Phát tên tay trái của Bố Chiếm Thái đã tàn nhẫn đâm nứt xương bả vai tôi, đại phu kê khai phương thuốc, không đến mức phải đeo nẹp trong ngày trời vô cùng nóng nực này, nhưng cũng nghiêm mật căn dặn không được lộn xộn, bằng không xương cốt sẽ khó mà lành phục tốt.
Dưỡng thương trăm ngày, đúng lúc tôi coi như đây là một cái cớ, lần nữa nán lại hôn lễ, sau cùng chỉ có thể kéo dài đến cuối tháng chín.
Nhưng đầu tháng chín, nghe nói Nga Ân Triết không chịu nỗi trượng phu nhục nhã mình, thế là trốn khỏi thành Ô Lạp, Bố Chiếm Thái vì việc ấy trở nên giận dữ, đóng cửa giam cầm Ngạch Thực Thái cùng Mục Khố Thập.
Thế cục bắt đầu trở nên căng thẳng, không cần hỏi, cả thành Ô Lạp nay đã ngập trong bầu không khí áp lực. Giữa tháng chín, Bố Nhĩ Hàng Cổ bỗng đến, tôi không rõ đám nam nhân bọn họ rốt cuộc đang cùng nhau thương nghị chuyện gì, chỉ là biết ngày thái bình của Ô Lạp không còn kéo dài được lâu nữa. Nếu tôi bị mai mối mà kết hôn cùng Ô Lạp, thì sau việc Nga Ân Triết bị tên reo nhục nhã trốn về Kiến Châu, đó sẽ là ngòi nổ kích hoạt Nỗ Nhĩ Cáp Xích tấn công Ô Lạp.
Vì thế tôi trốn trong phòng, ngày ngày bắt đầu đếm ngược thời gian......
Ngày hai mươi hai tháng chín năm Nhâm Tử, Nỗ Nhĩ Cáp Xích tự mình dẫn ba vạn đại quân, lấy cớ Bố Chiếm Thái nhiều lần bội ước lại dùng tên reo nhục nhã cháu gái Nga Ân Triết, cấp tốc tiến binh đến Ô Lạp. Bảy ngày sau đại quân tiến vào biên giới Ô Lạp, bày trận dọc sông, trực tiếp dồn ép thành Ô Lạp.
Bố Nhĩ Hàng Cổ vốn là muốn về Diệp Hách xin cứu viện, nhưng hắn chưa kịp đi, đại quân Kiến Châu đã tiếp cận. Bên trong thành Ô Lạp trở nên hoảng loạn, Bố Chiếm Thái chiếm cứ địa thế có lợi, trốn ngày trốn đêm, an dưỡng binh lực, muốn viện cớ mệt nhọc để đánh sập binh lính Kiến Châu. Nhưng chưa qua ba ngày, Kiến Châu bỗng thay đổi chiến thuật, bất ngờ tấn công chiếm các thành con xung quanh thành Ô Lạp, phóng hỏa đốt sạch nhà ở, ngũ cốc, lương thực của sáu thành ven sông.
Thành Ô Lạp từ đó trở nên trơ trọi.
Bố Chiếm Thái lòng nóng như lửa đốt, mấy ngày liền không hề chợp mắt, bộ dạng hắn trở nên tiều tụy, mỏi mệt không thể tả.
"Đông Ca......." Hắn nặng nề nện bước, đi đến trước mặt, bi thương nhìn tôi, "Ta nên làm gì bây giờ?"
Một vấn đề hết sức đột ngột! Câu hỏi này quá lớn, đáp án cũng quá nghiêm trọng, tôi không nói gì, chỉ để tay lên đầu gối im lặng cúi đầu xuống.
Trong phòng yên tĩnh, tôi ngồi, hắn đứng, giữa cả hai không ai lên tiếng.
"Đông Ca." Bỗng nhiên hắn run giọng hỏi tôi, "Có thể để ta ôm nàng một cái không?"
Tôi mờ mịt ngẩng đầu, biểu tình hắn bi thống, đáy mắt hắn lóe lên tia sáng bất lực, vì thế tâm đã sớm chết lặng kia của tôi liền trầm xuống, ngược lại không giận mà cười: "Làm gì bây giờ ư......gia đã sớm có định đoạt, hỏi ta làm chi?"
"Đông Ca......"
"Ta mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một lát. Nếu gia đã vẫy gọi, thì Đông Ca đây cũng sẽ chuẩn bị tốt tinh thần mà đến......"
