Cố Thanh Sơn cắn răng, nhét viên linh đan vào miệng, dùng toàn lực khởi động kiếm quyết.
Hai kiếm kéo dài dải sấm sét kiếm quang màu xanh lam, xẹt qua xẹt lại trong chiến trường.
“Ngươi là ai vậy!”
Một tu sĩ đột nhiên xuất hiện trước mặt Cố Thanh Sơn, hét lớn.
“Ta là đệ tử của Lưu Nguyệt Tiên tông.” Cố Thanh Sơn cũng lớn tiếng nói.
“Bao sao nhìn ngươi quen quen… Nhưng sao ngươi không mặc khôi giáp?”
“Bộ giáp bị hỏng.” Cố Thanh Sơn nói.
“Đến đấy, lấy của ta mà mặc, là bộ chiến giáp gia truyền của nhà ta đấy, nhờ nó mà ta chẳng bao giờ bị tổn thương.”
Tu sĩ kia không nói tiếp, vỗ ngực, bộ chiến giáp bong từng mảng rồi tự động lắp lại thành một bộ giáp y tinh xảo ngay trước mặt hai người.
Cố Thanh Sơn ngẩn ra.
Hắn nhìn tu sĩ kia, nói: “Ta mặc rồi, vậy còn ngươi?”
Tu sĩ kia duỗi tay vỗ vỗ chiến giáp nói: “Ta không sao, ta là pháp sư có thuật hỏa linh, tấn công từ đằng sau là được.”
Thấy Cố Thanh Sơn còn muốn trì hoãn, tu sĩ nói: “Ngươi thì khác, ngươi chỉ cần có chiến giáp, rồi xung phong liều chết vào trận địa để mọi người có thời gian nghỉ thở… ngươi có dám mặc chiến giáp của ta, đi đi xung phong liều chết?”
Cố Thanh Sơn nói: “Có gì không dám!”
Tu sĩ kia cười với hắn, đưa bộ chiến giáp ra.
Cố Thanh Sơn nhận lấy, ấn một cái vào chiến giáp kim loại lạnh lẽo, độ linh lực của mình vào.
Vô số ký hiệu linh lực sáng lên trên bộ bộ chiến giáp.
Uỳnh!
Cả bộ chiến giáp lập tức nứt ra từng mảnh rồi lại từng cái mặc lên người hắn, tạo nên một bộ giáp y hoàn chỉnh.
Sơn Nữ lập tức truyền âm nhắc nhở: “Công tử, người cũng xông lên à. Lẽ nào người không nhớ chúng ta ở đây là để xem thần linh chết như thế nào.”
“Ta biết, ta quên mất.” Cố Thanh Sơn nói.
Hắn đeo mặt nạ lên, tay cầm hai kiếm, trầm giọng quát lên: “Ta là kiếm tu, tất cả theo ta xông lên.”
Hắn đi theo hướng có quái vật…
… Đi được nửa đường, sấm sét kiếm quang hóa thành trận lũ lụt không ngăn nổi, tiến về phía trước!
Bọn quái vật Hoang Cổ bất ngờ gặp phải cuộc tấn công sấm sét như vậy, nhất thời rối loạn, liên tiếp cảnh giác thối lui về phía sau.
Sĩ khí tu sĩ Nhân tộc dâng cao, càng hô càng to.
“Lên!”
“Lên đi!...”
“Giết chúng!”
Nhân tộc bắt đầu đột nhập vào trận địa của quái vật Hoang Cổ.
Đây là lần phản công thứ nhất!
Hai kiếm của Cố Thanh Sơn chém liên tiếp, kiếm sau nhanh hơn kiếm trước!
Nhờ bộ chiến giáp kiên cố hộ thân, hắn chỉ lo giết! Giết! Giết!
Tu sĩ Nhân tộc thế như thuỷ triều đi theo sau hắn, điên cuồng đánh thẳng vào trận tuyến của bọn quái vật.
Thương vong của quái vật tăng lên.
Thi thể quái vật ngã dưới chân tu sĩ.
Một khắc kia, Cố Thanh Sơn đột nhiên cảm ứng được cái gì, cuồng loạn giận dữ gào thét.
