Mưa xối xả vang lên xào xạt.
Gió đêm gào thét thổi đến từ bầu trời hoang vu phế tích.
Cố Thanh Sơn yên lặng đứng trong mưa, vẫn không hề nhúc nhích.
Giao diện Chiến Thần lần nữa xuất hiện trên người hắn, đang kết nối với hắn.
[Hoan nghên đến tương lai, Cố Thanh Sơn.]
“Ta ở đây bao lâu rồi?”
[Từ khi ngài bị phong ấn ở thế giới Lưu Sa, tính đến nay đã qua một trăm bảy mươi chín ngày.]
“Kỳ quái, đúng ra ta hẳn đã rời đi từ thời khắc kia. Vì sao thời gian lại trôi qua một trăm bảy mươi chín ngày?”
[Chuyện này phải hỏi thứ ngài mang theo.]
Cố Thanh Sơn ngoảnh đầu nhìn lại.
Chỉ thấy đồng tiền vàng đang trôi nổi trên không trung trước mắt hắn, thỉnh thoảng phát ra âm thanh bi thiết.
Cố Thanh Sơn hắng giọng một cái, hỏi: “Ta hỏi chuyện này một chút, vì sao chúng ta đã bỏ qua thời gian một năm?”
Đồng tiền vàng phát ra một hồi âm thanh leng keng thùng thùng.
Tại thế giới Thần Võ, Cố Thanh Sơn đã thu được sức mạnh kết nối với khí linh cho nên lúc này hắn có thể nghe rõ.
“Ngươi nói, phải vượt qua hơn một năm thời gian, bằng không nhất định sẽ bị giết chết?” Cố Thanh Sơn phải xác nhận lại lần nữa.
“Leng keng!” Đồng tiền vàng lại phát ra âm thanh.
Cố Thanh Sơn nghiêm túc nói: “Cảm ơn ngươi đã mang tới may mắn, nếu như ta sử dụng ba đồng tiền của Nhân tộc, e rằng kết cục khó mà đoán trước được.”
“Leng keng, thúng thùng.” Đồng tiền vàng mệt mỏi nói.
“Quá mệt mỏi? Vậy ngươi nghỉ ngơi một chút đi.” Cố Thanh Sơn nói.
Đồng tiền vàng chậm rãi rơi xuống trong tay hắn, bị hắn cẩn thận cất kỹ vào trong túi đựng đồ.
Cố Thanh Sơn yê lặng suy nghĩ về toàn bộ sự việc, thở dài nói: “Thời gian đã qua hơn một năm, cũng không biết đang ở thế giới nào trong chín trăm triệu tầng thế giới.”
Giao diện Chiến Thần nói: [Quan trọng là... ngài còn sống, và Thiên kiếm vẫn còn trong tay ngài.]
Dòng chữ nhỏ phát sáng hiện lên trong hư không:
[Miêu tả nhiệm vụ: “Đây là khúc hát bi thương của Nhân tộc thượng cổ. Ngài phải liên tục lưu hành qua Thần tộc, Nhất tộc Hoang Cổ, ma quỷ, quái vật vực sâu, tìm kiếm hy vọng cho sự tồn vong của dân tộc và đạt được Thiên kiếm – binh khí quyết định thành bại của cuộc chiến.]
[Ngài đã lấy được Thiên kiếm.]
[Nhiệm vụ Chiến Thần đã hoàn thành.]
[Ngài được nhiệm vụ Chiến Thần lần này thưởng cho danh hiệu Chiến Thần: Kiếm ma đã thuộc về ngài.]
[Danh hiệu Chiến Thần: Kiếm ma.]
[Trang bị danh hiệu này, ngài sẽ có thể phát động danh hiệu kỹ: Trảm hồn chân đồng.]
[Trảm hồn chân đồng: Bỏ qua thời không, ngài có thể ngay lập tức kéo kẻ địch vào một không gian tự tạo rồi tiến hành công kích.]
