Chiến loạn nổi lên, những binh sĩ đang chờ lệnh đột nhiên xông vào. Hoàng Đế cùng Thái Hậu bị trường kiếm kề cổ, sợ xanh cả mặt.
Sở Cẩm nhìn Sở Mính đã bị mình khống chế, cười nói: "Sở Mính, chiếc ghế Thái Tử này của ngươi, ta cũng không thèm đâu."
Hoàng Đế nổi giận: "Nghịch tử! Ngươi đang làm gì vậy hả?!"
Thái Hậu run lẩy bẩy, không thể tin nổi mà nhìn Sở Cẩm.
Đây vẫn là đứa cháu trai một lòng vì nước của bà ta sao? Rốt cuộc gã đã bị điều gì mê hoặc tâm trí?
Sở Cẩm thở dài, bất mãn nói: "Phụ hoàng, người còn chưa hiểu ra sao?"p
Mặc dù chỉ có một nửa binh phù, nhưng có nhà mẹ đẻ của Thái Hậu chống lưng, Sở Cẩm nhanh chóng bố trí kế hoạch.
Gã muốn thiên hạ này, Hoàng Đế không thể cho, vậy gã tự mình đoạt lấy.
"Soán vị."
Mũi kiếm kia cách rất gần nhưng chưa tổn thương đến da thịt, Sở Mính nhàn nhạt thốt ra hai chữ, khiến dân chúng hoảng loạn.
Vậy mà lại muốn soán vị, còn chọn ngay lúc này.
Tam hoàng tử quả thật là điên rồi!
Bá tánh chạy tứ tán, nhưng đã quá trễ, những binh sĩ kia giơ cao trường kiếm.
"Dừng tay."
Giọng điệu ngăn cản rất bình đạm, binh lính dĩ nhiên sẽ không ngừng tay. Khoảnh khắc lưỡi kiếm sắp chạm vào người dân chúng, toàn bộ thân mình bị bắn ngược về phía sau.
Lăng Thanh Huyền không thích ầm ĩ. Nhóm người này xuất hiện làm bầu không khí đang yên tĩnh trở nên ồn ào, huyên náo.
Sở Cẩm không để ý, chỉ nhìn về phía nàng: "Quốc Sư, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, bổn hoàng tử sẽ không làm hại ngươi."
Gã sẽ dùng kiệu tám người khiêng đến nghênh thú nàng, đưa nàng trở thành nữ nhân tôn quý nhất.
Sở Mính không thích giọng điệu này của gã, đưa tay đẩy kiếm ra, lại nghe Sở Cẩm cười điên dại: "Ngươi tốt nhất nên ngoan ngoãn một chút, nếu không ta sẽ gϊếŧ sạch người của Đông cung, cả Ân thị nữa."
Sở Mính sững lại, lưỡi kiếm kia lại đặt lên cổ hắn.
Ân thị là mẹ ruột của Sở Cẩm nhưng gã lại không biết chuyện đó. Gã thật sự có thể gϊếŧ chết Ân thị.
Ân thị nuôi dưỡng hắn vì mưu đồ riêng nhưng dù gì cũng có ân dưỡng dục.
Hơn nữa, Lăng Thanh Huyền an nguy chưa rõ, hắn không thể vọng động.
Lăng Thanh Huyền đứng trên đài cao quan sát. Mấy binh sĩ kia tiến đến khống chế những người khác, lại không dám tới gần nàng.
【Ký chủ, nhân vật phản diện bị kiếm kề cổ. Ngươi không đi hỗ trợ sao?】
Tiểu gia hỏa có thể tự lo cho mình.
【Ký chủ, ngươi đối với nhân vật phản diện luôn có niềm tin mù quáng nhỉ?】
Sở Cẩm bố trí rất chu toàn.
Lăng Thanh Huyền luôn miệng bảo Sở Mính soán ngôi, không ngờ cái ngôi này lại bị Sở Cẩm soán.
Tất cả mọi người bị giam lỏng trong Hoàng cung, Sở Cẩm đăng cơ ngay trước mặt dân chúng.
