Dịch: Vì anh vô tình
Thần thông mà Đại pháp sư nhờ Nguyệt lão đưa tới là “Tát Đậu Thành Binh”, và một quyển “Vân Ngưng Lực Sĩ”, điều này khiến Lý Trường Thọ cảm nhận sâu sắc, sau này chính mình sẽ được trọng điểm bồi dưỡng đi theo phương hướng.
Một người thành... đội quân chiến đấu của đại tập đoàn Nhân giáo trong Hồng Hoang?
Chuyện này...
Nhưng bất cứ bản thần thông nào, muốn tiến hành thay đổi, cũng cần phải mất một khoảng lớn thời gian, tinh lực, linh cảm và ý nghĩ.
Lúc này Lý Trường Thọ cũng chưa có cơ hội mở ra hai bản thần thông này, nên chẳng thể xác định, sau này bọn chúng có thể phát huy được tác dụng hay không.
Nhưng tóm lại cũng không thể phụ nỗi khổ tâm của Đại pháp sư, khi nào trở về phải suy nghĩ thật kỹ một chút, ít nhất phải nắm giữ thần thông cơ bản...
Bên phía Hải thần miếu, Lý Trường Thọ dựa vào lão thần tiên đạo nhân giấy, đã viết xong tấu chương thứ hai.
Sau đó, hắn đến tìm hai thần sứ trong Hùng trại, mang theo hai hùng nhân nửa Vu đi tới một thôn xóm vắng vẻ.
Hiện giờ ý chỉ trong Thiên đình vẫn chưa ngưng tụ xong, Lý Trường Thọ cũng không thể nào bày thần vị của Ngọc đế trong miếu Hải thần. Do đó hắn bèn tìm một nơi trong làng chài làm “Thí điểm”, để cho các thôn dân vừa bái tế Hải thần, vừa dùng hương hỏa thờ phụng “Nam nhân phía sau Hải thần” chính là Ngọc Hoàng đại đế.
Đến hôm nay, thần vị Ngọc đế ở nơi này đã tiếp nạp không ít hương hỏa, có lẽ đủ để cho Ngọc đế bệ sinh ra chút cảm ứng yếu ớt.
Lý Trường Thọ đến một nơi trong mật thất, bố trí xong tầng kết giới, rồi cúi đầu thắp ba nén hương lên bài vị của Ngọc đế, nói:
"Khởi bẩm Ngọc đế bệ hạ, tiểu thần có chuyện quan trọng cần bẩm báo."
Bài vị mạ vàng khảm ngọc lưu chuyển một chút gợn sóng đạo vận, tất nhiên là đang đáp lại Lý Trường Thọ.
Một canh giờ sau, Đông Mộc Công đã vội vàng từ Thiên đình chạy đến, gặp mặt với Lý Trường Thọ ở Hải thần miếu.
Lý Trường Thọ cố ý quan tâm đến tinh thần của Đông Mộc Công, thì phát hiện y đã khôi phục như thường.
Mặc dù đã gặp phải cảnh ăn vạ, đối với nhóm luyện khí sĩ trong Hồng Hoang là cảnh tượng tương đối mới lạ lại uất ức. Nhưng trước đó Đông Mộc Công cũng không có tổn thất gì, chỉ bị trêu đùa ác ý một chút, nên hết giận rồi cũng không có việc gì.
Nói đúng ra, người bị ăn vạ trong Hồng Hoang, cũng là do bản lĩnh thần thông không bằng người ta mà thôi.
Hai người hàn huyên mấy câu, Lý Trường Thọ đã đưa phần tấu chương thứ hai cho Đông Mộc Công.
Đông Mộc Công không dám chậm trễ, lập tức trở về phục mệnh, Lý Trường Thọ vội nói: "Mộc Công khoan đã."
"Ồ, có chuyện gì sao?"
Đông Mộc Công xoay người lại, vẻ mặt nghiêm túc, nhìn vị lão giả có khuôn mặt hiền lành, tóc trắng xoá gầy gò ở trước mặt này.
Thế nhưng hiện giờ, dựa vào nhãn lực và tu vi của Đông Mộc Công vậy mà cũng không phân biệt được, đây rốt cuộc là hóa thân hay là bản thể của Hải thần...
Đông Mộc Công nghiêm mặt nói: "Hải thần còn điều gì căn dặn?"
"Mộc Công có quen biết Nguyệt lão ở Nguyệt Lão điện không?"
