Cơn táo bạo bị đè nén, tưởng tượng đến khả năng cô cũng đến đây tìm nam nhân, cảm xúc kỳ quái kia từ chập chờn trở nên rõ ràng.
Lăng Thanh Huyền gật gật đầu. Cô đến tìm anh họ của Lưu Hiểu, anh họ là nam nhân, cho nên cô đến tìm nam nhân.
【Ký chủ! Tính chất bắc cầu không phải xài như vậy!】
Dùng sức lớn đến nổi sắp bóp gãy điện thoại trong tay.
Kỳ Dật cũng không biết nộ khí từ đâu ra, tiến lên ôm lấy cô, ném lên giường.
Lăng Thanh Huyền ấn ấn xuống giường. Cái giường này cứng quá, không thoải mái.
Bất quá, tiểu gia hỏa mạnh lên nha, có thể đem cô ném lên đây.
【Ký chủ! Đây không phải trọng điểm. Ngươi mau giải thích với nhân vật phản diện một chút đi~】
Hắn cũng đến tìm nam nhân mà. Huề.
【...】Nhân vật phản diện, ngươi làm gì thì làm đi!
"Sao không nói chuyện? Hửm?" Tối tăm dần phủ vây đôi mắt, Kỳ Dật nửa ngồi trên giường, đem cô đè lại.
Do lớp trang điểm, đường nét gương mặt cô nhu hòa hơn rất nhiều, thế nhưng đôi mắt lạnh lùng kia vẫn trước sau như một, làm trên người cô tỏa ra khí thế kinh người.
"Chú không có quyền hỏi."
Tim Kỳ Dật như chịu phải một đấm, không hiểu sao trong lòng lại có chút ủy khuất.
"Thằng nhãi ranh, có phải cậu đã quên chuyện bồi thường cho tôi không? Không chịu nghe điện thoại là muốn trốn tôi hả?"
Hô hấp của hai người gần trong gang tấc, Kỳ Dật nhịn không được muốn tới gần, muốn thân cận cô thêm chút nữa.
"Bận."
Bổn tọa bận học, bận cos, làm gì có thời giờ ngồi nấu cháo điện thoại với người.
Kỳ Dật nắm chặt cổ tay cô: "Những chuyện kia coi như bỏ qua. Chuyện ngày hôm nay, cậu không định cho tôi một lời giải thích?"
Phiền phức.
Lười nói.
Hơn nữa cô có làm gì sai đâu. Tiểu gia hỏa cớ gì dùng ngữ khí chất vấn với cô?
Trước ngực bị cấn không thoải mái, Lăng Thanh Huyền với tay muốn cởi bỏ, lại bị Kỳ Dật tưởng rằng cô muốn phản kháng.
"Nếu cậu cái gì cũng không muốn nói, vậy chúng ta đổi phương thức bồi thường."
"Hả?"
Kỳ Dật cuối cùng cũng nhịn không được, cúi người gần sát môi cô.
"Ngủ với tôi."
Quả nhiên, xúc cảm này mới đúng.
Chỉ cần nếm một miếng liền như thể bị nghiện, muốn càng nhiều hơn nữa.
Lăng Thanh Huyền đưa tay chắn giữa hai làn môi, xúc cảm trên môi Kỳ Dật lần nữa thay đổi, lập tức mày nhíu lại.
Hắn muốn hôn lên nơi non mềm kia, mặc dù bàn tay cô cũng rất mềm, nhưng không giống là không giống.
Đôi mắt lạnh nhạt chăm chú nhìn hắn, âm thanh từ dưới bàn tay truyền ra: "Đây là giá khác."
Kỳ Dật: ???
Bàn tay đang che môi hắn hơi dùng sức, đem hắn đẩy ra. Chân Lăng Thanh Huyền móc một cái, Kỳ Dật không kịp phòng ngừa ngã xuống giường.
Niên hạ.
Từ này đột nhiên bật ra trong đầu Kỳ Dật.
"Tên nhãi ranh!"
Kỳ Dật chân dài quấn lấy cô, muốn thay đổi vị trí.
Nhưng trong quá trình tranh đấu này, vành tai hắn đã đỏ như cà chua.
Tứ chi đụng chạm làm hắn kêu rên thành tiếng. Hắn đột nhiên bất động, Lăng Thanh Huyền cảm thấy khó hiểu.
"Ông chú."
Cô giật giật, bị hắn dùng sức đè lại: "Đừng nhúc nhích."
Hơi hơi thở dốc, mang theo chút nghẹn.
Lăng Thanh Huyền dường như minh bạch gì đó.
Cô vừa duỗi tay xuống phía dưới vừa hỏi: "Chú tới tìm nam nhân là vì cái này?"
Nam sinh kia cô có nhìn sơ qua. Tương đối trẻ tuổi, dáng dấp không tệ. Hóa ra ông chú thích loại hình này.
"Cái gì?" Kỳ Dật lúc đầu còn chưa hiểu cô đang nói gì, nhưng khi đầu ngón tay lạnh lẽo kia chạm đến cấm địa, toàn thân hắn run lên, đột ngột giãy giụa.
"Cậu!"
"Tìm tôi không phải được rồi sao." Lăng Thanh Huyền nhẹ nhàng khống chế hắn, không nhanh không chậm cởi thắt lưng của hắn ra.
Kỳ Dật chưa bao giờ tưởng tượng đến bộ dáng cô mặc nữ trang, nhưng giờ khắc này, hắn thật cảm thấy mình đang bị một nữ nhân đè nặng.