"Đông Ca!" Hắn bỗng hướng đến, quỳ một gối xuống đất, cánh tay mạnh mẽ ôm chặt lấy tôi, tôi tránh tránh, bất lực chỉ có thể để mặc hắn ôm, "Thực xin lỗi......"
Lại là......xin lỗi?! Tựa hồ như tiếng "Xin lỗi" này đã từng có rất nhiều người năm lần bảy lượt nói với tôi, chỉ là bọn họ cuối cùng có chỗ nào thật sự xin lỗi tôi? Vì sao biết rõ sẽ có lỗi với tôi, nói "Xin lỗi" với tôi, mà cứ vẫn, cứ vẫn không ngừng tổn thương tôi?
Tôi thật sự mệt rồi......tim quá mệt rồi! Đã không thể chịu đựng được bất cứ điều gì nặng nề nữa.
Hôm sau, Bố Chiếm Thái phái thuộc hạ Anh Ba Hải đi thuyền sang quân doanh Kiến Châu bên kia bờ, thỉnh cầu hòa giải. Nỗ Nhĩ Cáp Xích không thèm để ý, cuối cùng xua đuổi Anh Ba Hải. Liên tục ba ngày kế tiếp, Ô Lạp ba lần phái sứ giả cầu hòa, đề bị cự tuyệt.
Ngày thứ tư, Bố Chiếm Thái xuất hiện tại cửa phòng tôi, phía sau là một đội thị vệ thân mang trọng giáp. A hoàn trong phòng sợ đến mức câm như hến, tôi bình tĩnh thả con mèo đang chơi đùa trong lòng xuống, phủi phủi trường bào tơ lụa bóng loáng mà lại lạnh như băng, ngẩng đầu cười với Bố Chiếm Thái: "Muốn đi lúc này sao? Được!" Dừng một chút, chợt nhớ đến một chuyện, nhịn không được giở giọng mỉa mai hỏi, "Gia hy vọng Đông Ca sẽ bày ra dáng vẻ như nào? Vô cùng thê thảm, hay là thống khổ đáng thương?"
Bố Chiếm Thái căng cứng cơ mặt, không lên tiếng.
Tôi ha ha cười, đầu mũi chua xót, tận lực gạt bỏ sự bi thương ấy, đỉnh đạc cao giọng nói: "Vậy được......cứ thế đi, chúng ta đi thôi!"
Bố Chiếm Thái xoay người đi, bước chân cực kỳ nhanh. Trong đội thị vệ hắn mang đến có một người tên Lạp Bố Thái bước lên khom người chào tôi: "Cách cách......đắc tội rồi." Vừa dứt lời, tay phải nhẹ vung, phía sau có kẻ cầm sợi dây thừng thô ráp, lưu loát trói tay tôi ra sau.
Tôi đau đến há miệng, Bố Chiếm Thái liền trách mắng: "Đồ ngu, động tác nhẹ chút!" Người nọ sợ đến run tay, trái lại càng thắt nút chặt hơn.
Cùng bọn họ một đường vượt ra khỏi thành, sau đó đi thuyền con, thân thuyền không lớn, chỉ có thể chứa được bảy tám người, trừ tôi và người cầm lái ra, Bố Chiếm Thái chỉ dẫn theo tổng cộng có Khách Nhĩ Mã, Lạp Bố Thái cùng sáu gã hầu cận.
Tiếng nước ào ạt chảy xiết qua sườn thuyền, bỗng nhiên tôi nảy lên một suy nghĩ ngu ngốc, cứ vậy mà lao đầu xuống sông, không biết sẽ có cảm giác thế nào nhỉ? Hẳn là sẽ không quá khó chịu đúng không......
Nghiêng người qua, tôi nhìn nước sông đục ngầu đến si ngốc.
"Gia. Sắp đến rồi." Lạp Bố Thái nhỏ giọng nhắc nhở.
"Ừ." Bố Chiếm Thái gật đầu. Sau đó Lạp Bố Thái khẽ hiểu ý, lập tức có hai gã thị vệ trái phải kéo lấy tôi, đem hai thanh đao thép chói lọi đặt trên cổ tôi.
"Cẩn thận chút đi, đừng có làm nàng bị thương thật......" Bố Chiếm Thái có chút do dự, nhưng ánh mắt trước sau vẫn né tránh ánh nhìn của tôi.
