Vành tai thiếu niên đỏ ửng lên, cả gương mặt như bạch ngọc không tì vết cũng hiện sắc hồng.
Hắn dùng vạt áo che đi "tên nhóc" nhà mình, quay mặt đi, không dám nhìn thiếu nữ làm hắn khí huyết dâng trào.
Lăng Thanh Huyền nhìn hắn một lát. Muốn bóp mặt tiếp.
"Cần giúp một tay không?"
Tẩm điện rộng lớn như vậy, giọng nói thiếu nữ lại đặc biệt nhẹ nhàng, dễ nghe, Sở Mính cảm thấy những lời kia cứ quanh quẩn bên tai, tê dại không ngừng.
Hắn thì thầm nhỏ đến mức cả bản thân cũng khó mà nghe thấy: "Giúp, giúp cái gì?"
Là chuyện mà hắn nghĩ sao?
Hầu kết khẽ nhúc nhích, hắn mơ hồ cảm nhận từng tia hưng phấn.
Tựa như cảm giác vui sướng sau cơn sợ hãi khi lần đầu tiên gϊếŧ người.
Muốn để nàng chạm vào, muốn nàng mang đến cho mình nhiều vui sướng hơn nữa.
Lăng Thanh Huyền quơ quơ tay: "Giúp như thế này nha."
Sở Mính ngẩn người giây lát, tầm mắt chậm rãi chuyển qua bàn tay khớp xương rõ ràng của Lăng Thanh Huyền.
Bỗng dưng nhớ ra điều gì, hắn mấp máy môi.
"Không thể làm giống trên mấy bức họa kia sao?"
Hô hấp của hắn cũng trở nên thận trọng.
Có trời mới biết Thái Tử điện hạ hung thần ác sát, tàn khốc máu lạnh trong lời đồn bên ngoài, giọng điệu lại như cánh chim pha lê trong suốt, dễ vỡ.
Chống tay lên một bên mặt, Lăng Thanh Huyền thu tay lại: "Không thể."
Con nít con nôi suốt ngày nghĩ chuyện gì đâu không.
【Oaaaa! Ký chủ, ngươi cả nhân vật phản diện cũng không giúp. Ngươi thay đổi rồi!】
ZZ không đúng lúc mà ló đầu ra.
Vậy ngươi nói xem, điểm hảo cảm của tiểu gia hỏa bây giờ là bao nhiêu.
【...0.】ZZ tự gặm móng heo. Cái tên nhân vật phản diện không nên thân này!
【Nhưng giá trị hắc hóa giảm xuống còn 50 rồi. Còn có một nửa thôi á ~】
Lăng Thanh Huyền đứng dậy, nhìn thiếu niên đôi mắt còn đang mê mang, nghi hoặc, nhéo mặt hắn một cái rồi xem như không có chuyện gì xảy ra mà bỏ đi.
Đến khi cửa đóng lại, Sở Mính lại hoàn hồn lại được.
Nàng cự tuyệt đề nghị của hắn, cả câu "giúp một tay" mới nãy cũng nuốt lời.
Sở Mính: ...
Khó chịu. Thật là khó chịu.
Hắn ngã xuống giường, ôm chặt chăn mền.
Nhớ tới gương mặt của thiếu nữ, nhớ tới đôi môi, nhớ tới ngón tay trắng nõn, trong lòng hắn khẽ run, nhưng vẫn không muốn tự mình giải quyết.
Nhấp môi, hắn vùi mặt vào dưới gối, đột nhiên bật dậy. Thân phận lệnh bài dưới gối biến mất.
Những ý niệm kiều diễm dần tan biến, hắn tìm trên giường lần nữa. Vẫn không tìm được.
Tẩm điện của hắn chỉ có thái giám phụ trách quét dọn cùng Tiêu thị vệ được vào. Bọn họ sẽ không dám đụng vào đồ của hắn.
Chẳng lẽ... là nàng?
Nhìn nếp nhăn trên khăn trải giường, ánh mắt Sở Mính thanh tỉnh lại.
