Khi đoàn xe trằn trọc đến Hách Đồ A Lạp, toàn bộ cư dân ngoài thành đồng loạt hoan nghênh.
Một trận Ô Kiệt Nham, lấy ít thắng nhiều, đánh tan tác một vạn đại quân Ô Lạp, khiến quân lực Ô Lạp suy yếu cực mạnh, có thể nói là có ý nghĩa trọng đại.
"Cách cách......cách cách......" Khi xe chậm rãi đi qua ngã tư ngoài thành, tôi mơ hồ nghe được tiếng hô quen thuộc, vốn còn tưởng mình nghe lầm, nhưng trong nháy mắt ngoài cửa sổ đã truyền đến tiếng khiển trách của thị vệ, cùng tiếng khóc thương tâm của nữ tử.
Tôi vén màn, chỉ thoáng nhìn qua, bỗng có một bóng dáng đỏ tươi bổ nhào lên, ngón tay thon dài vịn lên bệ cửa sổ: "Cách cách——" Tôi lắp bắp kinh hãi, tay bất giác rụt lại, hạ màn xe xuống.
"Cách cách......cách cách người hãy gặp nô tài......cách cách......" Tiếng gọi ngoài xe càng ầm ĩ thê lương, hiển nhiên đám thị vệ đã đổi từ động khẩu thành động thủ thô bạo.
Tôi giật mình, đột nhiên tỉnh ngộ, xuyên qua màn đi ra ngoài: "Dừng xe!"
Xa phu vội vàng ghìm ngựa, vì hôm nay vào thành, nên phục trang và cách ăn mặc cũng sớm trở nên đặc biệt, dưới chân là đôi giày đế chậu cao cao. Tôi lảo đảo bước lên giá xe, do dự một lát, khẽ cắn môi nhún người nhảy xuống.
"Ối......" Khi chân trái rơi xuống đất, trên mắt cá chân liền truyền đến một cơn đau nhức toàn tâm, tôi đoán là đã bị trẹo chân, nhưng trong lòng thấp thỏm giọng nói kia, không muốn suy nghĩ nhiều, chỉ gắng gượng chống đỡ đi ra phía sau xe.
Trên đường đầy dân chúng đang vây xem, thấy tôi xuống xe, không khỏi phát ra tiếng hô, không ngừng vang lên tiếng thì thầm nói nhỏ.
"A......đệ nhất mỹ nữ......"
"Thì ra nàng ấy chính là Diệp Hách lão nữ nổi danh kia......"
Tôi chỉ xem như không hề nghe thấy, đi chưa được mấy bước, đã nghe từng trận vó ngựa phía sau, đám người vây xem như thủy triều bắt đầu tuôn ra, tôi quay đầu, chỉ thấy một con tuấn mã đen sẫm sáng bóng, trong mũi đang phun ra nhiệt khí, cao ngất kiên định phía sau tôi.
Thiếu niên cẩm y trên yên ngựa, khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra vẻ hờ hững băng lãnh, đôi mắt ngạo nghễ từ trên cao nhìn xuống, toàn thân phát ra một loại khí chất cao quý khiến kẻ khác không dám đến gần.
Tôi hơi sửng sốt, sự vui sướng mới vừa dâng lên đã bị ánh mắt lạnh như băng ấy của hắn nghiền nát, tôi chỉ có thể cứng ngắc ngẩng đầu lên nhìn hắn.
"Xảy ra chuyện gì?" Hoàng Thái Cực lẳng lặng ngồi trên ngựa, ngữ khí đạm bạc như biểu tình lúc này của hắn.
"À......" Vẻ mặt đó là gì? Thái độ gì vậy? Lẽ nào thấy tôi trở về, không hề vui mừng chút nào sao? Tôi không khỏi có chút mất mác, "Hình như ta nghe thấy giọng của Cát Đái......"
"Cho nên tùy tiện nhảy xuống xe? Nàng cho rằng đây là nơi nào?" Ánh mắt hắn lạnh lùng lướt qua, trong phút chốc xa phu lái xe cùng nô tài quỳ xuống, vẻ mặt kinh hoàng không thôi.
Một quỳ này của bọn họ, dân chúng vây xem nhất thời bị dọa mà lui lại hai trượng, để lại một khoảng trống cho vị chủ nhân này.
Tôi mờ mịt nhìn hắn.
Thiếu niên này......vẫn là Hoàng Thái Cực mà tôi biết sao?
"Lên đây." Hắn xoay người đưa tay cho tôi, tầm mắt tôi từ trên mặt chuyển đến tay phải hắn, sau đó lại chuyển trở lại khuôn mặt hắn.
Tay chậm rãi đưa ra, hắn đồng loạt nắm chặt, hơi dùng lực, một tay trên eo tôi vừa nhấc, tôi liền bay lên ngồi bên cạnh hắn.
