Kỷ Hải và Tề Điềm Điềm không phải toàn bộ quá trình đều chạy đường cao tốc, phần lớn thời gian họ đều là xuyên qua đường trong thành phố, điều này khiến họ ẩn nấp dễ hơn, khó bị phát hiện.
Sau khi Du Yến bị trói cả tuần lễ, bọn họ cũng đã gần đến ngoại ô thành phố B.
Thời gian này, Du Yến chỉ được tắm qua một lần, đó là ở trong một nhà nghỉ nhỏ, phòng vệ sinh nơi đó còn kém hơn ở trong núi lúc cô quay phim, đến cả cửa sổ có không có, chỉ có quạt gió, đến cả cơ hội trèo qua cửa sổ cũng không có, tuyệt đối xui xẻo.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hơn nữa tất cả đồ vật có thể dùng làm dụng cụ đều bị Tề Điềm Điềm tịch thu, Du Yến bị giày vò nửa ngày trời, cũng không có cách nào gỡ vòi sen inox xuống, chất lượng này thật sự là quá cừ, Du Yến nghiến răng nghiến lợi nhớ kĩ nhãn hiệu này, sau này nhất định phải dùng sản phẩm của thương hiệu này.
Sau nửa ngày nghĩ cách, cô chỉ đành nhận mệnh, ngoan ngoãn tắm rửa sạch sẽ, hết cách rồi, không tắm cả người ngứa ngáy rất khó chịu.
Ba người vốn là ngôi sao lớn rực rỡ chói mắt trong giới giải trí, qua trận giày vò này, sớm đã không còn vầng hào quang của ngôi sao, đứng ở ngoài đường cũng chỉ là người qua đường Giáp tiêu chuẩn mà thôi, không ai nhận ra họ cả.
Du Yến vừa đi vừa nghĩ cách, nhưng Tề Điềm Điềm lại lòng dạ sắt đá mặc kệ cô, mà Kỷ Hải thỉnh thoảng cũng sẽ dỗ cô, nhưng cũng không thả lỏng cảnh giác.
“Các người tại sao không gọi cho Cố tiên sinh để bàn điều kiện chuộc tôi?” Du Yến tò mò hỏi bọn họ.
Vì lần này đổi thành Tề Điềm Điềm lái xe, cho nên Kỷ Hải xoay người đáp cô, “Chờ về thành phố B rồi nói tiếp.”
Du Yến ngồi ghế sau, hai tay bị trói, cô chỉ cần hơi cử động liền cảm thấy cổ tay đau nhói, mấy ngày nay ngoại trừ lúc ăn, cô vẫn luôn bị trói, cổ tay đã lộ rõ vết bầm, cứ trói thế này mãi, đôi tay này chắc chắn sẽ phế mất.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Kỷ Hải đã đến thành phố B rồi, tôi cũng sẽ không trốn nữa, cậu có thể cởi trói chưa, tay tôi rất đau.” Du Yến đáng thương giơ tay lên, “Cậu xem, tay sắp hỏng rồi.”
Kỷ Hải nhìn tay cô một cái, không thèm để ý nói: “Đến nơi sẽ cởi trói cho em, đến lúc đó sẽ không đau nữa, không sao đâu.”
Xem ra vờ đáng thương cũng không có ích.
Du Yến lẳng lặng nhìn Kỷ Hải, cảm thấy cậu ta đã hoàn toàn trở thành một người xa lạ, ngoại trừ gương mặt điển trai quen thuộc, những thứ khác đều đã thay đổi hoàn toàn, người này, không còn là người mà cô quen biết nữa rồi.
Sau khi sống lại, bọn họ đã trở thành người qua đường, giây phút Du Yến buông bỏ thù hận, cũng chính là lúc người này buông bỏ.
Kỷ Hải rõ ràng có thể sống ngày tháng phong quang hơn kiếp trước nhiều nhưng vì chấp niệm trong lòng mà khiến bản thân trở nên càng điên cuồng hơn, thật sự lãng phí cơ hội sống lại mà ông trời ban cho.
Chiếc xe đi về thành phố B, càng tiến gần thành phố, vẻ mặt của ba người càng trầm trọng, bọn họ đều có tâm sự trùng trùng.
