Nhìn nam nhân trước mặt, thật là cảm giác thân thuộc mà.
Tại sao ta lại không giết y?
À, ta nhớ rồi, y là Triệu Thiên Mạc, người mà lần đầu ta gặp đã khiến ta nghe một giọng nói kì lạ, vẫn vang vọng cho tới hôm này, kéo lại thần trí cho ta, ngăn ta không tổn thương y: "Làm hắn thích ta..."
Vẫn một thân ảnh bào tím thường ngày, đôi mắt sâu thẳm đồng màu, mái tóc dài bay trong gió, hệt như ngày xưa, khi ta cùng chàng ở Triệu quốc hay Thiên Kiếm tông, thân ảnh ấy khiến ta từng không thể dời mắt...
Chàng thật đẹp.
Từ khuôn mặt đến điệu bộ của chàng, luôn làm ta điêu đứng...
Tạch tạch...
Gì vậy nhỉ, có chuyện gì ở đây thế...
À ta nhớ rồi, y vừa đi theo lũ Ác Bá yêu tộc, kẻ thù số một kiếp này của ta, của Thất Đại Danh Trấn.
Vậy là ta đọa ma rồi sao.
Ngưng đọng thành một hồ nước nhỏ, ta ngắm gương mặt mình in trên mặt nước.
Hà, cả người ta, ánh mắt ta, quả là không có gì là giống của ta nữa.
Sử dụng ma đạo đã rút sạch sinh mệnh lực của ta, sau khi chắc chắn Ác Bá yêu tộc đã chết hết, ta vô thức té nhào về phía trước.
Bộp
Lần này ta tiếp không phải là mặt đất, mà là lồng ngực rắn chắc của một ai đó.
Triệu Thiên Mạc, ngươi cuối cùng cũng bắt đầu có cảm xúc rồi sao.
"Hà, sao ngươi còn chưa đi?" Ta cay nghiến nhìn nam nhân trước mặt. Vốn dĩ nên giết y cho rồi, dù gì nãy y cũng đi theo Ác Bá yêu tộc, tính giết ta mà. Nhưng cuối cùng lại là không nỡ xuống tay.
Triệu Thiên Mạc đau lòng siết chặt ta trong lòng: "Ta không phải như nàng nghĩ."
Ta bật cười, từ khi gặp chàng đến giờ, ta cười khẩy hơi nhiều thì phải, giờ ta sắp chết rồi, chàng còn muốn lừa dối ta sao.
Dùng thần thức nói chuyện với ma đạo: "Ma đạo à ma đạo, ngươi đúng là to gan, nhưng ta thật sư biết ơn ngươi, nãy đã cho ta mượn sức mạnh."
Ma đạo phụng phịu, xen lẫn tia đau lòng: "Ngạn Cơ, thật sự ta không hề muốn kết cục này, nói chuyện với ngươi ta rất vui. Nhưng ước định là ước định, ngươi không đủ để ta thuần phục là chủ nhân, thì ngươi chỉ có hai kết cục, một là chết hai là ta chiếm xác..."
"Ta biết ta biết, ngươi ít nhất không ma mãnh hay nham hiểm như những tên ma tộc ta từng gặp. Ta chọn kết cục thứ nhất thì sẽ không hối hận"
Ma đạo thở dài: "Ngươi tranh thủ thời khác cuối đi."
Lại nói về Triệu Thiên Mạc, lúc này ta không còn gì để nói với chàng cả, hơn cả sự đau buồn, đó la thất vọng.
Triệu Thiên Mạc siết ngày càng chặt ta hơn, đôi mắt vô hồn môi không ngừng run rẩy: "Nàng nói chuyện với ta đi, đừng lảnh tránh ta mà."
Ta đưa mắt nhìn Triệu Thiên Mạc, ta nên nói gì đây?
"Chàng đã bao giờ tin ta chưa?"
"Ta..."
"Chàng không phải nói, ta hiểu, nếu chàng tin ta, đã không đi theo Vương Lỗi như vậy rồi."
