TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)
Chương 211: Giết chết tên hề đó

Cơ thể hai người khẽ động, quyền cước đụng vào nhau, sau đó đều thối lui một bước. Không nhường nhịn, hai người lại lao lên, tay hóa thành tàn ảnh, chiêu nào chiêu nấy đều hung hãn và trí mạng.

Giằng co một lát, người em lui ra sau một bước, hai tay đặt lên nhau thành một cái chùy, lực Quy Tàng đột nhiên bộc phát.

“A!”

Hắn ta quát lớn một tiếng, chùy quyền đánh người anh bay ra xa mấy mét, khiến người anh phun ra một ngụm máu, lăn trên mặt đất mấy vòng mới miễn cưỡng đứng dậy được.

“Mày... mày đã lợi hại như vậy!” Người anh không thể tin nói.

“Bao nhiêu năm nay tôi luôn nhường anh, anh trai yêu quý, anh không biết sao?” Người em nói với khẩu khí thương hại.

“Vì sao? Vì sao phải nhường tao?” Người anh nghi ngờ nói.

“Bởi vì đây là một niềm vui, ngày ngày nhìn anh bày ra những kỹ năng vụng về nhưng lại không lĩnh hội được ý nhĩa thực sự của chiêu thức, điều này thật khiến cho người ta cười muốn bể bụng mà.” Người em chế giễu.

“Anh trai, sinh mệnh bất tử là của tôi, anh ngoan ngoãn đi chết đi!” Nói xong, thân hình của người em hóa thành một bóng dáng cực nhanh, như mãnh hổ đánh về phía anh trai mình.

Nhưng ngay sau đó, hắn ta lại bị một sợi dây vàng chém ngang lưng, đứt thành hai đoạn giữa không trung.

Máu tươi phun ra từ eo, thi thể cứ thế lao ra ngoài rất xa.

Trong mắt người em là sự nghi hoặc sâu sắc, nhưng nét mặt của hắn ta đã hoàn toàn cứng lại.

Cái chết đến quá nhanh, hắn ta còn chưa biết mình chết như thế nào thì đã vĩnh viễn chìm trong hắc ám.

Một vầng sáng vàng rực không ngừng bay quanh người anh.

Ngũ Hành kim pháp.

Hóa ra người này không chỉ là một võ sĩ võ đạo mà còn là một chức nghiệp giả Ngũ Hành che giấu rất kín.

“Em trai à, từ nhỏ đến lớn mày cứ thích tự cho mình là đúng, anh trai nói thế nào mày cũng chẳng nghe. Mày đúng là tự tìm đường chết.” Người anh thở dài, bộ dạng như đã khuyên nhủ tận tình, sau đó đi về phía người còn lại.

Kim quang lóe lên.

Đầu người nọ rơi xuống.

Trên đấu trường, cuối cùng chỉ còn lại một người.

Giọng nói già nua vội vã vang lên.

[Thưa các vị khán giả, vừa rồi là một cuộc đọ sức tuyệt vời, đúng chứ?]

Nó thở dài nói: [Mọi người nhìn xem! Quán quân của chúng ta đã được tìm ra. Với thân phận quán quân, hãy cho phép chúng tôi chữa khỏi tất cả vết thương trên người cậu chàng này.]

Một cỗ quan tài màu đen từ dưới võ đài thi đấu dâng lên.

[Xin mời bước vào quan tài, vết thương của cậu sẽ nhanh chóng được hồi phục.] Giọng nói già nua vang lên.

Gã ta hơi do dự, cuối cùng bước vào trong quan tài.

Vẫn như lần trước, quan tài khép lại, chậm rãi chuyển động.

[Giữa sự sống và cái chết, chỉ có cường giả mới có thể đạt được vinh quang của sự vĩnh hằng.] Giọng nói già nua bắt đầu ngâm nga.

Quan tài quay một vòng, khi mở ra lần nữa thì gã chức nghiệp giả vừa rồi đã khỏe mạnh hơn rất nhiều, toàn bộ vết thương trên người hoàn toàn biến mất, thể lực cũng hồi lại đến mức độ đỉnh cao!

[Vương giả của trò chơi lần này - Lý Hải. Ngài là cường giả cảnh giới Võ Tôn, giết chết được 798 người cạnh tranh, ngài sẽ giành được phần thưởng của trờ chơi Người Bất Tử!]

Một hộp kho báu từ trên trời giáng xuống, Lý Hải liền vươn tay mở cái hộp ấy ra.

Hộp kho báu tỏa ra một luồng kim quang rực rỡ, sau đó có hai món đồ xuất hiện trước mặt Lý Hải: Một viên đan dược đen sì là đan Trường Sinh, và một đôi găng tay bằng kim loại tỏa ra khí thế mạnh mẽ.

Lý Hải không đợi giọng nói già nua kia giải thích, liền cầm viên đan dược đen sì nhét vào trong miệng.

Gã ta nhai qua loa mấy miếng rồi lập tức nuốt xuống.