Mẫu hậu đã dạy, kẻ phản bội, phải gϊếŧ.
【Hệ thống cảnh báo: Nhân vật phản diện Sở Mính giá trị hắc hóa đạt 60.】
Động tác mở cửa của Lăng Thanh Huyền khựng lại.
Giá trị hắc hóa sao lại tăng rồi?
【Nhất định là tại ký chủ không "giúp một tay" nên mới tăng. 】
Tiểu gia hỏa nông cạn vậy sao?
Lăng Thanh Huyền cũng không để ý. Dù sao giá trị hắc hóa đã cao như vậy rồi, thêm vài điểm cũng không nhiều, bớt vài điểm cũng không ít.
Bước vào phòng, nàng nhìn đến chỗ hơi nhô ra trên giường.
Bước đến xốc chăn lên, một cây kim thật nhỏ được cắm trên đó, phản chiếu ánh nến.
Nàng ở đây mấy ngày đều bình an vô sự, Tú Nhi vừa đến liền xuất hiện thứ này.
Hơn nữa chỗ chăn bên cạnh cây kim còn dính vết máu nhàn nhạt. Tay Tú Nhi bị thương, chỉ có thể là ả thôi.
Hình như bổn tọa đâu trêu chọc gì nàng ta đâu nhỉ?
Ngoại trừ kêu nàng ta đóng cái bàn với khắc cái tượng, bổn tọa có bắt nàng ta làm việc gì nặng đâu.
Tú Nhi ở phòng kế bên, Lăng ôm chăn đệm, đá văng cửa phòng Tú Nhi.
"A!"
Tú Nhi đang ngủ ngon lành, cửa đột nhiên bị đá bay. Ả vội vàng ngồi dậy, hoảng hốt nhìn người đang đứng ở cửa.
Màn đêm bao phủ, khung cảnh càng thêm phần lành lạnh, khủng bố.
"Ai đó?"
Lăng Thanh Huyền ngang nhiên bước vào, đem chăn có gắn kim ném lên người Tú Nhi. Ả không kịp phản ứng, bị đâm mấy cái.
Bị phát hiện rồi?
Ả không thể bình tĩnh được nữa.
Biểu tình lạnh nhạt kia của Lăng Thanh Huyền thật khiến người sợ hãi.
Ả đẩy chăn ra, muốn giải thích: "Tiểu Thanh, ngươi nghe ta nói, đây..."
"Ban đêm gió lớn, đắp chăn cho kín, đừng để bị lạnh."
Rõ ràng là lời quan tâm chăm sóc, nhưng người nói câu này lại lạnh như hồ nước mùa đông.
Tú Nhi vừa định nói chuyện, Lăng Thanh Huyền lại không biết lấy đâu ra thêm hai chiếc chăn nữa, ném lên người ả.
"Ta..."
Lại thêm hai chiếc chăn nữa.
Rốt cuộc nàng lấy ở đâu ra nhiều chăn như vậy????
Quỷ mới biết cây kim kia bị đè ép đã chui vào chỗ nào, Tú Nhi cả giường cũng không dám nằm, vội vàng chạy xuống đất.
Ả ngước mắt thăm dò, Lăng Thanh Huyền đã đi mất.
Ả siết chặt tay, tức tối dậm chân, không ngờ lại giẫm phải cây kim trên mặt đất, thét chói tai một trận.
"A!!!!!"
Lăng Thanh Huyền nằm trên võng, đong đưa.
Đây gọi là gậy ông đập lưng ông.
'Kẽo kẹt'
'Phựt!'
Không nhớ nổi là chiếc võng thứ mấy bị đứt, Lăng Thanh Huyền lấy thân phận lệnh bài ra, quyết định đi tìm nữ chính.
Còn để vận rủi quấn thân thêm nữa, nàng uống nước nóng cũng tê răng.
【Ký chủ, đêm hôm khuya khoắt, đi ngủ cho rồi. 】
Dù sao bổn tọa ngủ nhiều cũng không cao lên được.
