Kỷ Hi Nguyệt và Triệu Húc Hàn đã quyết định thành lập công ty điện ảnh và truyền hình. Bên này cũng đến lượt Trần Manh Manh quay phim, nhưng cô ấy vẫn đứng sau lưng thái tử phi Lý Mai.
Trang phục của thái tử phi rất lộng lẫy, tà váy phía sau kéo lê thê trên bãi cỏ, còn chưa bắt đầu Lý Mai đã cố ý phất tà váy về phía sau. Trần Manh Manh ở phía sau vô tình giẫm phải, trên mặt vải xuất hiện một dấu chân.
“Trần Manh Manh! Cô cố tình đúng không? Còn muốn đóng phim nữa không đây!” Lý Mai nổi điên, quay lại mắng chửi Trần Manh Manh, nhưng ánh mắt lại liếc qua chỗ Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt lập tức hiểu ra, đây là Lý Mai muốn cho cô biết, cô dám đắc tội với cô ta, cô ta sẽ trả đũa lại Trần Manh Manh.
“Xin lỗi chị Mai, là tôi không cẩn thận. Để tôi lau sạch cho chị nhé.” Trần Man Manh lật đật ngồi xổm xuống giúp cô ta phủi đi dấu chân, hy vọng có thể phủi sạch.
“Lau sạch? Vết cỏ cô lau bằng cách nào? Tránh xa tôi ra một chút, nhìn là thấy ngứa mắt!”
Lý Mai biết váy bẩn là chuyện bình thường, lúc quay phim che nó lại là được. Cô ta làm khó Trần Manh Manh là bởi vì muốn Liễu Đông và Kỷ Hi Nguyệt biết, Lý Mai tôi không phải là người dễ dàng đắc tội.
“Quá đáng!” Liễu Đông tức tối muốn xông lên chửi nhau với Lý Mai, nhưng đã được Kỷ Hi Nguyệt túm lại.
“Lý Mai, tôi dám bảo đảm, với tư chất này của cô thì cho dù bộ phim này có nổi đi chăng nữa, cô cũng tuyệt đối không cầm được giải ảnh hậu của năm đâu.” Kỷ Hi Nguyệt lạnh lùng lên tiếng.
Ánh mắt sau cặp kính râm đầy vẻ lạnh lùng. Loại diễn viên mới có chút thành tựu đã thích hô mưa gọi gió, không đắc tội với Kỷ Hi Nguyệt tôi thì không sao, đã không hiểu chuyện mà còn ngông cuồng thì đừng trách Kỷ Hi Nguyệt tôi vô tình.
“Haha, cô bé xấu xí, cô nghĩ mình là nhà phê bình phim à? Cô đã nói vậy thì tôi cũng nói cho biết, Lý Mai tôi cho dù tính khí tệ hại, nhưng kỹ năng diễn xuất của tôi giỏi, ảnh hậu của năm nay tôi nhận là cái chắc rồi!” Lý Mai trừng mắt nói với Kỷ Hi Nguyệt.
“Xì! Đúng là nói khoác mà không biết ngượng!” Đối diện vang lên một giọng cười châm biếm.
Mọi người đều nhìn qua, thì là Lâm San đang trang điểm.
“Lâm San, sao đây? Lẽ nào cô cho rằng mình có khả năng nhận được giải ảnh hậu hay gì?” Lý Mai lập tức mắng chửi.
Lâm San đứng dậy: “Chị Mai, diễn xuất của chị quả thực rất tốt, thân làm hậu bối như tôi còn phải học hỏi chị thêm nhiều, nhưng chị làm ảnh hậu rồi còn gây khó dễ cho tiểu bối, phong thái này có phải là quá kém không đây? Tôi chỉ thấy oan ức cho cô gái nhỏ kia thôi.”
“Hừ, còn biết tôi là tiền bối thì câm miệng cho tôi! Cẩn thận coi chừng bị out khỏi làng giải trí đấy!” Lý Mai uy hiếp trắng trợn.
“Chị!” Lâm San biến sắc.
“Im lặng hết đi!” Đạo diễn đột nhiên hét lên.
Anh ta nhìn hai người phụ nữ, tức giận nói: “Bây giờ Cảng Long và Hương Thành đã là người một nhà, hai cô có cần phải tranh cãi với nhau thế không? Lỡ truyền ra bên ngoài cũng không sợ người khác cười cho à? Bộ hai cô tưởng các công ty điện ảnh và truyền hình khác đều chết cả rồi sao? Điện Ảnh và Truyền Hình Hoàn Vũ, Điện Ảnh và Truyền Hình Đông Phương, Điện Ảnh và Truyền Hình Tung Hoành, mấy năm nay phát hành toàn phim hay, diễn viên giỏi liên tục xuất hiện, các cô còn cho rằng mình là át chủ bài sao? Có thời gian rãnh đứng đó cãi nhau, chi bằng ra sức lấy thành tích về đây!”
Đây là lần đầu tiên đạo diễn Tôn bộc phát tức giận như vậy, nguyên do là vì tiến độ quay phim của hôm nay quá chậm, cộng thêm chuyện Lý Mai quá vô lý nên đâm ra anh ta không chịu được nữa.
“Đạo diễn Tôn nói rất đúng, đều là người một nhà mà tranh cãi làm cái gì. Ai là ảnh hậu năm nay đến lúc đó sẽ biết. Sợ nhất là bị người mới của công ty điện ảnh và truyền hình khác nhận được, vậy thì mặt mũi của hai đài truyền hình chúng ta biết cất vào đâu? Đến lúc đó ai trong chúng ta cũng không thể đứng thẳng mà đi được.” Đạo diễn Liêu bên kia cũng lên tiếng.
Không một ai dám hó hé, dù sao hai vị đạo diễn cũng đã mở miệng. Lý Mai thở hổn hển, trừng mắt liếc Lâm San, sau đó đứng lại ngay ngắn chuẩn bị diễn xuất.
Những cảnh quay sau đó rất suôn sẻ, biểm cảm của Trần Manh Manh vô cùng tự nhiên, thậm chí chỉ cần quay qua một lần, ngược lại là Lý Mai lại NG* liên tục.
(NG: viết tắt của từ no good hoặc not good. NG có nghĩa là không tốt hay chưa đạt yêu cầu. Trong quá trình sản xuất phim thì người ta sinh ra khái niệm NG, ý nói những cảnh quay bị lỗi hoặc không đạt chất lượng – nguồn: Google.)
Lúc ăn cơm trưa, đoàn diễn viên đều dùng cơm hộp tại chỗ.
Nhưng Kỷ Hi Nguyệt, Liễu Đông và Trần Manh Manh thì ra một nhà hàng nhỏ. Vừa bước vào một phòng bao đã nghe thấy tiếng của đạo diễn Liêu và Lâm San ở phòng bao kế bên.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời
Chương 363: Đừng trách cô vô tình
Chương 363: Đừng trách cô vô tình