Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, sau đó cười khổ gật đầu: “Là tôi đã quá tự đại rồi. Đúng là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân. Xem ra tôi phải huấn luyện còn lâu mới đủ.”
“Đại tiểu thư, cô có để cho người khác sống nữa không đấy? Bây giờ cô đã rất khác thường rồi.” Tiêu Ân chịu đả kích không hề nhẹ.
Kỷ Hi Nguyệt khẽ cười: “Được rồi được rồi, về tắm rửa ra phố đi dạo thôi.” Nói rồi cô hào hứng bỏ đi.
Trên bàn ăn bày biện bữa sáng kiểu phương Tây rất thịnh soạn, Kỷ Hi Nguyệt nhìn Triệu Húc Hàn đang nghiêm túc ăn sáng, nói: “Anh Hàn, anh là cao thủ giấu nghề đúng không?”
Triệu Húc Hàn ngước mắt lên nhìn cô: “Nếu cái gì cũng để người khác nhìn thấu thì anh cần gì làm chủ nhân của Triệu gia nữa?” Triệu Húc Hàn thiết nghĩ, anh sẽ không bao giờ để người khác biết rõ hết toàn bộ con người anh.
Bởi vì chuyện đó rất đáng sợ, đặc biệt là đối với người đang ngồi ở vị trí bấp bênh như anh hiện tại.
Chẳng qua là anh không muốn dọa Kỷ Hi Nguyệt sợ thôi.
Kỷ Hi Nguyệt cười cười nói: “Nói cũng phải nhỉ.”
“Trong mắt người bình thường, cao thủ khí công là một chuyện gì đó rất chấn động, hoặc có thể dẫn đến một kết quả rất phi lý, cho nên nếu không đến mức bất đắc dĩ, cố gắng hết sức đừng sử dụng khí công. Đương nhiên việc luyện tập vẫn lấy khí công làm chủ yếu.”
Triệu Húc Hàn vừa ăn vừa nói với Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu: “Anh Hàn, em hiểu rồi. Chuyện huyền ảo này nói ra đến cả em còn không tin chứ đừng nói người khác. Em sẽ cố gắng che giấu.”
Triệu Húc Hàn vươn tay xoa đầu cô, mỉm cười nói: “Ăn đi rồi anh đưa em ra ngoài, cho em chiêm ngưỡng phong cảnh nước Mỹ.”
Kỷ Hi Nguyệt hào hứng gật đầu, nhanh chóng kết thúc bữa sáng, còn sửa soạn rất chỉnh chu.
Lúc cô bước ra khỏi phòng, Triệu Húc Hàn cũng đã đổi sang một bộ quần áo thoải mái, nhìn rất đẹp trai. Lần này hai người không cần phải cải trang nữa. Kỷ Hi Nguyệt khoác tay anh, hai người giống hệt như những đôi tình nhân bình thường ra ngoài dạo phố.
Tiêu Ân lái xe, lần này chỉ có ba người bọn họ ra ngoài, nhưng trong tay Triệu Húc Hàn vẫn luôn cầm máy tính bảng và điện thoại di động, bất cứ lúc nào cũng phải làm việc và chỉ đạo ra lệnh, ngoài ra anh cũng phải nắm rõ tình hình giữa Triệu Thanh Hổ và băng nhóm Hắc Hỏa.
Nhưng những việc này không hề ảnh hưởng đến tâm trạng của Kỷ Hi Nguyệt, giống như chuyện xảy ra hôm qua và tối qua không hề liên quan gì đến cô vậy. Cô mang chiếc nón rộng vành, ngắm nghía cảnh vật rồi cười hồn nhiên như một đứa trẻ.
Triệu Húc Hàn cứ mải miết nhìn khuôn mặt ngây thơ vô tội của Kỷ Hi Nguyệt, ánh mắt anh cũng trở nên dịu dàng và ấm áp hơn. Tiêu Ân thấy hai người đứng chụp hình dưới bức tượng Nữ thần tự do, khóe miệng cũng vô thức cười ngốc nghếch.
Theo góc nhìn của Tiêu Ân, kể từ sau khi Kỷ Hi Nguyệt xuất hiện, cậu chủ đã bắt đầu giống người hơn, trên mặt anh cuối cùng cũng nở nụ cười hạnh phúc, và những bề tôi trung thành như bọn họ cũng bắt đầu dễ thở hơn ngay cả những lúc áp lực nặng nề.
Vì vậy, ánh mắt Tiêu Ân khi nhìn Kỷ Hi Nguyệt cũng trở nên hân hoan hơn. Anh ta vội chụp lại vài bức ảnh của đôi nam nữ rồi gửi vào trong nhóm chat của họ.
Để cho mấy người thím Lý và lão Khôi cùng xem. Dù sao thì những khoảnh khắc cậu chủ được thoải mái như vậy rất hiếm thấy, cho nên mấy bức ảnh này thật sự rất quý giá, nhưng anh ta cũng hy vọng sau này cậu chủ vẫn có tâm trạng tốt như bây giờ.
Triệu Húc Hàn dẫn Kỷ Hi Nguyệt đến một số điểm tham quan du lịch ở Mỹ, sau đó lại dẫn cô đi mua sắm. Kỷ Hi Nguyệt mua được rất nhiều đồ.
Khi hai người chuẩn bị bước ra khỏi cửa hàng bách hóa, Triệu Húc Hàn đột nhiên dừng chân trước một cửa hàng trang sức.
“Anh Hàn, đừng nói với em là anh lại muốn tặng em trang sức nữa nhé? Em có nhiều lắm rồi, không cần nữa đâu.” Kỷ Hi Nguyệt vội vàng nói.
Triệu Húc Hàn vẫn đang nắm tay cô, lúc này anh ngước mắt lên nhìn ngón tay đang đeo chiếc nhẫn ám khí, rồi lại cầm bàn tay còn lại của cô.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời
Chương 907: Còn lâu mới đủ
Chương 907: Còn lâu mới đủ