Đêm đó, là lần đầu tiên Biên Biên nghe thấy Cố Hoài Bích nhắc đến ba chữ Cố Hoài Nhu này.
"Anh và hắn ta tuy rằng một mẹ đẻ ra nhưng quan hệ không tốt lắm, trong nhà có hai đứa nhỏ, đứa kỳ lạ là đứa được quan tâm nhiều nhất, còn đứa nghe lời hiểu chuyện thì luôn bị phớt lờ. Có lẽ vì nguyên nhân này mà khiến hắn ngày càng ghét anh."
Biên Biên cũng từng nghe Đỗ Uyển Nhu nói, sau sự cố ngoài ý muốn ở bên hồ năm ấy Cố Hoài Nhu đã được đưa ra nước ngoài.
"Cho nên năm chín tuổi, anh thật sự...cắt đứt ngón tay anh ấy?"
Ánh mắt Cố Hoài Bích lạnh đi, thẳng thắn thừa nhận: "Ừ"
"Tại sao?"
Cậu nhìn cô, cười khẩy: "Quái vật ăn thịt người còn cần lý do?"
"Anh đừng nói đùa" Biểu cảm của Biên Biên trở nên cực kỳ nghiêm túc: "Em không tin không có lý do."
"Tất cả mọi người đều cảm thấy không có nguyên nhân, thậm chí Đỗ Uyển Nhu cũng chưa từng hỏi nguyên nhân, chỉ nghe lời nói một phía của hắn mà nhốt anh suốt ba năm."
Cố Hoài Bích siết chặt nắm tay, đến khi Biên Biên nắm tay cậu, cậu mới buông lỏng ra.
"Hắn ta là người đầu tiên phát hiện ra bí mật của anh." Cố Hoài Bích giơ bàn tay trắng nõn của mình lên nhìn, thản nhiên nói: "Lúc ấy chuyện quan trọng nhất trong cuộc Cố Hoài Nhu là chứng minh anh không phải người với mọi người, thậm chí điều này đã thành sự cố chấp của hắn ta. Giống như chỉ cần hắn chứng minh được chuyện này anh sẽ phải rời khỏi Cố gia, còn hắn ta sẽ có được tất cả những gì hắn muốn, ví dụ như hưởng trọn hết tình yêu của cha mẹ"
"Lúc ấy, Cổ Thiên Giác ngốc nghếch không phân biệt được anh với hắn nên cứ đi theo sau hắn gọi anh Hoài Bích... Khi anh đuổi tới bên hồ thì hắn ta đang nhấn đầu Cổ Thiên Giác trong nước, sau đó còn cười với anh?"
Cố Hoài Bích chẳng thể nào quên được nụ cười điên rồ đó.
"Đó là lần đầu tiên anh biến hình, anh phóng qua đó cắn đứt ngón tay đang nhấn đầu Cổ Thiên Giác.... Sau đấy, mọi người
trong nhà tìm thấy Cố Thiên Giác suýt chết đuối và Cổ Hoài Nhu đang bị sốc vì mất máu quá nhiều, tất cả mọi người đều nói, là anh biến thành quái vật làm hại anh trai và em gái mình. Sau lần đó Đỗ Uyển Nhu đưa hai người họ đi Anh, còn anh thì bị nhốt trong Vương Phủ Hoa Viên suốt ba năm trời không được bước ra khỏi cửa phòng một bước."
Biên Biên vội vàng hỏi: "Sao anh không giải thích rõ mọi chuyện?"
"Giải thích kiểu gì, thật sự là anh cắn đứt ngón tay hắn, mọi người không quan tâm đến nguyên nhân, bọn họ chỉ quan tâm kết quả." Cố Hoài Bích xoa đầu cô, thoải mái nói: "Nhưng hiện tại thì tất cả không còn quan trọng nữa."
Hầu hết tất cả mọi người trên thế giới này đều đã quên mất cái tên Cố Hoài Bích, quá khứ của cậu bị xóa hết, coi như mọi ân oán cũng tan thành mây khói.
Biên Biển và Hứa Kỳ được trường học sắp xếp thực tập ở Bệnh viện thành phố II, bệnh viện có khá nhiều y tá thực tập trẻ, thường hay thấy bạn trai các cô đến thăm, còn mua đủ thứ đồ ăn vặt hoặc là đồ ăn khuya mang đến. So sánh với các cô ấy thì hai người Biên Biên và Hứa Kỳ không ai đến thăm trở thành chó độc thân mất rồi.
