TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời
Chương 13

Editor: Vi + Beta: Điêu

Kỷ Hi Nguyệt dùng bữa sáng xong, đi vào phòng để quần áo. Ngay sau đó bị cảnh trước mắt làm cho giật mình, bên trong có vô số quần áo, đại đa số đều là hàng hiệu ở Thục Viện. Còn một phần nhỏ là đồ phóng viên ưa thích của cô. Chẳng qua là so với những đồ cô mua thì chất lượng tốt hơn khá nhiều, có rất nhiều mũ cùng giày, trông rất đồ sộ.

Kỷ Hi Nguyệt nở nụ cười. Nhìn xem kìa, Triệu Húc Hàn đối xử với cô rất tốt. Trước kia không cho cô mặc đồ phóng viên, nhưng hiện tại lại mua thêm cho cô quần áo.

Haha, kỳ thật người đàn ông này cũng đáng yêu đấy chứ.

Muốn cảm ơn Đại ma vương, kết quả lại phát hiện ra anh đã đi rồi. Kỷ Hi Nguyệt chỉ có thể chẹp miệng thay đồ, hóa trang xấu xí rồi khoác balo ra khỏi nhà.

Triệu Húc Hàn chưa bao giờ đi cửa chính, mà hay đi ở cửa bãi đỗ xe, rất ít khi gặp người khác. Còn Kỷ Hi Nguyệt phải đi thang máy xuống tầng. Trong thang máy cô đụng phải một hộ gia đình, nhưng cũng ít giao tiếp. Huống chi người ta cũng không rảnh để chào hỏi với cô. Nhưng với Kỷ Hi Nguyệt càng ít giao tiếp càng tốt. Tâm trạng cô vui vẻ ra khỏi nhà, đi bộ đến đài truyền hình.

"Vương Nguyệt!" Mới ra khỏi cửa chưa được mấy bước, một âm thanh quen thuộc vang lên.

Kỷ Hi Nguyệt ngẩng đầu nhìn qua, bên kia đường là Cố Du Du đang cầm trong tay cốc sữa đậu nành. Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy thật quá đen đủi, vừa ra khỏi cửa đã gặp chuyện xui xẻo.

Cố Du Du tự động bước đến. Nhìn khu nhà Phong Nhã ở đằng sau cô, cô ta ngạc nhiên hỏi: "Vương Nguyệt, em, em ở đây sao? Ở đây vô cùng đắt đỏ đấy. Thì ra em là người có tiền, trách không được a!"

"Trách không được cái gì?" Kỷ Hi Nguyệt tức giận nói.

"Haha, em xem em đi, sao lại có thành kiến lớn như vậy với tôi chứ? Tốt xấu gì chúng ta cũng là đồng nghiệp. Tôi cũng biết là tôi đắc tội em, nên tôi đã xin lỗi rồi mà!" Cố Du Du quả thật không cần mặt mũi nữa.

"Tôi không phải người có tiền. Đây là nhà người thân của tôi, tôi chỉ đến ở nhờ mà thôi." Kỷ Hi Nguyệt biết rõ cô ta là kẻ ham vinh hoa phú quý.

"Vậy cũng rất lợi hại mà. Người thân của em làm nghề gì vậy? Nơi này có khá nhiều minh tinh ở đó. Em cũng có thể kiếm không ít tin tức." Cố Du Du có vẻ như luôn chú ý đến vấn đề của cô.

Kỷ Hi Nguyệt không muốn để ý đến cô ta, đi thẳng đến đài truyền hình. Nhưng làm sao Cố Du Du có thể bỏ qua, vừa đi cùng vừa luôn miệng nói.

"Đúng rồi, Tiểu Nguyệt, hôm qua sau khi cô tan làm đã có một người mới đến làm. Cũng là thực tập sinh. Trông rất tuấn tú đó!" Cố Du Du nói sang truyện khác.

Kỷ Hi Nguyệt thật sự không hiểu tại sao người phụ nữ này lại dốc sức liều mạng nịnh nọt cô, chẳng lẽ không thấy được ý tứ trên mặt cô hay sao?

"Vẫn tuyển thêm thực tập sinh?" Kỷ Hi Nguyệt có chút kinh ngạc, ba tháng trước cô cùng một nhóm tầm 4 người đã được tuyển vào. Sao lại vẫn chiêu mộ thực tập?

"Haha, đúng vậy. Nghe nói thực tập sinh này không tầm thường đâu." Cố Du Du thần bí nói.

"Con ông cháu cha?" Điều đầu tiên Kỷ Hi Nguyệt nghĩ đến.

"Không đâu. Là giám đốc đào được từ bên đài Hương Thành đó. Haha. Còn nói là sẽ hợp tác cùng em đấy!" Cuối cùng Cố Du Du cũng tiết lộ tất cả.

