nữa Tâm Hoả Thiêu Thân đan lần này bể nát chỉ là linh đan phẩm giai nhất chuyển.
Trong tay Lý Trường Thọ hiện giờ còn có vài viên linh đan Tâm Hoả Thiêu Thân đan tam chuyển. Cũng không biết trong lúc đấu pháp có thể ảnh hưởng đến tâm cảnh của cao thủ Thiên Tiên cảnh không.
Điều này, cũng không phải là một thí nghiệm tốt.
“Sư huynh, để muội xoa giúp nhé?”
“Không cần đâu.” Lý Trường Thọ thở dài: “Chỗ tổn thương đó có thể tùy lúc hồi phục như cũ, lần này vi huynh làm việc có chút bất ổn, lấy việc này coi như để cảnh cáo đi.
Muội đi bồi tiếp tiểu sư thúc đi, đừng để nàng tới đây, nếu không thì chắc chắn tổn thương càng thêm nhiều a.”
“Được rồi...”
Lam Linh Nga cẩn thận bước đi, như không yên lòng rời xa bảo vật.
Lý Trườg Thọ hít sâu một hơi, nằm ở đó yên lặng lấy ra một phiến đá, bắt đầu tu bổ cải tiến Ôn Tự kinh.
Ở nhà tranh bên cạnh đột nhiên truyền ra tiếng cười. Tiên thức của Lý Trường Thọ quét qua, đã thấy sư phụ nhà mình đang không ngừng thay đổi đạo bào, cả người cũng bắt đầu phát ra sức sống...
Tuy có khúc chiết nhưng trải qua giằng co một trận hình như cũng đạt được hiệu quả.
Trong mật thất ở đan phòng dưới mặt đất, bản thể của Lý Trường Thọ mỉm cười, liếc nhìn đạo nhân giấy trong nhà tranh bị đòn thay hắn, sau đó mới bắt đầu nhắm mắt tập trung tu luyện.
...
Đông Mộc Công từ sau lần trước đến cảm tạ, hai năm qua cũng không có lộ diện tại Hải Thần miếu.
Lý Trường Thọ cũng không nóng vội, tâm tính vẫn vô cùng vững vàng.
Có thể để Ngọc Đế thấy được tiềm năng của mình tự nhiên là tốt nhất, nếu không chính là do những dự đoán của mình quá nông cạn. Sau này lại tiếp tục lẫn vào quan trường ở Thiên Đình, đạt được thần vị là ổn.
Mọi thức có được có mất mới đúng là đạo lý của Thiên Đạo.
Hơn nữa đây cũng chỉ là hai năm mà thôi, đối với Ngọc Đế, Đông Mộc Công là những tồn tại cấp độ cao hơn Kim Tiên, khoảng thời gian này có lẽ chỉ bằng một lần bế quan, hơi chút cảm ngộ, cũng không đủ để bọn họ xử lý đại sự gì...
Điều làm Lý Trường Thọ khá an tâm chính là, Vạn Lâm Quân trưởng lão đã bình an trở về từ Bắc Câu Lô Châu, còn cố ý kêu Lý Trường Thọ qua thưởng thức mấy con độc trùng có bộ dáng hung ác.
Sau đó Vạn Lâm Quân trưởng lão cũng bắt đầu bế quan luyện thử độc đan tiên thức. Hai tên đạo nhân giấy kia vì vậy mà lưu lại bên người Vạn trưởng lão.
Mặc dù Lý Trường Thọ từng nghĩ, có nên âm thầm cung cấp Tâm Hoả Thiêu Thân đan mà hắn đã luyện chế hay không...
Như nghĩ lại, Lý Trường Thọ đã bỏ đi suy nghĩ này.
Vạn Quân Lâm trưởng lão da mặt rất mỏng, hơn nữa Lý Trường Thọ cũng muốn xem, bằng công phu độc đạo của trưởng lão có thể luyện ra loại độc đan tiên thức lợi hại như thế nào.
… Cũng thuận tiện kiếm mấy viên để mở rộng kho át chủ bài.
Hai năm qua, thời gian tu đạo cuối cùng đã trở về sự ổn định như ngày thường.
Linh Nga và Hữu Độc sư muội, sau khi phát hiện cách để hiệu suất làm việc bí mật tăng lên, thì tiến độ sửa chữa Linh Thú Quyển cực kỳ khả quan, chưa đầy một năm đã tuyên bố hoàn thành.
Lý Trường Thọ vung tay lên, miễn trừ khoản "nợ nước miếng" này.
Sau khi Linh Thú Quyển hoàn thành, Hữu Cầm Huyền Nhã tự biết khoảng thời gian này đã chậm trễ quá nhiều thời gian tu luyện, bèn trở về động phủ của mình bế quan lâu dài.