Hứa Kỳ là chó độc thân đúng nghĩa còn đỡ nhưng Biện Biên là người có bạn trai chẳng qua bạn trai Biên Biên quá bận, bận bịu phục hưng gia tộc vĩ đại, dẫn dắt tộc sói kinh doanh làm ăn.
Ở ngoài hành lang cách đó không xa có tiếng các cô gái hò hét, cô y tá thực tập Lưu Thiển Thiển lại nhận được một bó hoa hồng champagne rực rỡ.
"Thiển Thiển cậu hạnh phúc thật đó."
"Đúng nha, bạn trai nhà cậu ngày nào cũng tặng hoa cho cậu hâm mộ thật đó."
"Trời ơi, không có gì đâu, anh ấy thích mấy thứ lãng mạng này mà. Tớ đã nói anh ấy đừng lãng phí không biết bao nhiêu lần rồi nhưng mà anh ấy nói chỉ cần tớ vui thì anh ấy không để bụng xài bao nhiêu tiền đâu, đúng là hết cách với anh ấy mà."
Hứa Kỳ học giọng điệu phách lối của Lưu Thiển Thiển, khinh bỉ nói: "Đúng là hết cách với anh ấy mà..."
Biên Biên đang chính vùi đầu điền vào bảng trực ban, nghe vậy cô dùng bút gõ đầu Hứa Kỳ, cười nói: "Làm gì mà giống oán phụ quá vậy."
"Tớ không ra bộ mặt giả tạo của cô ta, cô ta tưởng bệnh viện là cửa hàng hoa nhà cô chắc, lỡ như có bệnh nhân bị dị ứng phấn hoa thì làm sao bây giờ, thật đáng ghét, nếu muốn thể hiện tình cảm, tặng hoa như vậy làm gì không bằng tặng đá quý đi."
Biên Biên để ý nói: "Trên đời này, người có khả năng mỗi ngày tặng một viên đá quý cho bạn gái mình, ngoại trừ đàn anh Lục
Diễn không có người thứ hai."
Hầu như đá quý trên thế giới đều bị người huyết tộc người lũng đoạn*, bọn họ đam mê đá quý như mèo thích bạc hà vậy.
*Lũng đoạn: tập trung vào trong tay mình mọi đặc quyền để từ đó khống chế và kiểm soát hoạt động sản xuất hoặc kinh doanh.
Nhắc tới Lục Diễn, Hứa Kỳ im lặng ngay.
Biên Biên biết Lục Diễn là vết thương lòng của Hứa Kỳ. Dù sao thì mối tình đầu của cô gái nhỏ này mới vừa chớm nở đã tắt mất tiêu, đổi lại là người khác cũng không thể xem như không có chuyện gì.
Cho nên Biên Biên vội đổi chủ đề, đỡ phải làm cô nhóc này buồn chốc nữa lại khóc mất.
Hứa Kỳ buồn bã nói: "Tớ phải đi góp ý với đại ca một chút mới được, làm bạn trai gì mà không tự giác chút nào."
"Cậu đừng làm thế đấy, với tính cách của tộc sói các cậu, tới không muốn ngày nào cũng nhận được một túi máu chảy đầm đìa đâu."
Hai cô gái cùng bật cười.
"Nào có lố như vậy."
"Chỉ có hơn chứ không kém"
Lưu Thiên Thiên thấy cả phòng chỉ có hai người Biện Biên và Hứa Kỳ là chưa có bạn trai, vì thế cầm bó hoa đi đến trước mặt hai cô rút một cây hoa hồng đặt lên bàn Hứa Kỳ và Biên Biên: "Tặng cho các cậu."
Hứa Kỳ hờ hững nói: "Không cần, tớ bị dị ứng phấn hoa."
"Ồ, tiếc quá"
Biên Biên cảm thấy trong lòng cô có chút xót xa, vì thế thuận theo cô ta nói: "Bạn trai cậu đối xử với cậu thật tốt, ngày nào cũng tặng hoa cho cậu đúng là làm người ta hâm mộ mà."
Lưu Thiển Thiển lập tức cười híp mắt nói: "Trời ạ, tớ đã bảo anh ấy đừng làm thế, làm vậy ảnh hưởng đến công việc của tớ."
Biên Biên không nói gì chỉ mỉm cười theo, Hứa Kỳ khinh bỉ không đáp lời.
