Chàng trai mặt mũi thâm thúy mang theo chút phiền muộn, nơi khóe mắt còn có một vết sẹo nhỏ.
Hắn hơi tròn mắt, không rõ ý của Lăng Thanh Huyền.
"Tôi đói, muốn ăn bánh mì."
Không hề có chút ngữ điệu làm nũng, chỉ có bình đạm.
Hạ Ca lúc này mới quan sát tỉ mỉ cô gái trước mặt.
Mặc trên người áo cưới kỳ quái, rất là chói mắt, đối lập rõ ràng là gương mặt không chút huyết sắc kia.
Mặc dù tái nhợt nhưng không che giấu được khí tức lạnh lùng từ trong xương cốt kia.
Hắn cho rằng cô là cô gái cần người bảo vệ, không ngờ chỉ vài giây liền giải quyết nhiều tráng hán như vậy.
Là hắn quá vô dụng, một cô gái cũng bảo vệ không được.
"Coi như tạ lễ, tôi mời cô đi ăn." Người ta cũng chỉ muốn ăn chút đồ mà thôi, bảo hắn làm sao mà cự tuyệt được.
Hắn hơi mỉm cười, bên má có lúm đồng tiền nhàn nhạt.
Muốn chọc.
Lăng Thanh Huyền luôn là người chơi hệ hành động, ngón tay cơ hồ trong suốt của cô chọc lên lúm đồng tiền của hắn.
Thật mềm, còn có chút cong cong.
"Tiểu thư, có thể đừng chọc vào mặt tôi không?" Cô gái này, hình như có chút kỳ quái.
Hạ Ca cùng cô tới một tiệm bánh mì, mua mấy loại mà cô chỉ, nhét vào tay cô.
"Tôi phải đi làm việc. Rất vui được gặp cô. Có duyên gặp lại."
Hắn còn chưa xin ông chủ quán cà phê cho nghỉ phép, xem ra hôm nay sẽ bị trừ tiền lương.
Ho khan vài tiếng, Hạ Ca cảm thấy thương thế trên người vẫn còn chịu được.
Chỉ là dọc theo đường đi, hắn vẫn cảm thấy có người đi phía sau mình.
Xoay người nhìn lại, Lăng Thanh Huyền gặm bánh mì, ung dung đi sau lưng hắn.
"..." Hạ ca xoa huyệt thái dương, thực không hiểu: "Tiểu thư, cô đi theo tôi làm gì?"
Cô gái này không phải muốn ăn vạ hắn đấy chứ?
Nói đến vì sao lại đi theo hắn, là vì Lăng Thanh Huyền phát hiện, chỉ cần trong phạm vi cách hắn ba mét, cô sẽ không sợ ánh nắng.
Thời điểm rời đi hẻm nhỏ, bởi vì đi cùng hắn cho nên không có cảm giác gì. Lúc sau hắn đi mua bánh mì, trên người Lăng Thanh Huyền lại nóng lên.
Chỉ khi đứng gần hắn, mặt trời mới không nóng.
"Không cần để ý tới tôi."
Lăng Thanh Huyền ăn xong một ổ bánh mì, lại cầm lên một cái.
Trong nội tâm cô tính toán có nên lấy sợi dây thừng thắt trên người tiểu gia hỏa, như vậy có thể phòng ngừa hắn đi lạc.
【...】Ký chủ, tới khi nào thì ngươi có thể đối với nhân vật phản diện lương thiện một chút?
Thiếu nữ bảo hắn mặc kệ, nhưng tầm mắt kia cứ một mực dán trên lưng hắn, Hạ Ca sao có thể mặc kệ. Hắn lại nói vài câu, phát hiện cô hoàn toàn không để ý, lúc này mới tiếp tục đi.
Người qua đường thấy hắn một mình lầm bầm lẩm bẩm, yên lặng vòng qua hắn.
Thời buổi này, người trẻ tuổi chịu áp lực cũng thật lớn mà.
Một đường đi theo, Lăng Thanh Huyền thuận tiện tiếp thu cốt truyện của Hạ Ca.
Nhân vật phản diện Hạ Ca, là người trong một phân gia của thiên sư nhất mạch. Hắn trời sinh có Thông Linh Nhãn, không cần sử dụng bùa chú cũng có thể nhìn thấy quỷ. Vốn nên là hạt giống được gia tộc nâng đỡ, không ngờ được tính ra mệnh cách Đại Sát.
Người cùng hắn thân cận, nhất định sẽ gặp bất trắc.
Để tránh cho vận rủi buông xuống phân gia, phân gia đem hắn vứt bỏ ra bên ngoài tự sinh tự diệt, đời này không bao giờ tiếp nhận lại hắn.
Từ đó về sau, Hạ Ca ở bên ngoài vừa làm công kiếm sống, vừa học tập thiên sư thuật pháp. Thế nhưng không người hướng dẫn, phương hướng tu hành hoàn toàn sai lầm, dẫn đến tẩu hỏa nhập ma.
Nữ chính Nguyễn Mạch sau khi học được luyện Âm Quỷ Phiên, tại một lần tụ hội thiên sư tính ra mệnh cách của Hạ ca là thích hợp nhất để làm trận nhãn cho La Sát Trận.
Ả tiếp cận hắn, sau đó nhân lúc hắn buông lỏng cảnh giác, đem hắn biến thành trận nhãn.
Mà La Sát Trận kia không áp được mệnh cách Đại Sát của hắn, bị hắn hấp thu.
