Thiết Quý Hoành cười nói: “Chúng ta chỉ kết bạn du lịch, cũng không làm gì cả, cần gì để ý cái nhìn của người khác. Anh chỉ cảm thấy được ở cùng một chỗ với Tiểu Nguyệt có cảm giác rất thân thiết. Đã rất lâu anh không có loại cảm giác này, muốn cho mình kỳ nghỉ phép, đi du lịch một lần với người cho mình cảm giác thoải mái, cân bằng chút tâm trạng.”
“Tuy rằng anh nghĩ như vậy, nhưng người khác không thấy như vậy. Việc này không tốt với thanh danh của em và anh, kể cả thanh danh của anh Hàn cũng vậy. Em vẫn đề nghị anh đổi điều kiện khác.” Kỷ Hi Nguyệt lộ ra vẻ mặt khẩn cầu nhìn anh ta.
Thiết Quý Hoành nhíu mày, nhìn cô thật lâu, sau đó thản nhiên nói: “Anh nghĩ không ra điều kiện khác, Triệu gia chủ đã đồng ý hợp tác với Thiết gia của anh, anh cũng đã thực hiện điều kiện nói ra Thiết Thiên Hoa này, nói ra bí mật của người khác như thế, anh thật không biết điều kiện cần phải trao đổi là trao đổi cái gì?”
“Anh Thiết, sao anh lại là người thực dụng như vậy? Nếu anh xem em là bạn bè thì chẳng lẽ cũng nhất định phải nói điều kiện?” Kỷ Hi Nguyệt tức giận nói.
Thiết Quý Hoành sửng sốt, lập tức cười khổ nói: “Tiểu Nguyệt, anh là người làm ăn.”
“Để cho anh Hàn nợ anh một ân tình, đây chẳng lẽ không phải là mối làm ăn tốt nhất? Du lịch với tôi, không phải tương đương lãng phí một cơ hội tốt à?” Kỷ Hi Nguyệt nói.
“Anh không cho là thế.” Thiết Quý Hoành nói: “Có thể đi du lịch với Tiểu Nguyệt, anh nghĩ đó sẽ là một bước ngoặt quan trọng trong cuộc đời anh.”
Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt đã muốn hộc máu, nói: “Anh Thiết, rốt cuộc anh muốn làm gì? Em rốt cuộc có gì tốt, em sửa là được chứ gì? Anh cũng đừng đưa ra vấn đề khó khăn này nữa được không?”
Kỷ Hi Nguyệt thật sự muốn quỳ lạy người đàn ông bị bệnh thần kinh này.
Thiết Quý Hoành lập tức cười ha hả, anh ta cảm thấy Kỷ Hi Nguyệt có thể chọc anh ta vui vẻ, phối hợp với biểu cảm sống động trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp này thật tuyệt vời.
Sao trước nay anh ta chưa từng gặp được người phụ nữ sinh động như vậy chứ? Rất thú vị.
Kỷ Hi Nguyệt bặm miệng tức giận, nhìn Thiết Quý Hoành cười to. Nếu không phải không thể đánh người, cô thật sự muốn đánh người đàn ông này tơi tả.
“Tiểu Nguyệt, em rất thú vị, ha ha ha.” Tâm trạng Thiết Quý Hoành tốt đến không tưởng, đã có nhiều năm anh ta thật sự không càn rỡ thoải mái cười lớn như vậy.
“Thú vị thì anh càng không thể bắt nạt em, nói cho em biết được không?” Kỷ Hi Nguyệt đổi nước cờ làm nũng.
“Tiểu Nguyệt, anh muốn cùng em đi du lịch, ba ngày vẫn còn ít đó! Anh cảm thấy chúng ta có thể đi du lịch mười bốn nước Châu Âu.” Ánh mắt Thiết Quý Hoành phát sáng.
“Anh Thiết, em muốn đấm anh mười bốn đấm! Hôm nay không có cách nào nói chuyện rồi!” Kỷ Hi Nguyệt tức giận nói.
Thiết Quý Hoành sửng sốt, lập tức lại cười ha hả.
Kỷ Hi Nguyệt không hề để ý tới đồ thần kinh đang cười căn bản không dừng lại được này, tự cúi đầu ăn cơm.
Máy tính giám sát trong phòng Triệu Húc Hàn biểu thị có thể nhìn thấy tình huống Thiết Quý Hoành và Kỷ Hi Nguyệt dùng bữa, nhưng đều là một bên mặt, nhìn thấy Thiết Quý Hoành cười đến như vậy, trong lòng anh cũng rất khó chịu.
Không biết bạn gái anh nói cái gì, xem ra Thiết Quý Hoành chỉ sẽ càng ngày càng thích bạn gái anh, người này cũng không phải dễ đối phó.
Triệu Húc Hàn nheo mắt lại nhìn thấy hình ảnh, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận kia của Kỷ Hi Nguyệt cũng rất rõ ràng, trong lòng anh có chút khó chịu, bản thân bảo vệ không được người phụ nữ của mình, để cho cô đi đối mặt với người đàn ông cô không thích, giúp anh dò hỏi bí mật.
Kỷ Hi Nguyệt ăn cực nhiều, sau khi Thiết Quý Hoành cười xong thì nhìn Kỷ Hi Nguyệt ăn thức ăn.
Kỷ Hi Nguyệt ngẩng đầu, nói: “Cười xong rồi hả, vậy anh cân nhắc đổi điều kiện chưa?”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời
Chương 1090: Anh là người làm ăn
Chương 1090: Anh là người làm ăn