Kỷ Hi Nguyệt không khỏi vui mừng, lập tức kiễng chân hôn lên đôi môi mỏng của anh, vừa định rời đi, Triệu Húc Hàn đã vây lấy cô, biến cái hôn nhẹ nhàng thành một nụ hôn sâu.
Kỷ Hi Nguyệt không ngờ tên này lại lớn mật như vậy, đây đang là nhà của cô, bố cô bất cứ lúc nào cũng có thể lên lầu, để ông nhìn thấy cảnh này chắc xấu hổ chết mất.
Nhưng rõ ràng là Triệu Húc Hàn đang rất xúc động, nụ hôn cũng mỗi lúc một say đắm và cuồng nhiệt hơn, đến nỗi làm Kỷ Hi Nguyệt mỏi nhừ phải ngã vào lòng anh, tùy anh làm loạn.
Bàn tay to của Triệu Húc Hàn thỏa mãn leo lên nơi no đủ, lần này xem như anh đã được nắm chắc, cảm giác tiêu hồn đó khiến trái tim của Triệu Húc Hàn như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, con dã thú trong người lại muốn lao ra ngoài.
Cũng may là anh vẫn còn lý trí, vội vàng đẩy Kỷ Hi Nguyệt ra, làm Kỷ Hi Nguyệt giật mình suýt ngã ngửa, nhưng đã được anh kéo lại.
“Anh Hàn, anh làm gì vậy?” Kỷ Hi Nguyệt thầm chửi trong lòng, phản ứng của người đàn ông này có phải hơi khác người rồi không?
“Anh xin lỗi. Anh, chúng ta không thể làm chuyện này.” Triệu Húc Hàn không dám nhìn thẳng vào mặt cô, “Bình tĩnh lại rồi xuống ăn cơm thôi.” Nói xong anh liền bước vào căn phòng mà Kỷ Hi Nguyệt đã mở cửa.
Kỷ Hi Nguyệt thực sự hết nói nổi. Khẽ sờ khuôn mặt đang nóng hầm hập của mình, trong lòng thầm nghĩ chắc vừa nãy người đàn ông này đã nổi lửa, sợ bản thân mất kiểm soát nên mới phản ứng như vậy.
Đáng tiếc là khó khăn lắm mới có lúc thân mật như vậy, lại phải chuẩn bị ăn cơm với bố.
Vậy tính ra bệnh tâm lý của cô có đỡ lên chút nào không nhỉ? Hay là tối nay về thử lại xem, chứ để lâu rồi sau này anh Hàn ghét bỏ cô thì sao? Còn sinh con đẻ cái nữa chứ?
Có bệnh là phải trị!
Sau khi Kỷ Hi Nguyệt suy nghĩ thông suốt, cô bước đến bên cạnh Triệu Húc Hàn. Triệu Húc Hàn đang quan sát phòng ngủ của Kỷ Hi Nguyệt, rất nữ tính. Chợt nhớ đến phòng của cô ở Phong Nhã, trong lòng anh lại tự trách không thôi.
Cô vốn là một người phụ nữ nhỏ nhắn, tại sao anh lại bất cẩn như vậy? Căn phòng đó quả thực rất nam tính. Cũng bởi vì anh chưa từng nghĩ tới một ngày sẽ có phụ nữ vào đó sống.
Nhưng bây giờ nhìn thấy căn phòng của Kỷ Hi Nguyệt, đến cả bầu không khí cũng đầy mùi nữ tính, mới biết người bạn trai như anh chưa làm tròn chức trách.
Sau đó, anh nhìn thấy bức ảnh gia đình ba người. Trong ảnh, Bạch Thu Hà vẫn còn rất trẻ, cao quý xinh đẹp, thảo nào lại sinh được một cô con gái xinh đẹp như vậy.
Nhưng chợt nghĩ đến chuyện vì lời cầu xin của anh mà bà ấy đã đến Pháp để điều tra nguyên nhân cái chết của mẹ, để rồi bị hãm hại chết ngoài ý muốn, sắc mặt của anh lập tức tái nhợt.
“Anh Hàn, anh không sao đấy chứ?” Kỷ Hi Nguyệt thấy Triệu Húc Hàn đang nhìn bức ảnh thì sắc mặt tái nhợt, vội vàng kéo cánh tay của anh.
Đúng lúc này, Kỷ Thượng Hải ở dưới lầu hét lên: “Tiểu Nguyệt, các con xuống ăn cơm này!”
Triệu Húc Hàn lập tức hoàn hồn, nhìn Kỷ Hi Nguyệt, nói: “Không, không sao. Đi thôi.”
Dĩ nhiên Kỷ Hi Nguyệt biết Triệu Húc Hàn đang nghĩ gì. Bức ảnh của mẹ cô chắc chắn đã làm anh nhớ đến cái chết bi thảm của mẹ anh, và đồng thời cũng gợi lên cảm giác áy náy trong anh, đó cũng là lí do mà anh đã nổ lực chăm sóc cô trong suốt tám năm ở kiếp trước.
Triệu Húc Hàn đã đi ra ngoài, Kỷ Hi Nguyệt cũng theo sau anh, hai người bước xuống lầu.
“Cậu chủ, đại tiểu thư.” Thím Lý từ phòng bếp tươi cười bước ra.
“Thím Lý, cám ơn thím nhé, lại để thím tới đây nấu ăn cho bố cháu rồi.” Kỷ Hi Nguyệt liền cười nói.
Thím Lý lập tức đáp: “Tiểu thư, cô đừng nói như vậy. Kỷ tiên sinh là bố của cô, tôi cũng có nghĩa vụ chăm sóc, với lại biết đâu ông ấy có thể trở thành bố vợ của cậu chủ thì sao. Mấy việc này là bổn phận của cấp dưới chúng tôi, tính toán làm gì. Dù sao tôi cũng rất thích nấu ăn mà.”
Triệu Húc Hàn liếc nhìn bà: “À, bắt đầu từ ngày mốt thím có thể nghĩ phép.”
“Thật sao? Cám ơn cậu chủ! Cảm ơn tiểu thư.” Thím Lý không khỏi vui mừng.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời
Chương 960: Sợ mình mất kiểm soát
Chương 960: Sợ mình mất kiểm soát