Du Yến sẽ thường nhớ đến Cố tiên sinh, Cố tiên sinh cũng đang lật tung cả thế giới để tìm cô, lại không nghĩ đến Tề Điềm Điềm và Kỷ Hải sẽ lẩn trốn như thế này, đưa cô đi cả tuần lễ, vẫn chưa bị phát hiện.
“Kỷ Hải, nơi ẩn nấp mà cậu nói đã chuẩn bị xong chưa?” Tề Điềm Điềm lần nữa xác nhận với Kỷ Hải, quay về thành phố B, có thể nói là về địa bàn của Cố tiên sinh, rất có khả năng vừa đặt chân vào thành phố liền bị phát hiện.
Kỷ Hải trầm giọng nói: “Chúng ta không vào thành phố B, đi về hướng đông ngoại ô.”
Tề Điềm Điềm nhíu mày, “Bên đó đều là núi.” Hướng đông không chỉ đều là núi, mà hai năm nay còn bị khai phá thành nghĩa trang, Tề Điềm Điềm không hiểu vì sao Kỷ Hải lại muốn đi đến đó.
Kỷ Hải cũng lười giải thích với cô ta, bảo: “Để tôi lái.”
Hai người xuống xe đổi vị trí cho nhau, sau đó lại ngồi lên xe, sắc mặt Tề Điềm Điềm bắt đầu trở nên âm trầm, hành động của Kỷ Hải khác hoàn toàn với lúc trước thương lượng.
Du Yến nhìn ra sự hoài nghi của cô ta, vội nắm bắt thời cơ giở kế ly gián, “Tề Điềm Điềm, cô xác định mục đích của cô và Kỷ Hải là giống nhau chứ? Nói không chừng là cậu ta chỉ muốn giấu tôi, cả đời không để Cố tiên sinh tìm ra, cô cả đường bận trước bận sau, cuối cùng chỉ là thành toàn cho Kỷ Hải mà cô lại không được gì cả.”
Kỷ Hải lái xe, hừ lạnh một tiếng, “Du Yến, không ngờ miệng lưỡi của em bây giờ lại sắc bén như thế.”
Tề Điềm Điềm nheo mắt nhìn Du Yến, sau đó lại quay đầu nói với Kỷ Hải, “Kỷ Hải, cậu chắc chắn đang dựa theo cách làm ban đầu chúng ta định sẵn chứ, bây giờ gọi điện thoại cho Cố tiên sinh.”
“Ấu trĩ, bây giờ vừa gọi điện thoại, lập tức sẽ lộ ra vị trí của chúng ta, nhất định phải tìm nơi ẩn nấp đã.”
“Thế đổi địa điểm, tôi không muốn đi sang hướng đông ngoại thành.” Tề Điềm Điềm đột nhiên phát hiện, Kỷ Hải không phải là người hợp tác lý tưởng, cậu ta có thể gạt cô ra, một mình độc chiếm lợi ích bất kì lúc nào.
Kỷ Hải xoay vô lăng, nghiêng mặt nhìn cô ta một cái, trong mắt ngập tràn trào phúng.
“Cô có thể đưa ra nơi an toàn, không bị phát hiện sao?”
Tề Điềm Điềm nghĩ một chút, phát hiện bản thân thật sự không có cách đưa ra địa điểm, thế là dù không cam tâm nhưng vẫn phải ngậm miệng lại.
Du Yến chờ nửa ngày, muốn đợi họ nội chiến, nhưng sao họ chỉ vừa nói vài ba câu liền kết thúc tranh chấp vậy, vốn dĩ không cho cô đất diễn, thoáng cái cô cảm thấy vô cùng buồn bực.
Hướng đông ngoại ô có một công viên nổi tiếng sau thành phố B, nơi này núi non trùng điệp, cảnh sắc mê người, là nơi thích hợp để dạo chơi.
Nhưng Kỷ Hải lại tránh khỏi nơi này, một đường đi vào trong núi, ban đầu vẫn còn đi theo con đường nhựa, nhưng sau đó đi đến cuối đường đường nhựa, liền đi vào con đường đất chật hẹp, tiến vào sâu, liền đến cả xe cũng không vào được nữa.
Kỷ Hải tắt máy, sau đó tự bước xuống xe, mở cửa ghế sau, cởi trói chân cho Du Yến, sau đó kéo cô xuống xe.
