TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thịnh Sủng Chi Hạ
Chương 43: Chỉ thế thôi à?!

Hôm nay Phó Tranh trở về kinh thành, vừa đặt chân qua cổng thành là hắn đến thẳng chùa Liên Hương. Khi rời khỏi chỗ trụ trì Tịnh Minh, hắn vô tình gặp Kiều thị.

Kiều thị chào, “Điện hạ.”

“Mai phu nhân.” Phó Tranh gật đầu rồi đưa mắt nhìn phía sau Kiều thị theo bản năng. Đi sau bà chỉ có ba, bốn nha hoàn lẫn bà tử.

Phó Tranh thu hồi ánh mắt và hờ hững cáo từ.

Lúc sắp tới cổng chùa, hắn bất chợt dừng bước rồi vòng trở lại.

Thạch Đông cực kỳ lúng túng.

Hôm nay chủ tử bị sao vậy?

Thạch Đông lang thang trong chùa Liên Hương cùng Yến Vương điện hạ, bọn họ ghé qua vài cái điện mà chẳng có mục đích cụ thể. Thật kỳ quái, điện hạ chả thắp hương cho Bồ Tát cũng như bái Phật. Điện hạ cứ đứng khoanh tay ngoài điện rồi nhìn vào trong, không biết rốt cuộc ngài đang nhìn gì.

Sau khi ghé xem chẳng biết bao nhiêu chỗ, Phó Tranh bỗng dừng lại trước mặt hắn.

Ánh mắt Thạch Đông hiếu kỳ lướt ngang điện hạ để lẳng lặng nhìn phía trước.

Đằng xa có một vị cô nương đi ra từ đại điện Quan Âm. Nàng mặc áo dài màu hồng thêu nổi hoa văn mây và chim nhạn, cùng váy gấm in hình cây lựu đỏ với những đóa thược dược lớn. Tất cả tạo nên hình ảnh thơ mộng như ánh nắng trên tuyết hay hoa đào ngậm sương. Hiện tại nắng hơi gắt, ánh sáng vàng kim phủ trên mái ngói đen. Cô nương kia đứng tại hành lang, nàng ngẩng đầu khiến gương mặt xinh xắn được nhuộm nắng, làm nước da càng sáng hơn. Nàng quả thật xứng với câu mô tả mi như lông chim và da tựa tuyết trắng. Có lẽ vì quá chói nên đôi mắt lười biếng của cô nương nheo lại, con ngươi nàng lấp lánh với đuôi mắt hơi xếch lên.

Thạch Đông nào dám nhìn lâu, hắn vội vàng cúi đầu.

Hắn nhíu mày suy đoán thân phận cô nương này, thế rồi hắn chợt giác ngộ chân lý.

Là chủ nhân của viên ngọc trai.

Hắn vẫn cúi đầu trong lúc trộm ngó vị điện hạ trước mặt.

Phó Tranh im lặng đứng tại chỗ, hắn không tiến lên mà chỉ khoanh tay nhìn từ xa. Tới hồi Mai Như cùng nha hoàn đã cách xa điện Quan Âm thì hắn mới chậm chạp theo sau.

Oo———oOo———oΟ

Hiện giờ điện này yên tĩnh đến kỳ cục, chỉ có một lão hòa thượng ngủ gật ở hành lang.

Thành thử tiếng “hừ” khẽ kia chói tai bội phần.

Thấy Phó Tranh đứng bên ngoài thì Mai Như giữ khoảng cách mà cúi chào, nàng lặng lẽ nhìn thẳng rồi từ tốn bước ra.

Khuôn mặt nhỏ của nàng cứng đơ, dòng chữ “người sống chớ lại gần” được khắc trên đó.

Phó Tranh thờ ơ nhìn. Lúc Mai Như đi ngang qua, hắn thoáng khựng lại và cất tiếng gọi trầm thấp, “Tam cô nương.”

Giọng hắn luôn đầy áp bức, Mai Như buộc phải dừng chân. Nàng lãnh đạm thi lễ, “Điện hạ.”