"Chúng nô tài đều có chừng mực, gia cứ yên tâm."
"Kẻ nào-------" Bất thình lình bên kia bờ truyền đến một tiếng quát chói tai, hơn mười tiểu binh tay cầm trường thương, chạy dọc theo bờ đê.
Lạp Bố Thái vội cao giọng nói: "Thủ lĩnh bối lặc Hỗ Luân Ô Lạp cầu kiến Kiến Châu Thục Lặc bối lặc!"
Vừa nói xong mấy lời ấy, phía bên kia người cao giọng cười to: "Là lão tiểu tử Bố Chiếm Thái đó à? Để ta đến xem coi nào......" Giọng nói quen tai ấy khiến tôi lệ nóng doanh tròng, tôi quay đầu nhìn, chỉ thấy một đại tướng mặc giáp trụ đen đang cưỡi ngựa đến bên bờ, tuy cách rất xa, nhưng vẫn có thể phân biệt rõ ràng.
"Hỗ Nhĩ Hán!" Tôi bật thốt kêu to.
Nước sông cuồn cuộn không cách nào che giấu hoàn toàn thanh âm của tôi, mà Hỗ Nhĩ Hán bên kia bờ liền dừng bước ngựa, kinh ngạc reo lên: "Là......là Đông Ca cách cách? Là Đông Ca cách cách đấy sao? Quả nhiên là cô------Mẹ nó! Bố Chiếm Thái, tên tiểu tử ngươi muốn làm gì? Trói một người phụ nữ làm con tin, ngươi mà cũng được coi là anh hùng hảo hán hả?"
Bố Chiếm Thái xanh mét, cơ mặt hơi run rẩy, mũi thở hổn hển, tâm tình có chút bất ổn nhưng cuối cùng cũng không hé răng.
Rộc rộc rộc......Một trận vó ngựa đột nhiên vang lên, tiếng nước ào ạt, dưới bọt nước văng khắp nơi có một con ngựa đen tuyền quý hiếm mang theo chủ nhân, cả người ngựa nhảy xuống sông chạy đến. Trong nước sông chảy xiết, nước ngập đến bụng ngựa, cứ thế chạy đến......
"Đông Ca......" Bóng người trên ngựa dần trở nên rõ ràng, cách bảy tám thước, trong tiếng thở kêu gọi ấy dường như bao trùm cả tình cảm nồng nàn, rơi vào trong tai, khiến tôi không cách nào kìm nén mà liên tục run rẩy.
"Hoàng Thái Cực!" Giọng nói lạnh lùng của Bố Chiếm Thái nổ vang bên tai tôi. Một tiếng gọi đó của hắn, cuối cùng cũng đánh thức tôi.
"Bố Chiếm Thái!" Sắc mặt Hoàng Thái Cực khẽ trắng bệch, đôi mắt đen sẫm lạnh lẽo cùng với sắc mặt trắng bệch tạo thành vẻ đối lập rõ nét, trắng đen rõ ràng, khí thế chết chóc khiếp người lẳng lặng tỏa khắp người.
Hoàng Thái Cực vào giờ khắc này, lạnh lẽo khiến người khác chết khiếp!
"Bố Chiếm Thái------" Một mảng tiếng vó ngựa hỗn loạn bên bờ kia vang lên, lá cờ Chính Hoàng kỳ tung bay trong gió, Nỗ Nhĩ Cáp Xích xung trận đứng bên bờ, mạnh bạo cầm roi ngựa chỉ qua đây, "Bố Chiếm Thái, trận năm xưa bắt ngươi, ta xá không giết, khoan dung buông tha, tiếp đó nuôi dưỡng chiêu đãi nồng hậu, phù trợ làm chủ Ô Lạp, lại đưa ba nữ nhà Ái Tân Giác La làm vợ ngươi. Hôm nay người lừa gạt miệt thị Kiến Châu, đoạt lấy chúc bộ Hỗ Nhĩ Cáp ta......" Lời chỉ trích như búa liên tiếp đập đến, Bố Chiếm Thái không đổi sắc mặt, ngang nhiên thẳng thắn đứng ở đầu thuyền.
