"Phong ấn!"
Hắn ra lệnh.
Sơn Nữ lui về phía sau, mười hai tên Kỵ sĩ Thần Thánh xông tới, ném xiềng xích Ánh Sáng về phía đứa bé.
Những xiềng xích này là Thần thuật trừng phạt mạnh nhất Giáo hội, có thể tạm thời hoàn toàn trói chặt một người, không thể động đậy.
Trừ phi người bị giam cầm mạnh hơn hai mươi vị Kỵ sĩ Thần Thánh gấp ba lần, mới có thể tránh thoát được thuật phong ấn này.
Vẻ mặt của thằng bé khôi phục lại bình thường.
Nó nhìn nhìn xiềng xích trên người mình, lộ ra nụ cười khinh thường.
"Vốn dĩ ta không muốn tiêu phí quá nhiều khí lực, nhưng nếu các ngươi đã tự tìm cái chết, vậy thì không phải nói thêm gì nữa."
Trên người nó dâng lên một đường sáng màu đen, cắt đứt tất cả xiềng xích dễ như trở bàn tay.
Mười hai tên Kỵ sĩ Thần Thánh đồng loạt phát ra một tiếng kêu đau, lui về phía sau.
Tất cả mọi người vì đó mà hoảng sợ.
Rõ ràng chỉ có bảy tám tuổi, tại sao lại có thực lực khó tin đến vậy?
Trên mặt thằng bé lộ ra vẻ ác độc, giọng căm hận nói "Thôi được rồi, đám người phàm ngu muội nực cười các ngươi, sẽ phải chết..."
Lời của nó còn chưa dứt, bỗng nhiên nó bị một tên kỵ sĩ bắt lấy, hai người biến mất ngay trước mặt mọi người.
Cố Thanh Sơn dặn dò với tất cả mọi người: "Chuyện về đứa bé này, các ngươi không cần xen vào nữa. Đi tìm manh mối về những người mất tích kia đi, tìm được bọn họ, sau đó báo vị trí của chúng cho ta."
Nói xong, hắn cũng biến mất khỏi doanh trại tạm thời.
Bên ngoài ngàn dặm.
Trên một đỉnh núi hoang vu.
Bóng dáng Cố Thanh Sơn bỗng nhiên xuất hiện.
Thằng bé đứng đối diện hắn, khinh thường và sát ý trên mặt đã sớm biến mất sạch sẽ.
Nó không nhúc nhích, bị một trường đao thu thuỷ toả ra hơi thở sắc bén kề lên cổ.
Cảm giác mà thanh kiếm cho nó quá mức kinh khủng.
Dựa vào sức mạnh và cấp bậc của nó, hoàn toàn có thể cảm ứng được rằng khi mình đối mặt với thanh kiếm này, tất cả kỹ thuật chiến đấu, tất cả bí pháp, tất cả những thủ đoạn mánh khóe gì cũng đều vô dụng.
Đây là một thanh kiếm có thể phá vỡ hàng trăm ngàn thuật pháp!
Ánh mắt thằng bé dừng lại trên người Cố Thanh Sơn.
Người này, là chủ nhân của kiếm.
"Ngươi rốt cuộc là ai?" Thằng bé quát hỏi.
"Còn ngươi là ai? Tiếp theo muốn làm gì? Mục đích cuối cùng là gì?" Cố Thanh Sơn hỏi ngược lại.
Thằng bé ngậm chặt miệng, không nói lời nào.
Hiệu quả của “Gặp Lại Ngươi Lần Nữa” đã tan biến.
Cố Thanh Sơn lắc đầu một cái.
Tất cả mọi chuyện hoàn toàn khác với những gì mình nghĩ.
Hỗn Loạn rốt cuộc là sự tồn tại như thế nào?
Bây giờ cần có nhiều thông tin hơn.
Cố Thanh Sơn hơi trầm ngâm, thò tay lấy gà trống nhiều màu từ trong túi trữ vật ra, kéo kéo mào gà.