Phó Tranh nhìn nàng từ trên cao. Hôm nay Mai Như búi kiểu tóc lệch đơn giản, mái tóc đen mượt làm bật lên gương mặt trắng trẻo. Đôi tai bất cẩn lộ ra dưới mái tóc cũng nhỏ xinh nõn nà. Món trang sức ngọc mỡ dê hình hoa mai còn nhẹ nhàng đu đưa, tựa bàn tay trắng ngần trêu chọc hồ nước của một cô nương.

Phó Tranh dời mắt.

Mai Như thấy hắn lặng thinh nên muốn bỏ đi, nàng cúi đầu cáo từ, “Điện hạ…”

“Tam cô nương,” Phó Tranh cắt ngang, hắn ngừng giây lát trước lúc nói, “huynh trưởng của ngươi có gửi gắm một lá thư cho bản vương.”

Mai Như kinh ngạc khi nghe tin ca ca gửi thư, nàng nghi hoặc ngước nhìn, “Thư của ca ca?”

Nàng ngẩng đầu khiến Phó Tranh nhìn rõ hơn. Cô nhóc trắng một cách lạ thường, làn da nàng y hệt trứng gà bóc. Chưa kể trông nó còn trơn bóng lẫn mướt mát, tưởng chừng hắn chỉ cần duỗi tay nhéo là sẽ vắt ra nước.

Phó Tranh trầm mặc gật đầu, “Ừ, là thư của ca ca ngươi.”

Mai Như tò mò tại sao ca ca nhờ Phó Tranh mang thư về kinh nhưng nàng không tiện hỏi thăm. Nàng cảm tạ, “Làm phiền điện hạ rồi.” Mai Như đợi một hồi mà thấy Phó Tranh vẫn bất động, nàng vừa nhìn hắn vừa hoang mang hỏi, “Điện hạ, thư của ca ca đâu?”

Những lời trên đầy sự sốt ruột, không nhờ thư của ca ca thì nàng đâu thèm nói chuyện với hắn.

Phó Tranh nghe hiểu ý nàng nhưng vẫn dửng dưng đáp, “Bản vương không mang theo.”

Mai Như ngẫm thấy cũng đúng, ai lại mang theo thư từ khi đi cầu thần bái Phật?

Thạch Đông đổ mồ hôi lạnh ròng ròng ở phía sau. Bọn họ đang cầm thư của đại gia Mai phủ thế mà điện hạ nói dối chẳng chớp mắt.

Dưới tình huống này, Mai Như đành bảo, “Bao giờ điện hạ về phủ, chúng ta sẽ sai người đến lấy.”

“Không cần, bản vương có việc muốn hỏi tôn tổ phụ nên khi ghé qua sẽ cầm thư theo.”

Phó Tranh đã nói vậy thì Mai Như không thể tiếp tục khước từ, nàng cảm ơn hắn một lần nữa. Đột nhiên, nàng nghĩ đến rắc rối của Dao tỷ tỷ. Mai Như có một ý tưởng nhưng nó khiến nàng cau mày khó xử, nàng trộm liếc Phó Tranh.

Bốn mắt nhìn nhau.

Ánh mắt cô nhóc hiếm lắm mới lộ vẻ thấp thỏm, coi bộ nàng có việc cần nhờ vả.

Đôi tay chắp sau lưng của Phó Tranh thoáng siết chặt, hắn phá lệ mà chủ động mở miệng, “Tam cô nương sao thế?”

Mai Như ậm ừ.

Phó Tranh hỏi, “Cần bản vương hỗ trợ?”

Mai Như nhu mì gật đầu.

Nội tâm Phó Tranh mềm nhũn, “Chuyện gì?”

Mai Như trả lời, “Điện hạ, ta có việc gấp muốn bàn với Thập Nhất điện hạ. Nhưng ngài ấy sống trong cung nên rất khó gặp, vì vậy…” Nói đến đây, Mai Như xấu hổ nhìn Phó Tranh, “Vì vậy ta định nhờ điện hạ chuyển lời giùm.”

Ngực Phó Tranh thắt lại, hắn lạnh lùng hỏi, “Chỉ thế thôi à?!”

“Vâng,” Mai Như gật đầu, “điện hạ có nguyện ý giúp đỡ không?”

Phó Tranh hướng ánh mắt xuống dưới nhưng chả hề nhìn nàng.

Mãi hắn mới đáp, “Được.”

