TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời
Chương 181: Sự đê tiện của đối thủ (ii)

Kỷ Hi Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn mọi người, sau đó cười nói với anh Hâm, “Cảm ơn anh Hâm, lần này quả thực đã nhận được bài học rồi. Không sao không sao, chỉ là một thông cáo thôi.”

“Xía, chỉ là một thông cáo? Nói như thể tin tức lớn của cô nhiều vô số kể không bằng.” Châu Lê bắt đầu châm chọc, “May mắn không phải lúc nào cũng có đâu.”

Liễu Đông tức giận muốn mắng trả, Kỷ Hi Nguyệt lập tức nói: “Được rồi, tranh cãi với loại người hiểu biết hạn hẹp làm gì. Làm việc đi!”

“Loại người gì chứ? Vương Nguyệt, ý cô là sao?” Châu Lê vừa nghe là tức chịu không nổi.

Ánh mắt sắc bén dưới cặp mắt kính của Kỷ Hi Nguyệt liếc nhìn cô ta: “Loại người như cô ngay cả một tin tức cũng không có, suốt ngày chỉ biết kêu gào, cũng không biết là ai cho cô tự tin thế nữa, là anh Trần sao?”

Sắc mặt Trần Thanh rất khó coi, với thành tích của anh ta hiện tại thì làm thế nào cũng không bằng Kỷ Hi Nguyệt, anh ta quay ngược lại mắng Châu Lê: “Châu Lê, đừng nói nữa, còn phải ra ngoài một chuyến đấy.”

“Thực tập sinh bây giờ người nào cũng tự phụ thật đấy.” Có người len lén nói.

“Đúng đấy, có thành tích thì hãy nói chuyện, làm như đổi đội rồi thì có chỗ dựa vững chắc lắm ấy.”

“Đúng vậy, thật không thể tưởng tượng nổi.” Bên dưới xì xào bàn tán.

Kỷ Hi Nguyệt nhếch môi cười khẩy, không thèm quan tâm. Châu Lê tức giận cầm túi xách chạy ra ngoài, Trần Thanh cũng lập tức  theo sau.

Liễu Đông nhìn Kỷ Hi Nguyệt nói: “Chị Nguyệt, chị ổn chứ?”

Kỷ Hi Nguyệt khẽ cười với cậu: “Không sao, chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, hơn nữa anh Hâm nói rất đúng, sau này chúng ta phải cẩn thận một chút, không phải người nào cũng quang minh lỗi lạc.”

“Ừm, tôi hiểu rồi. Cũng tại tôi, không ngờ bọn họ lại hèn hạ như vậy.” Liễu Đông tự trách.

“Không liên quan đến cậu, cũng tại tôi đi mua cà phê, nhắc tới cũng là lỗi của tôi, cậu đừng tự trách nữa. Sau này còn phải hợp tác với cảnh sát, vì vậy chúng ta phải thận trọng hơn một chút.” Kỷ Hi Nguyệt nói.

Liễu Đông gật đầu: “Chị Nguyệt, tôi biết rồi. Tôi thật không ngờ đồng nghiệp hóa ra là người như vậy.” Liễu Đông trong lòng rất vui mừng vì cậu đã theo đúng người.

Hai giờ chiều, bản tin của hai đài truyền hình đồng thời đưa lên bản tin thời sự, Hương Thành cũng không dám vượt quá phận.

Nhưng Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy số lượt truy cập vào trang web Cảng Long thấp hơn gần một triệu so với lượt xem của Hương Thành, trong lòng cũng rất khó chịu.

Ngẩng đầu lên vân vê ấn đường, tình cờ cô nhìn thấy cuốn lịch, hôm nay thì ra  là ngày thứ ba  cuối cùng của tháng tư.

Trong đầu cô đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó, vội vàng cầm cuốn lịch, lấy bút đỏ khoanh tròn ngày đầu tiên của tháng năm.

Triệu Húc Hàn tan làm về nhà, vừa mở cửa ra đã thấy dáng vẻ mệt mỏi rã rời của cô, anh hỏi thăm: “Làm sao thế?”

Kỷ Hi Nguyệt đang nằm đơ trên sô pha, mi tâm nhíu chặt, sắc mặt cũng khó coi. Nghe thấy tiếng động cô mới mở mắt ra.

“Anh Hàn, anh về rồi à. Tôi đang đợi anh về ăn cơm. Thím Lý, ăn cơm thôi.” Kỷ Hi Nguyệt ngồi dậy, nói vọng vào phòng bếp.

Triệu Húc Hàn đang định lên lầu rửa ráy một chút, nhưng thấy dáng vẻ mệt mỏi của cô thì ngồi xuống: “Xảy ra chuyện gì rồi?”

“À, không sao đâu.”  Kỷ Hi Nguyệt bối rối nói.

“Nhìn em rất mệt mỏi.” Triệu Húc Hàn cau mày.

Kỷ Hi Nguyệt yếu ớt cười: “Không sao, chỉ là hôm nay đụng phải mấy người ghê tởm, buồn nôn giống như ăn phải ruồi nhặng ấy mà.”

Triệu Húc Hàn có chút khó hiểu: “Ăn cơm rồi nói.” Nói xong anh lên lầu.

Kỷ Hi Nguyệt ngồi trong phòng ăn, uống canh do thím Lý mang ra. Chốc lát sau, Triệu Húc Hàn bước tới ngồi xuống.

“Chuyện công việc sao?” Triệu Húc Hàn thấy Kỷ Hi Nguyệt đang phân tâm uống canh thì khẽ nhíu mày.

Đọc truyện chữ Full