Hai người ăn ý đứng song song, linh lực đan điền bắt đầu khởi động toàn thân, nhưng chưa phát ra ngoài.
"Giết giết giết giết giết, giết sạch yêu ma." Mã Lục lẩm bẩm trong miệng, trên người bị một vầng sáng đen bao vây.
Nhiều đóa hoa màu đen trống rỗng xuất hiện, vô số Yêu Cơ tuyệt sắc hiển lộ trong đó, nhao nhao khoe khoang dáng người hấp dẫn, dùng ánh mắt câu hồn đoạt phách nhìn chằm chằm vào Mã Lục.
Luồng khí đen vòng quanh Mã Lục vài vòng, chia làm hai đường chui vào hai lỗ tai của Mã Lục.
Ngay sau đó, lại có một luồng khí đen khác chui vào trong miệng hắn ta.
Cuối cùng, luồng khí ấy trở nên nồng đậm tựa như một dòng nước, chui vào hai mắt hắn ta, biến màu đỏ trong đó thành màu đen kịt.
"Giết." Hắn ta nhấn rõ từng chữ, sải bước rời khỏi trận pháp, vung vẩy hai tay đuổi giết từng yêu ma bên ngoài trận pháp.
Nhưng rất nhanh, càng có thêm nhiều yêu ma vây quanh, biến hắn ta trở thành một viên thịt di động.
Đám yêu ma mở cái miệng rộng, cắn lên, nhưng Mã Lục lại giật mình chưa tỉnh, vẫn đi lên phía trước, một quyền lại một quyền, đánh chết yêu ma trước mặt.
Sau một lát, yêu ma như thủy triều ăn sạch Mã Lục, cả một sợi tóc cũng không còn sót lại.
Cho đến lúc này, màn sương đen kia mới dần dần tản đi.
Trong hư không, truyền đến một tiếng rên rỉ mãn nguyện.
"Hồn phách... Mỹ vị..."
Cố Thanh Sơn và Lãnh Thiên Tinh yên lặng xem hết một màn này, hai người đều là mồ hôi lạnh đầm đìa.
Qua rất lâu, hai người mới nhìn nhau.
"Đây rốt cuộc là cái gì?" Lãnh Thiên Tinh lẩm bẩm nói.
Y luôn luôn không kiêng kỵ gì, giờ phút này trong lòng cũng có chút khiếp sợ.
"Thiên Ma, gần như là tồn tại vô địch." Cố Thanh Sơn thở dài, nhìn chung quanh.
"Thiên Ma là cái gì?" Lãnh Thiên Tinh hỏi.
"Một loại yêu ma không có hình thể, chuyên phá đạo tâm, câu hồn đoạt phách." Cố Thanh Sơn không muốn nhiều lời, sợ ý chí chiến đấu của đối phương hoàn toàn biến mất.
Đáng chết! Đáng chết! Sao ngay cả Thiên Ma cũng xuất hiện rồi! Trong khi bản thân hắn thì chẳng có món đồ nào của Phật tông để ngăn lại!
Có Thiên Ma mai phục ở chung quanh, cục diện hung hiểm hơn trước gấp một vạn lần.
Thiên Ma vô hình vô chất, có thể phá đạo tâm của tu sĩ thành lỗ thủng, gặm nuốt thần hồn tu sĩ.
Vô luận là Lãnh Thiên Tinh, hay là hắn, cũng không có cách nào đối phó nó.
Quan niệm về lãnh địa của Thiên Ma rất cao, nếu không phải bị bất đắc dĩ, bình thường không bao giờ muốn rời khỏi phạm vi lãnh địa của mình.
Vì kế hoạch hôm nay, đường sống duy nhất, chỉ có thể là tranh thủ thời gian chạy trốn khỏi đây.
Nghĩ tới đây, Cố Thanh Sơn nhanh chóng hỏi: "Ngươi có còn đan Xích Hạt giữ linh khí không?"
Lãnh Thiên Tinh lấy hai viên đan dược óng ánh sáng long lanh ra, nắm trong lòng bàn tay: "Hai viên cuối cùng."