Làn da chảy nhão trở nên căng bóng, những phong sương và nếp nhăn trên khóe mắt cũng đồng thời biến mất, cơ bắp trên người nổi lên cuồn cuộn. Trước đó còn là một võ tu trung niên, chỉ trong mấy hơi thở ngắn ngủi đã biến thành một võ tu thanh niên phong nhã hào hoa.

Một chiếc gương xuất hiện đúng lúc trước mặt Lý Hải. Gã nhìn mình ở trong gương, bật cười hô hố.

“Bất tử! Ta đã có được sinh mạng vĩnh hằng rồi! Không một ai có thể ngăn cản ta tiếp tục hưởng thụ sự tươi đẹp của nhân gian này hết!” Gã kích động một lúc lâu, sau đó liền cầm lấy đôi găng tay bằng kim loại.

Giọng nói già nua vang lên, giải thích: [Đây là đôi găng tay võ đạo đã được rót linh lực hệ Kim vào. Khi ngài sử dụng nó, chẳng những có thể tăng cường 30% uy lực xuất quyền, mà còn có thể sử dụng Ngũ hành Kim linh trong cơ thể, phát động công kích đâm xuyên ở phạm vi lớn.]

Lý Hải không những là người tu hành võ đạo, lại còn khai hóa được Kim linh lực thuộc Ngũ hành. Đôi găng tay này, nhất định là được làm riêng cho gã.

Lý Hải đeo găng tay lên, vung quyền đánh mấy chiêu, đột nhiên kích phát Kim linh trong cơ thể, truyền lên găng tay.

Trên bao tay lập tức hiện ra mấy trăm sợi tơ kim quang thật dài, những sợi tơ này bay về phía trước với một tốc độ vô cùng nhanh, bay thẳng đến khán đài, đâm vào bốn, năm chỗ ngồi tạo thành những lỗ nhỏ chi chít.

Lý Hải chậm rãi buông quyền xuống, ngây người nhìn chằm chằm vào khán đài, hồi lâu cũng không khép miệng lại được.

Uy lực như vậy, thực sự quá cường đại.

Gã phải dốc hết toàn lực mới có thể phát ra một sợi kim quang, dùng nó để giết em trai mình.

Mà khi đeo găng tay này, một lần có thể kích phát ra mấy trăm sợi tơ kim quang sắc nhọn, cho dù có mấy chục thằng em võ tu chắn ở trước mặt, thì cũng sẽ bị gã một chiêu đánh giết.

Sức chiến đấu tăng vọt!

Lúc này, giọng nói già nua đột nhiên xuất hiện: [Quán quân của chúng ta, ngài Lý Hải tôn kính, nếu như ở ngoài đời thực, ngài gặp tên hề hài hước kia, xin đừng sợ hãi mà hảy dùng đôi găng tay của ngài chiêu đãi hắn ta thật tốt, để hắn ta biết tôn nghiêm của Người bất tử không được phép khinh nhờn.]

Giọng nói già nua đột nhiên lên cao, nghiêm túc nói: [Nếu như ngài giết chết tên hề đáng ghét đó, chúng tôi sẽ cho ngài thêm một phần thưởng nữa.]

“Thêm phần thưởng? Đó là cái gì vậy?” Trong mắt Lý Hải lộ ra vẻ tham lam và khát khao.

[Xin cho phép tôi được giữ bí mật, song tôi cam đoan, ngài sẽ lấy được bảo vật có giá trị ngang bằng với đan Trường Sinh.] Giọng nói già nua ngâm nga dụ dỗ.

Lý Hải nắm chặt găng tay lại, cười ác độc nói: “Thực lực của tên hề đó, tôi đã thấy rõ ràng rồi. Chỉ cần hắn ta dám đến, tôi sẽ giết chết nó.”

Giọng nói già nua hài lòng nói: [Rất tốt, rất tốt! Thưa ngài Lý Hải, ngài là một dũng sĩ chính nghĩa thực thụ!]

[Ngài Lý Hải đây sắp trở về thế giới thực tại, có lẽ ngài ấy sẽ phải đối mặt với sự khiêu khích của con rệp mắc cười đó. Có điều không sao cả, thực lực và tôn nghiêm của ngài Lý Hải sẽ không cho phép một tên hề dám bất kính! Xin mời mọi người dành tặng những tràng pháo tay nồng nhiệt cho vị anh hùng vĩ đại này!]

Cùng với những lời ấy, Lý Hải biến mất khỏi sân thi đấu, ở đó chỉ còn lại mấy nghìn cỗ thi thể của con người đang im lặng nằm trên mặt đất.

[Trò chơi Người Bất Tử tiếp theo sẽ bắt đầu vào giờ này ngày mai.]

[Mọi người muốn có được sinh mệnh vĩnh hằng chứ? Vậy thì mau tới dự thi, chúng tôi rất mong sẽ có nhiều người tham dự hơn nữa.]

[Ngày mai chúng ta sẽ gặp lại.]

Đọc truyện chữ Full