Cảm giác này thật xấu hổ. Hắn hơn cô nhiều tuổi như vậy, còn cường tráng, có cơ bụng.
Cảm quan kíƈɦ ŧɦíƈɦ huyết dịch toàn thân, Kỳ Dật nhìn thấy cánh ác ma sau lưng người nọ theo cánh tay cô di động lên xuống, cũng hơi hơi rung động.
"Cậu... Ưm!"
Môi bị lấp kín, lời kháng nghị của Kỳ Dật bị nuốt lại vào trong bụng.
Trên mặt là hơi thở chậm chạp của cô, trên môi bị càn quét đầy điêu luyện, mà phía dưới, lại khiến Kỳ Dật cảm thấy đại não lúc thì trống rỗng, lúc thì sắc màu nở rộ.
Trinh tiết gần ba mươi năm của hắn, cứ như vậy mà mất đi.
Lại còn mất trên tay một nam nhân.
Mu bàn tay đắp trên mắt, Kỳ Dật không muốn đối mặt hiện thực.
Mất cả chì lẫn chài, chính là hình dung về hắn lúc này.
"Còn khó chịu?" Lăng Thanh Huyền đẩy tay hắn ra, bị hắn hung ác trừng một cái.
Đôi mắt lạnh lẽo kia có ửng đỏ, có mang theo tăm tối.
【Hệ thống nhắc nhở: Nhân vật phản diện độ hảo cảm -70.】
Bổn tọa giúp hắn, lý do gì điểm hảo cảm còn giảm? ZZ, ngươi có phải bị hư rồi không?
【Mị ổn. 】
【Ký chủ, ta có kịch bản bách khoa toàn thư, ngươi có muốn dùng không?】
Thời điểm đặc thù, Lăng Thanh Huyền quyết định dùng thử xem sao.
Nhìn lướt qua, cô khóa ngồi trên thân hắn, cúi người vuốt mặt hắn.
"Làm người của tôi, thế nào?"
【...】ZZ liếc mắt nhìn tiêu đề 'Bá đạo tổng tài yêu tôi'.
U là trời! Ký chủ, ngươi đọc sai thoại rồi! Đó là lời thoại của nam chính!
Lăng Thanh Huyền lâm vào thất thần.
Khác nhau chỗ nào? Không phải đều là kịch bản sao?
"Nhóc con... Tôi thấy cậu ăn gan hùm mật gấu rồi."
Kỳ Dật nghiến chặt răng, thừa dịp cô ngẩn người, hắn dùng sức vặn ngã cô, đặt tay lên ngực cô, sững sờ: "Sao bỗng nhiên lớn như vậy?"
Không phải! Hắn không phải muốn nói câu này, nhưng chẳng hiểu sao lại buộc miệng.
Lăng Thanh Huyền vẻ mặt bình tĩnh: "Giả."
Có thể lấy tay ra không? Đè nữa sẽ càng nhỏ.
Nhìn bộ dáng cô không chút phản kháng, Kỳ Dật rốt cuộc lại có cảm giác.
Hắn không ngừng xây dựng tâm lý cho mình.
Đó là nam!
Nam nhân!
Hắn bị tinh trùng lên não sao? Thấy xinh đẹp liền muốn đẩy ngã.
Hắn nhịn xuống tính tình sắp bạo phát, âm thanh lạnh lại có chút gợi đòn: "Cậu vừa mới nói cái gì?"
"Giả." Quả nhiên già cả lãng tai?
Kỳ Dật thật muốn bóp chết cô: "Câu trước đó!"
"Làm người của tôi?" Câu này có vấn đề gì sao?
Tim không hiểu sao lại đập nhanh, Kỳ Dật quay mặt qua hướng khác: "Ngược lại."
Lăng Thanh Huyền ngoan ngoãn nghe lời: "Tôi của người làm."
【...】Bổn heo không quen người này.
Kỳ Dật: ...
Hắn nện một đấm lên giường.
"Bồi thường tiếp tục. Tôi muốn cậu, làm người của tôi."
Hắn rốt cuộc có phải thật sự thích nam giới hay không, cần một đối tượng thực nghiệm.
Hắn bài xích nam nhân khác, lại thích duy nhất tên nhóc này đụng chạm.
Thậm chí thời điểm nhìn thấy nam nhân khác, trong đầu đều là hình bóng cô.
Rõ ràng là một thằng nhãi ranh tính cách khó ưa, thế nhưng hắn ma xui quỷ khiến nhất định chỉ có cảm giác với tên này.
Lăng Thanh Huyền lạnh mặt, có làm cũng là ngươi làm người của bổn tọa.
"Tôi..."
Vừa nói một chữ, cửa phòng đã bị vỗ đùng đùng: "Kỳ đại gia? Kỳ Dật? Anh khóa cửa làm gì? Có chuyện rồi. Cháu của anh đánh nhau với người ta."
Ý niệm vừa xông ra của Kỳ Dật, trong nháy mắt bị đánh trở về.
Tên cờ hó này!
Hít sâu mấy hơi, Kỳ Dật cuối cùng nhìn Lăng Thanh Huyền, hôn lên mặt cô mấy cái mới đi mở cửa.
Lăng Thanh Huyền lau nước bọt trên mặt.
Trang điểm lem rồi.
Cửa mở ra, Hạ Kình đang muốn nói chuyện, liếc mắt thấy Lăng Thanh Huyền vừa đứng dậy, hai mắt tỏa sáng.
"Wow, ngực này, mông này. Được nha Kỳ Dật! Không ngờ sở thích của chúng ta lại giống nhau!"