"Biên Biên, Tiểu Kỳ, tớ nói cho các cậu biết, tìm bạn trai phải tìm người biết yêu thương các cậu, có tiền thì càng tốt, bằng không cả ngày cậu ta bận bịu làm việc sao mà có thời gian chăm sóc mình với làm mấy thứ lãng mạn được."
Cuối cùng Hứa Kỳ cũng phản bác lại: "Biên Biên có bạn trai rồi, đó là..."
Biên Biên lập tức giữ Hứa Kỳ lại, không để cô nói ra gì đó.
"Hả, trước giờ chưa từng gặp bạn trai Biên Biên nên bọn tớ nghĩ cậu ấy vẫn độc thân."
Các cô gái cảm thấy rất tò mò đi qua hỏi: "Biên Biên, bạn trai cậu làm nghề gì vậy?"
"Bạn trai Biên Biên là..."
Lại lần nữa Biên Biên che miệng Hứa Kỳ lại, cười nói: "Là nhân viên công ty bình thường"
Ánh mắt Lưu Thiển Thiển có sự thay đổi, các cô gái khoái trá nhìn nhau.
Hứa Kỳ biết các cô ấy đang suy nghĩ cái gì, nhan sắc sắc nước hương trời này của Biên Biên đủ để cho đám cô gái này ganh ghét, mà Biên Biên chỉ tìm một người bạn trai làm nhân viên bình thường nghe chẳng ra gì, làm các cô ấy được phen đắc ý.
Đặc biệt là Lưu Thiển Thiển, cực kỳ thích ý.
Hứa Kỳ vô cùng khó chịu, bĩu môi hỏi Biên Biên: "Tại sao không cho tớ nói?"
Biện Biên bất đắc dĩ nói: "Cậu muốn nói cái gì?"
"Nói bạn trai cậu không phải người bình thường, để cho Lưu Thiển Thiển hạ cái mặt hất lên trời xuống, chỉ là bạn trai thôi, ai mà không có bạn trai!"
"Đúng vậy, có ai mà không có bạn trai, có cái gì để so sánh chứ."
Biên Biên không muốn so qua so lại với các cô ấy, im lặng bớt lời mới là cách để hòa nhập nơi làm việc lâu dài.
Huống chi, thế giới Biên Biên nhìn thấy nằm ngoài sức tưởng tượng của các cô ấy, chàng trai của cô không ai có thể so sánh được.
Vốn dĩ Cố Hoài Bích không xuất hiện ở bệnh viện thực tập của Biên Biên là vì gần nửa tháng qua cậu đều ở Mỹ chuẩn bị tốt nghiệp, sau khi nhận được bằng tốt nghiệp cậu vội bay trở về, gấp gáp đến bệnh viện Biên Biên thực tập, chờ cô tan làm dưới lầu.
Biên Biên không biết Cố Hoài Bích đến, đến khi tan làm cô đi đến sảnh mới nhìn thấy chiếc Maybach đậu ở đối diện làm cô giật cả mình, thôi xong rồi.
Có không ít người đi ngang qua dừng lại ngắm nghía, siêu xe như thế này ở Bắc thành thậm chí là toàn bộ Trung Quốc còn
khó gặp nữa là.
Biên Biên đeo khẩu trang và đội mũ lên, nhìn chiếc Maybach như ăn trộm.
Cố Hoài Bích không có ở trong xe, cũng không ở xung quanh xe, hình như cũng không có ở gần đây.
Nếu không có ở đây thì cô chuồn trước...
Biên Biên khom người lén lút đi ra cửa, mới vừa đi đến cửa chợt nghe phía sau có giọng nói bình thản vang lên
"Đi đâu đấy?"
Biên Biên sợ tới run cầm cập, cô quay đầu lại nhìn thấy Cố Hoài Bích lao tới như một cơn gió, giống như chú chó lông vàng bổ nhào đến dựa cả người lên lưng Biên Biên, làm cho Biên Biên lảo đảo về phía trước vài bước, suýt nữa té ngã.
Cậu vòng tay ra ôm chặt Biên Biên từ phía sau: "Có nhớ anh không?"
"Này, mau xuống ngay, sắp ngã mất rồi."
Cố Hoài Bích không chịu buông tay, không ngừng cọ cánh mũi lên cổ cô: "Cõng anh."
"Anh tưởng là mình vẫn còn bé bỏng lắm à."
"Cõng."
Biện Biên cũng cười, cố sức mãi mà không cõng cậu lên nổi: "Anh nặng quá đi."
Cố Hoài Bích là thế, lúc nghiêm túc sẽ nghiêm túc, nhưng những khi ở cùng Biên Biên thì cậu luôn là cái kiểu thế này.