Triệu Thiên Mạc nhanh nhảu giải thích, như sợ rằng ta sẽ không tha thứ cho chàng: "Ta chưa bao giờ không tin nàng."
Thật ngọt ngào.
Quả là lời nói dối ngọt ngào nhất ta từng nghe, nếu vốn dĩ ban đầu, chàng tin ta, tại sao không tin rằng ta liều mình xông vào Địa Ngục trấn kiếm Mạn Mạn hoa, tại sao không tin ta bị Vương Lỗi đã thương cướp hoa, tại sao không để cho ta giải thích...
Cho dù là vậy, ta hài lòng với câu trả lời này của chàng... Ít nhất nó êm ái hơn so với sự thật khắc nghiệt.
"Chàng có biết không, nếu chàng không mất trí nhớ, sẽ hiểu tại sao ta ghét Ác Bá yêu tộc như vậy. Ta hỏi chàng, chàng có từng thích ta chưa?"
Triệu Thiên Mạc mắt cắt không còn một vết máu, thẩn người...
Khụ khụ
Một ngụm máu đen phụt ra, thấm đầy tà áo tím của chàng: "Quả là thiên gia thật trêu người a, chàng nhớ không, ngày đầu ta gặp chàng, chàng phun máu vào người ta... Giờ lần cuối ta nhìn chàng, ta phun máu vào người chàng."
"Nàng sẽ không chết" Triệu Thiên Mạc lắc đầu nguầy nguậy, tay trái chàng liên tục truyền nguyên khí cho ta, ta giờ là ma, làm sao nhận được nguyên khí từ người nữa. Chàng cùng biết vậy mà, tại sao còn truyền, thật ngốc mà.
Cơ thể ta đang trở nên nhạt nhòa, câu trả lời của chàng ta vẫn chưa được nghe. Ta cố gắng hỏi lại chàng lần nữa: "Nếu chàng chưa từng thích ta, thì có bao giờ chàng từng cố gắng thích ta chưa Triệu Thiên Mạc?"
Lần này Triệu Thiên Mạc quyết đoán, lập tức trả lời: "Ta đã từng nói, sau này ta sẽ cố gắng thích nàng."
Haha
Đưa tay sở lấy gương mặt chàng, lòng ta thật chua xót mà: "Chàng luôn đối xử tốt với ta là vì sao vậy Triệu Thiên Mạc, chàng có thấy chàng quá đặt nhiều thứ vào sau này không? Chàng đã bao lần nói sẽ cố gắng thích ta rồi?"
Triệu Thiên Mạc ngẩn người, quả thực là vậy. Hắn đặt quá nhiều vào sau này, luôn nghĩ về sau này, phó mặc mọi thứ cho sau này, mà vô tình quên đi thực tại của hắn. Hắn bày ra đủ kế hoạch trả thù cho tương lai, lấy chữ nhẫn lên đầu... Mà vô tình quên mất, thực tại này, hắn chưa từng nhìn nhận.
Ngạn Cơ hiểu rõ điều này, âu là người, chúng ta thường vẽ đủ mọi viễn cảnh tươi đẹp cho tương lai, hứa với chính mình mai này ta sẽ như thế này, như thế kia. Nhưng là vô thức quên rằng, nếu hiện tại không làm gì, thì tương lai sẽ không được như vậy. Giống như phụ mẫu ta vậy, ta từng hứa với lòng, sẽ trở thành tu nhân giả, bán tiên hay tiên nhân vĩ đại, lúc đó phụ mẫu ta có thể tự hào, hay ta nghĩ chỉ cần mấy bình tiên dược gửi cho phụ mẫu có nghĩa là ta có lòng rồi.
Nhưng bất giác quên rằng, phụ mẫu đang ngày càng già đi, họ không cần ta có biệt phủ, không cần ta là người danh trấn thiên hạ, không cần nhận quà cáp hay tiên dược từ ta... Thứ họ cần là ta bình an sống hạnh phúc vui đùa nói chuyện với họ mỗi ngày.