"Đương nhiên là biết." Đông Mộc Công cười nói, "Trước đây cũng may có Nguyệt lão tương trợ, chuyện tốt của bần đạo mới thành được, bây giờ cùng phu nhân hòa thuận, rất là vui vẻ."
Lý Trường Thọ trầm ngâm vài tiếng, rồi nói: "Lát nữa nếu bệ hạ có ban ý chỉ cho Nguyệt lão, kính mong Mộc Công căn dặn Nguyệt lão bốn câu này.
Ta dự định viết bốn câu đó vào trong tấu chương, nhưng nghĩ việc nhỏ như vậy nên là chuyện của vi thần chúng ta, nếu trình cho bệ hạ xem không khỏi khiến cho người khác có chút nghi ngờ, cố ý khoe khoang."
"Ồ?" Đông Mộc Công nói, "Kính mong đạo hữu nói rõ."
Lý Trường Thọ nói: "Nếu Nguyệt lão đại diện cho Thiên đình đi ra ngoài, phải luôn ghi nhớ rằng…
Không thể lấy tu vi cao hay thấp để nói về tôn ti, càng không thể lấy thọ nguyên dài hay ngắn để sắp xếp bối phận.
Hành động và cử chỉ đều đại diện cho uy nghiêm của bệ hạ, nên không thể hứa hẹn mọi chuyện, mọi việc đều lấy ổn thỏa làm đầu."
Đông Mộc Công nghe vậy thì hơi suy tư, đã hiểu rõ ý tứ trong đó, làm đạo vái chào với Lý Trường Thọ rồi thở dài:
"Hải thần căn dặn như vậy, không chỉ nói cho Nguyệt lão nghe, mà bần đạo cũng được thụ giáo."
Lý Trường Thọ mỉm cười không nói gì thêm.
Loại hiểu lầm nho nhỏ này nếu có thể vì thế mà bán ân tình cho Mộc Công, thì không vạch trần ra cũng được.
Mặc dù nội dung của tấu chương này đơn giản, nhưng nếu so với một ngọn núi còn khó tả hơn rất nhiều.
Thứ nhất là do Lý Trường Thọ lo lắng, Ngọc đế cảm thấy việc huy động nhân lực như thế, giống như là Thiên đình cố ý nịnh đi bợ Long tộc, từ đó sẽ dẫn đến khó chịu.
Thứ hai, sợ Ngọc đế quá nhiệt tình, bày ra hảo cảm quá mức đối với Long tộc, sẽ dẫn đến sau này Long tộc khó lòng kính sợ đối với Thiên đình.
Trừ những việc đó ra, hắn cũng không thể nói thẳng Ngọc đế nên làm như thế nào, chỉ có thể dâng tấu chương đưa kiến nghị, bất kỳ sự việc nào cũng nên để cho Ngọc đế định đoạt...
Vì vậy, Lý Trường Thọ lặp đi lặp lại và cân nhắc việc dùng từ, sau khi chỉnh sửa mười mấy lần, mới cảm thấy ổn thỏa...
Còn hiệu quả như thế nào, thì phải chờ sau đó, đợi Mộc Công tới đây lần nữa, đưa tới ý kiến phản hồi.
Sau khi tiễn Mộc Công rời đi, bản thể của Lý Trường Thọ đã nghe thấy một giọng nói có chút hạ thấp.
Tiên thức quét qua đã thấy được tình huống này, ra là Hữu Cầm Huyền Nhã đi đến bên cạnh mình...
"Hùng sư thúc, Trường Thọ sư huynh vẫn luôn tu hành sao?"
Tửu Ô sư bá đã dùng tiên lực bố trí kết giới bên ngoài, nên Hữu Cầm Huyền Nhã nhẹ giọng hỏi.
Cái đầu nhỏ của Hùng Linh Lỵ giống như viên bảo ngọc được đặt trên một cơ thể to lớn, khẽ lắc đầu, đè thấp giọng, dùng khí thanh trả lời:
"Lúc trước biểu huynh đi ra ngoài, giúp ta bắt một ít thú rừng về nướng ăn, thì có rất nhiều cảm ngộ, bèn ngồi đây tu hành."
Tầng kết giới ngăn cách Hữu Cầm Huyền Nhã lấp lánh lưu quang, nàng nhìn chằm chằm Lý Trường Thọ ở bên trong, sau đó khẽ thở dài, xoay người muốn rời đi.
Hùng Linh Lỵ lại đột nhiên nhỏ giọng hô một câu: "Đại tỷ tỷ..."