Biên Biên không cõng nổi cậu, cậu ôm ngang Biên Biên lên, hết ngửi lại giống như mấy chú chó đang thể hiện sự vui mừng khi gặp lại chủ sau một thời gian dài.
Biên Biên không cưỡng lại sự nhiệt tình này của cậu nên đưa tay che mặt cậu lại: "Đừng ngửi nữa! Xấu hổ quá!"
"Ngại anh làm em xấu hổ à?"
"Đúng! Anh còn lái xe đến đây nữa!"
"Lawrence lái xe tới sân bay đón anh, anh tiện đường đến đây luôn."
"Vậy Lawrence đâu?"
"Có lẽ là còn ở sân bay" Cố Hoài Bích cười khẽ, lại ôm cô vào lòng: "Thừa dịp cậu ấy vào WC, anh lái xe đi."
Muốn gặp cô sớm một chút.
Biên Biên nhíu mày, không biết nên nói với cậu như thế nào, cậu cứ làm bừa không quan tâm hậu quả thế này, đoán chừng Lawrence tức chết rồi.
Cố Hoài Bích kéo Biên Biên đi tới chỗ xe đậu.
"Đi nhanh như vậy làm gì?"
Cậu đây là túm Biên Biên nhét vào trong xe, nắm tay lái, chân thành nhìn cô: "Hôm nay anh có đẹp trai không?"
Biện Biên:......
Mỗi lần cậu hỏi câu này là Biên Biên biết ngay, động dụ.c.
**
Sau ngày hôm đó, Lưu Thiển Thiển không còn nhận được hoa, cũng không còn thể hiện chuyện tình cảm của mình với những cô gái xung quanh.
Một Cố Hoài Bích, một chiếc Maybach cũng đủ đánh bại chút phù phiếm của cô ta, chỉ cần tưởng tượng đến cảnh mình khoe khoang ở trước mặt Biên Biên là cô ta xấu hổ không biết trốn đi đâu.
Biên Biên cũng im không nhắc tới chuyện ngày hôm đó, những lúc tám chuyện các cô ấy hỏi thì cô cũng chỉ đáp bâng quơ vài câu chứ không nói gì thêm, mong là có thể thuận lợi vượt qua kỳ thực tập yên ổn.
Nhà Hứa Kỳ cách Bệnh viện thành phố khá xa, cho nên Hứa Kỳ thuê một phòng ở gần bệnh viện, bắt đầu cuộc sống độc thân tự do. Đói bụng thì gọi cơm ngoài, cũng không phải nghe cha mình lải nhải bên tai suốt ngày, cực kỳ thoải mái.
Có con gái là sói cho nên cha Hứa Kỳ cũng không quá lo lắng về vấn đề an toàn của cô ấy, không có ai có thể giở trò với Hứa Kỳ được.
Tối hôm đó, Hứa Kỳ đạp xe nghiêng ngả vào hẻm nhỏ về nhà, một người đàn ông ở phía sau bước nhanh về phía cô, có vẻ định gây rối.
Hứa Kỳ thong thả xuống xe, đứng đối diện với gã.
Người đàn ông kia có hơi bất ngờ, chưa từng có cô gái nào bị theo dõi mà còn bình tĩnh đến vậy, gã có chút chần chừ, đánh giá Hứa Kỳ, do dự không dám tiến lên.
Từ sau khi Lục Diễn đi, Hứa Kỳ bắt đầu thay đổi phong cách, cô ấy mặc một chiếc áo khoác màu đen, hơi hướng tomboy, đến tóc cũng cắt ngắn trông rất ngầu.
Hai người cách nhau một con hẻm tối, đứng đối diện nhau, người đàn ông kia tự hỏi không phải cô gái này là "Giả" chứ.
Hứa Kỳ rất ghét mấy tên không ra gì bám đuôi phụ nữ, tay đã bắt đầu ngứa, vì thế chủ động bước tới chỗ người nọ. Lòng dạ người nọ đã rối bời, xoay người té ngã lộn nhào chạy trốn không thấy bóng đâu.
"Nè, chạy đi đâu, bà đây là nữ!"
"Đứng lại!"
Hứa Kỳ không buông tha gã dễ dàng, cảm xúc trong lòng cô đang bị dồn nén, cần phải giải phóng ra ngoài, nếu không cứ kìm nén mãi sẽ điên mất.