Mới ngồi ổn định, bỗng nhiên eo bị cánh tay hắn mạnh mẽ kéo qua, bả vai trái mạnh mẽ tiến vào lồng ngực hắn, hắn dùng sức thở sâu, hơi thở nóng rát chui vào áo tôi: "Về sau nàng......còn dám......" Miễng cưỡng phun ra năm chữ này, liền im lặng không nói gì. Chiếc cằm nhẵn bóng của hắn kề sát bên gáy tôi, vào một khắc da thịt chạm vào nhau kia, tôi khẽ run lên, nhịn không được xoay người lại ôm lấy hắn.
"Thật xin lỗi! Thật xin lỗi......ta về rồi! Hoàng Thái Cực......ta đã về rồi."
Hắn càng dùng sức ôm chặt tôi, lực tay mạnh đến cơ hồ muốn cắt đứt eo tôi, tôi nhịn đau không lên tiếng, mặc cho hắn phát tiết cảm xúc.
"Phải luôn ở cạnh ta......" Thanh âm hắn trở nên ôn nhu, nỉ non bên tai tôi, "Nàng đã từng đáp ứng ta."
Tôi gật đầu: "Phải, sẽ không có lần sau, ta cam đoan." Tôi ngửa đầu cười với hắn, một tay hắn ôm chặt tôi, một tay cầm cương, chậm rãi quay đầu ngựa.
"Khoang đã!" Giật mình nhớ đến mục đích xuống xe, tôi vội vàng túm tay hắn, "Cát Đái......"
"Chuyện của tiểu nha đầu đó, cũng không phải là chuyện lớn gì, về rồi nói sau......mới vừa rồi nàng tùy tiện nhảy xuống xe, có biết sẽ gây ra bao nhiêu hỗn loạn không? Hiện tại, nàng chăm sóc tốt bản thân mình trước đi." Trong ngữ khí lạnh nhạt của hắn lộ ra phần sắc bén, tôi nhịn không được ngẩng đầu lên liếc hắn một cái.
Có gì đó không giống sao? Vì sao tôi lại cảm nhận thấy hắn có chút gì đó không còn giống như trước nữa?
Tuy rằng bộ dạng không hề thay đổi chút nào, chỉ là......vì sao giữa tôi và hắn, lại có thêm một sự nghiêm nghị xa cách không thể vui đùa, hắn mặc dù cách tôi không xa, nhưng lại có vẻ cao cao tại thượng.
Bắt đầu từ khi nào, đứa nhỏ mà tôi vốn vẫn luôn cúi đầu chăm sóc, hiện giờ lại phải ngước nhìn lên?
"Đông Ca......"
"Hử?"
"Nàng chuẩn bị tốt chưa?"
"Cái gì?" Tôi ngờ vực chớp mắt.
Tầm mắt Hoàng Thái Cực hướng thẳng, ung dung thản nhiên mà chậm rãi mở miệng: "Ông ấy đến rồi......"
Một trận tiếng vó ngựa nện đá vang dội, từ phía xa dần đến gần, giữa tiếng người ồn ào hỗn loạn, vang lên cực kỳ rõ ràng, mỗi một tiếng như nện vào trong lòng tôi——tại nơi chói mắt ngược chiều sáng ấy, tư thế phóng ngựa oai hùng hiên ngang của Nỗ Nhĩ Cáp Xích đang vọt đến đây.
Ngựa kia hăng hái đến gần, cuối cùng đến bên cạnh tôi, lúc hai ngựa xen đối diện nhau, đột nhiên Nỗ Nhĩ Cáp Xích cất tiếng cười to, nghiêng thân trên, đưa tay tìm đến, trong nháy mắt kéo tôi qua.
Tôi hoảng sợ hô lên một tiếng, trơ mắt nhìn trời đất đảo ngược, trong nháy mắt vững vàng rơi xuống trước người Nỗ Nhĩ Cáp Xích.
"Đông Ca! Đông Ca......" Hắn tùy tiện cười to, vó ngựa giẫm tại chỗ, dân chúng xung quanh đều tránh đi.
Bên tai tôi tràn ngập tiếng vù vù ngược gió, bóng dáng cao ngạo của Hoàng Thái Cực dần mất hút khỏi tầm mắt tôi, lòng tôi không khỏi đau xót, nhịn không được hét lớn: "Đùa đủ chưa? Thả ta xuống! Ta không phải con mồi của ông, để ông tùy ý đoạt đến rồi ném đi!"
Ngựa hí lên một tiếng, vững vàng dừng tại chỗ.
Nỗ Nhĩ Cáp Xích đánh giá tôi từ trên xuống dưới hơn nửa ngày, nhíu mày: "Chẳng qua chỉ ra ngoài hai tháng, không chỉ có tim lỗ mãng, mà ngay cả lá gan cũng được luyện cực kỳ tốt. Sao?"
Tôi không chút trốn tránh ánh mắt hắn, cười lạnh: "Gia thật là nói đùa rồi, chuyến này Đông Ca ra ngoài vòng quanh, không phải chính là hợp với tâm ý của ngài sao?"
Mặt hắn hiện lên vẻ tức giận, kẹp lấy cổ tôi, ép đầu tôi ngưỡng cao, lực tay hắn thoáng căng thẳng, phút chốc liền buông ra.