Kỷ Hi Nguyệt biến sắc: "Cái gì? Hợp tác với tôi? Thực tập sinh đài Hương Thành? Con mẹ nó không phải tên là Liễu Đông chứ?"

"Ha, quả nhiên là em có biết!" Cố Du Du lập tức hưng phấn: "Lúc giám đốc giới thiệu, chúng tôi đã biết hai người có quan hệ rồi."

"Giám đốc điên rồi ư?" Kỷ Hi Nguyệt bước nhanh hơn, cô thật sự nghĩ không ra.

"Tiểu Nguyệt, lời này của em là sao? Giám đốc tìm một thực tập sinh hợp tác cùng em, có thể nói em còn được coi trọng hơn cả nhân viên chính thức đó! Vậy mà em vẫn không vui ư? Chúng tôi muốn giống em mà còn không được đây!" Cố Du Du vẫn còn độc thân, hơn Kỷ Hi Nguyệt 3 tuổi.

Kỷ Hi Nguyệt không nói câu nào, quẹt thẻ đi vào công ty luôn. Hôm nay có vẻ như trong đài vô cùng nhiều người, đi qua đi lại, còn có những minh tinh vào đài ký hợp đồng. Cửa ra vào đều là những đám đông người hâm mộ đang hỗn loạn kêu gào.

"Đó là Lưu San San! Tiểu Nguyệt em đi lên đi, tôi đi hóng bát quái." Cố Du Du nhìn thấy cô minh tinh bên kia, trong nháy mắt liền lẻn qua đó.

Kỷ Hi Nguyệt đi đến phòng làm việc. Mới vào đến cửa, anh Mập đã kéo cô lại: "Tiểu Nguyệt, có cảnh sát tìm em." Anh Mập sốt ruột nói.

Kỷ Hi Nguyệt kinh ngạc: "Cảnh sát? Cảnh sát tìm em làm gì?" Cô cảm giác chỉ sau một đêm, bao nhiêu việc ngoài dự kiến ập đến.

"Anh cũng không biết, cho nên mới ngồi ở đây. Em có phải gây ra chuyện gì rồi không?" Vẻ mặt anh Mập khá lo lắng.

Kỷ Hi Nguyệt suy nghĩ một lúc: "Không có đâu. Cảm ơn anh, em không sao. Cảnh sát đâu rồi?" Kỷ Hi Nguyệt nhìn bên trong nhưng không thấy bóng dáng cảnh sát.

"Trong phòng nghỉ. Đúng rồi, còn có người mới sẽ hợp tác với em. Có vẻ trưởng phòng rất coi trọng em đó."

Kỷ Hi Nguyệt xấu hổ cười. Sau đó cô đi đến chỗ ngồi của mình, phát hiện vị trí bên cạnh không phải là Trần Thanh, mà là Cố Du Du.

"Vương Nguyệt! Mau tới đây!" Trong phòng nghỉ truyền ra tiếng gọi.

Kỷ Hi Nguyệt đầu đầy hắc tuyến. Giọng nói này thật là của Liễu Đông, tuy rằng gặp mặt không nhiều, nhưng cô nghe là nhận ra ngay.

Kỷ Hi Nguyệt buông túi xách, đi về phía phòng nghỉ. Quả nhiên, đập vào mắt là khuôn mặt anh tuấn tươi cười của Liễu Đông. Đặc biệt là hàm răng cửa, trắng tinh như để quảng cáo kem đánh răng vậy.

Nhưng cô chẳng thể cười nổi cho đến khi nhìn thấy vị cảnh sát. Cô vừa sợ hãi vừa ngạc nhiên: "Ngô Phương Chu, sao anh lại ở đây?” Cảnh sát đó là người đã giúp đỡ Kỷ Hỉ Nguyệt ở hiện trường tai nạn - cảnh sát trẻ tuổi Ngô Phương Chu.

Ngô Phương Chu cũng tươi cười: "Vương Nguyệt, tôi tới hỏi về vụ việc tai nạn ở cầu Giang Sơn, có chút vấn đề cần hỏi cô. Không nghĩ tới Liễu Đông cũng ở đây. Lúc đó hai người đều ở hiện trường, vừa hay có thể hỏi chuyện luôn."

"Vương Nguyệt, chắc cô không nghĩ tới tôi sẽ tới Cảng Thành chứ?" Liễu Đông nhìn Kỷ Hi Nguyệt, cười vui sướng.

"Cậu thật không có lập trường. Vào Hương Thành được một tháng đã đi qua đài khác rồi. Thật không biết xấu hổ." Kỷ Hi Nguyệt khinh bỉ, cảm giác người này có ý đồ xấu.