Người đàn ông kia liều mạng chạy trốn, lao ra khỏi hẻm nhỏ hòa vào đám người trên đường cái, thoáng chốc biến mất trong đám người. Hứa Kỳ đuổi theo, bỗng nhiên cô ngửi thấy mùi máu rất nồng.
Hứa Kỳ vội dừng bước lại, cảnh giác nhìn bốn phía.
Bốn phía đều là người đi đường, cũng không có gì bất thường hết, nhưng ngay lúc cô định xoay người đi thì chợt một người đàn ông đội mũ ôm lấy Hứa Kỳ, mùi máu nồng đến gay mũi.
Hứa Kỳ kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn thấy dưới mũ lưỡi trai là một đôi mắt đỏ ửng.
Lục Diễn.
Lục Diễn ôm lấy Hứa Kỳ, trong mắt người ngoài bọn họ chỉ là một cặp đôi yêu nhau đang ôm ấp.
Hứa Kỳ nhận thấy miệng vết thương trên bụng Lục Diễn đang chảy máu, cùng lúc đó Hứa Kỳ cũng nhạy bén cảm nhận được đầu phố cách đó không xa có vài người tộc sói đang tìm cái gì đó.
Hứa Kỳ lập tức kéo thấp vành nón Lục Diễn xuống, sau đó duỗi tay ôm lấy eo cậu, định để mùi của mình tản ra che đi mùi máu của Lục Diễn.
Cơ thể Lục Diễn rất rất lạnh, làm Hứa Kỳ lạnh run.
Lục Diễn vùi mặt vào cổ Hứa Kỳ, dịu dàng nói: "Sói nhỏ..."
"Suỵt, đừng nói chuyện."
Thính giác tộc nói cực nhạy, dù là âm thanh nhỏ bọn họ cũng nghe thấy.
Vài người tộc sói bước tới gần bọn họ, Hứa Kỳ không biết mình có thể bảo vệ được Lục Diễn hay không, Hứa Kỳ là nửa sói, nếu muốn đánh chắc chắn đánh không lại đám sói đực trưởng thành, hơn nữa... Cô không thể đánh nhau với bọn họ, đánh người cùng tộc là điều tối kỵ.
Bọn họ bước tới ngày càng gần, Lục Diễn buông lỏng tay ra, định xoay người đi thì chợt Hứa Kỳ nắm lấy cổ áo cậu ta, nhón chân hôn lên môi Lục Diễn.
Lục Diễn trừng to hai mắt, nhìn cô với vẻ không thể tin được.
Hứa Kỳ nhắm mắt lại, lông mi run run, cô rất căng thẳng nên cả người run rẩy không thôi, bao nhiêu nhớ nhung bị dồn nén bấy lâu trong khoảnh khắc này mọi thứ như vỡ òa, Hứa Kỳ sắp bật khóc.
Lục Diễn cũng nhắm hai mắt lại, bắt đầu đáp lại Hứa Kỳ, bắt đầu an ủi cô, để cô không sợ và căng thẳng nữa...
Cánh môi Lục Diễn cực kỳ lạnh, nhưng động tác rất dịu dàng, Hứa Kỳ cảm giác như đang ăn lạnh trái cây ướp lạnh.
Bởi vì hôn môi khiến cho nóng người cho nên cơ thể của Hứa Kỳ tiết ra pheromone nữ mạnh mẽ, những người tộc sói ở xung quanh ngửi thấy được mùi này, lại nhìn đôi nam nữ ôm hôn trên đường, không nhịn được cười phì cười.
Muốn đến thế thì thuê phòng đi, ở trên đường hôn gì mà hôn.
Bọn họ cũng không nghi ngờ gì, xoay người đi sang hướng khác.
Sau khi bọn họ đi một lúc lâu, Hứa Kỳ vẫn không buông Lục Diễn ra, Lục Diễn cũng không đẩy Hứa Kỳ ra.
Tộc sói trời sinh khát tình, đến cả huyết tộc lạnh như băng cũng không thể chống lại được sự nhiệt tình này, Hứa Kỳ sắp mất kiểm soát muốn cắn Lục Diễn.
Lục Diễn hơi nghiêng mặt đi, thở hổn hển nói: "Đừng cắn anh"
Cắn một cái, phỏng chừng cậu ta sẽ phải chết ở ngay trước mặt Hứa Kỳ.
Hứa Kỳ lập tức thu răng nanh lại, có chút tiếc nuối liếm khóe môi Lục Diễn.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cố Chấp Trong Lòng Anh
Chương 59: Đừng cắn anh
Chương 59: Đừng cắn anh