Nỗ Nhĩ Cáp Xích chuyển giọng, tuy rằng khoảng cách xa xôi, lại như cảm nhận được ánh mắt nồng nhiệt của hắn đang lăn vòng trên mặt tôi, sau đó tiếp tục lớn tiếng giận dữ khiển trách: "Mà nay......ngươi lại muốn ép cưới nữ tử Diệp Hách ta vốn đã giạm hỏi, dùng tên reo nhục nhã cháu gái ta. Tục ngữ có câu, "Thà hủy xương cốt, chớ hủy thanh danh." Ngươi đã bôi nhọ ta đến mức này, sao ta có thể tha ngươi càn rỡ vô lễ?"
Ánh mắt tôi chậm rãi chuyển khỏi Nỗ Nhĩ Cáp Xích, dời sang bên cạnh, người liền run lên, mặt chạm vào ánh mắt lạnh như đao.
Đại Thiện! Nhị a ca......Cổ Anh Ba Đồ Lỗ......hắn, ấy mà cũng đến đây!
Lòng hoảng hốt, hoàn hồn nhìn lên, lại phát hiện Hoàng Thái Cực như pho tượng không nhút nhích đứng thẳng trong lòng sông, lúc này cuối tháng chín, nước sông dù chưa kết băng, nhưng cũng rét lạnh thấu xương. Ngựa đen liên tục phát ra tiếng phì phò, mũi phun trào nhiệt khí.
Lòng tôi đau đớn không thôi, thiên ngôn vạn ngữ nghẹn lại trong họng, trăm nghìn quanh co cuối cùng cũng không phun ra nổi một chữ. Chàng không hề nhút nhích, đôi môi mỏng kiên nghị nhếch thành một đường, sắc mặt càng trắng đi, không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn tôi.
Chẳng qua chỉ vẻn vẹn cách nhau vài thước, giữa tôi và chàng chỉ cần đưa tay liền có thể chạm đến, thế nhưng lại giống như cách nhau rất xa......
Không rõ Bố Chiếm Thái cùng Nỗ Nhĩ Cáp Xích cách hai bên bờ rốt cuộc đang nói với nhau những gì, một khắc này thứ mà tôi có thể cảm giác được, chỉ có chàng......chỉ một mình chàng!
"Lão bát! Trở về!" Một tiếng thúc giục của Nỗ Nhĩ Cáp Xích đã thức tỉnh tôi.
Hoàng Thái Cực nhíu chặt mày, trên mặt hiện lên một tia đau đớn phức tạp. Qua hồi lâu, hắn kéo dây cương, kiên quyết quay đầu ngựa. Ngựa đen lội sông trở về, nhìn bóng dáng cô tịch như núi của chàng, nước mắt không tiếng động chảy xuống.
"Bố Chiếm Thái! Ngươi nhớ kỹ! Ta chỉ cho ngươi thời gian hai tháng!" Nỗ Nhĩ Cáp Xích cưỡi ngựa bên kia, tướng sĩ Kiến Châu xung quanh bắt đầu lui binh về sau, "Hai tháng sau, nếu ngươi không thực hiện lời hứa, ta sẽ dẫn binh đánh đến------Đừng cho rằng ta thật sự không hạ được thành Ô Lạp của ngươi. Ngươi chớ quên, sông Ô Lạp này sẽ sớm đóng băng!"
Đại đội người ngựa bắt đầu rút lui dọc theo sông, tôi chăm chú nhìn bóng dáng dần biết mất kia, rốt cuộc cũng hóa thành một chấm đen nhỏ trong tầm mắt, tựa như chai ngũ vị trong lòng bị đánh đổ đi, chua ngọt đắng cay trộn lẫn cùng nhau, nghẹn ngào khó chịu chẳng nói nên lời.
"Thật không ngờ rằng......" Khách Nhĩ Mã nhẹ nhàng thở phào, cảm khái, "Quả nhiên là đệ nhất mỹ nữ, ngay cả nhân vật kiêu ngạo chẳng gì sợ sệt như Nỗ Nhĩ Cáp Xích, lại sẽ vì một nữ nhân mà dễ dàng nhẫn nhịn, đáp ứng lui binh."
"Chẳng qua chỉ là kế tạm thích ứng thôi." Vẻ mặt Bố Chiếm Thái thản nhiên, có chút lạnh, lại có chút tiêu điều, "Trở về thôi. Trong hai tháng này, còn rất nhiều chuyện chờ chúng ta tranh thủ xoay sở."
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Độc Bộ Thiên Hạ - Thanh Xuyên Hoàng Thái Cực
Quyển 2 - Chương 12: Lui binh
Quyển 2 - Chương 12: Lui binh