[Chú ý: Danh hiệu kỹ này là do cảm ngộ kiếm thuật của ngài ngưng tụ mà thành, sẽ theo sự tiến bộ trong kiếm thuật của ngài mà không ngừng mạnh lên.]
Cố Thanh Sơn nhìn về phía danh mục lựa chọn của “Danh hiệu Chiến Thần”.
Quả nhiên, danh hiệu “Kiếm ma” đã được sắp xếp vào sau những cái tên “Thần uy tướng quân”, “Vương bài thích khách”, “Tướng soái chi tài”.
Danh hiệu: “Tinh hỏa chiến thần” cũng lần thứ hai được đặt vào trạng thái có thể kích hoạt sử dụng.
Cố Thanh Sơn chợt nói: “Trải qua nhiều chuyện như vậy, ta cũng quên mất mình từng tuyên bố nhiệm vụ Chiến Thần.”
[Ta sẽ không quên.] Giao diện Chiến Thần nói.
“Đối với chuyện kế tiếp, ngươi có đề nghị gì không?” Cố Thanh Sơn hỏi.
[Không có, ngài phải tự mình quyết định tất cả.] Giao diện Chiến Thần nói.
Cố Thanh Sơn thoáng sửng sốt một chút, lập tức liền phản ứng kịp.
Không sai, hết thảy đều do Cố Thanh Sơn hắn làm chủ.
Đây là phong cách hành sự của giao diện Chiến Thần, không giống như Ma vương chi tự.
Cố Thanh Sơn hơi nhếch khóe môi.
“Được rồi, nếu đây là con đường sống duy nhất của ta, kế tiếp chúng ta xem trước một chút thế giới này diễn ra như thế nào.”
Hắn lầm bầm, đi về phía con quái vật khổng lồ đang ướt sũng trong nước mưa.
Đây là một chiến giáp tập kích tự động đã bị phá hủy.
Lúc hắn độ kiếp, từng từ thời đại viễn cổ trở về thế giới tương lai tự do tự tại, cũng từng đến một thế giới cùng thời đại và để lại một bộ chiến giáp tự động.
Bộ chiến giáp tự động trước mắt này đã loang lổ rỉ sét, nhìn qua đã hư hại từ rất lâu.
Hình dạng và kết cấu của nó đã được cải tiến so với thiết kế của hắn lúc ban đầu, nhưng cũng chỉ là điều chỉnh nhỏ mà thôi.
Cũng đúng, thời gian chỉ mới qua một năm ngắn ngủi.
Ở thế giới này khoa học kỹ thuật vẫn đang được nghiên cứu ở giai đoạn sơ cấp, cũng chẳng thể làm ra kỹ thuật cải tiến gì lớn đối với thiết kế của mình.
Cố Thanh Sơn tỉ mỉ quan sát toàn bộ áo giáp đã hư hại.
Mấy bộ phận cấu tạo then chốt đã bi gãy, méo mó biến dạng, hư hỏng triêt để, hệ thống động lực cũng bị tổn hại.
Các linh kiện trên áo giáp rơi rải rác đầy đất, đại bộ phận đều đã không thể sử dụng.
Cố Thanh Sơn vòng quanh bộ chiến giáp di động một vòng, sau đó vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve lớp vỏ kim loại bên ngoài.
Áo giáp giống như là gặp phải đối thủ không thể địch lại, bị đối phương dùng một sức mạnh cường đại không gì sánh được đánh tan.
Rối cuộc là vật gì mới có thể đối phó chiến giáp tự động một cách dễ dàng như vậy.
Cố Thanh Sơn đi tới trước khoang điều khiển của bộ giáp, thò người đi vào, đến một chỗ khuất, nhẹ nhàng nhấn một cái.
“Cộp cộp!”
Khóa cơ đã chết, đồ vật bên trong không thể nào rút ra.
Đây là một bộ phận có kết cấu vô cùng tinh vi, không thể phá hủy bằng vũ lực, đòi hỏi phải được trao quyền điện tử mới có thể mở ra.