Tu sĩ Ngũ hành cho hắn mượn chiến giáp đã chết.
Trong đám quái vật, có một con quái vật ném gai trên người nó đi.
Tu sĩ Ngũ hành kia không có giáp y hộ thân, lập tức bị một cây gai đóng đinh người.
Đây là chiến trường, là tiền tuyến, cho nên bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu đều sẽ có người chết.
Nhưng mà…
“Chết hết đi!” Cố Thanh Sơn giận dữ hét lên.
Uỳnh!
Sấm sét nở rộ, chém nát quái vật Hoang Cổ.
Cố Thanh Sơn cũng không có nhiều thời gian hơn phát tiết giận dữ, hắn phải chú ý từng thời khắc một để tránh cho mình cũng rơi vào tình trạng như vậy.
Hắn không thể không để bản thân thanh tỉnh.
Nhưng giọng nói của tu sĩ kia vẫn luẩn quẩn quanh tai hắn.
“Ngươi thì khác, ngươi chỉ cần có chiến giáp, rồi xung phong liều chết vào trận địa để mọi người có thời gian nghỉ thở… ngươi có dám mặc chiến giáp của ta, đi đi xung phong liều chết?” Hắn ta đã nói vậy.
“Có gì không dám!”
Chết tiệt!
Chết tiệt!
Vì sao…
Rõ ràng mình đã dốc toàn bộ sức lực, đã nghĩ mọi cách để tăng cường sức mạnh…
Vì sao vẫn không thể cứu từng sinh mệnh?
Hai mắt Cố Thanh Sơn đỏ ngầu.
Hắn im lặng một hồi.
Tu sĩ xung quanh nghĩ là hắn mệt mỏi, liền vội vã vây quanh hắn, yểm hộ cho hắn.
Kiếm tu không dễ dàng xông trận, nếu một ngày xông trận, thì đó chắc chắn là đối tượng mà tất cả mọi người dốc toàn lực tiếp viện.
Bởi vì kiếm tu không được phụ lòng đồng bào, cứ như vậy cho đến chết.
“A…”
Trên trận chiến, tiếng hét thống khổ của Cố Thanh Sơn vang vọng, kéo dài.
Linh lực trên người hắn ầm ầm tản ra phía sau trận chiến.
Nằm bên cạnh thi thể, rơi trong vũng máu, rơi trên chiến trận, cắm ở trên người quái vật, …
Tất cả kiếm.
U u…
Chúng đồng loạt kêu vu vu.
Một thanh kiếm bay ra khỏi bàn tay của một tu sĩ đã chết, nó bay vòng quanh tu sĩ một vòng, rồi đột nhiên bay lên giữa không trung, xuyên qua, phá vỡ những tầng gió, bay ra đằng sau Cố Thanh Sơn.
Kiếm thứ hai nằm trong vũng máu vọt lên, gây ra tiếng kêu đầy thê lương, cũng bay ra đằng sau Cố Thanh Sơn.
Thanh kiếm thứ ba từ trong người quái vật nhổ ra, bay ra phía sau Cố Thanh Sơn.
Bốn thanh kiếm...
Đềm là những trường kiếm của kiếm tu đã chết, tất cả đều ở phía sau Cố Thanh Sơn, biến hóa thành hai cánh chim đang ngày càng giang rộng.
Chúng vỗ vỗ cánh, nhẹ nhàng va chạm, chờ đợi.
Cố Thanh Sơn thở dài một tiếng, truyền âm, nói: “Sơn Nữ… Xin lỗi, ta có nhiều cách để biết thần linh chết như thế nào, nhưng bây giờ ta không thể đi.”
Sơn Nữ đáp lại: “Không sao, công tử, cho dù người làm cái gì ta đều ủng hộ người, ta là kiếm của người.”
Cố Thanh Sơn bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn
“Lên, tiếp lấy chiêu thức kiếm trận sấm sét Thái Ất này.” Hắn lẩm bẩm
Cuồng phong vũ bão.
Sấm sét rít gào.
Kiếm trận bắt đầu.
Mấy trăm thanh trường kiếm nhẹ nhàng lơ lửng phía sau.