Hạ Ca trở thành Quỷ Vương, đồ sát một lượng lớn thường nhân, bị thiên sư liên thủ công kích, cuối cùng hôi phi yên diệt, vĩnh viễn không thể đầu thai.
Lăng Thanh Huyền đi đến dưới mái hiên, nhìn Hạ ca bước vào quán cà phê.
Lại là thiên sư tụ hội. Nam chính cũng tại đó gặp nữ chính.
Bất quá Hạ Ca trở thành nhân vật phản diện, tất cả đều là lỗi của nữ chính, là ả muốn biến hắn thành trận nhãn.
Nữ chính mới là nhân vật phản diện chân chính.
Vì cớ gì ả ngược lại được ca tụng ngưỡng mộ.
ZZ giải thích 【Có Thiên Đạo gia trì, khí vận của ả sẽ phóng đại.】
À, Thiên Đạo.
Lăng Thanh Huyền thấy Hạ ca đổi đồng phục của quán, mỉm cười đem cà phê cho khách, cử chỉ xa cách mà lễ phép.
Hắn năm nay, hình như mới hai mươi tuổi.
Lại bởi vì không đóng nổi học phí, lựa chọn tạm nghỉ học.
Thời gian công tác hôm nay không dài, Hạ Ca đi phòng thay đồ, phát hiện ngăn tử của hắn bị người động vào.
Trên thường phục màu trắng của hắn bị người đổ cà phê lên.
"Thật là gặp quỷ mà. Sao cà phê lại chạy vào ngăn tủ của mày vậy?"
Đồng sự Lưu Sảng lộ vẻ kinh ngạc, lập tức cười hỏi: "Hạ Ca, mày không phải có thể nhìn thấy quỷ sao? Nói tao nghe xem, con quỷ kia trông như thế nào?"
Lần trước làm ca đêm, Hạ Ca cảnh cáo một con quỷ không được tới gần hắn, bị Lưu Sảng nhìn thấy hắn đang nói chuyện cùng không khí, cho là hắn bị bệnh tâm thần.
Trong quán cà phê, nhân viên nhân khí tương đối cao mỗi tháng đều có tiền hoa hồng. Bộ dáng kia của Hạ Ca, có rất nhiều khách ưa thích hắn.
Lưu Sảng bị hắn đè một đầu, một mực không tìm được cơ hội ghim hắn.
Bây giờ bắt lấy chuyện hắn có thể thấy quỷ để chế giễu.
Hạ ca không để ý tới gã, mặt không biểu tình thay quần áo, chẳng qua là dính chút cà phê, vẫn còn mặc được.
"Ây da, mày thật đúng là bụng dạ khoan dung. Hạ Ca, Hạ Ca, tên nghe đàn bà như vậy, khó trách có thể nhìn thấy quỷ."
Động tác đóng tủ của Hạ Ca khựng lại. Đôi mắt như mặc ngọc đen láy vô thần, phảng phất như một hố đen trống rỗng, đem người ta hút vào.
"Lưu Sảng, trên vai của anh có một con mèo đó." Hắn cong khóe miệng: "Màu đen trắng, cái mũi màu hồng. Nó đang vẫy đuôi với em."
Tồng lòng khẽ giật mình, Lưu Sảng đứng không yên. Gã cảm thấy như rơi vào hầm băng, nói chuyện cũng lắp bắp.
"Mày, mày đang nói, nói cái gì?"
'Rầm.'
Khóa ngăn tủ lại, Hạ Ca đút tay vào túi, lúc đi ngang qua gã, cười khẩy.
"Anh cố ý đưa nó về, chính là để hành hạ nó." Chàng trai ngữ khí uy nghiêm: "Buổi tối lúc ngủ, anh không nghe thấy nó đang kêu sao?"
Ly cà phê sau lưng rót hơn phân nửa, tất cả rớt xuống đất, phát ra tiếng vang thanh thúy.
Như từng đạo vết máu xẹt qua trong lòng Lưu Sảng.
"Im miệng! Im miệng! Mày có bệnh hả? Bệnh tâm thần! Tao không hiểu mày đang nói cái gì!"
Lưu Sảng thân hình chật vật, quần áo cũng không đổi đã chạy ra ngoài.
Cửa phòng thay đồ lắc qua lắc lại, Hạ Ca vuốt vuốt mi tâm. Cưỡng ép cũng linh thể câu thông tiêu phí tinh lực không nhỏ.
"Tan ca sao?"
"Ừ."
Câu hỏi đột nhiên vang lên, Hạ Ca thuận miệng trả lời, hai giây sau mới phát hiện không đúng.
Quán của bọn họ toàn là nam, ở đâu ra giọng nữ?
Ngước mắt xem xét, thiếu nữ kỳ quái hắn gặp lúc sáng đang đạm nhiên đứng ở cửa.
"Tiểu thư, cô vào bằng cách nào? Hơn nữa rốt cuộc vì sao lại đi theo tôi?" Hạ Ca có chút bất đắc dĩ.
Hắn không thích quá thân cận với người khác, cũng không có bạn bè gì, không rõ cô gái này làm sao vậy.
Lăng Thanh Huyền nhịn đau đem ổ bánh mì cuối cùng đưa tới.
"Tôi không có nhà để về, có thể thu lưu tôi không?"
Toàn bộ cơ hội tiếp xúc với nữ chính đều là ở thiên sư tụ hội. Một 'tiểu quỷ' như cô không có cửa.
Chỉ có thể đi theo nhân vật phản diện, người có khả năng tiếp xúc với nữ chính trong tương lai.
Chờ đến khi gặp nữ chính, là có thể đắp chiếu cho ả rồi.