Hữu Cầm Huyền Nhã dừng bước, quay đầu nhìn lại, nhắc nhở: "Sư thúc nên gọi Huyền Nhã một tiếng sư điệt, hoặc trực tiếp gọi tính danh của đệ tử."
"Ta chỉ là đệ tử ký danh." Hùng Linh Lỵ chớp chớp mắt, nhỏ giọng hỏi, "Ngươi... thích biểu huynh của ta sao?"
Trong nháy mắt, mấy lỗ tay xung quanh đều dựng lên, từng đạo tiên thức, linh thức cũng thả tới đây.
Nhân giáo tiên tông, có âm dương diệu pháp, chuyên thuật bát quái.
Nhưng khiến quần chúng nhiệt tình của Độ Tiên môn và hai nhà tiên môn ở gần đó có chút kinh ngạc là, sắc mặt của Hữu Cầm Huyền Nhã vẫn như thường. Nàng vẫn duy trì khí chất lạnh lùng của mình, không hề có chút bối rối nào.
Hữu Cầm Huyền Nhã nói: "Nếu sư thúc hỏi về chuyện tình cảm, thì có lẽ cũng không hẳn vậy.
Huyền Nhã hết sức kính trọng khâm phục Trường Thọ sư huynh, luôn lấy tính cách của Trường Thọ sư huynh làm gương, nguyện cùng Trường Thọ sư huynh tìm kiếm tiên lộ."
Lý Trường Thọ:...
Tính cách?
Ây…
Có chỗ nào tương tự nhau sao?
Hùng Linh Lỵ chớp đôi mắt, có chút rối rắm mơ hồ, còn đang tại ngẫm nghĩ thì đáy lòng vang lên tiếng truyền âm của Hải thần đại nhân...
Thế là, Hùng Linh Lỵ nhỏ giọng nói:
"Nhưng mà... tiểu tỷ tỷ, ngươi làm như vậy dễ làm cho người khác hiểu lầm, rằng ngươi có tình ý với biểu huynh nhà ta."
Hữu Cầm Huyền Nhã lạnh nhạt nói: "Huyền Nhã cũng không quan tâm đến ánh mắt của người bên ngoài."
Hùng Linh Lỵ rụt cổ lại, đè nén những lời nghe thấy dưới đáy lòng, nhỏ giọng nói:
"Nhưng biểu huynh nhà ta có thể vì chuyện này mà gặp phiền phức...
A."
Hữu Cầm Huyền Nhã hơi ngẩn ra, quay đầu bước lên mấy bước, nhìn chằm chằm vào Lý Trường Thọ đang đả tọa ở đằng kia.
Lý Trường Thọ tiếp tục âm thầm truyền âm, Hùng Linh Lỵ tiếp tục yếu ớt nói:
"Biểu.. nhị đại nương của biểu thúc ở sát vách nhà ta từng nói, kết giao bằng hữu với người khác, phải kính trọng, hiểu rõ lẫn nhau. Hơn nữa bản thân cũng nên cân nhắc tình cảnh của đối phương, như vậy mới tính là bằng hữu chân chính.
Tiểu tỷ tỷ, ngươi rất hào hiệp, tính tình ngay thẳng, lại chú trọng biểu đạt tâm ý của mình, đây là chuyện tốt.
Nhưng cũng nên nghĩ liệu hành vi của mình, có gây ảnh hưởng hay bất lợi đối với người được biểu đạt hay không.
Chỉ quan tâm ý muốn của bản thân, mà mặc kệ người bên cạnh có phải chịu áp lực hay không...
Như vậy có phải là hơi quá đáng, tự cho mình là đúng..."
Hữu Cầm Huyền Nhã giật mình sửng sốt, mày liễu nhíu lại, lẳng lặng đứng đó, không nhúc nhích.
Xung quanh có không ít luyện khí sĩ trẻ tuổi đều cảm thấy khó hiểu.
Cũng có luyện khí sĩ trẻ tuổi thấy, nữ đệ tử hoàn mỹ như Hữu Cầm Huyền Nhã, có khuôn mặt đẹp lại vừa có khí chất, con đường tu tiên thì bằng phẳng. Nên khi nàng chủ động bày tỏ với một nam đệ tử, người kia mặc cảm từ chối là điều bình thường.
Nhưng không ít luyện khí sĩ tu hành hơn ngàn năm, nghe vậy đều lâm vào suy tư, cảm thấy những lời mà thiếu nữ thiết tháp kia nói, lại có sự thú vị.