Một buổi Tế Thiên Thịnh Điển thiêng liêng, bị Sở Cẩm làm cho chướng khí mù mịt, nhưng bách tính chỉ có thể giận chứ không thể nói.
Lăng Thanh Huyền bị Sở Cẩm nhốt trong Chiêm Tinh Lâu.
Không ai dám động vào nàng.
Thời điểm ZZ giục nàng đi tìm Sở Mính, Lăng Thanh Huyền lại leo lên Chiêm Tinh Đài.
Nhỏ máu lên thân phận lệnh bài, Chiêm Tinh luân bàn khởi động.
Máu tươi chậm rãi hội tụ thành hai chữ: Sở Cẩm.
Tân hoàng mà nàng phải phò tá, chính là Sở Cẩm.
【...】Biết vậy nó đã không thúc giục nàng! (ಠ_ಠ)
Phò tá đến mức độ nào thì tính là hoàn thành nhiệm vụ?
ZZ đột nhiên có chút không muốn trả lời, nhưng đạo đức nghề nghiệp bắt nó căng da đầu nói: 【Làm cho bách tính tin phục hắn mới được tính.】
Nhiệm vụ này vẫn là quên đi.
Lăng Thanh Huyền lạnh mặt, Tiểu Lục đứng bên cạnh lo lắng: "Quốc Sư, tân hoàng điên rồi. Hắn bố cáo thiên hạ nói muốn cưới ngươi."
Quốc Sư không phải cả đời không gả sao?
Sở Cẩm đây là thả bay chính mình trên con đường chết à?
"Ồ."
Thấy Lăng Thanh Huyền phản ứng nhàn nhạt, Tiểu Lục lại nói: "Thái Tử điện hạ có chút kỳ quái, cứ đòi đi tìm ngươi. Nhưng binh sĩ bên ngoài Đông cung quá nhiều, không để hắn rời đi."
Đã hiểu.
Lăng Thanh Huyền đứng dậy.
"Quốc Sư?"
"Ta đi ra ngoài."
Khóe miệng Tiểu Lục giật giật. Bên ngoài nhiều người canh gác như vậy, ngươi đi kiểu gì.
Có điều Lăng Thanh Huyền thật đúng là đi ra ngoài.
Trước khi đi còn không quên thay y phục.
Vừa đến Đông cung nhìn thấy Sở Mính, Sở Mính lập tức đè nàng xuống giường.
Không nói một lời, bắt đầu công thành đoạt đất.
Lăng Thanh Huyền không kịp phòng bị, để hắn đắc thủ.
"Sở Mính?"
Nàng đẩy hắn ra, nhìn thấy nỗi bi thương trong mắt hắn.
"Nàng còn muốn gạt ta bao lâu nữa, Lăng Thủy Thanh?"
Lăng Thủy Thanh, chính là tên của Quốc Sư.
Từ lúc nàng lấy đi thân phận lệnh bài, hắn đã thầm suy đoán, chỉ là không muốn nghĩ đến khả năng kia.
Sau đó, hắn nhiều lần hỏi đến chuyện thành thân, nàng cứ tránh né không đáp.
Nàng lúc nào cũng xuất quỷ nhập thần, không muốn nói tung tích cho hắn biết.
Lần đó đến Chiêm Tinh Lâu, hắn đã mơ hồ phát giác.
Vì sao chứ? Nàng trêu chọc hắn, lại không thành toàn cho hắn.
Lăng Thanh Huyền thấy nỗi bi thương sắp tràn ra khóe mắt, đưa tay bóp mặt hắn.
"Ngươi không vui."
"Ừ."
Giọng Sở Mính buồn bực.
Hắn làm sao mà vui được đây? Cảm giác không được tin tưởng bủa vây lấy hắn.
Lăng Thanh Huyền hỏi tiếp: "Vậy phải làm gì ngươi mới vui?"
Giúp ngươi bức vua thoái vị được không?
Lăng Thanh Huyền cảm thấy ý này không tồi, ngay lập tức nói ra.
