Ngày hôm sau tỉnh dậy, ta ngáp dài một cái liếc nhìn nam nhân bên cạnh, giật bắn mình, sao lại như thế này, sao lại thoi thóp như thế này. Kiểu này sao mà kịp ba ngày để mà ra khỏi rừng rồi cứu chữa chứ.
Ta hoảng hốt vội vã cõng hắn chạy, chạy cho đến mức đôi dày của ta rướm máu, chạy cho đến mức đôi tay ta gần như tê liệt, chạy cho tới lúc đôi mắt ta trở nên lờ mờ, chạy cho tới lúc đầu gối ta trầy xước, té không biết bao nhiêu lần, xương trắng dần lộ ra, chạy cho tới mức đôi chân ta quá rã rời, dường như ta chạy không phải đôi chân ta chạy mà là ý chí ta chạy. Trong đầu ta chỉ một ý niệm:"Ta phải cứu chàng."
Ta nhớ rõ, khi ta đang chạy trên đường đá gồ ghề, ta cõng hắn trượt chân lăn xuống đường dốc, điều đầu tiên con người ích kỷ ta nghĩ tới không phải là ta như thế nào, mà là hắn như thế nào.
Cố gắng băng bó vết xước trên người hắn, ta bỏ mặc thân thể ta đang rỉ máu. Tiếp tục gắng gượng chạy. Liệu đây có phải gọi là nhất kiến chung tình, vừa gặp đã yêu mà thiên hạ đồn thổi không? Ta rất sợ, sợ hắn không tỉnh lại nữa...
Ta bỏ mặc mọi thứ, tiếp tục cõng hắn chạy, cuồng phong lúc đó nổi lên, như muốn đánh đổ ta, ta thoáng nghĩ ta nên dừng lại một chút chăng? Ngay lập tức bỏ qua ý nghĩ đó, chàng sắp không chịu nổi nữa rồi, ta phải gắng lên, còn nước còn tát, ngay bây giờ ta không cứu chàng, liệu còn ai cứu chàng nữa. Ta đã hứa với chàng, ta sẽ cứu chàng...
Tay cầm quạt Nhật Nguyệt, dùng toàn bộ công lực quạt một phát thật mạnh. Trước đó ta không hề biết rằng cây quạt Nhật Nguyệt của ta có linh tính. Khi ta phẩy cây quạt, bỗng nhiêm cảm nhận được một dòng suy nghĩ xuyên vào đầu ta "Ngọn cuồng phong nhãi nhép tép riu, tuổi gì so với quạt Nhật Nguyệt ta đây". Một cái quạt chứa 10 phần công lực của ta, như một đạo thiên lôi mạnh mẽ giáng xuống, xé rách cuồng phong tạo thành một con đường phẳng để ta băng qua. Rất lâu sau đó ta mới biết, máu và chấp niệm của ta đã đánh thức linh hồn ngủ sâu trong chiếc quạt, nhưng đó là chuyện của sau này.
Giờ đầu óc ta vô cùng trống rỗng, một lòng tâm niệm đưa Triệu Thiện Mạc thoát khỏi Tử Lộ.
Đây là kỷ lục mới của ta, trước đây ta chạy 1 ngày phải nghỉ nửa ngày, đây là lần đầu tiên ta chạy được 2 ngày chưa ngừng nghỉ. Ta ngã khuỵu khi chỉ còn một ngày đường, đôi mắt ta vô thức nhắm nghiền, một lòng không cam tâm, mang chấp niệm cứu chữa chàng.
Ta thiếp đi nửa ngày, lúc tỉnh dậy ta thấy chàng khuôn mặt yếu ớt, vô lực đang nhìn ta, đôi mắt hiện lên vẻ đau xót, chàng khẽ nói: "Cô nương, ta sẽ nói cô nương vì sao ta có miếng ngọc bội này, cô nương không cần cứu ta nữa đâu, ta biết ta không sống qua nổi hôm nay."
Thật không cam tâm, ta thật sự không muốn nghe hắn nói những lời này... Tay nhanh hơn não, chưa kịp suy nghĩ ta đã lấy tay đấm mặt hắn một cái thật mạnh: "Chàng im miệng, ta phải cứu được chàng."
...
Có lẽ do cú đấm của ta quá mạnh, chàng lại bất tỉnh ngay sau đó. Ý chà, khoan khoan, có gì đó vui vui, ta cảm giác đấm chàng xong ta rất thoải mái, rất quen thuộc, một dòng sinh khí lan tỏa người ta, làm ta phục hồi thể chất đỉnh phong của mình, cơ thể ta tràn đầy năng lượng như nghỉ ngơi hai đêm. Ta thầm nghĩ, biết đấm chàng sướng với khỏe thế này ta sẽ đấm chàng từ trước rồi. Không suy nghĩ nhiều nữa, ta lại để chàng lên vai, chạy thục mạng.
Có một chuyện kiếp này ta không thể nào biết được, năm đó trên Thiên giới điện, ta và hắn đánh nhau nảy lửa, điều này khiến ta và hắn sau này, cứ đánh đối phương lại sảng khoái.
