Cửa hàng bách hóa thực sự rất tạp nham, lộn xộn và dài ngoằng, giống như khu chợ hàng hóa thủ công trên các con phố cổ ở Trung Quốc, khiến người khác hoa cả mắt, hơn nữa còn có rất nhiều khách du lịch từ khắp nơi trên thế giới.
Triệu Húc Hàn kéo Kỷ Hi Nguyệt bước vào trong, gần như suốt quãng đường đều cúi thấp đầu.
Sau đó cả hai quẹo vào một góc, xuống tầng hầm rồi lại đi sâu bên trong một lúc, mãi cho đến khi đụng cánh cửa sắt, Triệu Húc Hàn liền gõ hai tiếng, dừng lại rồi gõ tiếp hai tiếng, sau nữa là ba tiếng.
Cánh cửa mở ra, một khuôn mặt tròn trịa người Trung Quốc xuất hiện, nhìn qua khoảng chừng ba mươi tuổi, với đôi mắt to tròn, đôi môi hơi dày và nụ cười trên mặt.
Sau khi Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt bước vào, người phụ nữ đóng cửa lại, nói: “Cậu chủ, đại tiểu thư.”
“Tiểu Nguyệt, vị này là Lan Khê, người liên hệ ở Tây Âu.” Triệu Húc Hàn giới thiệu sơ một chút.
Kỷ Hi Nguyệt liền mỉm cười: “Lan Khê, chào chị.”
Ấn tượng đầu tiên của cô về người phụ nữ này rất tốt, bởi vì nhìn cô ấy rất thân thiện, không mang vẻ lạnh lùng cao ngạo như Vô Cốt, ngược lại khá bình dân, giống hệt như nhân viên hoặc bà chủ của cửa hàng bách hóa.
“Lan Khê, mọi thứ đã chuẩn bị xong cả rồi chứ?” Triệu Húc Hàn ngồi xuống chiếc ghế đẩu bằng gỗ, lãnh đạm hỏi.
Kỷ Hi Nguyệt thấy bên trong là một gian phòng nhỏ, nhưng vẫn có cửa sau. Trong đây đồ đạc rất bừa bộn, nhưng đa số đều là đồ hóa trang, bao gồm tóc giả, quần áo, mũ và mỹ phẩm.
“Cậu chủ, đã chuẩn bị xong cả rồi. Chiếc xe đang đậu trong hẻm sau, lát nữa đợi đại tiểu thư hóa trang xong sẽ xuất phát. Đã điều tra được tối nay Đông Quách Dịch sẽ đến sòng bạc Thánh Nguyên.” Lan Khê đáp.
Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt: “Sòng bạc? Vậy là tôi phải vào sòng bạc sao?”
Triệu Húc Hàn nhìn Lan Khê, nụ cười trên mặt cô ấy đã biến mất, thay vào đó là vẻ mặt nghiêm trọng: “Cậu chủ, Đông Quách Dịch là một tên rất thận trọng và tinh vi. Chúng ta muốn ôm cây đợi thỏ để bắt hắn là chuyện khá khó nhằn.”
Triệu Húc Hàn hỏi thẳng: “Vậy ý của cô là?”
“Tôi thiết nghĩ, đại tiểu thư nên vào hẳn sòng bạc. Nếu có thể ở trên chiếu bạc thắng được Đông Quách Dịch, chắc chắn sẽ thu hút được sự chú ý của ông ta. Đợi đến khi đại tiểu thư rút lui, biết đâu ông ta sẽ đi theo đại tiểu thư…” Lan Khê nhìn Kỷ Hi Nguyệt.
“Thắng ông ta?” Kỷ Hi Nguyệt khẽ nhướn mày. Dùng khí công để đánh bạc cô chưa từng thử qua, nhưng nếu muốn cũng không phải không thể, chỉ là Triệu Húc Hàn không cho phép cô đánh bạc, bố cô lại càng không.
Triệu Húc Hàn khẽ nhíu mày: “Đây cũng là một cách, nhưng Tiểu Nguyệt vẫn phải tùy cơ ứng biến, xem nên làm thế nào để dẫn dụ ông ta ra khỏi sòng bạc mới ra tay. Dùng thuốc mê là cách tốt nhất và an toàn nhất.”
Anh đưa mắt nhìn chiếc nhẫn gây mê trên ngón giữa bàn tay phải của Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu: “Em hiểu rồi, nhưng điều kiện tiên quyết là em có thể đánh bạc sao?” Nói rồi cô lại cười toe toét.
“Tối nay có thể.” Triệu Húc Hàn từ trong túi áo lấy ra một tấm thẻ màu đen: “Trong đây có năm triệu, là thẻ dấu tên, điều tra không được số tài khoản, không cần phải dùng đến thẻ của em.”
Kỷ Hi Nguyệt nhận lấy rồi gật đầu nói: “Lỡ như em thắng đậm thì sao?”
“Thắng đậm thì em không thể thoát ra được đâu. Sòng bạc có điểm mấu chốt của bọn họ. Nhiều lắm là em chỉ thắng được một trăm triệu thôi, nhưng tuyệt đối phải cẩn thận, đề phòng những cái đuôi ở phía sau. Có thể mở sòng bạc ở đây thì gốc gác cũng không phải thiện lành gì.”
Kỷ Hi Nguyệt sao lại không biết những chuyện như vậy trong thế giới ngầm, nên lập tức gật đầu.
Ba người sau khi bàn bạc chi tiết xong, Kỷ Hi Nguyệt bắt đầu hóa trang dưới sự giúp đỡ của Lan Khê.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời
Chương 1013: Phải vào sòng bạc
Chương 1013: Phải vào sòng bạc