Cố Thanh Sơn có thể cảm giác được trạng thái của mỗi thanh trường kiếm, cảm giác được sự run rẩy, vị trí của chúng.
Chỉ cầm hắn dùng suy nghĩ, những thanh kiếm này sẽ nghe theo mệnh lệnh của hắn đi chém giết bất cứ kẻ địch nào.
Những thanh kiếm này tựa như tay chân của hắn, lại càng giống đồ vật tưởng niệm.
Hai đời trước, Cố Thanh Sơn chưa bao giờ có thể nghiệm như vậy.
Hắn dần hiểu ra.
Sự đột phá của bản thân.
Đúng vậy, trong thời thượng cổ, hắn đã vượt qua kiếm sĩ theo ý nghĩa thông thường.
Trên giao diện Chiến Thần, từng hàng chữ nhỏ sáng lấp lánh hiện ra.
[Cảnh giới Kiến Không có thể tùy ý điều khiển phi kiếm theo ý muốn, tổng có bảy trăm cái.]
[Lần tiếp theo tu vi tăng, có thể điều khiển phi kiếm, tổng có 1200 cái.]
[Đây là một bước đột phá… Ngài cuối cùng đã phá vỡ xiềng xích của kiếm thuật và đạt đến cảnh giới tâm và kiếm liên thông.]
[Từ giờ trở đi, ngài có thể điều khiển trăm nghìn thanh kiếm theo ý mình, thi triển các loại kiếm pháp bí thuật, hoặc những kiếm trận lớn.]
[Đây là cảnh giới đại thành của Kiếm Tiên.]
Cố Thanh Sơn thật có chút cảm khái.
Nơi này là những Bóng Chồng thời đại bị ngắt quãng… vì bị ngắt quãng cho nên không thể ảnh hướng tới kết quả cuối cùng của thời thượng cổ.
Nhưng những thứ này, từng hời khắc đều thật sự tồn tại.
Thậm chí Cố Thanh Sơn có thể ở chỗ này tu hành, nhận hồn lực, nâng cao thực lực.
Lý do bị ngắt quãng là vì ngày xưa Nhân tộc đã dốc hết toàn lực, vẫn không thể mở ra một… thế giới hoàn chỉnh song song, chỉ có thể tạo thành những Bóng Chồng thời đại ngắt quãng.
Mặc dù chỉ như thế, thì năng lực thế này cũng vượt quá hiểu biết của người bình thường, ngay cả thần linh cũng không có cách đo lường được, cho nên bọn họ chờ đợi tới ngàn vạn năm sau, có người đến mở ra bí mật này.
… Năng lực sáng tạo ra thời không giống nhau này rốt cuộc đến từ đâu?
Cố Thanh Sơn không có thời gian nghĩ tiếp.
Phi kiếm gây ra động tĩnh lớn, lập tức bị bọn quái vật Hoang Cổ phát hiện ra.
Mấy chục con quái vật cả người toàn gai là gai, chúng nhổ gai trên người xuống, đồng loạt ném về phía Cố Thanh Sơn.
Những cái gai sắc nhọn hướng về phía Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn vươn tay về phía trước.
Một cánh kiếm khổng lồ lơ lửng sau lưng hắn, rất nhiều kiếm ảnh bay ra, thoáng cái xuất hiện ngay trước mặt hắn.
Phi kiếm hội tụ vào một chỗ, hợp thành một bàn tay khổng lồ sắc bén từ kiếm quang lạnh lẽo.
Cố Thanh Sơn phất tay.
Phi kiếm bàn tay khổng lồ tùy theo lệnh huy động.
Choang Choang Choang Choang Choang!
Gai nhọn đều bị bàn tay khổng lồ hất văng đầy trời.
Mắt Cố Thanh Sơn liếc nhìn trời cao.
Tất cả gai nhọn đều bất động.
Những tia sét xanh lam từ gai nhọn mọc ra.
Cố Thanh Sơn coi những gai nhọn này như phi kiếm mà tiếp quản!
Vụt…
Vụt…
Vụt…
Ánh sáng bay xẹt qua bầu trời.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)
Chương 969: Kiếm dực
Chương 969: Kiếm dực