Kế tiếp, ta gặp phải khá nhiều nguy hiểm, như dùng khinh công bay qua sóng thần hay là chân trần nhảy trên vách đá, vốn là điều không thể với ta, nhưng ta ăn gian, dùng cây quạt Nhật Nguyệt. Gặp sóng thần, quạt một cái sóng thần tạo thành thuyền, còn vách núi thì quạt Nhật Nguyệt không sử dụng được nữa. Ta chợt nhận ra cây quạt Nhật Nguyệt này chỉ phát ra sức mạnh kỳ diệu 1 lần trong ngày.
Chân trần cõng chàng thanh niên vượt qua vách đá... cuối cùng ta cũng thoát khỏi khu rừng Tử Lộ.
Hừm, sao trên đời có thể có một cô nương tài sắc vẹn toàn lại đức độ như ta chứ, thoáng tự luyến, ta vô cùng cao hứng nghĩ "Ta mà là nam nhân ta cũng yêu ta."
Rời khỏi Tử Lộ rừng, ta khẽ mắng thầm "Chết tiệt, biết trước ta lên kinh chọn đường vòng, đi xa nhưng an toàn còn hơn băng qua khu rừng Tử Lộ này, nhanh mà quá nguy hiểm. Bất quá, nhờ vậy ta gặp được chàng, tiểu thụ đẹp đến mức hoa nhường nguyệt thẹn. Chàng phải là của ta".
Triệu Thiên Mạc trong vô thức, khẽ rùng mình, cố gắng mở mắt, nhìn thấy mình vẫn an toàn, hắn thoải mái dựa vào vai Ngạn Cơ và.... tiếp tục ngủ.
Kinh thành
Ta lập tức tìm đại phu trị liệu cho hắn, tập hợp cả 5 vị đại phu nổi tiếng nhất kinh thành, chi ra 500 lượng bạc, cuối cùng mới có thể làm hắn bớt thoi thóp. Các vị đại phu sau đó đưa cho ta 1 thang thuốc, nói ta rằng sắc thuốc cho hắn uống, 1 tháng sau còn sống được thì là vượt qua cơn nguy kịch thần kỳ, 1 tháng sau vẫn thoi thóp thì họ lực bất tòng tâm.
Tiễn các vị đại phu về, ta chi 1 vạn lượng mua một căn nhà nhỏ nơi ngoại ô kinh thành, có 3 phòng tất cả, 1 phòng khách, 1 phòng bếp, và 1 phòng ngủ. Tuy nói chỉ có 1 phòng ngủ nhưng có tận 2 giường song song nhau,cách nhau chỉ mỗi tấm rèm che.
Ta đúng là có thể mua nhà bự hơn, có 2 phòng ngủ chẳng hạn, nhưng ta không có ngốc a.
Bên cạnh đó, hắn sắp chết, ta phải ở cạnh hắn canh hắn, chăm sóc theo dõi hắn chữ.... Tiện thể ngắm mĩ nam trước khi ngủ chắc ta sẽ ngủ cực kì ngon,
Tắc tắc lưỡi, không ngờ nhà kinh thành giá thật trên trời, căn nhà bé tí này làm ta mất cả vạn lượng. Trước lấy tiền từ đám tặc nhân kia cũng dư dả nhiều, quả nhiên nhân sinh có câu, không gì giàu nhanh bằng cướp, thật là ảo như cái chảo. Không ngờ chỉ sau mấy ngày, đã có thể có cơ hội gả cho mĩ nam rồi. Bất quá tên này hơi cong một tí, chờ xem, tỷ tỷ sẽ bẻ ngươi thẳng. Sau đó chúng ta sẽ gì gì ý nhỉ, phúc như đông hải, thọ tỷ nam sơn, tình ý ngập tràn, hàng ngày hạnh phúc. Nghĩ đến đó mà người ta vô cùng thoải mái a, cảm giác lâng lâng. Khi hắn tỉnh dậy bước đầu ta sẽ bắt hắn đền thân cho ta. Hắc hắc.
Triệu Thiên Mạc từ sau khi bị ta đấm đến bây giờ hắn chưa từng tình lại lần nữa, đã 1 tuần trôi qua rồi, rốt cuộc bao giờ hắn mới tỉnh. Ta không muốn hắn chết đâu. Ta còn chưa ăn được hắn mà, tương lai ta vẽ xong chỉ chưa tô màu thôi mà đã phải xé bức tranh rồi sao, lợn ta đã vặt lông rồi thiếu quay nữa thôi há còn phải vứt đi?
Lòng đầy phẫn uất, đau đớn, đang lo lắng tương lai thì nghe âm thanh khe khẽ, tai ta chỉ thua mỗi Hạo Thiên Khuyển mà thôi, tuy ta ở phòng bếp nhưng bất kỳ tiếng động nào ta cũng bắt kịp sóng mà nhào vô. Đúng, là nhào vô, nhào vô phòng ta thấy gương mặt tuấn tú ấy mở mắt, vẫn là đôi mắt tím sâu thẳm ấy, như chạm nhẹ vào trái tim ta, khiến ta thình thịch thình thịch. Có vẻ ta nhìn hắn quá lâu, ta thấy ánh mắt hắt thoáng nét ngại ngùng, khụ khụ một tiếng rồi nhìn ta dịu dàng nói:"Cảm ơn nàng."
