Trong hang động tổng cộng có bốn người.
Một là ông lão giữ lá bùa trông coi cửa động.
Một là Tạ Cô Hồng đeo bảy thanh kiếm lơ lửng.
Còn có một tên to cao khôi ngô để trần thân trên, tay cầm trường côn.
Còn lại chính là Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn nhìn ba người ôm quyền, nói: "Ba vị, không ngờ có thể gặp mọi người ở đây."
Ông lão tóc trắng nghi ngờ hỏi: "Triệu chưởng môn, sao ngươi lại tới chỗ nguy hiểm như thế này?"
Cố Thanh Sơn nhàn nhạt đáp: "Tông môn bị tiêu diệt, thân là chưởng môn, sao có thể không báo thù này."
Ba người im lặng.
Đúng vậy, lần này trong chiến tranh, bởi vì tiên tông Lưu Nguyệt tới tiền tuyến quá gần, luôn phải chịu đựng đủ loại trách móc của chiến tranh trung chuyển, đã sớm thành cái đinh trong mắt bọn quái vật.
Tiên tông Lưu Nguyệt rốt cuộc đã bị tiêu diệt.
Đây là nỗi đau của toàn thể nhân tộc.
Cố Thanh Sơn nói ra lời như vậy, lập tức khiến cho ba người kia nổi lên lòng đồng cảm và kính nể.
Hắn một mình tới đây, hoá ra là để cùng chết với kẻ địch!
Tạ Cô Hồng thở dài nói: "Triệu chưởng môn, thần linh vẫn còn ở đó, chờ lần này chúng ta bình an trở về, ta nhất định sẽ đi cầu thần, hy vọng thần linh có thể giúp ngươi xây dựng lại tông môn."
"Đa tạ ý tốt, ý ta đã quyết." Cố Thanh Sơn nói.
Ba người nghe vậy không khuyên tiếp nữa.
Đến cảnh giới như bọn họ này, mỗi một quyết định đều không thể dễ dàng thay đổi.
Đại hán khôi ngô nói sang chuyện khác: "Hai giới tương hợp, cơ hội như vậy thật sự ngàn năm có một, bọn ta cũng cảm thấy thay vì cố thủ thiên giới, chẳng bằng đến đây tìm ra kết quả"
Cố Thanh Sơn nói: "Ta cũng nghĩ như vậy."
Tạ Cô Hồng hỏi: "Triệu chưởng môn, ngươi tới nơi này bao lâu rồi?"
"Mới tới không lâu, đang suy nghĩ làm thế nào để vượt qua những quái vật này thì bị các ngươi nhận ra được." Cố Thanh Sơn nói.
Hắn nhìn mấy người, dần dần nhớ ra thân phận của ông lão và tên cao to kia.
Trước kia khi làm đệ tử chưởng môn của thiên cung Hoang Vân, Cố Thanh Sơn đã nghe nói về các vị cường giả của nhân tộc, sau khi làm thần vương thì lại hiểu sâu hơn về thông tin chi tiết của các cường giả nhân tộc.
Ông lão trước mắt này là Thái Thượng Trưởng Lão của nhất tông môn, giỏi về thuật pháp ngũ hành và sáu nghệ, nhất là bói quẻ.
Đại hán khôi ngô là một tán tu võ đạo, nhưng thực lực cá nhân lại mạnh nhất trong số vài người lác đác trong nhân tộc, đánh cận chiến có thể giết chết gần hết quân địch.
Ba người này đều là đại tu sĩ trên Kiến Không cảnh.
Ông lão là Du Tầm cảnh, dựa theo tiêu chuẩn đời sau để đánh giá, dù trong cả chín trăm triệu tầng thế giới, cũng có thể gọi một tiếng cường giả.
Đây cũng là dòng chính đã tiến nhập vào chín trăm triệu thế giới, sức mạnh thực lực của nó, được đông đảo chúng sinh chư giới ca tụng.
Người đàn ông cao to khôi ngô mạnh hơn một chút, là một tu sĩ Không Luân cảnh.
Tu sĩ Không Luân cảnh, có thể xưng bá trong chín trăm triệu thế giới, nhưng cũng không phải là người mạnh nhất trong các bá chủ.
Cái gọi là Du Tầm cảnh, ở đời sau là để chỉ cường giả một chiêu là có thể phá vỡ hư không, thấy được chín trăm triệu thế giới.
Cái gọi là Luân Không cảnh, chính là cường giả một chiêu có thể phá vỡ hư không, khiến cho tám trăm triệu thế giới lần lượt xuất hiện ở trước mắt.
Trên hai loại cảnh giới này, còn có cảnh giới Nhất Trọng, đánh giá theo tiêu chuẩn của chín trăm triệu thế giới, chính là sự tồn tại mạnh nhất trong bá chủ, vung bừa một chiêu ra cũng có thể khiến cho ba ngàn thế giới lần lượt xuất hiện trong hư không trong thời gian dài mà không bị mất đi, do đó được xưng là cảnh giới Tam Thiên Thế.
Cho nên ba loại cảnh giới chính là: Chín Mươi Du Tầm, Tám Trăm Không Luân, Ba Ngàn Thế Giới.
Độ chênh lệch của ba loại cảnh giới này vô cùng lớn, gần như không có khả năng vượt cấp đánh thắng đối thủ.
Theo Cố Thanh Sơn biết, Tạ Cô Hồng đã sớm bước lên cảnh giới Ba Ngàn Thế Giới, chính là cường giả trong cường giả, là sự tồn tại đứng đầu nhân tộc.
Lúc thiên cung Hoang vân bị huỷ diệt, dường như hắn ta đã đột phá cảnh giới này, lên cấp thánh cảnh Tứ Trụ.
