Đồng Đồng không hề quay đầu lại mà giơ thẳng hai ngón tay ra kẹp chặt lấy dao găm, trong hư không hiện ra một bộ xương cốt đầu lâu lửa đen, Liễu Thi Mạn bị một người vỗ nhẹ một cái.
Hỏng bét rồi!
Trong lòng Liễu Thi Mạn thầm kêu không ổn, nhanh chóng kích hoạt nhẫn truyền tống, nhưng cô ta đã bị cái vỗ nhẹ nhàng kia làm tê dại toàn thân. Cô ta giống như là bị điện giật, cả người cứng ngắc chết lặng, một chút sức mạnh cũng không sử dụng được.
Cũng trong khoảnh khắc đó, bộ xương cốt đầu lâu lửa đen mở to miệng ra sau đó hung hăng cắn vào tay của cô ta. Chiếc nhẫn màu vàng cùng với cánh tay bị bộ xương cốt đầu lâu lửa đen cắn đứt hoàn toàn. Cánh tay lập tức bị đốt thành than củi, chỉ có chiếc nhẫn màu vàng vẫn hoàn hảo như cũ.
Trên đồng hồ hiển thị của Đồng Đồng, kim giây vừa mới nhảy một cái.
Một luồng ánh sáng đỏ như máu từ trên trời nhanh chóng lướt xuống, bay vào phi toa, cuốn lấy Liễu Thi Mạn rồi nhanh chóng bay đi.
Nhiệm vụ kết thúc.
Bóng dáng sau lưng của Liễu Thi Mạn bỗng nhiên khom lưng xuống ho khan dữ dội rồi đứng lên.
Đồng Đồng nhanh chóng đứng dậy: “Cố tiên sinh, để tôi đỡ anh nhé?”
“Không cần đâu, để tôi.” Một giọng nói của nữ dễ nghe truyền đến, Anna xuất hiện ở cửa khoang thuyền.
Ba người trở lại phi toa của Liễu Thi Mạn, mở cửa khoang chứa đồ ra, người đàn ông lúc trước bị đánh bất tỉnh giờ đây đang ngồi ở nơi đó hút xì gà.
“Có thể đi rồi.” Cố Thanh Sơn và Trương Anh Hào cùng nói.
Trương Anh Hào rít một hơi xì gà thật sâu, sau đó oán giận nói: “Bị nghiện thuốc lá mà phải nhịn từ nãy đến giờ.”
Bốn người ra khỏi phi toa, sau đó đi vào chỗ trống trước nhà hàng.
“Đồng Đồng làm việc thật không tồi, lui đi trước đi.” Trương Anh Hào phân phó.
“Dạ, ông chủ.” Vừa đáp xong, Đồng Đồng liền biến mất trong bóng tối.
Cố Thanh Sơn cảm thấy hứng thú, hỏi: “Cô ấy xếp hạng thứ mấy trong tổ chức sát thủ?”
Trương Anh Hào nói: “Cô ấy là sát thủ thứ 11.”
“Sao lại không để cho sát thủ hạng nhất tham gia?” Anna sự bất mãn hỏi.
Trương Anh Hào chỉ vào nhà hàng, rồi nói: “Ông chủ nhà hàng chính là sát thủ hạng nhất của tôi.”
Anna bĩu môi nói: “Thảo nào, mấy món của nhà hàng này thật sự rất khó ăn, tôi toàn phải miễn cưỡng ăn không đó.”
“Tại cô quá kén ăn thôi.” Trương Anh Hào bất đắc dĩ nói: “Sát thủ hạng nhất của tôi chính là đầu bếp hàng thật giá thật, bình thường ông ta luôn có thể đối phó với đủ loại người soi mói về khẩu vị.”
“Cái gì chứ, luôn là tôi và Cố Thanh Sơn ra tay mà, anh thì chọn ra hai sát thủ, sau đó thì không làm gì hết.” Anna liếc Trương Anh Hào một cái.
Trương Anh Hào không nói gì mà chỉ bật ngón tay vang lên tiếng “Tách”, tất cả âm thanh liền biến mất ngay tức khắc. Tiếng nói chuyện trong nhà hàng, tiếng cười, tiếng người phục vụ dọn bàn ăn và tiếng ân cần thăm hỏi, thậm chí là tiếng cười to của ông chủ nhà hàng đều biến mất.
Ông chủ, cha mẹ của Đồng Đồng, người dân trong thị trấn nhỏ, nhân viên giao thức ăn... Tất cả mọi người đều từ nhà hàng đi ra ngoài, nhanh chóng đi về nhiều hướng khác nhau. Cả nhà hàng vốn còn có vài người rộn rã náo nhiệt, chỉ trong nháy mắt đã trống rỗng.
Trương Anh Hào cầm quang não cá nhân lên, sau đó phân phó: “Nhiệm vụ kết thúc, đưa toàn bộ người dân của thị trấn này trở về đi. Làm việc nhẹ nhàng một chút, đừng quấy nhiễu giấc mộng đẹp của bọn họ.”
Anna thấy vậy, có vẻ rất tò mò, hỏi: “Anh còn không giải thích một chút à?”