Gà trống nhiều màu đã sống lại.
Đây là vật đã được cài thêm hệ thống tình báo Chiến Thần, có thể thu thập rất nhiều thông tin có liên quan đến hắn.
"Hừm, đã lâu không gặp, hôm nay lại nhớ đến ta ư?" Gà trống nhiều màu ngáp một cái, lười biếng nói.
"Ừm, có một số việc muốn hỏi ngươi." Cố Thanh Sơn nói.
Gà trống nhiều màu dùng hai cánh xoa xoa mặt, nhạt nhẽo nói: "Tốc độ trôi chảy của thời gian trong thế giới này không giống với những thế giới bên ngoài. Thời gian ở đây đã mấy chục năm, nhưng thế giới bên ngoài mới chỉ trải qua có một lúc. Thời gian ngắn như vậy, cậu còn hi vọng có được tình báo gì?"
Cái mào của nó cụp ở trên đầu, trông chẳng có chút tinh thần.
"Lần này không giống, lần này ta muốn có thông tin về thế giới này." Cố Thanh Sơn nói.
"Quác quác." Gà trống nhiều màu bật cười: "Cái thế giới này thì có thông tin gì? Chẳng lẽ ta lại phải nói cho cậu biết nữ nhân viên thần chức trong Giáo đình có bao nhiêu người muốn lén lút vào hoa viên của cậu ư?"
Gà trống vỗ vỗ cánh, lạnh nhạt nói: "Được rồi, đợi cậu trở về thế giới bình thường, chúng ta lại nói chuyện thông tin... bây giờ ta muốn về ngủ."
Cố Thanh Sơn nhìn bộ dạng không chút sức sống của nó, yên lặng nghĩ một giây.
Hắn như nghĩ ra gì đó, đột nhiên nói: "Lần này kêu ngươi ra, là bởi vì phát hiện một kẻ trộm gà."
"Kẻ trộm gà thì... cái gì! Kẻ trộm gà!!!"
Giọng nói gà trống đột nhiên giương cao.
Cố Thanh Sơn chỉ vào thằng bé đang không hiểu chuyện gì kia: "Chính là nó, không chỉ trộm một con gà, còn nướng chín nó, ăn sạch."
Gà trống nhiều màu híp mắt lại, nhìn chằm chằm vào thằng bé.
"Nhóc con, gà ngon không?"
Gà trống trầm giọng hỏi.
Thằng bé hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra.
Một màn này hoàn toàn vượt ngoài tưởng tượng của nó, hoàn toàn không liên quan gì đến chiến đấu, giết hại, sinh tử, âm mưu, bố trí, thậm chí là tất cả.
Con gà này là cái quỷ gì?
Mình là sứ giả Hỗn Loạn, là nhân vật trong truyền thuyết, được định sẵn là phải chinh phục thế giới này.
Nhân vật như mình, ăn một con gà thì đã sao?
Thằng bé ưỡn ngực, đáp: "Ngon, ta đã chén hết sạch, sao vậy?"
Gà trống nhiều màu không nói gì.
Chiếc mào của nó từ từ dựng lên.
Một luồng khí thế vô hình trào dâng từ trên người nó.
Sao vậy?
Thằng bé bỗng nhiên cảm nhận được một cảm giác ớn lạnh khó hiểu.
Gà trống liếc mắt nhìn thằng bé, dùng giọng điệu côn đồ nói:
"Ồ, mạnh miệng như vậy? Tên nhóc này chắc mới bước vào đời, chưa lăn lộn trong xã hội nhiều. Lão Cố nhà ngươi cũng không dạy ngươi cách làm người sao?"
Cố Thanh Sơn buông tay, vô tội nói: "Ta mới vừa bắt nó, còn chẳng biết lai lịch nó thế nào."
