"Là cô làm đấy à?" Cố Thanh Sơn hỏi quang não.
[Là tôi, thưa ngài. Tôi nghĩ ngài cần một chút thời gian để xoa dịu cục diện]. Nữ Thần Công Chính nói.
"Thông minh." Cố Thanh Sơn khen.
Vài tên giáo sĩ dứt khoát không sử dụng đến bộ đàm mà trực tiếp chạy ra ngoài la lớn.
[Thưa ngài, càng ngày càng có nhiều quân của Thánh giáo đang đi về phía này, đề nghị ngài lập tức rời đi.] Nữ Thần Công Chính nói.
"Tôi cần phải trông chừng thêm một lúc nữa mới có thể đi được." Cố Thanh Sơn đáp.
[Căn cứ theo thông báo của hệ thống giám sát và điều khiển của Thánh quốc, càng ngày càng có nhiều quân của Thánh giáo đang chạy tới đây, xác suất để ngài thành công rời khỏi đây đang càng lúc càng giảm xuống.] Nữ Thần Công Chính nói.
Cố Thanh Sơn dứt khoát kéo một cái ghế nằm trong một góc hẻo lánh đến, yên bình ngồi xuống. Hắn bắt chéo hai chân, đặt Địa kiếm lên trên đầu gối, nói: "Mười phút cũng không lâu lắm."
Hành lang lầu hai vốn trống không nhưng chỉ một lát sau, cả khu vực này đều đã chật kín người, Thánh giáo quân đã vây chặt nơi đây. Một người có dáng vẻ giống như quan viên bước ra từ trong đám người đó.
"Cậu là ai?" Ông ta ngẩng đầu nhìn lên lầu ba, hỏi.
"Tôi là võ quan của Đại sứ quán Liên bang Tự Do ở Thánh quốc."
"Cậu ở đây làm gì?"
"Luận bàn."
"Luận bàn?"
"Ừ, Thánh đồ Yvan của các vị nói với tôi là hắn rất xem thường chức nghiệp giả của Liên Bang."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó anh ta đã mời tôi luận bàn."
Câu này của hắn vừa nói xong thì mọi người ở đây đều đã ngầm hiểu với nhau.
Yvan chính là một người như vậy. Không chỉ là đối với địch nhân, mà ngay cả với những người quen biết, Yvan cũng thích mượn danh nghĩa tỷ thí, sau đó trong lúc chiến đấu sẽ phá hủy niềm tin của đối phương, khiến cho đối phương phải nếm trải sự đau khổ.
Gã lấy đó làm niềm vui.
Tên quan viên kia nghe xong thì sắc mặt cũng dịu lại, hỏi: "Vậy ngài Yvan của chúng tôi đâu rồi?"
"Bị tôi đánh bay rồi." Cố Thanh Sơn nói.
Tất cả mọi người cảm thấy như bị sét đánh thẳng vào đầu, không thể nào kìm chế được mà bắt đầu nhỏ giọng nghị luận.
Đó là Yvan đấy, là Thánh đồ Yvan chưa bao giờ bị đánh bại!
"Cậu làm như vậy sẽ dẫn tới hậu quả nghiêm trọng về mặt ngoại giao đấy." Quan viên của Thánh giáo quân ổn định lại tinh thần, nghiêm mặt nói.
"Ông nghĩ nhiều rồi, đây chỉ là một loại vận động nho nhỏ sau khi ăn xong mà thôi, không liên quan gì đến quốc sự." Cố Thanh Sơn buông thõng tay, nói: "Cường giả của Thánh giáo xin được luận bàn với tôi, sau đó chúng tôi phân ra thắng bại, chỉ đơn giản như vậy đó."
"Nhân chứng đâu?"
"Một lần luận bàn nho nhỏ thì cần nhân chứng cái gì chứ. Với cả, cái này chỉ là cuộc đọ sức giữa các võ giả với nhau thôi, cũng không hề đại biểu cho quốc gia, đúng không? Cuộc đọ sức như vậy rất bình thường." Cố Thanh Sơn nói với vẻ đương nhiên.
Không sai, trong các yến hội long trọng, cuộc luận bàn giữa các chức nghiệp giả với nhau thường thường sẽ giống như các buổi biểu diễn góp vui, đồng thời cũng mang tính chất cá cược nữa, những người ở đây sẽ đặt cược cho hai bên, xem ai thắng ai thua. Những cuộc đánh cược như vậy đã có từ thời cổ đại cho tới ngày nay.
Thế nhưng...
Mọi người đồng loại nhìn sang cái động lớn phía cuối hành lang kia, rồi lại nhìn Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn ngượng ngùng nói: "Nói thật, anh ta khó chịu khi thấy tôi mà tôi cũng chẳng vui vẻ gì khi thấy anh, cho nên tôi quên mất không khống chế lực mạnh yếu của mình."
[Còn bảy phút.] Nữ Thần Công Chính giảm thấp âm lượng, nói.