Ta ngay lập tức nói: Vậy chàng lấy thân báo đáp ta đi." Ta nói không chớp mắt, không ngượng ngùng mà tràn ngập vẻ mong chờ.
Hắn giật mình, mặt đỏ như trái ớt chín, à không cà chua chín, trái ớt nó hơi cong, so sánh với trái ớt thì bao giờ mới bẻ thẳng được đây. Đúng, chính xác, là đỏ như trái cà chua chín né tránh ánh mặt ta, khẽ khàng nói: " Nàng.... Nàng cũng biết ta thích nam nhân, lấy ta thì sẽ thiệt thòi cho nàng."
Ta không quan tâm, khẳng khái, dứt khoát nói:"Ta sẽ làm chàng yêu nữ nhân, cụ thể là ta, chàng có chịu cho ta cơ hội để dụ dỗ chàng không?"
Hắn giờ thì mặt đỏ như trái cà chua thối, đầy vẻ không mong chờ nói: "Nàng cứu ta một mạng, ta nợ nàng một ân tình, chỉ cần nàng nói, mạng ta luôn trong tay nàng. Nhưng mà cưới nàng thì sẽ ủy khuất nàng, ta không thể làm tổn thương ân nhân của mình được."
Ta hơi thất vọng nhưng vẫn nhẹ nhàng hỏi chàng:"Chàng có muốn tu tiên không? "
"Không giấu gì nàng. Lần này ta về kinh không phải đi ứng thi, mà là bái biệt phụ mẫu, lên núi Thiên Kiếm bắt đầu tu tiên, một lần tu hành cả trăm năm, ta sợ lần tiếp theo gặp lại phụ mẫu đã không còn, trên ta có 1 ca ca, dưới ta có 5 đệ đệ, đành để họ thay ta tận hiếu, thay ta chăm sóc phụ mẫu."
"Vậy được, ta là ân nhân của chàng, muốn chàng cho ta 100 năm bên chàng như bằng hữu, tìm hiểu chàng để làm chàng yêu ta, 50 năm sau đó sống thử như phu thê thật sự, nếu sau cả bên nhau 150 năm chàng vẫn chưa yêu ta, thì ta sẽ không đeo bám chàng nữa, chàng lúc đó muốn bên... nam nhân hay nữ nhân khác đều được. Tuổi thọ tiên nhân ngàn năm tới vĩnh cửu, chàng không tiếc 150 năm bên ta báo ân chứ".
Chàng nghĩ nửa ngày, cuối cùng mỉm cười nhẹ nhàng gật đầu nói:"Vậy đành ủy khuất nàng 150 năm, nhưng ta cũng nói, nếu 150 năm sau ta không yêu nàng, ta vẫn sẽ nợ nàng một nhân tình, chỉ cần nàng nói, ta không do dự lập tức đồng ý."
Ôi nam nhân này, người đang câu dẫn ta đó, ngươi nói lời này, càng làm ta rung động với ngươi thôi, một người không những bậc nhất tuấn tú, còn trọng tình trọng nghĩa nữa, ta làm sao không động lòng được chứ. Nhanh chóng khôi phục trạng thái bình thường ta mỉm cười nói:" Được, một lời đã định, giờ chàng uống thuốc rồi kể ta về miếng ngọc bội được rồi chứ."
Hắn ngồi dậy đưa tay cầm lấy chén thuốc trong tay ta, uống một ngụm rồi cất tiếng:"Miếng ngọc bội này, thật ra là..." Chưa dứt lời thì hắn đã vô lực gục xuống giường...
Ta:.......
Cái gì thế này, sao cứ nói đến ngọc bội là lại ngất, AAAAAAAAAAAAAAAAA, lần thứ mấy rồi, cứ xỉu hoài vậy, ta hét to, lay mạnh người hắn:"Triệu Thiên Mạc chàng tỉnh cho ta."
Nam nhân trước mặt vẫn nằm im bất động, đôi mắt nhắm nghiền, mày nhíu lại, lộ vẻ khó chịu, đôi môi khẽ mấp máy, có lẽ thuốc quá đắng chăng?, bát thuốc này không lẽ có tác dụng an thần, để hắn ngủ mất rồi. Ta thỏ thẻ thì thầm vào tai chàng:"Chàng cứ ngủ đi, ta sẽ chăm sóc chàng." Không biết hắn có nghe thấy lời nói ta không, ta thấy mày hắn khẽ giãn ra khuôn mặt ngủ thật ngon.
Giờ có lẽ ta đã mơ hồ hiểu...
Tốt nhất từ giờ tới lúc hắn khỏi bệnh, không nên nói chuyện tới ngọc bội...
Ngất lần nữa không biết bao giờ mới tỉnh...
Haizzz
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
6 Kiếp Nghiệt Duyên (Bẻ Cong Thành Thẳng)
Chương 5: Vượt Tử Lộ
Chương 5: Vượt Tử Lộ