_______________________________________________________________
Tư Mã Vân Y ngủ không được.
Một tay còn đang bị treo, tay kia cầm tin tức Tú Nhi gửi đến, trên đó báo lại chuyện của Lăng Thanh Huyền cùng Thái Tử.
Chẳng trách nàng còn sống nhưng mãi không rời khỏi Đông cung. Hóa ra cùng Thái Tử có tầng quan hệ kia.
Nếu mình không chủ động một chút, e rằng vị trí Thái Tử Phi này phải nhường cho kẻ khác.
Nắm chặt tờ giấy, ả xoay người muốn cầm bút viết thư giao phó.
Cửa sổ bị mở ra, gió đêm thổi vào, cổ Tư Mã Vân Y có chút mát lạnh.
Đến tận khi mùi máu tươi lan tràn, ả mới nhận ra bên cổ có hơi đau.
Ngoái đầu nhìn lại, đau đớn càng sâu, máu tươi nhỏ giọt trên vạt áo.
"Kẻ nào?!"
Lông tơ dựng đứng, ả không dám nhúc nhích cổ mình dù chỉ một phân.
Lăng Thanh Huyền cầm dao vững vàng, thấy máu trên chiếc cổ trắng nõn của ả ngày càng nhiều, hơi nhíu mày.
Không thể gϊếŧ, nữ chính không thể gϊếŧ.
Nàng nghĩ thì nghĩ, dao vẫn không buông.
"Không có việc gì, viết tiếp đi."
Không phải đang viết thư sao? Bổn tọa không quấy rầy ngươi.
Đáy lòng Tư Mã Vân Y lạnh buốt. Viết gì nữa mà viết, mạng mới là quan trọng nhất.
Giọng nói người kia có chút quen tai, Tư Mã Vân Y trợn trừng mắt, hơi thở phập phồng trở nên kích động: "Tiểu Thanh... Lăng Thủy Thanh?"
Ả còn chưa thể xác định Lăng Thanh Huyền có khôi phục trí nhớ chưa.
"Ài chà, ngươi còn nhớ rõ tên ta cơ đấy." Lăng Thanh Huyền chậm rãi thu hồi dao, giọng điệu thanh lành: "Vậy ngươi còn nhớ thân phận của ta không?"
Tư Mã Vân Y run chân ngã ngồi trên mặt đất: "Quốc, quốc sư."
Xong rồi, nàng cái gì cũng nhớ ra hết rồi. Nàng đến đây thu hồi khí vận.
Nghĩ đến đây, Tư Mã Vân Y cũng không biết lấy sức lực từ đâu ra, lập tức chạy ra ngoài, hô to: "Cứu mạng! Có thích khách!"
Trên người ả vẫn còn khí vận, chỉ là nhiều không tiếp xúc được với Lăng Thanh Huyền nên trở nên bạc nhược.
Bây giờ ả kêu cứu, Tư Mã phủ lập tức sáng đèn.
Ả vừa thở phì phò vừa cười, ngoái đầu lại trừng mắt nhìn Lăng Thanh Huyền.
"Lăng Thủy Thanh, ngươi khôi phục trí nhớ thì sao? Thân phận lệnh bài của Quốc Sư ta đã sớm ném đi rồi. Ngươi sẽ không bao giờ trở lại như cũ được đâu, không bằng ngoan ngoãn giao khí vận cho ta đi!"
Lăng Thanh Huyền thản nhiên đứng đó, dùng khăn lau sạch máu trên dao.
Nàng vốn chỉ muốn tới chọc cho nữ chính mất ngủ giống nàng, không ngờ ả lại ngông cuồng đến vậy.
Thân phận lệnh bài ấy hả?
Nàng tìm được rồi nha.
Thôi, không lấy ra đâu, mất công nữ chính nghĩ nàng đang khoe khoang.
Đạt được mục đích rồi. Hồi cung đi ngủ.