Theo lý mà nói, khả năng tự kiềm chế của Hữu Cầm Huyền Nhã cũng không tệ lắm. Trước đấy cũng chỉ là trúng thuật pháp dụ dỗ kỳ diệu của Tửu Cửu sư thúc.
Gần đây, trong khoảng thời gian này, kỳ thật Lý Trường Thọ cũng muốn hỏi Tửu Cửu một vấn đề...
Mỗi ngày nàng đều sống mơ mơ màng màng tại Tiểu Quỳnh Phong, ngàn năm vốn liếng dùng chế tạo ra trận thế phòng ngự lầu các nhà mình để làm gì?
Nhưng Tửu Cửu tu hành luôn là như thế, thuộc về nhóm "Bình thường không đốn ngộ, một lần đốn ngộ đủ ăn trăm năm".
Thuận theo ý mình, theo tâm mà động, đúng là chân ý của Vô Vi kinh.
Tổng thể mà nói tiến độ tu vi của Tửu Cửu nhanh hơn chừng ba bốn phần so với Luyện sĩ khí "tư chất cùng tuổi" bế quan mỗi ngày kia.
Nhưng muốn làm đến vô cầu vô vi, quả thực rất khó, Tửu Cửu sư thúc là như vậy… Một nửa công lao cũng là của việc uống rượu quá độ.
Bên phía Tiên Lâm Phong vẫn luôn không có động tĩnh quá rõ ràng. Việc Khoái Tư biến mất cũng không sinh ra quá nhiều ảnh hưởng đối với Tiên Lâm Phong.
Từ trên xuống dưới Tiên Lâm Phong, từ goá phụ đến các đồ đệ đều cho rằng cái chết của Khoái Tư là do tranh đấu với người khác, lại bất hạnh bị giết...
Điều này làm cho Lý Trường Thọ bớt đi không ít tâm tư, từ đó quyết định rút ngắn việc giám sát Tiên Lâm Phong chỉ còn ba trăm năm.
Việc này nếu như không ai nhắc lại, đã tạm thời ổn.
Nhưng nếu có người nhắc lại… Lý Trường Thọ chỉ có thể mưu đồ một chút, triệt để kết thức một chút nhân quả này.
Lý Trường Thọ vốn tưởng rằng thời kỳ bình yên này có thể tiếp tục kéo dài đến ngày khai mạc đại hội Tam Giáo Nguyên Lưu quan trọng của đạo môn ở Trung Thần Châu, nên đem trọng tâm ngày thường đặt vào việc ngộ đạo và cải tiến Quy tức quyết.
Không ngờ rằng mới bình yên được hai năm...
Ngày hôm đó, Tửu Ô cưỡi mây vội vã từ Đan Đỉnh Phong bay tới, lập tức làm Lý Trường Thọ bị kinh động.
Rõ ràng hai tháng trước mới cầm đi hai bình Hùng Tâm đan, bây giờ còn chưa đến ngày "giao hàng".
“Trường Thọ! Nhanh! Xảy ra chuyện rồi!”
“Hả?” Lý Trường Thọ đi ra đan phòng nghênh đón: “Sư bá, nói chậm một chút.”
Tửu Ô vội la lên:
“Hùng Tâm đan đã xảy ra vấn đề!
Có vị trưởng lão Thiên Tiên cảnh sau khi ăn Hùng Tâm đan, hôm nay thần trí bỗng hỗn loạn, hành vi điên cuồng. Lúc này đang được các vị trưởng lão trị liệu tại Đan Đỉnh phong.”
Lý Trường Thọ nhíu mày, lập tức nhận ra sự khác thường trong đó.
Hùng Tâm đan là do hắn luyện chế, mỗi loại dược liệu đều phải qua tay hắn, dược tính của mỗi viên đan cũng đều trải qua sự kiểm tra kỹ càng.
Hơn nữa, mấy năm nay trong tông môn các vị trưởng lão, đạo lữ hầu như đều dùng qua, còn có ít nhất mười một mười hai tên lão Chân Tiên, cũng nhờ vào nó kích thích tâm tình già nua...
Thứ này chỉ có hiệu quả "miên man bất định", "cảm xúc phập phồng". Hơn nữa sau khi Lý Trường Thọ cải tiến qua còn cố ý giảm bớt liều lượng nước Tình thạch.
Tửu Ô nói:
“Việc này đã kinh động đến thái thượng trưởng lão, phải làm sao bây giờ?”
“Sư bá, ngươi có chắc là do đối phương bởi vì ăn Hùng Tâm đan của chúng ta mới thành ra như thế?”
“Nghe lời nói của vị trưởng lão này thì đúng là vậy...”
“Đi, chúng ta qua đó xem một chút.”
Lý Trường Thọ hiếm khi lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, nhảy lên mây của Tửu Ô sư bá, hai người cùng nhau rời khỏi Tiểu Quỳnh Phong, đi về hướng Đan Đỉnh Phong.