Thánh cảnh Tứ Trụ là cảnh giới của thần linh, đến cảnh giới này có thể tự mình tạo nên đất, nước, lửa, gió, dùng nguyên lực của Tứ Trụ khai thiên lập thế, tạo ra thế giới.
Khi nhân tộc xa xưa sắp bị tiêu diệt, thực lực của Tạ Cô Hồng đã sắp đột phá đến thánh cảnh Tứ Trụ.
Thần linh vì thế cố ý đấu kiếm với hắn ta, để dò xét thực lực chân chính.
Kết quả mặc dù Tạ Cô Hồng chưa đến thánh cảnh Tứ Trụ, nhưng kiếm thuật quả thực siêu phàm vô song, không cẩn thận thắng nửa chiêu của bán thần, lúc này dẫn đến tai hoạ ngập đầu cho thiên cung Hoang Vân.
Cố Thanh Sơn hóa thân làm Triệu Vô Tung... Triệu Vô Tung là tu sĩ đỉnh cao của Không Luân cảnh.
Đều hơn một bậc so với đại hán khôi ngô và ông lão kia, nhưng yếu hơn nhiều so với Tạ Cô Hồng.
Cố Thanh Sơn nhanh chóng đánh giá thực lực của mấy người, lúc này mới hỏi:
"Ba vị có từng nghĩ ra biện pháp gì, vượt qua những quái vật này chưa?"
Tạ Cô Hồng nói: "Giết không thể giết hết, còn dễ dàng kinh động đến những quái vật ẩn nấp ở chỗ sâu trong thế giới, cho nên bọn ta đang đợi."
"Đợi?" Cố Thanh Sơn không hiểu nói.
"Đúng vậy" Ông lão nói tiếp: "Ở nơi này qua một đoạn thời gian lại nổi lên một lần thuỷ triều hỗn loạn, sau đó sẽ có giọng nói vô cùng kì lạ xuất hiện."
Đại hán khôi ngô nói: "Bọn ta đã bước đầu thăm dò quy luật, chờ thuỷ triều hỗn loạn lần kế tiếp tới, bọn ta sẽ đáp lại giọng nói kia, thử đột phá tiến vào sâu trong vùng đất hoang cổ."
"Giọng nói kì lạ?" Cố Thanh Sơn không hiểu hỏi.
Ông lão nói: "Mấy lần trước khi giọng nói kia xuất hiện, xuất phát từ suy nghĩ thận trọng bọn ta không hề để ý đến nó."
Tạ Cô Hồng nói: "Bây giờ đã không có biện pháp khác, cho nên bọn ta chuẩn bị chớp lấy thời cơ, chờ khi thuỷ triều hỗn loạn nổi lên lần nữa, sẽ đáp lại giọng nói kia."
"Chờ một chút... chẳng lẽ các ngươi không sợ đây là cạm bẫy của chúa tể hoang cổ sao?" Cố Thanh Sơn hỏi.
Tạ Cô Hồng nói: “Trước khi bọn ta phát hiện ra ngươi, từng nghe thấy tiếng rống giận vang khắp thế giới của chúa tể hoang cổ, dường như nó đã bị chuyện gì đó vây lại.”
Ông lão nói: "Ngoài ra, trước khi tìm ra Triệu chưởng môn, ta từng bói một quẻ về thuỷ triều hỗn loạn, có được một dự báo bình an”
Quẻ thuật huyền diệu, chỉ cần quẻ thuật của tu sĩ cao thâm, chịu hao tổn sức sống nhất định, cơ bản sẽ có được một điềm báo khá tin cậy.
Hơn nữa linh giác của ba vị tu sĩ này rất đáng kinh ngạc, đối với việc dự báo nguy hiểm vô cùng đáng tin.
Cố Thanh Sơn chậm rãi gật đầu.
"Vậy chúng ta cùng nhau chờ đi." Hắn nói.
Một lát sau.
Chợt thấy vẻ mặt ba người khẽ động.
Đại hán khôi ngô thấp giọng nói: "Thuỷ triều hỗn loạn tới!"
Mấy người lập tức không nói thêm gì nữa.
Cái gọi là thuỷ triều hỗn loạn, là đến từ ma thạch chất đống trong cả thế giới hoang cổ.
Những ma thạch nhiều không đếm xuể này chứa đầy sức mạnh hỗn loạn, sức mạnh càng để lâu càng nhiều, cách mỗi một đoạn thời gian sẽ bùng nổ một lần.
Đùng!
Trong không gian vang lên tiếng nổ vô cùng dữ dội.
Linh nguyên ngũ hành đan xen va chạm với nhau, sinh ra hàng ngàn âm thanh ma sát bén nhọn, nghe vào giống như trong không gian có một con quái vật to lớn đang gào khóc thảm thiết.
Hang động cũng bắt đầu lảo đảo lắc lư, chấn động không ngừng.
Thuỷ triều hỗn loạn khơi thông sức mạnh của nó, kéo dài đến mười mấy giây.
Một khắc nào đó, một giọng nữ khá có lực tương tác vang lên trong hang động:
[Kiểm tra thấy bốn vị nhân tộc đang ở vào tình thế nguy hiểm, đang thử nghiệm trao phương pháp lẩn trốn an toàn]
[Bởi vì năng lượng của hệ thống thiếu hụt trầm trọng, hiện tại chỉ có thể làm ra lựa chọn duy nhất]
[Chuẩn bị trao nguyên lực bóng mờ để ẩn núp thân hình, xin hỏi các vị có tiếp nhận hay không?"
Bốn người nhìn nhau một cái.
Ba người kia khá ổn, dẫu sao cũng đã gặp qua một lần.
Nhưng Cố Thanh Sơn lại kinh ngạc đến ngây người.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)
Chương 991: Trên kiến không
Chương 991: Trên kiến không