Mai Như cảm ơn, nàng nôn nóng hỏi, “Không biết khi nào điện hạ có thời gian nhỉ?” Thấy sắc mặt đối phương lạnh băng và cả người hắn cũng tỏa ra hơi lạnh, Mai Như ngừng nói rồi ngượng ngùng giải thích, “Điện hạ, việc này gấp lắm…”

Phó Tranh đứng đó trong bộ trang phục đen tuyền. Rất lâu sau, hắn hững hờ bảo, “Ngày mai.” Hắn bổ sung, “Ngươi hãy đến Tứ Hỉ Đường tìm đệ ấy.”

Mai Như vái chào cảm tạ rồi vui vẻ rời đi.

Phó Tranh đứng trên hành lang hồi lâu, hắn ngẩng đầu ngắm bầu trời ngập nắng vàng. Mắt hắn nheo lại trước ánh nắng chói chang, môi hắn cong lên thành nụ cười lạnh lẽo.

Hắn cười chế giễu bản thân chỉ giỏi tưởng bở.

Mai Như phải tới Tứ Hỉ Đường vào ngày mai.

Dạo này ngoại trừ đến nhà dì thì nàng rất khó được cho ra phủ. Đỗ lão thái thái sợ Mai Như gây sự bên ngoài nên trông chừng nàng cực gắt. Cái khó ló cái khôn, Mai Như nhớ ra nhị tỷ tỷ. Hồi nãy hình như Phó Tranh ám chỉ rằng Tứ Hỉ Đường có liên quan tới hai huynh đệ? Hay hắn là chủ nhân của cửa tiệm? Bất kể thế nào, Mai Như cũng quyết tâm mời nhị tỷ tỷ đi cùng. Nếu tình cờ gặp Phó Tranh thì biết đâu có thể tác hợp hai người? Huống hồ đi với nhị tỷ tỷ thì lão tổ tông chắc chắn cho phép.

Mai Như bèn ghé thăm Mai Thiến.

Thiến tỷ nhi mỉm cười khi nghe mục đích của nàng, “Tam muội muội muốn ta đi cùng?”

Nhị tỷ tỷ biết chuyện Dao tỷ tỷ nên Mai Như tóm tắt vụ Tiền Chung rồi nói muốn nhờ Thập Nhất điện hạ hỗ trợ. Nếu nhị tỷ tỷ đi cùng thì nàng đỡ bị chỉ trỏ hơn, nhị tỷ tỷ cũng có thể chọn mua tranh chữ.

Mai Thiến chớp mắt, điềm đạm bảo, “Ta không cần tranh chữ, quan trọng là giúp tam muội muội tránh khỏi điều tiếng.”

Hôm sau, Thiến tỷ nhi xin phép lão thái thái cho mình đến Tứ Hỉ Đường. Lão thái thái đồng ý ngay, bà còn dặn dò vài câu vì sợ Thiến tỷ nhi trúng gió rồi cảm lạnh.

Xe ngựa Mai phủ đậu ngoài Tứ Hỉ Đường, Mai Như xuống xe trước. Trong lúc chờ Thiến tỷ nhi, nàng cảm thấy có luồng khí lạnh quanh quẩn trên đỉnh đầu. Nàng quá quen với cái lạnh này – là Phó Tranh.

Mai Như ngước nhìn và thấy một bóng người cao lớn đứng nghiêm trang bên cửa sổ của gian phòng ở lầu hai.

Mắt đôi bên giao nhau, Phó Tranh xoay người biến mất.

Mai Như quay đầu nhìn Thiến tỷ nhi, lòng nàng vui mừng khấp khởi.

Chủ quán tiếp đón hai vị cô nương rồi dẫn họ lên lầu, Phó Chiêu quả nhiên đang ở trong căn phòng kia.

Hắn vô cùng cao hứng khi được gặp Mai Như nên đã sớm sai thuộc hạ chuẩn bị thức ăn. Song lúc thấy Thiến tỷ nhi thì hắn lại mắc cỡ, hắn cố gắng kiềm chế bản tính để chào hỏi, “Mai nhị cô nương, Mai tam cô nương.” Khi liếc sơ qua Mai Như, hắn giật bắn mình và ngỡ ngàng buột miệng, “Tuần Tuần, sao ngươi trắng bóc vậy?”