“Kỷ Hải, cậu muốn làm gì? Cậu cho rằng trốn vào trong núi sẽ không tìm được sao?” Du Yến chật vật bị kéo xuống xe, rất giận trừng mắt nhìn cậu ta.
Tề Điềm Điềm cũng bước xuống xe theo, đưa mắt nhìn xung quanh, vẻ mặt nhẫn nhịn.
“Nơi đây rất hẻo lánh, Cố Hành Viễn nhất thời sẽ không tìm được đến đây.” Kỷ Hải ung dung kéo Du Yến đi về phía trước.
Du Yến phát hiện hình như sau khi đến đây, tâm trạng cậu ta trở nên rất tốt.
Tề Điềm Điềm nhíu mày đi theo, không vui hỏi: “Kỷ Hải, không cần đem theo gì à?” Hai tay trống không vào trong núi thế này, cậu ta rốt cuộc muốn làm gì, Tề Điềm Điềm càng đi theo sau, càng cảm thấy hoang mang, mơ hồ có dự cảm không tốt, cô ta không thể khống chế được sự phát triển của việc này.
Du Yến bị động đi theo, đưa mắt nhìn xung quanh, đột nhiên phát hiện ra nơi này có chút quen thuộc, cô hình như đã đến qua đây, nhưng nơi này hoang vắng như thế, cũng không có bóng người, cô làm sao lại đến đây chứ?
Càng đi sâu vào trong núi, đường đi càng chật hẹp, thỉnh thoảng lại bị rễ cây, cỏ dại chắn đường, đôi lúc lại phải dẹp sạch mới có thể đi tiếp.
Rừng cây hiu vắng, trong núi thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng chim kêu, âm thanh cổ quái khiến người nghe rùng mình.
Tề Điềm Điềm không vui quát Kỷ Hải: “Không phải là một nơi ẩn nấp sao? Có cần phải vào sâu như thế không? Trong đó còn không biết có gì quái lạ không.”
Kỷ Hải cười lạnh hai tiếng, quay đầu nói với Tề Điềm Điềm: “Không dám đi theo, cô có thể rời đi.”
Tề Điềm Điềm lập tức nổi giận, “Kỷ Hải, cậu rốt cuộc cũng lộ ra gương mặt thật rồi, từ lúc bắt đầu cậu đã muốn một mình độc chiếm phải không?!”
“Muốn chiếm lợi ích của Cố Hành Viễn, chỉ là kế hoạch của cô mà thôi, từ đầu chí cuối tôi chưa từng nói qua.”
Tề Điềm khó tin mở to mắt, “Thế cậu muốn gì?”
Kỷ Hải nhìn Du Yến cười đến dịu dàng lạ thường, “Từ đầu chí cuối, tôi chỉ cần Du Yến mà thôi.”
“Buồn cười! Tôi là người có tư duy độc lập, cũng không phải là kẻ ngốc, chỉ cần cậu nói muốn có được là được ư?” Du Yến hất tay cậu ta ra, muốn tránh khỏi sự kìm hãm của cậu ta, nhưng cổ tay bị trói lại bị Kỷ Hải nắm chặt, cô căn bản không có cách nào giãy giụa được.
Kỷ Hải thâm tình nhìn cô: “Đừng vội, đến nơi, em sẽ hiểu.”
“Kỷ Hải, rốt cuộc đây là đâu?” Du Yến nghiến răng nghiến lợi chất vấn cậu ta.
“Nơi này à, chính là nơi mà kiếp trước mà Cố tiên sinh chọn cho em đó, tôi đã từng nói với em, lúc đó tôi cũng chính là ở đây tự sát đấy.” Kỷ Hải nói xong, liền ha hả cười lớn.
Mặt Du Yến lập tức không còn chút huyết sắc, chẳng trách cô cảm thấy rất quen, cô thật sự đã đến đây, lúc cô hôn mê, đã trở thành linh hồn trôi dạt đến tang lễ của mình, liền phát hiện nơi này, chỉ là lúc đó nơi này đã được triển khai thành nghĩa trang rồi, mà bây giờ vẫn là một mảng hoang vu.