Không ít trưởng lão của Tiêu Dao tiên tông nhướng mày, cảm thấy Hùng thiếu nữ này trước kia ở trong tiên môn là cố ý diễn trò với bọn họ!
"Huyền Nhã đã quá vội vàng rồi..."
Hữu Cầm Huyền Nhã thấp giọng nói, vái chào với Hùng Linh Lỵ, "Đa tạ sư thúc đã dạy bảo, Huyền Nhã sẽ cẩn thận suy ngẫm lời dạy bảo của sư thúc."
Hùng Linh Lỵ vội vàng đứng lên.
Bởi vì lúc này Hải thần đại nhân không tiếp tục truyền âm, nàng cũng không dám nói nhiều, khi vừa mới đưa ra những lý lẽ uy vũ, hùng hồn.
Hữu Cầm Huyền Nhã trở lại bồ đoàn của mình, đặt đại kiếm nằm ngang phía trước người, rồi rơi vào suy tư.
Còn Lý Trường Thọ thì đang làm bộ tu hành, trong lòng cũng khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may lần này Hữu Độc sư muội không nói câu nàng đã hiểu rõ rồi...
Tiên thức của Lý Trường Thọ quét qua, bắt gặp Tửu Cửu đang nhắm mắt đả tọa, thì trong lòng một hồi buồn bực, không biết tại sao khoảng thời gian này Tửu sư thúc luôn không đến tìm hắn.
Giờ đống “đồ chơi nhỏ chuyên dùng cho Tửu sư thúc” hắn mất công chuẩn bị, hoàn toàn mất hết đất dụng võ rồi.
Nếu nhìn kỹ sẽ thấy, vào lúc này Tửu Cửu đã trực tiếp ngủ rồi.
Ở bên ngoài miệng và mũi của nàng đã bố trí kết giới nho nhỏ, để cho tiếng ngáy khe khẽ của nàng không thể truyền ra ngoài.
Không chỉ vậy, Tửu Cửu còn dùng pháp bảo dây thừng, trói hai tay của mình lại, để tránh phát động kỹ năng bị động “sau khi ngủ say không hiểu sao y phục lại không cánh mà bay”...
Xứng đáng hai chữ chuyên nghiệp!
Hùng Linh Lỵ thở ra một hơi, ngồi trở lại bồ đoàn to bằng chiếc nệm, nhìn bóng lưng Hữu Cầm Huyền Nhã trầm ngâm.
Xem ra, vị đại tỷ xinh đẹp này cũng không phải Hải thần nương nương mà Hải thần đại nhân vừa ý...
...
Nơi giáp ranh giữa Nam Hải và Đông Hải, một bóng người xinh đẹp cưỡi mây bay trên không trung.
Ngồi trên mây là Hạm Chỉ luyện khí sĩ của Kim Ngao đảo.
Trước đó, Hạm Chỉ tình cờ nghe được Ngao Ất và mấy vị sư thúc sư bá trở về Kim Ngao đảo, nói chuyện liên quan đến sự tình về đạo lữ...
Trước đây rõ ràng nàng đã cự tuyệt Ngao Ất, nhưng không biết tại sao trong lòng lại có chút mất mát, thế nên muốn đi ra ngoài một chút, để cho tâm trạng của mình bình tĩnh lại.
Ngao Ất sư thúc tìm được đạo lữ mình thương yêu, đây vốn là chuyện tốt...
Nhưng vì sao...
"Ài, không nghĩ nhiều nữa."
Hạm Chỉ khẽ thở dài, nhìn mặt biển mênh mông vô biên vô tận, ngắm nhìn từng đám mây trắng mềm mại ở phía xa chân trời.
Nàng vừa định tìm một tòa hải đảo không người để đả tọa nghỉ ngơi, thì nghe thấy tiếng nói thanh thúy...
"Vị đạo hữu này, ngươi là người trong Tiệt giáo sao?"
Hạm Chỉ theo tiếng nói nhìn lại, thì thấy trên đám mây trắng, một thân ảnh không thấy không rõ khuôn mặt đang đứng.
Hạm Chỉ biết đây là cao nhân trong giáo, liền từ trên mây đứng dậy, hành lễ, "Đệ tử là tu hành tại Kim Ngao đảo."
"À, thì ra là ngươi!"
Trên mây truyền đến tiếng cười như chuông bạc, Hạm Chỉ chưa kịp phản ứng lại, cảnh vật xung quanh người đã biến đổi, bị hút vào không trung.