Trên đường đi, Lý Trường Thọ không ngừng suy nghĩ. Hắn cũng thông qua tiên thức đã quan sát khắp nơi trên Đan Đỉnh Phong, đáy lòng đã có kết quả phân tích.
Việc này có khả năng là do người bên ngoài cố ý tính toán.
Đợi hắn nhảy xuống đám mây, Tửu Ô truyền âm căn dặn hai câu rồi đi về phía chỗ lầu các có bảy tám vị lão đạo đang đứng.
Cũng may, Vạn Quân Lâm trưởng lão cũng ở chỗ này, điều này giúp Lý Trường Thọ bớt đi không ít lời nói.
Tửu Ô nói một câu:
“Trường Thọ sư điệt đến rồi.”
Mấy vị lão đạo phía trước lập tức quay người nhìn lại, phần lớn khuôn mặt đều mang thần sắc lo lắng. Có người trong tay còn cầm một viên Hùng Tâm đan, hẳn là đang phân tích dược tính trong đó.
Nơi đó còn có vị đạo nhân trung niên quần áo không chỉnh tề, đang ngồi bên trong ghế bành, cúi đầu mê man.
Lý Trường Thọ lập tức bắt được một tia dược lực của Mê Hồn tán, đúng là do Vạn Quân Lâm lão gia tử ra tay, làm người này mê man đến ngất đi.
“Trường Thọ, Hùng Tâm đan này có giải dược không?”
“Bần đạo từng dùng qua một viên Hùng Tâm đan nhưng cũng an ổn, tại sao giờ lại có tai hoạ ngầm như vậy?”
“Các vị trưởng lão đừng vội.” Lý Trường Thọ vái chào một cái. “Có thể để đệ tử đến phía trước, nhìn kỹ càng tình hình của vị trưởng lão này một chút hay không?
Mặc dù tu vi của đệ tử nông cạn, đan đạo chưa đủ, nhưng dù sao Hùng Tâm đan cũng là do đệ tử luyện chế, có lẽ có thể nhìn ra manh mối gì.”
Vạn Quân Lâm trưởng lão mở miệng nói:
“Để cho Trường Thọ nhìn xem sao.”
Các vị trưởng lão khác lập tức nhường ra một con đường. Lý Trường Thọ vái chào rồi lách qua bên cạnh các vị trưởng lão.
… Chú ý cẩn thận là thứ nhất, cấp bậc lễ nghĩa cũng nên như thế.
Lý Trường Thọ vẫn chưa hiển lộ tiên lực mà dùng một tay đặt lên cánh tay của vị trưởng lão đang mê man kia, sau đó tĩnh tâm cảm nhận.
Rất nhanh trong lòng Lý Trường Thọ đã có tính toán, quay đầu nhìn về phía Tửu Ô
“Sư bá, tại lúc hiến đan có dặn dò lúc dùng Hùng Tâm đan, trong ba ngày không được dùng các loại đan dược khác có dược tính gần giống Hùng Tâm đan không?”
Tửu Ô lập tức gật đầu đáp:
“Những hạng mục công việc sư điệt ngươi dặn dò qua, mỗi một cái ta đều chưa từng quên.”
Lý Trường Thọ nhẹ nhàng gật đầu nói:
“Còn nhờ mấy vị trưởng lão làm chứng, lại hỗ trợ điều tra trữ vật pháp bảo của vị trưởng lão này một chút, xem có lưu lại Hùng Tâm đan không.”
Không đợi những người khác mở miệng, Vạn Lâm Quân trưởng lão đã bước về phía trước, nói:
“Để ta.”
Mấy vị trưởng lão khác đành phải nuốt xuống những lời đã đến bên miệng.
Chủ phong “Mặt lạnh” xuất hiện dọa người.
Mặc dù điều tra trữ vật pháp bảo bên người có chút thất lễ, hơn nữa cưỡng ép mở trữ vật pháp bảo của đối phương có lẽ sẽ gây tổn hại đến cấm chế.
Nhưng Lý Trường Thọ biết phải giải thích sự việc này rõ ràng, miễn cho bản thân không hiểu sao lại bị vô cớ cõng nồi đen.
Rất nhanh Vạn Lâm Quân trưởng lão đã cởi bỏ cấm chế trữ vật pháp bảo của đối phương, tìm tòi trong đó một hồi. Độc trưởng lão lấy ra một bình ngọc, từ trong đó bỏ ra ba viên đan dược màu lam nhạt.
Lý Trường Thọ tiện tay hút tới một viên, bóp trên đầu ngón tay. Sau đó lắc đầu lui lại hai bước, không nói điều gì.