“Tất cả khách hàng và nhân viên nhà hàng đều là thuộc hạ của tôi.” Trương Anh Hào tắt quang não rồi nói.
“Đều là sát thủ?”
“Đúng vậy.”
Anna suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Vậy nếu cô ta không lựa chọn nhà hàng này thì sao?”
“Nếu cô ta lựa chọn bất kỳ một nhà hàng nào khác, thì kết quả cũng đều giống nhau thôi.”
“Tại sao chứ?”
“Cả thị trấn nhỏ này, từ trưởng trấn cho đến con chó lưu lạc đều là sát thủ. Nên chỉ cần cô ta lộ ra một tia sơ hở nào, bất cứ kẻ nào cũng có thể ra tay. Bản đồ điện tử trên phi toa được thiết kế một cách rất đặc biệt, đường bay của cô ta cũng bị tôi hoàn toàn khống chế. Bất luận cô ta bay như thế nào, chỉ cần chuẩn bị dừng lại thì đều phải tới chỗ thị trấn nhỏ này. Mà cho dù cô ta không tính dừng lại, thì nguồn năng lượng của phi toa cũng sẽ làm cho cô ta không thể không dừng lại. Ngoài ra, chúng tôi còn có ba phương án khác, có thể tùy theo tình huống mà lựa chọn sử dụng. Từ khi cô ta bắt đầu cướp đoạt phi toa đó, thì vận mệnh của cô ta cũng đã được quyết định rồi.”
Anna lắc đầu, thật sự không thể tưởng tượng nổi.
Cố Thanh Sơn cười nói: “Vất vả rồi.”
Trương Anh Hào oán giận nói: “Quả thật phiền phức hơn cả giết người thông thường, bởi vì thật sự rất khó đến gần cô ta, chưa kể cô ta có thể truyền tốn rời khỏi thế giới này bất kỳ lúc nào. Hơn nữa, chúng ta lại còn không được giết cô ta, mà phải bắt sống để cho Diệp Phi Ly giết chết. Chính vì thế, nhất định phải làm cho cô ta quên đi hoàn cảnh của bản thân, tập trung làm việc khác thì chúng ta mới có một tia cơ hội.”
“Ví dụ như làm cho cô ta động thủ giết người?”
“Đúng vậy.”
“Hai người làm rất hoàn hảo.” Anna cảm thán nói.
“Vẫn còn có thể tiến bộ hơn nữa.” Trương Anh Hào khiêm tốn nói, sau đó chỉ vào Cố Thanh Sơn: “Trong việc giết người, tên nhóc này rất có thiên phú, nhưng cậu ta lại không chịu đến tổ chức sát thủ của tôi, thật sự đáng tiếc.”
Cố Thanh Sơn mỉm cười: “Đi thôi, đi xem phát sóng trực tiếp.”
Bọn họ lên phi toa, sau đó rời khỏi thị trấn nhỏ ấy.
- -------
Trên khắp thế giới, mỗi một quốc gia, mỗi một vùng miền, vô số chức nghiệp giả đều yên lặng mà chờ đợi.
Lần này, Quán quân là một chức nghiệp giả Ngũ Hành đã khai hóa Thổ Linh cấp bốn, hơn nữa còn có được chiếc nhẫn truyền tống.
Như vậy, Chú Hề Tử Thần còn có thể xuất hiện không? Mà cho dù hắn ta xuất hiện, thì liệu có thể giết chết đối phương được không?
Mọi người mang theo vô vàn câu hỏi, cùng yên lặng chờ đợi.
Thời gian chậm rãi trôi qua, một ngày đã kết thúc…
Không ít người bắt đầu nảy sinh hy vọng trong lòng, nao núng đứng ngồi không yên.
Liễu Thi Mạn là cái thá gì chứ, nếu mình có thể có được sinh mạng bất tử, có thể tăng thực lực lên thêm một cấp, có thể đạt được chiếc nhẫn truyền tống...
Nhưng ngay lúc đang hừng hực khí thế ấy, khát vọng của bọn họ lại đột ngột bị cắt đứt.
Quang não đặt trước mặt mọi người đã sáng lên. Không chỉ có như vậy, trên màn hình lớn ở quảng trường, biển hiệu điện tử dọc đường, màn hình chiếu trong mọi nhà… Tất cả những thiết bị nào có thể phát hình ảnh đều đồng loạt sáng lên.
Mà trên vô vàn những màn hình trên khắp thế giới ấy, là một bóng dáng quen thuộc.
Chú Hề Tử Thần mặc bộ chiến giáp đen như mực, cái cánh thật dài màu đen mở rộng sau lưng. Hắn ta đứng giữa trời cao, sau lưng là tầng mây, tiếng gió vù vù thổi qua làm hắn ta càng giống với Thần Ma trong truyền thuyết cổ đại. Chỉ có điều, khi mọi người nhìn chăm chú vào khuôn mặt của Chú Hề, thì loại cảm giác ấy lại bị cắt đứt ngay lập tức.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)
Chương 286: Phát sóng trực tiếp
Chương 286: Phát sóng trực tiếp