"Ta giúp ngươi gϊếŧ Sở Cẩm."
Dù mang thân phận Quốc Sư, nàng vẫn là nàng.
Sở Mính nắm tay nàng: "Ta muốn soán vị."
Hoàng vị bị cướp cũng không sao cả.
Thế nhưng Sở Cẩm muốn cưới nàng, tuyệt đối không thể, trừ phi hắn chết.
"Ta giúp ngươi."
Lăng Thanh Huyền lặp lại: "Bất kể ngươi muốn làm gì, ta đều sẽ giúp ngươi."
Bắt đầu từ khi mới sinh ra, hắn đã bị lợi dụng.
Thiếu nữ không chút do dự ủng hộ hắn làm hắn vứt bỏ đi lớp ngụy trang kiên cường.
"Thanh Nhi."
Mỗi lần hắn dùng giọng điệu mềm như bông để gọi nàng, Lăng Thanh Huyền đều muốn đè hắn dưới thân, ngắm nhìn bộ dáng động tình của hắn, nghe hắn gọi tên mình.
Áo ngoài bị nàng cởi bỏ, Sở Mính còn đang ngơ ngác.
Hắn bây giờ đang bị giam lỏng đó.
Bên ngoài còn có một đám người trông chừng.
"Chờ..."
"Sở Mính?" Trong điện vang lên một giọng nói khác, Khúc Nhạc rón rén tiến vào, nhìn thấy cảnh tượng Sở Mính đang bị người ta đè.
Đôi môi thiếu niên còn đang ướt nước, ánh mắt mềm mại, nghe thấy tiếng nói mới quay đầu lại.
Khúc Nhạc suýt chút nữa tưởng hắn đang bị cường bạo.
Sở Cẩm giam lỏng hắn, còn phái người tới làm nhục hắn?
Nghĩ vậy, Khúc Nhạc tiến lên muốn động thủ với nữ tử trên người hắn.
Chỉ là nữ tử kia quay mặt lại, Khúc Nhạc ngỡ ngàng, ngơ ngác, suýt chút nữa bật ngửa.
"Tú... Thanh cô nương!"
Cô nương mà y thương nhớ ngày đêm, làm sao lại...
Thân mật bị cắt ngang, Lăng Thanh Huyền nghiêm mặt, ngồi thẳng dậy.
【Ký chủ, ngươi đang giấu đầu lòi đuôi á.】(o˘◡˘o)
Hắn có thấy đâu.
【Hắn thấy nha!】Mặt người ta đã đỏ bừng bừng rồi kia kìa.
Trái tim Khúc Nhạc chìm xuống. Y vốn tới đây để cứu Sở Mính, không ngờ lại chứng kiến cảnh này.
Y từng này tuổi mới tìm được một cô nương vừa ý, kết quả người ta đã đè huynh đệ của y luôn rồi.
Y có chút khó mà chấp nhận được.
"Chuyện gì?" Sở Mính nhẹ nhàng thở ra, sắc mặt ửng đỏ. Hi vọng mới nãy Khúc Nhạc không thấy rõ vị trí của hai người họ.
Khúc Nhạc còn chưa bỏ cuộc: "Hai người có quan hệ gì?"
Lăng Thanh Huyền thay hắn trả lời: "Quan hệ ngươi vừa thấy."
Lần này thì chết tâm thật rồi.
Khúc Nhạc cũng là người thấu tình đạt lý. Nếu hai người họ lưỡng tình tương duyệt, y tuyệt đối sẽ không đập chậu cướp hoa.
Chấn chỉnh lại thần sắc, Khúc Nhạc đè nén khó chịu trong lòng: "Sở Mính, ta tới cứu ngươi ra ngoài."
Ba người họ thân thủ đều không tồi, muốn ra ngoài thì dễ như trở bàn tay.
Sở Mính trầm giọng: "Vẫn chưa đến lúc."
Lăng Thanh Huyền gật đầu: "Nghe theo hắn."
Khúc Nhạc: Cảm thấy mình thật thừa thãi.