"Nếu hai người đã luận bàn xong thì xin mời xuống đây, chúng tôi muốn thu dọn tàn cuộc." Quan của Thánh giáo quân nói, trên mặt không hiện ra chút bất thường gì. Ông ta có thể ngồi lên vị trí hiện tại, không phải là vì võ lực của mình mà nhờ tài trí.
Chuyện trước mắt này mang đến cho ông ta một cảm giác rất kỳ lạ.
Không liên lạc được với Thánh đồ Yvan.
Không có người chứng kiến, ai cũng không thể biết được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
... Hoặc rất có thể, trên lầu ba có gì đó bất thường.
Ánh mắt của ông ta không ngừng dò xét khắp nơi trên lầu ba. Nếu sau khi kiểm tra không phát hiện ra gì cả, vậy thì cái này quả thật chỉ là một trận đấu bình thường thôi. Mặc dù đối với Thánh giáo mà nói thì đúng là có chút mất mặt, nhưng luận bàn như vậy chỉ là chuyện nhỏ, không ảnh hưởng chút nào.
Ngược lại, nếu như lầu ba có gì bất thường, tức là việc Yvan mất tích rất có thể là do gã đã chạm vào một bí mật kinh người nào đó.
Nói tóm lại, bây giờ phải lập tức tiến hành điều tra toàn bộ lầu ba!
"Tiên sinh có thể đi được rồi." Quan viên của Thánh giáo quân cố nặn ra một nụ cười, nói.
"Không được, ta hiện tại không thể đi được." Cố Thanh Sơn lắc đầu liên tục.
Quan quân của Thánh giáo nghe vậy, sắc mặt liền thay đổi.
Cố Thanh Sơn lại nói: "Yvan nói với tôi, nếu anh ta bị tôi đánh bại, thì anh ta sẽ gọi anh trai tới. Tôi còn phải chờ anh trai của Yvan tới rồi tiếp tục luận bàn một chút."
"Thánh đồ Yvan không có anh trai!" Quan của Thánh giáo quân nói.
"Hả? Không đúng, anh ta đã nói có anh trai tên là Hart."
Toàn bộ nơi này trở nên tĩnh lặng, quan của Thánh giáo quân cũng im lặng.
Hart chính là Đại Thánh đồ, là người đứng đầu của tất cả các Thánh đồ. Trong Thánh giáo, ngoại trừ Giáo hoàng thì hắn ta chính là chiến sĩ mạnh nhất.
Hart cũng chính là anh trai cùng cha khác mẹ của Yvan, trong lòng của rất nhiều người cấp cao trong Thánh hội đều biết rõ chuyện này.
Nhưng mà ngoại trừ Yvan và Hart ra thì làm gì có ai dám bàn luận về chuyện của các Thánh đồ trước mặt mọi người chứ? Ai dám nói cho một người ngoài chứ?
Lần trước có một người làm như vậy, sau đó thì bị Hart đốt cháy hiến tế cho thần linh ở trước mặt mọi người. Vì vậy, cái tên Hart này được nói ra từ miệng đối phương rất có thể là do Yvan đã lỡ miệng nói ra.
"Ông bảo anh ta không có anh trai, nhưng mà... Yvan thực sự đã nói như vậy mà." Vẻ mặt Cố Thanh Sơn hết sức vô tội.
Quan của Thánh giáo quân không dám tiếp tục dò xét nữa. Hai vị Thánh đồ tranh đấu với người khác, nếu như ông ta can dự vào thì có thể sau này đến cả thi cốt cũng không thể tìm thấy nữa.
"Nếu đã như vậy thì mời ngài tiếp tục ở đây chờ đợi." Tên quan cầm đầu Thánh giáo quân nói, sau đó xoay người, nhanh chóng lui ra bên ngoài. Việc duy nhất mà bây giờ ông ta có thể làm là nhanh chóng thông báo cho cấp trên.
"Đi tìm Đại sứ của Liên bang Tự Do, sau đó đi thông báo cho Tòa thánh, các vị Thánh đồ. Chia nhau ra hành động đi, nhanh lên!" Ông ta phân phó nói.
"Tình huống gì vậy? Ta vừa phát hiện ra chỗ này truyền đến một tiếng vang cực lớn." Tiếng nói trầm ổn của một người đàn ông khác vang lên.
Vị quan viên nọ quay đầu nhìn lại, lập tức cảm thấy vô cùng vui mừng.
Đó là một người đàn ông uy nghiêm mặc trường bào hoa lệ màu đỏ đang dắt tay nữ chủ nhân xinh đẹp của yến hội đi tới. Khác với áo bào trắng đại biểu cho khổ tu, trường bào đỏ đại biểu cho sự thống trị của Giáo hội, nắm giữ quyền lực khổng lồ.
Người này chính là một trong bảy Thánh đồ, Hồng Y giáo chủ - Kid.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)
Chương 256: Hồng y giáo chủ
Chương 256: Hồng y giáo chủ