Đến lúc này, Hạm Chỉ mới nhìn thấy được khuôn mặt của vị cao nhân này, sau khi cẩn thận phân biệt thì thở nhẹ một hơi:
"Quỳnh Tiêu sư tổ!"
"Hả? Ngươi biết ta sao?"
Quỳnh Tiêu khẽ chớp mắt, "Cũng không sao, theo ta đi.
Ta mời ngươi làm một chuyện, nếu làm tốt chuyện này, ta sẽ khen thưởng cho ngươi."
"Đệ tử tuân mệnh." Hạm Chỉ vội vàng cúi đầu trả lời, sau đó thì bị Quỳnh Tiêu mang theo nhanh chóng bay về phía tây.
Một lát sau, Quỳnh Tiêu mang theo Hạm Chỉ đáp xuống một hoang đảo, tụ họp... với Triệu Công Minh đang trốn trong góc...
Quỳnh Tiêu nhỏ giọng hô hào:
"Đại ca, ta đã tìm được trợ thủ, là người trong nhà, rất đáng tin!"
Hạm Chỉ vội nói: "Đệ tử bái kiến sư tổ."
"Xuỵt!"
Triệu Công Minh làm động tác im lặng, Hạm Chỉ lập tức ngậm chặt miệng, ánh mắt tràn đầy khẩn trương.
Quỳnh Tiêu nhỏ giọng hỏi: "Nữ tử kia đi rồi sao?"
"Vẫn đang trốn bên kia." Triệu Công Minh lấy ra bảo kính, đưa tay điểm trên tấm gương, trong đó dần dần hiện ra tình hình của tòa hải đảo nào đó ở ngoài vạn dặm.
Trên đảo này có ẩn giấu một tầng kết giới, dựa vào thủ đoạn của Triệu Công Minh, nhìn thấu tầng kết giới sẽ không có vấn đề gì.
Trong bảo kính cảnh dần hiện ra, trong một góc xó xỉnh được bao bọc bởi mấy khối đá ngầm, một nữ tử xinh đẹp mặc chiếc váy mỏng màu đỏ, đang nhắm mắt đả tọa...
Triệu Công Minh cau mày nói:
"Ta đã lặng lẽ suy tính mấy lần, nhưng chỉ có thể suy tính ra, nàng có quan hệ với Tây phương, hoàn toàn không biết nàng là đệ tử của ai.
Tam muội, chúng ta có cần đổi một người khác không để đụng không?"
Khóe miệng Quỳnh Tiêu cong lên, khẽ nói:
"Chọn nàng ta đi!
Vừa nhìn đã biết chính là sinh linh nào đó thời viễn cổ, thượng cổ sinh linh hóa hình lại xinh đẹp như vậy, để làm gì đây?
Đại ca ngươi nhìn y phục nàng ta mặc đi, giống kiểu gì chứ!
Hừ, làm dơ bẩn cũng đừng đi ra ngoài, làm ý cảnh cũng đừng che lấp nha!"
Triệu đại gia lập tức cười khổ một trận, mà Quỳnh Tiêu đã bắt đầu lôi kéo Hạm Chỉ giảng giải chuyện lát nữa Hạm Chỉ cần phải làm...
Như thế như thế này, sau đó thì như vậy...
Rất nhanh Hạm Chỉ đã bừng tỉnh đại ngộ, nhỏ giọng nói:
"Đợi lát nữa Triệu sư tổ đi tới trước mặt đối phương, sau đó ngã xuống đất.
Quỳnh Tiêu sư tổ ngài lại đi ngang qua, nói Triệu sư tổ bị thương nghiêm trọng đến cỡ nào.
Sau đó đệ tử làm bộ đi ngang qua, nói với người kia rằng, “Đạo hữu, ta thấy việc này vẫn nên giải quyết riêng với bọn họ mới tốt, nếu làm lớn chuyện, không có lợi cho ai cả?"
"Thông minh, nói một chút đã hiểu rõ rồi."
Quỳnh Tiêu ôm cánh tay cười híp cả mắt, "Nhớ rõ chú ý đến vẻ mặt và giọng điệu, nhất định phải nói làm sao cho đối phương tin tưởng, là ngươi vì đối phương mà suy nghĩ."
Hạm Chỉ lộ vẻ mặt nghiêm túc, cúi đầu đáp:
"Đệ tử nhất định sẽ không để hai vị sư tổ thất vọng!"
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sư Huynh Ta Thực Quá Ổn Trọng
Chương 176: Âm sai Dương cũng sai
Chương 176: Âm sai Dương cũng sai