Trong trường hợp đôi khi hệ thống điện tử có thể bị liệt, khóa ở đây sẽ tự động khóa kín, mình cũng đã thiết kế thêm một công tắc làm bằng phương thức thủ công.
Thế nhưng phương thức thủ công yêu cầu cái loại công cụ cơ khí tương ứng để vận hành thì mới có thể mở được.
Cố Thanh Sơn sờ túi đựng đồ một cái, lập tức dừng lại.
Lần trước đi đến thế giới này, quang não và nhiều dụng cụ cơ khí nhỏ của mình đều lưu lại ở đây.
Lúc đó còn chưa kịp thu mấy thứ này thì đã bị Người tạo vật của Đất đuổi đi.
Có trời mới biết những thứ đó bây giờ đang ở đâu.
Lúc này cũng không có công cụ thích hợp để giải quyết tình huống trước mắt.
Cố Thanh Sơn suy nghĩ một chút, lộ ra vẻ thận trọng.
Hắn tiện tay lấy ra Thiên kiếm từ hư không, nhắm ngay một ổ khóa nằm ngay bên cạnh một tấm kim loại.
Cẩn thận khống chế độ mạnh yếu, tập trung tinh thần chuẩn bị.
Xuất kiếm.
“Leng keng leng keng leng keng!”
Sáu tiếng động nhỏ như không thể nghe thấy vang lên liên tục.
Bảy tám linh kiện từ ổ khóa của tấm kim loại đồng thời nhảy ra.
“Cạch!”
Khóa cơ vang lên tiếng tháo mở.
Chỉ thấy bên trong có một cái hộp kim loại dài màu đen lớn chừng bàn tay.
Cố Thanh Sơn thở phào nhẹ nhõm, đưa tay nhấn một cái trên cái hộp, chiếc hộp màu đen liền bật lên rồi rơi vào tay hắn.
Cùng lúc đó, Thiên kiếm truyền ra giọng nói ủy khuất của Lạc Băng Ly:
“Thiên kiếm chỉ dùng để giết địch, không ngờ ngươi lần đầu tiên sử dụng kỹ năng cường đại như vậy lại chỉ để đi sửa chữa đồ đạc.”
“Chuyện vừa rồi còn quan trọng hơn giết địch.” Cố Thanh Sơn chăm chú trả lời.
“Chỉ vì cái hộp đen này? Nó là vật gì?” Lạc Băng Ly hỏi.
“Nó ghi chép lại quá trình và dữ liệu của tất cả các trận chiến, có thể giúp chúng ta thấy được những việc đã xảy ra trong quá khứ.” Cố Thanh Sơn nói.
“Rõ ràng là vật chết, còn có thể nhớ kỹ chuyện quá khứ, đúng là một vật thần kỳ.” Lạc Băng Ly có chút thoái mái, lẩm bẩm nói.
Thiên kiếm lại khôi phục vẻ an tĩnh.
Cố Thanh Sơn cẩn thận cất kỹ chiếc hộp.
Hiện tại cần phải đi tìm thiết bị tương ứng để đọc lên những ghi chép trong chiếc hộp.
Ở một nơi sửa chữa máy móc, hẳn là nên có một thiết bị tưng ứng.
Cố Thanh Sơn phóng ra thần niệm ba nghìn thế giới cảnh rộng lớn, đảo qua toàn bộ thành thị.
Đường cái, công trình kiến trúc, thi thể, cây cối, sông ngòi, vân vân. Tất cả các vật đều không thể thoát khỏi thần niệm quan sát của Cố Thanh Sơn.
Đáng tiếc, chiến giáp tự động là đại sát khí, vẫn chưa được phổ cập ở thể giới này, cho nên những máy móc tương quan đều bị khống chế nghiêm ngặt, cũng không dễ tìm.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)
Chương 1121: Đạt Được
Chương 1121: Đạt Được