"Ui da."
Giang Ly nhìn ngón tay bị kim thêu đâm chảy máu, trừng mắt nhìn về phía A Gia đang run sợ trong lòng.
"Nữ tử đều thích túi tiền mà nam tử thêu cho mình?"
Cái tay chuyên cầm chủy thủ gϊếŧ người này của hắn, cầm kim thêu hoa đúng là vụng về đến mức muốn đốt cả thế giới.
A Gia đưa lên khăn tay cùng thuốc mỡ: "Công tử, vậy là ngài không biết rồi."
"Thứ nhất, túi tiền là thiếp thân chi vật. Túi tiền mà ngài thêu nếu có thể được điện hạ mỗi ngày mang theo bên người, chứng minh nàng coi trọng ngài. Hơn nữa sự đảm đang tinh tế, hiền lương thục đức của ngài cũng sẽ được điện hạ thưởng thức."
"Thứ hai." A Gia chỉ vào chỗ đang chảy máu trên tay hắn: "Những chỗ bị thương quấn dày một chút, dễ thấy một chút, sẽ làm cho điện hạ đối với ngài tâm sinh trìu mến."
"Ha!" Giang Ly trừng cậu một cái.
Với nhan sắc này của hắn còn cần dùng đến chiêu trò gì khác? Nếu không phải... Nếu không phải vì hắn không nguyện ý...
Hừ.
Hắn nhìn mảnh vải mới thêu vài mũi: "Ta phải thêu cái gì?"
"Có thể thêu đồ vật mà điện hạ thích, cũng có thêu ít câu nói cát tường cùng điểu hoa ngư thụ." A Gia cuối cùng đành nói: "Công tử, tận lực là được."
Đừng chọn mấy cái quá phức tạp, đơn giản là được.
Nếu không tay công tử thật sẽ phải phế đi.
Một chút vết thương nhỏ mà thôi, Giang Ly không để ý. Chỉ là không biết Lăng Thanh Huyền thích gì.
Để tìm hiểu chuyện này, hắn phá lệ đến trước mặt Lăng Thanh Huyền mà lắc lư.
"Thê chủ ~ Ngươi có đồ vật gì đặc biệt yêu thích không?"
"Không có." Lăng Thanh Huyền dứt khoát trả lời, chặt đứt câu nói kế tiếp của Giang Ly.
【Ký chủ, dựa theo cẩm nang công lược thì ngươi nên trả lời là yêu thích hắn.】
Nhưng hắn hỏi là đồ vật yêu thích mà.
【...】Đây là một phạm trù văn hóa hết sức phức tạp và cao thâm nha.
"Sao không bôi thuốc?" Lăng Thanh Huyền chú ý đến vết thương trên tay hắn, ném cho hắn một bình thuốc.
Giang Ly: ...Ngươi bán thuốc à? (ノಠ益ಠ)ノ彡┻━┻
Suy đi nghĩ lại, Giang Ly quyết định thêu thứ mình thích.
Trải qua ba ngày ba đêm, hắn đem thành phẩm cho A Gia thưởng thức.
Trời xanh, mây trắng, mặt trời, một căn phòng, bên cạnh là vườn rau xanh cũng một cái cây.
"Công, công tử, đây là ý gì?"
Là cuộc sống nhàn nhã, tự do mà hắn hướng tới.
Giang Ly đem túi tiền đoạt lại: "Uổng cho ngươi ở bên cạnh bổn công tử lâu như vậy, một chút cũng không hiểu bổn công tử."
A Gia: Giàng ơi!
Nhét một ít hương liệu vào túi tiền, tay Giang Ly chợt khựng lại, đột nhiên nghĩ tới gói thuốc bột mà Hoàng Phủ Vi cho hắn.
"Công tử, đây không phải túi thơm, nhét một ít là được."
"Ồ."
Giang Ly buộc miệng túi lại, cầm túi tiền đi tìm Lăng Thanh Huyền.
Không ngờ Thượng Quan Như An tên nam nhân này lại tới, hơn nữa trên tay còn đang đồ vật muốn tặng cho Lăng Thanh Huyền, cũng là túi tiền!
"Điện hạ, đây là ta tự tay may cho ngài." Thượng Quan Như An trang điểm nhẹ, cười duyên dáng.
Túi tiền của y cực kỳ đẹp, tơ vàng chỉ bạc đem phượng hoàng khắc họa đến sinh động như thật.
Giang Ly vừa qua tới lập tức trở thành tiêu điểm chú ý.
Túi tiền kia hắn cũng trông thấy.
Đột nhiên hắn không mặt mũi nào lấy ra túi tiền do mình làm.
"Giang phu thị, mấy ngày không gặp, ngươi càng thêm đẫy đà nha."
Thượng Quan Như An lại dám nói hắn mập lên, hắn rõ ràng mỗi ngày đều rèn luyện!
Máu dồn lên não, hắn đem túi tiền mình thêu lấy ra.
"Thê chủ, đây là ta may cho ngài."
Hai túi tiền đặt trước mặt Lăng Thanh Huyền, không có so sánh liền không có đau khổ.
Hưởng Nhi cười ra tiếng: "Cái túi tiền cũng xấu quá đi."
"Hưởng Nhi." Thượng Quan Như An có lệ quát lớn một tiếng: "Đó là tâm ý của Giang phu thị, dù có khó coi, ngươi cũng không thể cười nhạo như vậy được."
Hưởng Nhi lập tức hiểu ý: "Dạ, là Hưởng Nhi lắm chuyện."