Gà trống không nhịn được nói: "Được, chúng ta cũng không nói nhiều nữa. Lần này cậu chuẩn bị cho ta con số này."
Nó xoè cánh ra, dựng thẳng lông cánh lên trời.
"Đây là... bao nhiêu hồn lực?" Cố Thanh Sơn chần chờ nói.
"Cái này mà cũng không biết?" Gà trống ngạc nhiên nói.
"Không hiểu." Cố Thanh Sơn có chút xấu hổ.
"Dựa vào quan hệ của hai ta, cậu cảm thấy thông tin về nó đáng giá bao nhiêu, cứ xem đó rồi trả là được." Gà trống nói đầy khí phách.
Cố Thanh Sơn thầm nói con gà này có tác phong tựa như từng lăn lộn trong giang hồ.
Hắn nghĩ hồn lực phải trả cho mỗi lần không nhiều, lần này lại quan trọng như vậy, cũng hào phóng đặt tay lên người gà trống.
Trực tiếp truyền qua cho nó mười ngàn điểm hồn lực.
Gà trống nhận được một lượng hồn lực dồi dào như vậy, cả thân gà đều thấy không bình thường.
Trên người nó toả ra ánh sáng màu vàng nhàn nhạt, mào gà hoàn toàn hóa thành màu đỏ tươi.
"Người anh em đúng là có lòng. Giao cho ta đi, ta đảm bảo sẽ tra hết thông tin cả đời của tên nhóc này cho cậu."
Gà trống vỗ ngực nói.
"Làm phiền rồi." Cố Thanh Sơn nói.
Hắn vung tay bố trí một pháp trận ngăn cách phức tạp, mặc dù không có đối tượng để phòng ngự, nhưng trong giờ phút mấu chốt đi lấy thông tin này, hắn vẫn giữ cảnh giác cao.
Lúc này gà trống nhiều màu vươn cái cổ dài lên, ngắm nhìn hư không vô cùng.
"Tên nhóc này là người chuyển thế."
Gà trống nói.
Người chuyển thế!
Cố Thanh Sơn nghe ba chữ này, trong lòng khẽ rục rịch.
Chỉ với một thông tin này, đã rất có giá trị.
Gà trống nói tiếp: "Lá gan của nó quá nhỏ, vẫn luôn không dám rời khỏi thế giới tầng trong, cho đến khi thế giới tầng trong hoàn toàn bị huỷ diệt, mới dùng đến bí pháp cuối cùng, buông bỏ tất cả, trốn ra khỏi đó."
"Vì tình thế bức bách, nó phải vội vàng chuyển thế nên không hề chuẩn bị đầy đủ. Bởi vậy trí nhớ hoàn toàn bị phong ấn, sợ rằng đời này muốn thức tỉnh cũng rất khó."
"Vì vậy nó kêu gọi Hỗn Loạn của thế giới tầng trong, lấy việc đi vào phe Hỗn Loạn làm cái giá, sau đó đạt được sự che chở của Hỗn Loạn."
"Thế giới này là nơi ít gây sự chú ý nhất trong thế giới song song, Hỗn Loạn trợ giúp nó đi đến nơi này, chuẩn bị giúp nó dần dần trở nên mạnh mẽ, bắt đầu gieo rắc Hỗn Loạn từ đây thẳng tới hàng tỷ thế giới khác, cuối cùng hủy diệt toàn bộ."
"Nó đã ở trạng thái nửa tỉnh."
"Nó đã phái đi năm sứ giả Hỗn Loạn bậc thứ, đang nghĩ đủ cách để trở nên mạnh mẽ... Bọn họ càng mạnh, thằng bé này sẽ thức tỉnh càng nhanh."
Cố Thanh Sơn lập tức hỏi: "Giữa bọn họ là quan hệ phục tùng sao?"
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)
Chương 1209: Nguồn Gốc Của Hỗn Loạn
Chương 1209: Nguồn Gốc Của Hỗn Loạn