Kỷ Hi Nguyệt nói xong đã chạy vào phía lầu dạy học, Thiết Quý Hoành vội vàng đuổi theo. Bên trong lại có giáo sư cầm sách giáo khoa đi ra ngoài, thấy hai người Hoa Hạ nên hơi kinh ngạc nhìn thêm mấy lần, nhưng cũng không hỏi nhiều.
Văn phòng giáo sư rất lớn, hẳn là có rất nhiều phòng thí nghiệm và phòng nghiên cứu, thế nên muốn tìm một người độ khó vẫn rất cao, may mà phía dưới cùng có một tấm bảng môn học.
Ở phía trên, hai người đều thấy tên tiếng anh của Jenny, thuộc về ngành giải phẫu học, ở lầu ba.
Sau khi hai người lên tầng ba, thấy tầng lầu này rất lớn, nhưng cửa rất ít, cửa và cửa cách nhau rất dài, nhưng ở giữa đều là cửa kính.
Từ ngoài cửa kính nhìn vào là có thể thấy rất nhiều bồn thủy tinh bên trong, bên trong chứa đủ loại tiêu bản thân thể con người, đều ngâm Formalin, thật sự nhìn thấy có hơi kinh khủng và ghê tởm.
Miệng Kỷ Hi Nguyệt giật giật, Thiết Quý Hoành nhẹ giọng nói: “Tiểu Nguyệt, có sợ không?”
Kỷ Hi Nguyệt quay đầu liếc anh ta một cái, nói: “Anh Thiết, anh có sợ không? Chỗ này ít nhất cũng có mười mấy thi thể, thật quá tàn nhẫn.”
“Đây là nghiên cứu khoa học, chỉ cần không nghĩ ngợi lung tung, em cũng sẽ không cảm thấy sợ hãi.” Thiết Quý Hoành vươn tay ra nói: “Nếu như em sợ, em có thể giữ chặt tay anh.”
Kỷ Hi Nguyệt trợn trắng mắt, nói: “Nhìn em giống như đang sợ hả? Mẹ em cũng là pháp y, lúc nhỏ em đã xem qua notebook của bà, hình ảnh trên đó mới gọi là ghê tởm, những thứ này không tính là gì.”
Đột nhiên Kỷ Hi Nguyệt nghĩ đến những miếng thi thể ghê tởm lúc trước trong án băm thây. Cô cũng từng xem thứ khủng bố như vậy rồi, huống chi là cách hai lớp thủy tinh.
“Rốt cuộc em có phải là phụ nữ không vậy?” Thiết Quý Hoành bất đắc dĩ nói.
Kỷ Hi Nguyệt không nhìn anh ta, mà vẫn nhìn bên trong cửa kính, vừa nói: “Em không phải phụ nữ, tại sao anh muốn theo đuổi em, một hai bắt em phải ra ngoài du lịch? Chẳng lẽ anh là người đồng tính.”
“Khụ khụ khụ.” Thiết Quý Hoành bị cô nói đến sặc, nhưng quả thật cô nói rất có lý, không vấn đề.
Đó không phải chính mình nói mình à?
Thiết Quý Hoành cười lắc đầu, đầu óc cô gái này thật sự không giống người khác, như vậy cũng có thể cho cô thắng, thật sự không phục không được.
“Chỗ này không có người, qua bên kia xem thử.” Đương nhiên Kỷ Hi Nguyệt không phải nhìn tiêu bản thi thể bên trong, mà là nhìn bên trong có người đang nghiên cứu hay không.
Bước chân cô rất nhanh, rất hoạt bát, Thiết Quý Hoành bước nhanh đuổi theo cô, dù sao vẫn thấy ở chung một chỗ với cô thì anh cũng trẻ hơn rất nhiều. Hôm nay anh cũng mặc quần áo thoải mái, nhìn qua có vẻ trẻ trung, anh ta cảm giác hai người ở chung một chỗ rất tốt, rất thoải mái.
Rẽ qua lại đến một phòng thí nghiệm lớn, từ cửa sổ kính nhìn vào bên trong cũng thấy một hàng hộp tủ không biết là inox hay nhôm, đếm không rõ có bao nhiêu dãy.
“Bên trong những thứ này không phải đều là thi thể chứ?” Cuối cùng sau lưng Kỷ Hi Nguyệt cũng hơi rét run.
Thiết Quý Hoành gật đầu nói: “Chắc là phải, loại thi thể này chết không cùng nguyên nhân, có toàn thây hoặc là băm thây, hoặc là hài cốt, vì để cho pháp y nghiên cứu.”
Kỷ Hi Nguyệt đánh cầm cập, nhẹ nhàng nói: “Mẹ em nghĩ không thông cỡ nào mới muốn lựa chọn bộ môn này.”
Thiết Quý Hoành sửng sốt, ngay sau đó cười lắc đầu.
“Thông thường các trường đại học làm sao có thể có loại thiết bị và điều kiện này được. Nơi này hội tụ pháp y tinh anh toàn thế giới, mẹ em có thể tới nơi này, chứng minh lĩnh vực nào đó nhất định đã nhận được sự công nhận của giáo sư bên này, có cơ hội tới đây học tập.” Thiết Quý Hoành nói.
“Mẹ em là một người phụ nữ vĩ đại.” Anh ta kết luận một câu.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời
Chương 1099: Mẹ em nghĩ không thông
Chương 1099: Mẹ em nghĩ không thông