Cố Thanh Sơn cũng không khách khí, nói: "Đưa ta."
Lãnh Thiên Tinh nhìn hắn.
Cố Thanh Sơn nói: "Thứ nhất, ngươi chưa bị tiêu hao linh lực nhiều. Thứ hai, tiếp sau đây ta sẽ xông lên phía trước mở đường."
"Ngươi mở đường?" Lãnh Thiên Tinh rất bất ngờ.
"Không sai, đã đến tình trạng cá chết lưới rách rồi, hoặc là chết ở chỗ này, hoặc là xông ra mở một con đường máu." Cố Thanh Sơn trầm thấp nói.
Kỳ thật hắn đã nhìn ra, Lãnh Thiên Tinh đặc biệt am hiểu thuật pháp, nhưng không thể cận chiến, nếu không có đồng đội hùng mạnh tranh thủ kiếm thời gian cho y bắt quyết thi pháp, thì dù Lãnh Thiên Tinh có mạnh đến mấy, cũng đừng nghĩ đến chuyện đi qua một đoạn hành trình cuối cùng này.
"Thôi được." Lãnh Thiên Tinh trầm mặc một lát, nói ra: "Nếu như ngươi chết, dù ta có nhiều hơn một viên đan Xích Hạt giữ linh kh, cũng vô dụng thôi."
Nói xong, y ném hai viên đan dược qua.
Trong trận chiến vừa rồi, Lãnh Thiên Tinh không bị tốn sức mấy, bản thân y ăn hai viên đan này cũng không đem lại nhiều giá trị như Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn khôi phục toàn bộ linh lực thì có thể mở trận pháp ra một lần nữa, giúp hai người ẩn núp thêm một lúc.
Như thế, bọn họ sẽ có thêm một cơ hội để nghỉ ngơi.
Đây là ý nghĩ của y. Chỉ có điều, y không biết rằng trận pháp kia chẳng thể nào kích hoạt được nữa.
Cố Thanh Sơn nhận lấy đan dược, ném một viên vào miệng, một viên khác thì cẩn thận cất kỹ.
Trong lòng, đánh giá của hắn đối với Lãnh Thiên Tinh lại cao một phần.
Hiểu được là một chuyện, thật sự cam lòng bỏ ra đan dược quý hiếm như thế, lại là một chuyện khác.
Lúc này đang lâm vào cảnh sống chết mà còn có thể hy sinh lớn như thế, cơ bản có thể xem như chiến hữu.
Vậy thì hắn cũng có thể yên tâm mà liều giết, rời khỏi địa bàn Thiên Ma nhanh một chút.
Cố Thanh Sơn có tính toán trong lòng, liền nói: "Trận pháp còn có thể kiên trì một lát, ngươi nghỉ ngơi trước một chút đi."
Nói xong, hắn đến trước thi thể Ngũ Tiến, cởi áo giáp sắt nặng nề trên bờ vai hắn ta xuống, đeo lên vai mình.
"Ngươi là tu sĩ võ đạo?" Lãnh Thiên Tinh nhìn hắn mặc áo giáp, rốt cuộc không nhịn được hỏi.
Cố Thanh Sơn không trả lời, chỉ tay về một hướng, hỏi: "Nơi chúng ta muốn tới, là hướng đó sao?"
Lãnh Thiên Tinh nhìn theo hướng ngón tay, nói: "Đúng vậy."
Nhìn theo hướng kia chỉ thấy yêu ma đầy rẫy, đến cả chỗ đặt chân cũng không có, giống như biển lúc thủy triều lên.
Muốn đi đến đó phải phá được vòng vây, nhất định sẽ là một trận huyết chiến tàn khốc.
Cố Thanh Sơn nhíu mày.
Hắn và Lãnh Thiên Tinh đánh tầm xa cũng không tệ, nhưng nếu không có tu sĩ võ đạo mở đường phía trước, hai người cũng sẽ bị yêu ma chen chúc bao vây rất nhanh.
Trận chiến kế tiếp đây nhất định rất cần đến tu sĩ võ đạo.