Tề Điềm Điềm vốn không nghe hiểu lời cậu ta nói, chỉ cảm thấy Kỷ Hải cười hệt như một kẻ điên, sự vất vả và cố gắng cả tuần nay, mắt thấy sắp tan thành bọt biển, Tề Điềm Điềm không cam lòng, lập tức bước lên vài bước kéo Du Yến, lòng chỉ có một ý nghĩ là một giành Du Yến về.
Du Yến nhìn Kỷ Hải cười hệt như một kẻ điên, lại nhìn Tề Điềm Điềm đã mất đi lý trí, bất giác cảm thấy tuyệt vọng, dù bị bên nào giành được cô đều sẽ không có kết quả tốt.
Kỷ Hải dù sao cũng là đàn ông, sức của Tề Điềm Điềm nào có thể so với cậu ta được, rất nhanh liền bị Kỷ Hải đẩy ngã xuống đất, sau gáy đập mạnh xuống đất, lập tức ngất đi.
Du Yến cũng bị Kỷ Hải kéo đi, cuối cùng rất bất đắc dĩ phải đi theo cậu ta.
“Kỷ Hải, cậu rốt cuộc đưa tôi đến đây để làm gì?”
Kỷ Hải vừa kéo cô, vừa nói ra mục đích chính của mình, “Lúc đầu tôi ở đây tự sát, kết quả là sống lại, cho nên, tôi quyết định sẽ đưa em trải nghiệm thêm cảm giác sống lại thêm một lần nữa.”
Du Yến bị cậu ta nói đến không hiểu mô tê gì, “Cảm giác sống lại gì chứ?”
“Chỉ cần chúng ta chết ở đây, liền có thể cùng nhau sống lại lần nữa, đến lúc đó chúng ta có thể lại tiếp tục tiền duyên, em nói đây có phải là một trải nghiệm tuyệt vời không?” Kỷ Hải nói xong, đắc ý nhìn cô.
Du Yến lập tức ngây người, nửa ngày cũng không tìm được tiếng nói của mình.
Dày vò cả đường đi, Kỷ Hải là muốn cùng cô tìm cái chết!
Quả nhiên không có điên cuồng nhất, chỉ có điên cuồng hơn, đầu óc của Kỷ Hải này đã vượt qua phạm trù của người bình thường.
“Cậu làm như vậy là phạm tội đấy!” Du Yến cuối cùng cũng tìm được tiếng nói của mình, nhưng lời nói ra lại không nhịn được sự run rẩy, vừa nghĩ đến Kỷ Hải lúc nào cũng có thể giết cô, Du Yến cảm thấy da đầu mình tê dại.
Kiếp này cô sống hạnh phúc như thế, ân ái với Cố tiên sinh như thế này, cô còn chưa lấy được giải nữ chính xuất sắc nhất, còn chưa giúp Cố tiên sinh sinh con, cô không muốn bị chết một cách nhảm nhí như thế!
“Yên tâm đi, quá trình sẽ không đau đớn lắm đâu, em đi trước, sau đó tôi sẽ đi theo em.” Kỷ Hải đẩy cô về phía trước, Du Yến không chịu đi, ngồi bệt xuống đất, không thèm đứng dậy.
Kỷ Hải cũng không biết ở đâu lại có sức mạnh thế kia, không chỉ kéo cô lên mà vác hẳn cô lên vai.
Du Yến bị vắt ngang trên người cậu ta, cả người vô cùng không thoải mái, liền cực lực giãy giụa, “Kỷ Hải, kẻ điên này, mau thả tôi xuống.”
Kỷ Hải đáp lại cô bằng cách bước đi càng nhanh hơn.
“Đùng...” Một tiếng vang lên, một tiếng súng vang lên khiến cho chim chóc trong rừng liên tục bay lên trời cao.
Mà sau tiếng súng ấy, Kỷ Hải quỳ xuống đất, cơn đau mãnh liệt từ chân truyền đến khiến cậu ta không vác nổi Du Yến, Du Yến theo thế ngã xuống bên cạnh.
Máu trên cẳng chân Kỷ Hải chảy xuống, dần dần nhuộm đỏ ống quần cậu ta.
Du Yến sợ hãi ngẩng đầu lên, chỉ thấy một đám người từ xa vội vã chạy về phía cô.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nhật Ký Trọng Sinh Của Tra Nữ
Chương 67: Bắt cóc
Chương 67: Bắt cóc