Hồi còn ở phủ Bình Lương, da Mai Như rám nắng y chang con khỉ. Thế mà chỉ trong vòng một tháng nàng đã khoác lên mình vẻ đẹp mắt ngọc mày ngài mỗi lần cười rộ, bây giờ nàng có điểm nào giống khỉ đâu?

Phó Chiêu nghi ngờ là điều hiển nhiên.

Mai Thiến nghe hắn nói liền âm thầm cau mày.

Mai Như lại ngẩn ngơ.

Nàng trắng trở lại rồi sao? Mai Như nhẹ nhàng sờ mặt, nàng chỉ thấy da trơn trượt chứ không rõ nó trắng hay đen.

Hai tỷ muội bỏ qua vấn đề hắn hỏi để thi lễ, Mai Như ngó nghiêng lung tung nhưng chẳng thấy bóng dáng Phó Tranh. Nàng ghé mắt nhìn cửa sổ, ban nãy hắn đứng đó mà. Sự ngờ vực trỗi dậy, Mai Như hỏi bóng gió, “Yến Vương điện hạ không đi cùng ngươi hả?”

Phó Chiêu lắc đầu, “Hôm nay thất ca không đến.” Hắn nói tiếp, “Ta đang giữ lá thư do huynh trưởng của ngươi gửi, ca ca nhờ ta đưa cho ngươi.”

Mai Như nhận thư rồi xem xét chữ viết, đúng là chữ của ca ca nhà nàng.

Nàng không biết tại sao Phó Tranh nói dối, hắn rõ ràng có mặt – nàng cũng tận mắt thấy hắn – nhưng lại chả chịu lộ diện. Thế này sao nàng tác hợp hắn với nhị tỷ tỷ được. Song Mai Như đâu thể vạch trần hắn, làm vậy sẽ khiến nàng thành đứa dở hơi. Nàng cảm ơn và ngồi xuống cùng Thiến tỷ nhi, sau đấy nói vắn tắt chuyện cần nhờ.

Phó Chiêu nghe xong bèn bật cười, “Ngươi không muốn vị tỷ tỷ kia lấy thằng ranh họ Tiền nên nhờ bản hoàng tử nghĩ cách dò la, đồng thời chặt đứt đoạn nhân duyên này?”

Mai Như gật đầu.

Phó Chiêu chất vấn, “Chuyện này mà thành công thì bản hoàng tử có được lợi gì không?”

Mai Như suy nghĩ rồi bảo, “Ta sẽ nhờ nữ đầu bếp của dì nấu tặng điện hạ đĩa bánh gạo.”

“Tuyệt vời,” Phó Chiêu sung sướng vỗ tay.

Nãy giờ Mai Thiến ngồi yên lặng phía sau, tới khi lên xe ngựa thì nàng ấy mới nhỏ nhẹ khuyên nhủ Mai Như, “Đừng lặp lại việc này nhé, người khác mà biết sẽ gây hại cho thanh danh muội muội. Thập Nhất điện hạ cũng thật càn rỡ, gọi thẳng khuê danh của muội muội…”

Những lời này đều vì muốn tốt cho nàng nên dĩ nhiên Mai Như ngoan ngoãn gật đầu.

Sau khi hai người rời đi, Phó Chiêu tiến vào gian phòng nằm trong cùng. Phó Tranh đang uống trà ở đấy. Thấy hắn bước vô, Phó Tranh không nói tiếng nào mà chỉ thổi nguội chén trà rồi nhấp một ngụm.

Cái mồm bự của Phó Chiêu đâu giữ nổi bí mật, một ngụm trà đủ để hắn khai tuốt luốt mọi chuyện Mai Như nhờ.

Phó Tranh khịt mũi.

Chỉ là việc xử lý một gã lưu manh hèn mọn nhưng nàng thà đi đường vòng để nhờ vả thập nhất đệ chứ chẳng chịu trực tiếp hỏi hắn.

Phó Tranh cười khẩy.

Phó Chiêu nài nỉ, “Ca ca tốt giúp đệ đệ đi mà.”

“Nàng hối lộ cho đệ cái gì?” Phó Tranh lạnh nhạt hỏi.

Phó Chiêu gãi đầu, hắn ấp úng đáp, “Một đĩa bánh gạo.”

“Ha,” Phó Tranh cười gằn.

Đọc truyện chữ Full