Liễu Đông vội la lên: "Không phải vậy. Đúng là Lộc trưởng phòng đào tôi qua. Nhưng nói là mời tôi hợp tác với cô, tôi mới đồng ý đấy."

"Có ý gì? Vì sao muốn hợp tác với tôi mà không hỏi qua ý kiến của tôi?" Kỷ Hi Nguyệt đột nhiên nổi giận.

Liễu Đông gãi đầu lúng túng nói: "Tôi, tôi thấy cô rất chuyên nghiệp, muốn đi theo cô để học hỏi." Đương nhiên cậu sẽ không nói với ai rằng cậu cảm thấy Vương Nguyệt rất kì lạ và vô cùng tò mò về cô.

Bởi vì cô như biết rõ về tai nạn giao thông cầu Giang Sơn. Còn biết cái xe bus kia sẽ không nổ tung lên. Phóng viên như vậy thật đáng kinh ngạc, nếu hợp tác với cô, nhất định sẽ có tiền đồ rộng mở. Ngoài ra Vương Nguyệt rất có tinh thần trọng nghĩa, thiện lương, lại có đôi mắt vô cùng xinh đẹp sau mắt kính đen to đùng nữa. Liễu Đông có khát vọng mãnh liệt muốn tìm hiểu về cô gái này.

"Vương Nguyệt, đừng tức giận nữa. Cấp trên tìm giúp cô thêm người hợp tác để cho công việc của cô nhẹ nhàng hơn một tí." Ngô Phương Chu thấy bầu không khí lúng túng, vội giảng hòa.

Liễu Đông còn muốn nói tiếp, nhưng Kỷ Hi Nguyệt chỉ liếc nhìn hắn, rồi nói với Ngô Phương Chu: "Ngô Phương Chu, chuyện của cô quan trọng hơn, nói trước đi."

Ba người lại ngồi xuống, Liễu Đông chủ động bưng trà rót nước, hầu hạ Kỷ Hi Nguyệt thật tốt.

"Vương Nguyệt, cô với Liễu Đông có video về vụ tai nạn không? Tôi cần mang về một bản."

"Cái này thì không thành vấn đề. Tôi vẫn còn bản gốc." Kỷ Hi Nguyệt gật đầu.

"Tôi cũng vậy. Chỉ là các cô đang điều tra nguyên nhân của vụ tai nạn giao thông sao? Không phải là tài xế lái xe say rượu à?" Liễu Đông rất nhạy cảm với các thông tin.

"Ừ, đúng là say rượu. Nhưng mà chiều qua Trương Cầm đến nhận lại đồ, nhưng túi xách của cô ấy lại không thấy, nói bên trong có tư liệu quan tròng. Cảnh sát cùng nhân viên bệnh viện không thể tìm ra, vì vậy tôi phải chịu trách nhiệm tìm túi xách."

Ngô Phương Chu cười khổ, trong thâm tâm quả thật có chút phiền muộn. Đường đường là một cảnh sát, vậy mà phải u trách nhiệm tìm đồ.

"Tôi xem ghi chép, phóng viên đưa tin hiện trường có cô và Liễu Đông, cho nên muốn tìm mọi người hỏi thử."

Sắc mắt của Kỷ Hi Nguyệt dần nghiêm trọng, nói với Liễu Đông: "Liễu Đông, anh đi ra ngoài trước. Tôi có vài chuyện muốn hỏi Ngô Phương Chu."

"Ơ, sao tôi lại không thể nghe? Tôi, tôi hợp tác với cô mà. Chẳng phải là có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia ư?" Liễu Đông quả nhiên vẫn còn khá trẻ con, cảm thấy ủy khuất.

"Tôi có việc riêng, chút nữa tôi sẽ nói rõ với anh về vụ tai nạn xe. Trước hết anh hãy đưa cho tôi một bản gốc của những tài liệu kia. Nhanh lên!" Kỷ Hi Nguyệt không nói nhiều, chỉ nghĩ đuổi cậu đi.

"Liễu Đông, anh hãy đi làm việc trước." Ngô Phương Chu thấy dáng vẻ Liễu Đông không muốn đi, cười nói.

Liễu Đông chỉ có thể đi ra ngoài, nhưng nét mặt vô cùng oan ức giống như một cậu bé to xác không được kẹo.

Kỷ Hi Nguyệt không để ý tới, lập tức cúi đầu tìm túi tài liệu cùng Ngô Phương Chu.

"Vương Nguyệt, cô có biết nếu túi này thật sự có vấn đề lớn thì tai nạn xe này chưa hẳn là ngoài ý muốn." Gương mặt tuấn tú của Ngô Phương Chu trở nên nghiêm túc.