Mấy vị trưởng lão khác lập tức đi về phía trước, xem xét dược tính của hai viên đan dược còn lại. Suy đoán đan được này sẽ có "biểu hiện" cỡ nào, rất nhanh sắc mặt đã hơi đổi...
“Đây là đan do ai luyện chế?”
“Nhìn như không khác Hùng Tâm đan chút nào, nhưng Hùng Tâm đan được Trường Thọ sư điệt luyện chế có dược tính ôn hòa công chính. Còn hai viên đan dược này sao lại lộ ra chút bạo ngược?”
Vạn Lâm Quân trưởng lão hừ lạnh một tiếng, lập tức muốn ra tay làm vị trưởng lão đang trong cơn mê tỉnh lại.
Thật vất vả lắm lão mới có một hậu bối vừa ý, cuối cùng lại bị người khác vu hại!
“Trưởng lão!” Lý Trường Thọ vội vàng kêu lên: “Trưởng lão đừng nóng vội!”
Vạn trưởng lão bình tĩnh nói:
“Chuyện này sao lại không vội được? Kẻ khác luyện đan lung tung, hại người trúng độc, còn vô duyên vô cớ làm tổn hại oan ức thanh danh của ngươi.”
Lý Trường Thọ cười khổ, bí mật quan sát biểu cảm của mấy vị trưởng lão ở đây, thở dài:
“Việc này thật sự không nên lộ ra. Người luyện chế đan này cũng là vì các vị tiền bối trong môn phái. Bởi vì đệ tử tu vi quá yếu, sản xuất quá ít Hùng Tâm đan, cho nên mới có tiền bối đứng ra phân tích đan phương, rồi tự đi luyện chế.
Đệ tử chưa hề nghĩ tới dùng Hùng Tâm đan cầu danh lợi, vốn chỉ muốn tặng cho Tửu Ô sư bá, giúp Tửu Ô sư bá hùng tâm tráng chí.
Sau vì các vị trưởng lão có chút cần, Tửu Ô sư bá lại dâng Hùng Tâm đan lên.
Kỳ thật đệ tử cũng hao tốn không ít tâm tư sức lực lên đan dược này, đến mức ngày bình thường bỏ bê cả tu hành. Nhưng đan dược này quả thực không dễ dàng luyện chế.
Nguyên do của mọi việc vẫn là từ trên người đệ tử.”
Vạn Lâm Quân trưởng lão nhướng mày, vừa muốn nói chuyện, Lý Trường Thọ lại nói:
“Sau này đệ tử sẽ cùng Tửu Ô sư bá hiến Hùng Tâm đan cho Bách Phàm điện, để sau này tự điều phối trong môn phái.
Còn nhờ các vị trưởng lão hỗ trợ, âm thầm nói cho các vị trưởng lão muốn Hùng Tâm đan sau này chớ nên tìm Tửu Ô sư bá mà trực tiếp đến bên trong Bách Phàm điện.
Trong lò đan của đệ tử còn có đan dược đang luyện dở, xin được cáo lui trước.”
Nói xong Lý Trường Thọ vái chào, bước ra bên ngoài điện.
Lúc này mấy vị trưởng lão mới hồi phục tinh thần, vội vàng gọi lại:
“Trường Thọ, ngươi chớ để việc này làm cho tức giận, chúng ta chắc chắn sẽ cho ngươi một cái công đạo.”
“Trường Thọ, đan dược này vẫn là đừng để ở Bách Phàm điện...”
Nhưng Lý Trường Thọ cũng không quay đầu lại.
Kết hợp với tình cảnh này, hắn biểu hiện ra hình tượng một "Đan nghệ thanh niên" cao ngạo và khí phách.
“Hừ!”
Đồng trượng trong tay Vạn Lâm Quân trưởng lão nện xuống mặt đất, mấy vị trưởng lão khác khẽ run.
“Sống hơn vài vạn năm còn không bằng một tên tiểu bối!
Nếu để ta biết là ai luyện chế ra đan dược giả hại người này, nhất định sẽ không tha cho kẻ đó!”
...
Mặt khác Lý Trường Thọ cỡi mây bay ra khỏi Đan Đỉnh Phong, Tửu Ô vội vàng đuổi theo phía sau.
Nhưng Tửu Ô còn chưa mở miệng nói chuyện, Lý Trường Thọ đã thấp giọng nói:
“Tửu Ô sư bá, ta nhớ rằng Đan Đỉnh Phong có một vị chấp sự nội môn, tên là Liễu Phi Tiên...”
“Không sai, làm sao vậy?”
“Sư bá, đưa ghé lỗ tai tới đây...”
Lý Trường Thọ xoay người, thì thầm mấy câu bên tai Tửu Ô.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sư Huynh Ta Thực Quá Ổn Trọng
Chương 132: Đan dược thật giả
Chương 132: Đan dược thật giả