Nhìn đi, y quản hạ nhân cũng vô cùng tốt.
A Gia học theo bộ dáng ngày thường của Giang Ly liếc Hưởng Nhi một cái, nhưng vẫn luôn khẩn trương Lăng Thanh Huyền sẽ chọn cái nào.
Công tử nhà cậu ba ngày không ngủ không nghỉ may cái túi này đó.
Lăng Thanh Huyền nhìn hai túi tiền, dưới ánh mắt chờ mong của bọn họ, nhận lấy cái của Thượng Quan Như An.
Tay cầm túi tiền của Giang Ly khẽ run, khí huyết dâng lên, hắn rất muốn quay đầu bỏ đi, nhưng trước mặt Thượng Quan Như An, hắn không muốn mất thể diện.
Thấy Lăng Thanh Huyền cầm túi tiền mình may, Thượng Quan Như An đắc ý cười nhìn Giang Ly: "Tú công của Giang phu thị xem ra còn phải luyện nhiều thêm chút. Túi tiền này nếu để điện hạ mang ra ngoài chỉ sợ sẽ khiến người ta nghị luận đó."
Liên quan gì đến ngươi?
Giang Ly mím môi hừ lạnh, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Nhưng túi tiền trong tay hắn chậm chạp không có người nhận lấy, nỗi mong chờ trong lòng dần dần biến mất.
Nhưng nàng...
Tay cầm túi tiền mất đi khí lực, nhanh chóng buông xuống.
Lại ở giữa không trung bị người giữ chặt.
Lăng Thanh Huyền vân đạm phong khinh từ trong tay hắn lấy đi túi tiền, đem chiếc túi xinh đẹp kia trả lại cho Thượng Quan Như An.
"Điện, điện hạ?" Thượng Quan Như An không thể tin tưởng, túi tiền của y đẹp hơn nhiều, vì cái gì nàng không cần?
"Phượng hoàng, nên dành cho bệ hạ."
Đạm nhiên mấy chữ lại làm y như bước ra ngoài gió lạnh. Phượng hoàng, vấn đề nằm ở đây sao?
Hay là, Lăng vương đã phát hiện ra điều gì?
Tim như nổi trống, Thượng Quan Như An nắm chặt túi tiền, lần này đổi lại thành A Gia đắc ý nhìn Hưởng Nhi.
Túi tiền của công tử nhà ngươi có đẹp cũng vô dụng, điện hạ vẫn chọn công tử nhà ta nha ~ Mau mau trở về giùm cái ~
Đôi tay Giang Ly rũ hai bên người, trong mắt mang theo nghi hoặc.
"Thượng Quan công tử còn có chuyện gì sao?"
Lệnh trục khách quen thuộc, Thượng Quan Như An lắc lắc, mang theo Hưởng Nhi rời đi, A Gia cố ý đi theo tiễn khách.
Phòng tiếp đãi chỉ còn lại Lăng Thanh Huyền cùng Giang Ly. Lăng Thanh Huyền nhìn bàn tay bị băng bó của hắn, lại cầm túi tiền nhìn một chút.
Thật là xấu.
Đến cả mặt trời còn méo xẹo.
"Giúp ta buộc lên."
Bất quá tiểu gia hao tâm tổn trí làm, nàng miễn cưỡng nhận lấy vậy.
"Hả?" Giang Ly có chút không kịp phản ứng, "Buộc, buộc lên?"
Xấu như vậy, buộc bên hông đi ra ngoài thật là mất mặt.
Lăng Thanh Huyền đem túi tiền ném cho hắn, không thể phủ nhận.
Giang Ly đành nhận mệnh giúp nàng buộc túi, bất quá mi mắt rũ xuống đều mang theo ý cười.
Thật tinh mắt, chọn túi của hắn.
Lãnh hương của nữ tử quanh quẩn ở chóp mũi, động tác buộc túi của hắn dị thường thong thả, tựa như muốn ở gần bên nàng lâu thêm chốc lát.
Chỉ cần Lăng Thanh Huyền khẽ vươn tay là có thể ôm hắn vào ngực.
Lăng Thanh Huyền muốn ôm, nàng dĩ nhiên liền ôm lấy.
Dính sát vào người nữ tử, ngực Giang Ly kịch liệt phập phồng. Nàng, nàng đột nhiên ôm hắn làm gì? (/ω\)
"Giang Ly."
Giọng nói của nàng thanh triệt, không chút vẩn tạp, làm trái tim hoảng loạn của hắn bình ổn lại.
"Chuyện gì?" Có thể buông hắn ra trước rồi nói không? (〃ω〃)
Gương mặt hơi cọ, nhiễm lên một rạng mây đỏ.
Tại hắn lẳng lẳng chờ đợi, Lăng Thanh Huyền lên tiếng.
"Nếu không muốn ở vương phủ, có thể tùy ý rời đi."
Khí tức mập mờ vừa dâng lên, trong nháy mắt không còn sót lại chút gì.
Giang Ly trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên đem nàng đẩy ra.
Thuận tay giật túi tiền của mình lại.
"Thị thân tú công vụng về, khiến thê chủ chê cười, ta lui xuống trước."
Hắn không biết lúc này bóng lưng mình rời đi có bao nhiêu lạc lõng.
Rõ ràng hắn khát vọng tự do, nàng cho hắn tự do, vì cớ gì hắn lại không vui?
Hắn quả nhiên có bệnh mà!
Chua xót dưới đáy lòng đè nén thế nào cũng không được, Giang Ly chạy về phòng, đóng sầm cửa lại, khóa chặt từ bên trong.