Kỷ Hi Nguyệt cụp mắt xuống, nói: “Chẳng lẽ nếu bọn họ không đến thì chúng ta vẫn luôn đợi?”
“Trước tiên đợi hai ngày, bởi vì bọn họ muốn tới bên này cần phải tốn thời gian, sau đó phải có kế hoạch, cũng cần phải có thời gian. Đoàn sát thủ mười người, đoán chừng sẽ không sợ hãi, vì vậy cho dù chúng ta trốn ở đây thì bọn họ cũng cảm thấy không có gì nguy hiểm. Suy cho cùng thì trong mắt bọn họ, bên này chúng ta sẽ không có quá bốn người là người luyện khí công, cho nên mười người tất thắng.” Triệu Húc Hàn giải thích.
Kỷ Hi Nguyệt nhíu mày, nói: “Anh Hàn, chẳng lẽ bên anh Thiết chỉ có một mình anh ta là người tu luyện khí công?”
Triệu Húc Hàn gật đầu, nói: “Đúng vậy, Thiết gia vốn không phải bồi dưỡng người tu luyện khí công, chẳng qua Thiết Quý Hoành có thiên phú mà thôi. Gia tộc của bọn họ tổng cộng cũng chỉ có mấy người cao thủ, thế nên căn biệt thự này cũng chỉ có mình anh ta.”
“Vậy chúng ta thêm Long Bân cũng chỉ có bốn người, đây không phải bị bọn hắn đoán trúng rồi hả?” Kỷ Hi Nguyệt buồn cười, nói.
Triệu Húc Hàn nhìn cô, nói: “Em có thể một đánh hai không?”
Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, sau đó lập tức hai tay ôm ngực nói: “Nếu theo cảm giác của em, em cảm thấy một mình em có thể đánh ba!”
Tiêu Ân và Long Bân lập tức phụt một tiếng cười lên, người phụ nữ này sao lại tự tin đến thế.
“Để chứng minh chính em, chúng ta đi phòng huấn luyện, vừa lúc để tất cả mọi người đều hiểu rõ. Tiêu Ân, anh đi gọi Thiết gia chủ, chúng ta cần phải hiểu rõ thực lực của mình.”
Mặc dù Triệu Húc Hàn cảm thấy Kỷ Hi Nguyệt rất mạnh, nhưng không có chính thức thử qua, không biết rốt cuộc cô mạnh đến mức nào?
Đối mặt mười tên sát thủ, quả thật không thể qua loa.
Tiêu Ân nhận lệnh rời đi, Triệu Húc Hàn bảo Long Bân đi thay quần áo, anh và Kỷ Hi Nguyệt cũng lập tức thay đồ thể thao. Mười lăm phút sau, bốn người cùng đi tới phòng tập thể thao.
Bản thân Thiết Quý Hoành thích vận động, cho nên phòng tập thể thao rất lớn. Ngoài dụng cụ thường dùng thì ở giữa có không gian rất lớn dùng để tự do vật lộn.
Thiết Quý Hoành nhìn Triệu Húc Hàn, cười khổ nói: “Tay của tôi vừa khỏi, anh đang lợi dụng việc công để trả thù riêng hả?”
Triệu Húc Hàn tức giận liếc anh ta một cái, nói: “Anh là con gái à? Tay thế này mà bảo không khỏi?”
Thiết Quý Hoành vén lên xem một chút, vết sẹo màu hồng phấn rất dài, nhưng hoàn toàn chẳng khác gì là một hình xăm, tình trạng vết thương bên trong đã sớm khôi phục.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy, vui vẻ nói: “Quả nhiên đã khỏi hoàn toàn.” Vừa nói còn vươn tay lật cánh tay anh ta trở qua trở lại để xem.
Nhưng lập tức bị Triệu Húc Hàn tách ra, cô gái bé nhỏ này đúng thật chả có chút kiêng kỵ nào, tay của đàn ông là có thể tùy tiện động vào như vậy sao?
Thấy ánh mắt cưng chiều của Thiết Quý Hoành nhìn Kỷ Hi Nguyệt, anh đã muốn đánh mông Kỷ Hi Nguyệt.
“Khụ khụ khụ, anh Hàn, phải đánh thế nào?” Kỷ Hi Nguyệt rất hưng phấn, đã lâu không huấn luyện rồi, thế nên giống như thử duỗi tay. Lúc trước đối mặt nữ sát thủ cũng chỉ có mấy chiêu, cô hận không thể đánh nửa ngày, để cô từ từ thư giãn gân cốt.
Cô phát hiện huấn luyện cũng sẽ nghiện, trước kia kêu cô huấn luyện, cô sẽ luôn miệng kêu khổ, bây giờ lại muốn huấn luyện.
Người này, có đôi khi sẽ thất thường như vậy. Chẳng qua Kỷ Hi Nguyệt rất thích trạng thái của cô bây giờ, huấn luyện có thể khiến cô càng thêm rõ tiềm năng và thực lực của mình.
Long Bân đứng ra nói: “Đại tiểu thư, không bằng tôi và cô thử xem?”
Kỷ Hi Nguyệt cười ha ha, nhìn dáng người thon dài của Long Bân, nói: “Long Bân, anh chưa từng thấy tôi đánh đúng không?”
Long Bân lắc đầu, cười khổ nói: “Đại tiểu thư, cô cũng đừng quên rất nhiều thuật phòng thân của cô đều do tôi dạy.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời
Chương 1149: Cô là tôi dạy đó
Chương 1149: Cô là tôi dạy đó