"Vì sao vẫn cứ luôn khiêu khích tính nhẫn nại của ta? Nàng muốn khảo chứng ranh giới cuối cùng ta giành cho nàng sao? Vì sao không giống A Ba Hợi, ngoan ngoãn ở lại bên cạnh ta?"
"Bởi vì......ta chính là ta! Ta không phải A Ba Hợi, cũng như vĩnh viễn không thể làm A Ba Hợi." Tôi thở hổn hển, đau đớn trên cổ thật sự tồn tại, quả nhiên là tôi đã chọc hắn tức giận, nhưng, có một số việc vẫn phải nói thẳng ra, "Gia, đây là ước định——ước định giữa ta và ông. Ta không quên, gia hẳn đã từng quên?"
Hắn đột nhiên run lên, sắc mặt khẽ biến.
"Mặc kệ ngày đó ta có trốn thoát khỏi tay Bái Âm Đạt Lễ hay không, thì chuyện hắn bắt cóc vị hôn thê của ông đã là sự thật, ông thật có thể......" Vẫn chưa nói hết một câu, hắn đột nhiên giận tím mặt, một tay đẩy tôi rơi khỏi lưng ngựa.
Tôi đau đớn kêu lên một tiếng, ngã ngồi trên mặt đất cứng, chân trái đau nhức từng cơn, mắt cá chân bị trẹo trước đó đã bị sức nặng của cả người đè ép xuống, đau đến trán tôi ứa mồ hôi lạnh.
"Nàng......" Trên mặt hắn có giận có đau, có yêu có hận......đủ loại ánh mắt phức tạp giao hội nơi đáy mắt, "Hôm nay xem như ta đã hoàn toàn hiểu được, trái tim của nàng hóa ra làm từ sắt đá......Tốt! Tốt! Rất tốt!" Khóe môi hắn co rút, run rẩy cười lạnh, bỗng nhiên hắn kẹp bụng ngựa, ngựa vang lên một tiếng liền tốc bụi mà chạy đi.
Nhìn bóng dáng nén giận dứt khoát đi xa của hắn, không biết vì sao, lòng tôi ngược lại thở phào nhẹ nhõm, chỉ là chân trái kịch liệt đau đớn, chỉ thoáng động đậy, liền đau đến thấu xương thấu tủy.
Ngoài thành lúc này cũng có tốp hai tốp ba người đi ngang, chỉ là tình hình mới vừa rồi quá mức kinh hãi, ai cũng đều nhìn thấy Thục Lặc bối lặc anh minh thần võ của bọn họ đem nữ nhân là tôi đây vứt bỏ tại chỗ này, bách tính bình thường tự nhiên cũng không dám nhiều chuyện tiến đến quan tâm tôi.
Tôi không khỏi cười khổ, chẳng lẽ phải ngồi tại nơi này đến tối trời sao?
Rộc rộc rộc......Vó ngựa trong trẻo dừng lại trước mặt tôi!
Lẽ nào là Nỗ Nhĩ Cáp Xích quay lại đây? Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy một con ngựa đen bóng.
"Lên đây đi." Giọng nói lạnh lùng, nhưng trong mắt Hoàng Thái Cực cũng đã có lo lắng: "Nữ nhân ngốc."
Tôi nhếch mép, nói thầm, "Ta ngốc chỗ nào?" Người vừa thoáng động, liền phịch lại xuống đất hít một hơi.
"Làm sao vậy?" Lúc này hắn mới chú ý thấy tôi có chỗ không bình thường, lập tức vọt người nhảy xuống ngựa.
"Có thể là bị trẹo chân rồi."
Hắn ngồi xổm người, ngón trỏ cùng ngón tay nhẹ sờ vào mắt cá chân trái của tôi, tôi đau đớn rút chân lại, hắn lại "Ừ" một tiếng: "Chưa tổn thương đến xương cốt, không có gì trở ngại."
Tôi tức giận cởi giày ra khỏi chân, ném đi thật xa: "Thứ này thật là hại người mà."
"Là chính nàng không tốt, lại trút lên giày. Chậc......tính khí nàng đúng là trẻ con."
Tôi chán nản. Hắn nghĩ hắn lớn hơn ai? Vậy mà......nói tôi trẻ con sao? Tôi thở phì phò muốn trách móc hắn một chút, bỗng cả người nhẹ bẫng, ra là bị hắn bế ngang lên.
Này......loại cảm giác này cực kỳ quái dị! Trong ấn tượng trước giờ của tôi, thì chỉ có tôi thường bế hắn dỗ hắn, nhưng chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày bản thân bị hắn bế ngược lại.
"Nắm chặt, rơi xuống ta cũng mặc kệ!" Hắn đem tôi đặt lên lưng ngựa, nhét dây cương vào tay tôi, sau đó xoay người ngồi phía sau tôi.
Hai người cùng cưỡi một con ngựa, thong thả chậm rãi tiến vào Hách Đồ A Lạp thành: "Đông Ca, nàng thật đúng là nữ nhân ngốc ngếch không ngừng gặp phiền toái."
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Độc Bộ Thiên Hạ - Thanh Xuyên Hoàng Thái Cực
Quyển 2 - Chương 1: Trở về
Quyển 2 - Chương 1: Trở về