Kỷ Hi Nguyệt vừa đẩy, nháy mắt một tay Thiết Quý Hoành đã bắt được viên đạn, người đã lệch khỏi phương hướng quỹ đạo, còn nữ sát thủ vốn có thể đâm một dao trúng ngực Thiết Quý Hoành thì lại biến thành đâm trúng cánh tay Thiết Quý Hoành.
Con dao sắc bén này lập tức vạch lên cánh tay Thiết Quý Hoành từ dưới lên trên, ước chừng vết thương dài một mét, hơn nữa cũng rất sâu, quả thực đã trực tiếp đâm vào trong thịt, trầy da tróc thịt, một đoạn phía dưới cùng còn có thể thấy cả xương.
Thiết Quý Hoành đau đến mức kêu lên một tiếng rồi ngã trên đất, còn Kỷ Hi Nguyệt một cước đá văng dao găm của nữ sát thủ. Trong nháy mắt nữ sát thủ kia nhắm súng lục vào đầu Kỷ Hi Nguyệt, khoảng cách không tới một mét, nhắm ngay mắt Kỷ Hi Nguyệt.
“Đừng!” Thiết Quý Hoành ngã trên đất lại nhìn thấy cảnh này, sợ tới mức hồn phi phách tán, muốn bổ nhào lên.
Nhưng tốc độ quá nhanh, một tiếng súng vang lên, “đùng!”. Tất cả mọi người bị dọa chôn đầu vào trên mặt đất, hoặc là nhắm hai mắt lại.
Nhưng Thiết Quý Hoành lại trợn to mắt nhìn, anh ta không thể tin được mình không thể bảo vệ Kỷ Hi Nguyệt, khiến cô đi đời nhà ma như vậy, mà còn là phương thức bị bắn vỡ đầu.
Nhưng một màn sau đó khiến cho con ngươi Thiết Quý Hoành suýt nữa rơi ra khỏi hốc mắt. Chỉ thấy cánh tay còn lại của Kỷ Hi Nguyệt trực tiếp để ngang trước mắt của cô, viên đạn trực tiếp bị bàn tay ngăn lại, bị cô nắm lấy, sau đó cặp mắt đóng băng của cô nhìn nữ sát thủ.
Thiết Quý Hoành cũng bị con ngươi âm u lạnh băng này dọa đến khẽ run rẩy. Chỉ thấy Kỷ Hi Nguyệt đá ra một cước, nữ sát thủ muốn né tránh, nhưng tốc độ Kỷ Hi Nguyệt quá nhanh, lập tức bị một cước của cô đá văng lên trên vách núi đá.
Sau đó con dao trong tay kia của nữ sát thủ lập tức chém xuống chân Kỷ Hi Nguyệt, nhưng Kỷ Hi Nguyệt vung một tay ra, trực tiếp quét bay dao găm, dao găm kia rời khỏi tay nữ sát thu, Kỷ Hi Nguyệt trực tiếp bắt được, ngay sau đó cô xoay người đâm vào tim nữ sát thủ.
Trực tiếp đóng dính cô ta trên vách núi đá. Trên mặt nữ sát thủ là vẻ không thể tưởng tượng nổi, nhìn cặp mắt lạnh như dao của Kỷ Hi Nguyệt, chết không nhắm mắt.
Trước khi chết cô ta cũng không rõ tại sao mình lại chết, tại sao lại chết trong tay một cô gái nhìn qua hoàn toàn không có lực sát thương?
Tất cả phát sinh quá nhanh, Kỷ Hi Nguyệt đã xoay người lại đi xem Thiết Quý Hoành, khuôn mặt lạnh như băng giờ phút này đã tràn đầy lo lắng, ngồi xổm xuống nói: “Anh Thiết, anh không sao chứ?”
Cô nhìn cánh tay gần như bị phá nát của Thiết Quý Hoành. Thịt phía dưới tay gần như bị xé toạc, xương trắng hếu cũng có thể nhìn thấy rõ, khiến cho Kỷ Hi Nguyệt trong lòng nhói đau.
Anh ta hoàn toàn là vì cứu cô. Cô rất tự trách, nếu cô sớm ra tay thì có lẽ anh ta cũng không cần nhào qua cứu cô, cũng sẽ không bị thương nặng như vậy.
Kỷ Hi Nguyệt nắm lấy tay của anh ta, lập tức truyền khí công vào, giúp anh nhanh chóng cầm máu.
Thật ra Thiết Quý Hoành đang tự cầm máu. Chỉ là lúc trước anh ta tránh viên đạn, lại muốn cứu hành khách, cộng thêm vừa rồi nhào ra chắn viên đạn, tiêu hao cũng không ít, thế nên thoáng cái hiệu quả không lớn, máu cũng đã chảy thành sông trên mặt đất.
Thiết Quý Hoành đã dại ra, cũng không biết đau đớn. Chỉ là anh ta nhìn khuôn mặt xinh đẹp đang lo lắng của Kỷ Hi Nguyệt, hoàn toàn khiếp sợ đến nói không ra lời.
Thì ra trực giác của anh ta đã đúng. Cô chính là người tu luyện khí công, hơn nữa thực lực rất mạnh, hình như còn cao hơn anh ta.
Bởi vì khoảng cách đón viên đạn gần, nếu khí công điều chuyển không đủ thì căn bản cản không được. Phút cuối cùng, cô còn cướp lấy dao, xoay lại đâm vào tim nữ sát thủ, còn đâm người dính trên vách núi đá. Tốc độ, độ chính xác và sức mạnh kia cũng không phải người bình thường có thể làm được.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời
Chương 1118: Ám sát điên cuồng (5)
Chương 1118: Ám sát điên cuồng (5)