"Tôi cũng chưa xác định được, nhưng trong lòng có cảm giác như thế. Anh là cảnh sát, có thể điều tra một chút. Đầu tiên nên tìm được túi tài liệu đó. Còn máy ghi âm của chiếc xe cần cẩu kia anh có thể đi tìm chủ xe để yêu cầu." Kỷ Hi Nguyệt nói cho anh ta, là vì những tài liệu đó cô không tìm được, tối hôm qua chính cô đã thử tìm một lần.

"Được, tôi sẽ trở về điều tra. Vương Nguyệt, trước hết chuyện này không nên truyền ra ngoài, tính chất không giống nhau. Tôi biết cô là phóng viên, cần tin tức lớn, nhưng chuyện này không chắc chắn, cũng không cần đưa tin." Ngô Phương Chu thận trọng nói với Kỷ Hi Nguyệt.

"Được, tôi chờ tin tức của anh. Phải có bằng chứng chúng ta mới có thể nói tiếp không phải sao? Anh yên tâm đi." Kỷ Hi Nguyệt vội vàng cười nói.

Cô đương nhiên không thể nói bậy bạ. Đây là chuyện liên quan đến công ti của bố cô. Hơn nữa Tần Hạo làm giả báo cáo tài vụ như thật, như vậy Tôn Mai có thể bị giết người diệt khẩu. Chuyện này đối với danh tiếng của tập đoàn Kỷ Hải có ảnh hưởng rất lớn.

Sau khi Ngô Phương Chu rời đi, Kỷ Hi Nguyệt cùng Liễu Đông bị gọi vào phòng làm việc của Tổng biên tập.

"Tiểu Nguyệt à, nhìn cô tìm kiếm tin tức khổ cực như vậy, tôi tìm người trợ giúp cho cô. Liễu Đông, cô chắc là biết. Thời điểm tai nạn xe cộ xảy ra cậu ấy cũng ở hiện trường."

Lộc Ngữ cười híp mắt nói, cặp mắt ti hí trong suốt sạch bóng.

"Tổng biên, thật ra thì chính tôi cũng chỉ là nhân viên thực tập, sao có thể xứng có người giúp đỡ được." Vương Nguyệt không biết làm sao.

"Haha, cấp trên mang người mới tới cũng không thấy có thành tích gì. Tôi muốn hai người mới cùng một chỗ, không chừng sẽ càng có hăng hái, hiệu quả tốt hơn. Vương Nguyệt, cô đối với tin tức độ nhạy cảm rất mạnh, nhưng dù sao cũng chỉ có một mình, giống như lúc xảy ra tai nạn giao thông, nếu có hai người, sẽ tìm được tin tức cùng chụp ảnh nhiều hơn."

"Chuyện này tôi quyết định, cô hợp tác cùng Liễu Đông. Tôi thấy những tấm hình chụp được dưới ống kính của cậu ấy rất tốt. Hy vọng sau khi hai người hợp tác, có thể cho tôi sự kinh ngạc vui mừng." Lộc Ngữ dường như không cho Kỷ Hi Nguyệt cơ hội nói chuyện.

"Tổng biên, tôi sẽ cố gắng phối hợp với Vương Nguyệt." Liễu Đông vội vàng bày tỏ thái độ.

" Được rồi. Vậy ra ngoài làm việc đi." Lộc Ngữ nhìn Kỷ Hi Nguyệt phía sau nói.

Kỷ Hi Nguyệt muốn nói cái gì, nhưng cũng chỉ có thể nuốt vào trong bụng, trở lại phòng làm việc.

"Chị Nguyệt, đây là video cùng hình ảnh em chụp được." Liễu Đông sửa lại cách gọi, lập tức mặt mày hớn hở chủ động lấy lòng.

"Ai là chị Nguyệt của cậu. Tuổi tác của tôi không nhiều hơn cậu là bao." Mặc dù Kỷ Hi Nguyệt giọng nói bất hòa, nhưng vẫn nhận tài liệu đưa tới.

"Chị vào sớm hơn em, chính là tiền bối. Gọi chị Nguyệt là chuyện nên làm." Liễu Đông nịnh nọt.

Kỷ Hi Nguyệt chỉ có thể đảo mắt nói: "Tùy cậu, trước tiên nên làm quen một chút với công việc ở đây đi." Nói xong không để ý tới cậu ta nữa, cô bắt đầu truyền tin tức và xem tài liệu.

Liễu Đông có chút lúng túng sờ lỗ mũi của mình, nhưng rất nhanh đã vui vẻ làm quen bạn mới. Thỉnh thoảng quay đầu nhìn Kỷ Hi Nguyệt một chút, phát hiện cô đang chăm chỉ làm việc. Gò má ngũ quan rất nhu hòa, tất cả đều rất có khí chất. Cảm thấy cô không phải là diện mạo xấu xí, phải là một tiểu mỹ nữ mới đúng.

Đọc truyện chữ Full