Ngập ngừng một chút, ta tiếp tục nói: "Sao chàng không bao giờ sống cho hiện tại của chàng? Không bao giờ sống cho hiện tại của ta chứ..."
"Chàng bây giờ sao phải gò bó mình với ta? đối xử tốt với ta là để sau này chàng không phải hối hận thôi. Chỉ để cho chàng nghĩ chàng không phải là người bất nghĩa thôi."
Triệu Thiên Mạc lắc đầu, lay người ta: "Nàng tin ta, ta không có ý đó, ta thật lòng muốn mơ lòng mình với nàng. Không phải chỉ vì nàng cứu ta, mà còn vì nàng là nữ nhân đầu tiên ta có thiện cảm."
Lần này ta ngẩn người, ít nhất ta cũng có một vị trí nhỏ trong lòng chàng rồi sao. Haha
"Thật sự ban đầu ta thích chàng chỉ vì một giọng nói trong đầu mà thôi, hiện giờ ta không rõ tình cảm mình như thế nào nữa. Chàng không cần phải đau lòng vì ta." Ta gượng cười trấn định nam nhân trước mặt.
Đôi chân ta đã bắt đầu tan biến. Ta nhìn xung quanh xa xa nơi phụ mẫu ta đang nằm, hôm nay trời thật đẹp. Kể từ lúc ta lấy lại được nhận thức, bầu trời đen xám xịt đã trở lại trong xanh hàng ngày.
"Chàng chưa từng tin ta, chưa từng thích ta, đã thế chàng lại còn theo phe của Ác Bá yêu tộc, theo Vương Lỗi tên đã phản bội chàng một lần."
"Nói thật, ta rất hận chàng."
"Nếu ta còn có kiếp sau, ta hi vọng vĩnh viễn không bao giờ gặp lại chàng."
Dứt lời thân thể ta vỡ tan như tấm thủy tinh, tan vào không trung...
"Không, Ngạn Cơ, nàng đừng bỏ ta mà..." Triệu Thiên Mạc ngây ngốc nhìn bàn tay mình đang ôm khoảng trắng trước mắt.
Nước mắt hắn lã chã rơi không ngừng, bàn tay run rẩy hét lớn: "Ngạn Cơ"
Vô vọng như một tên ngốc lẩn thẩn nói một mình:
"Không phải như ta nói đâu, thật sự ta chưa từng mất trí nhớ. Ta cảm thấy trách mình nên mới làm bộ như quên mọi thứ mà thôi."
"Không phải như nàng nghĩ đâu, ta lúc ở Tử Lộ rừng được nàng bón từng thìa cháo, ta nói nàng nên quên mối thù, hãy tập trung ở bên ta làm ta thích nàng, là vì ta sợ nàng nóng lòng trả thù, gặp nguy hiểm."
"Không phải như ta nói đâu, ta biết nàng là người vượt Địa Ngục trấn mang Mạn Mạn hoa về cho ta, sự thật đúng là nàng bị Vương Lỗi cướp. Ta sử dụng Mạn Mạn hoa nên có thể dùng thần thức trao đổi với nó, ta biết nàng là người chịu khổ cứu ta."
"Nhưng mà ta nghi ngờ tên Vương Lỗi liên quan đến Ác Bá yêu tộc, nên tính tương kế tựu kế, vô tình không biết gì ở bên hắn... Ta cũng không nói nàng biết, vì ta biết nàng bản tính thiện lương, nếu biết sự thật sẽ không thể qua mặt lũ Ác Bá yêu tộc ấy."
"Ta chỉ muốn một lần tóm gọn ghi nhớ một mẻ cá, ta muốn coi Vệ quốc còn phái ai làm nội gián bên Triệu quốc hay không..."