Kỳ thật Kiếm tu vẫn có thể trụ vững với số lượng yêu ma như vậy.
Cố Thanh Sơn suy nghĩ, bỗng nhiên lục túi Trữ Vật, lấy một thanh trường kiếm ra.
Đây là thanh kiếm sau khi Kiếm tu Vương Thành chết, Cố Thanh Sơn dốc hết sức lấy lại được. Hắn cầm chặt thanh trường kiếm, xem xét tỉ mỉ.
Nhìn bên ngoài, đây chỉ là một thanh kiếm được chế tạo rất chuẩn mực, chỉ có một điều đặc biệt là ở chuôi kiếm có khắc hai chữ "Thiên Kỵ".
Cảm nhận kỹ càng hơn, trên thân kiếm toát ra từng tia khí lạnh.
Cố Thanh Sơn vung khẽ trường kiếm, hàn khí lặng lẽ lan ra.
Kiếm tu Vương Thành chính là trưởng đội Thiên Kỵ, vì vậy, chất liệu tạo ra trường kiếm của hắn ta được tăng thêm một chút sắt Hàn Phách trân quý.
Có chút sắt Hàn Phách này, thanh trường kiếm trở nên sắc bén gấp đôi.
Chỉ duy nhất một điều không tốt là khi Đoán Tạo sư đúc kiếm chỉ một lòng tạo nên sự sắc bén nên thân kiếm bị mỏng mất nửa tấc, trong trận chiến kịch liệt dễ bị cong kiếm, thậm chí là gãy.
"Ngươi hiểu biết về kiếm?" Lãnh Thiên Tinh thấy hắn vô cùng chăm chú nhìn trường kiếm, thích thú hỏi.
Hiện tại y đã không còn dám xem thường vị pháp sư trận không cao này rồi, khi nói chuyện cũng xem đối phương ngang hàng.
Sắc mặt Cố Thanh Sơn không đổi, nói: "Cũng coi như có hiểu một chút."
Trong mắt hắn, số liệu của giao diện Chiến Thần bắt đầu điên cuồng làm việc.
[Phát hiện kiếm khí.]
[Kiểm tra đo lường: Người chơi thông hiểu một nghìn bảy trăm năm mươi loại kiếm quyết.]
[Kiểm tra đo lường: Người chơi có được bảng điều khiển giao diện Chiến Thần, gồm có Kỹ nghệ Chiến Thần.]
[Không có dấu vết của Thần Ma, hoàn cảnh ổn định an toàn.]
[Bắt đầu loại bỏ bảo vệ, bắt đầu trả lại trí nhớ.]
[Thức tỉnh!]
[Từ giờ trở đi, người chơi có thể sử dụng hồn lực, thức tỉnh lấy lại tu vi kiếm thuật ngày xưa.]
Cố Thanh Sơn đứng lên, vung nhẹ trường kiếm.
[Ting!]
Hệ thống lại vang lên một tiếng.
[Căn cứ vào trí nhớ của người chơi, lấy tu vi của người chơi hiện tại để cân nhắc, sử dụng các nhóm kiếm quyết sau sẽ không hủy hoại thân thể và tinh thần:]
Giao diện Chiến Thần hiện ra ra vài dòng lựa chọn trước mắt Cố Thanh Sơn.
[Kiếm quyết: Phong Trảm kiếm quyết]
[Kiếm quyết: Bách Thái kiếm quyết]
[Kiếm quyết: Lưu Vân kiếm quyết]
[Kiếm quyết: Khai Sơn kiếm quyết]
[Kiếm quyết: Tứ Hải kiếm quyết]
[Bí kiếm: Đoạn Thủy Lưu.]
[Xét thấy người chơi đã có thể ghi nhớ và thấu hiểu kiếm quyết, tiêu phí để thức tỉnh tu vi kiếm đạo ngày xưa hạ xuống thấp nhất.]
[Thức tỉnh kiếm quyết cần tiêu phí 5 điểm hồn lực, thức tỉnh bí kiếm cần tiêu phí 10 điểm hồn lực.]
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)
Chương 57: Thức tỉnh
Chương 57: Thức tỉnh