"Không phải như nàng thấy đâu, vốn dĩ lúc này thấy nàng bị Vương Lỗi đánh lén ta không giúp nàng là vì ta còn cần hai khắc nữa để đột phá bán tiên, lúc đó ta lại có thể vượt giai mà chiến, sức mạnh ta tương đương Bội La sư phụ, giết gọn một đám..."
"Ta xin lỗi, ta một mình suy tính, chưa từng nói nàng nghe... mới dẫn tới kết cục này..."
"Nếu ta chịu nói trước với nàng, thì nàng đã không như thế này..."
"Là ta sai... ta sai... ta sai rồi"
"Ngạn Cơ, ta biết sai rồi, nàng về bên ta được không...."
"Ngạn Cơ, nàng về với ta đi..."
"Nàng biết không, từ khi ta lên 6 tuổi đến giờ, đây là lần đầu tiên ta khóc... Đã thế còn vì một cô nương."
"Nàng tự hào về nàng đi, nàng có vị trí trong lòng ta rồi này... Ngạn Cơ ơi."
Ngạn Cơ
Ngạn Cơ
Ngạn Cơ
Những lời này, Ngạn Cơ không cách nào nghe được...
...
"Mẫu thân, phụ thân, ta phải đi rồi. Tạm biệt mọi người."
"Con gái" Nhạc phu nhân hét lớn từ trong mộng tỉnh dậy. Tìm kiếm một thứ gì đó trong đầu.
Kỳ tướng quân nghe thấy tiếng hét trong phòng, vội vàng cùng mấy nhi tử Kỳ Ngôn, Kỳ Duyên, Kỳ Diệu, Kỳ Anh đẩy cửa bước vào.
"Chuyện gì vậy mẫu thân" Kỳ Anh lên tiếng hỏi
Mặt Nhạc phu nhân đầy nước mắt, bà không biết chuyện gì xảy ra, chỉ nhớ rằng mình vừa mất đi một thứ gì đó rất quan trọng.
"Nữ nhi của ta..." Nhạc phu nhân nghẹn ngào nói.
Kỳ Duyên nghe không hiểu liền hỏi lại: "Con với Kỳ Diệu muội muội làm sao?"
Nhạc phu nhân nhìn ngắm một lượt rõ ràng nhi tử mình đủ cả ở đây, đều bình an nói chuyện với mình, tại sao mình lại cảm thấy mấy đi một nữ nhi: "Rõ ràng các con đều ở đây cả, nhưng tại sao lòng ta lại đau thế này."
"Nàng cũng thấy vậy sao, ta cũng thấy dường như ta mất đi một đứa con, nhưng rõ ràng đều đủ cả ở đây" Kỳ tướng quân cũng khó chịu cùng nghi hoặc lên tiếng, ông thức dậy trước Nhạc phu nhân ba ngày, đều cảm thấy mình vừa mất đi một thứ gì đó. Mới mở mắt dậy cũng gọi một cái tên không rõ, dường như là Ngạn Cơ. Nhưng nghĩ kĩ lại ông làm gì biết ai tên Ngạn Cơ chứ, chắc là mộng du.
"Thiếp không biết, thiếp không ngăn được nước mắt trong người."
Món quà cuối cùng Ngạn Cơ gửi tặng gia đình nàng, chính là xóa đi toàn bộ kí ức phụ mẫu về nàng. Thay vì để họ nếm thử cảm giác người tóc bạc tiễn người tóc xanh, hay đau lòng vì một người con bất hiếu như nàng... Cách tốt nhất là khiến cuộc đời họ chưa từng xuất hiện một người tên Kỳ Ngạn Cơ.
Kiếp này, đối với mọi người, Ngạn Cơ - một người vô danh, đã không còn nữa rồi.
...
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
6 Kiếp Nghiệt Duyên (Bẻ Cong Thành Thẳng)
Chương 33: Ước nguyện của Ngạn Cơ (Hết kiếp thứ nhất)
Chương 33: Ước nguyện của Ngạn Cơ (Hết kiếp thứ nhất)