"chúc mừng chủ tử và nương nương, chúc mừng chủ tử!" – mọi người có mặt đồng thanh hô hào lên sau lưng Lãnh Kỳ Song khi y vát Nhan Diệp Doanh đi.
"Lãnh Kỳ Song ngươi đừng ép ta!" – Nhan Diệp Doanh được đặt xuống giường trừng mắt nói.
"Doanh nhi chúng ta đã bái đường bây giờ nàng là nương tử của ta nàng còn muốn làm gì nữa! cái tên Lãnh Kỳ Lạc đã chết rồi nàng hãy quên hắn đi!" – lãnh Kỳ Song rót 2 chung rượu chậm rãi nói.
"không, ta không tin, ngươi là người điên ta không tin lời ngươi nói!" – Nhan Diệp Doanh nghe những gì y nói như tiếng sét đánh bùm chói cả tai.
"chúng ta uống rượu giao bôi nào nương tử!" – Lãnh Kỳ Song mang chung rượu đến đưa cho nàng..
"không ngươi điên một mình đủ rồi đừng kéo ta điên chung cùng ngươi!" – Nhan Diệp Doanh đứng lên hất chung rượu đỗ lên hết trang phục và nền đất.
"nương tử nàng gấp đến như vậy sao!"
"ngươi tránh xa ta ra! Ngươi là tên ác ma đời trước cũng vậy, đời này cũng vậy! ngươi đừng khiến ta đến chết một lần nữa cũng hận ngươi đến xương tủy!" – Nhan Diệp Doanh lớn tiếng nói.
"nàng nói cái gì kiếp trước kiếp này!"
"ngươi không hiểu vì sao ngay từ đầu ta đã vô cùng thành kiến và chán ghét ngươi đúng không? đúng vậy ta kể ngươi biết ta từng cực kỳ si mê ngươi yêu ngươi trên hết đến tính mạng ta cũng không màng nhưng đổi lại chính là cái chết đến thương tâm của ta, ngươi cùng Nhan Diệp Dung đúng vậy muội muội đáng yêu của ta chính ngươi và muội ấy hại chết ta cùng đứa con trong bụng! ta đã thề khi chết sẽ quay trở lại trã thù hai ngươi. Thật không ngờ ông trời thương hại cho ta sống lại, sống để sửa sai những lỗi lầm của ta trong quá khứ! Nhưng cuối cùng một lần nữa ngươi lại làm bi kịch với ta! Tại sao ngươi không chịu buông tha cho ta! Lãnh Kỳ Song ngươi chính là một tên ác ma kinh khủng!" – Nhan Diệp Doanh nói lớn.
"nàng nói kiếp trước của nàng là nàng lấy ta! Sau đó bị ta hại chết? không thể nào ta yêu nàng như vậy không thể nào nàng lừa gạt ta!" – Lãnh Kỳ Lạc bị những câu nói của Nhan Diệp Doanh làm cho thân trí điên đảo mơ hồ nói.
"đó là sự thật, chính ta cũng thấy nó vô cùng hoang đường nhưng đó chính là sự thật!" – Nhan Diệp Doanh cố gắng đứng càng xa Lãnh Kỳ Song càng tốt.
"không ta không tin, nếu như nàng nói nàng từng là thê tử cửa ta vậy bây giờ nàng nên trở thành thê tử của ta là chuyện tất yếu!"
"ta hận ngươi nếu ngươi còn khiến ta hận ngươi chết một lần nữa ta thề chỉ cần gặp ngươi ta sẽ giết ngươi ngây lập tức" – Nhan Diệp Doanh hoảng loạn hét toáng lên. Nàng không biết làm sao để thoát thân khỏi đây.
"Nàng đừng hy vọng kéo dài thời gian dù thê nào hôm nay nàng cũng thuộc về ta, nơi này nằm sâu trong lòng đất không ai có thể tìm ra được, nàng đừng hy vọng có người tìm ra và đến cứu nàng. hahahaah Lãnh Kỳ Lạc đã bị ta đâm trúng chắc đã lên trời hahaha!"
"ta không tin nhưng nếu Kỳ lạc chết ta cũng sẽ chết cùng chàng! Ta sẽ không cho ngươi toại nguyện!" – Nghe Lãnh Kỳ Song nói, nàng cả kinh hèn gì nàng cảm thấy nơi này cực kỳ kỳ lạ, cảm giác tù túng không có ánh sáng thì ra là dưới lòng đất. xây dựng một nơi dưới lòng đất như vậy thì phải tốn không ít công sức và thời gian, có thể thấy chuyện này Lãnh Kỳ Song đã suy tính ngây từ trước.
"nàng nghĩ ta cho phép nàng chết hay sao?" – lãnh Kỳ Song bất ngờ nhào tới bắt được Nhan Diệp Doanh, dùng sức áp chế nàng lên giường bản thân y đè lên trên với thân hình to lớn Nhan Diệp Doanh cơ bản không có khả năng chống cự lại. nàng chỉ có thể cố gắng bằng chút sức lực cuối cùng tránh né những nụ hôn mà y muốn đặt lên trên mặt nàng cuối cùng không còn cách nào Nhan Diệp Doanh đành dùng răng cắn vào lưỡi của mình, nàng muốn dùng cái chết để ngưng lại chuyện này, nàng không thể tưởng tượng được mình bị cưỡng bực như vậy, nếu bị cưỡng bức nàng sẽ không còn mặt mũi nào mà gặp lại Kỳ Lạc, cho dù có gặp y trên trời nàng cũng không thể.
Nhan Diệp Doanh vừa dùng sức cắn lưỡi máu tươi nhanh chóng ứa ra khóe miệng khiến Lãnh Kỳ Song bàng hoàng bật dậy, y kinh hãi nhìn nàng máu trong miệng không ngững tuông ra.
"người đâu mau gọi đại y người đâu!" – lãnh kỳ Song lớn tiếng gọi nhưng đáp lại y không hề có bất kỳ tiếng động nào cả. Nhìn máu trong miệng Nhan Diệp Doanh chảy ra ngày một nhiều khiến y hoảng sợ tột đột vội xoay người chạy đi kiếm đại y
- chưa kịp ra khỏi nơi đó thì cánh cửa phòng bị một lực lớn hất tung ra, bụi mù mịt khiến Lãnh Kỳ lạc bị mất phương hướng ho sặc sụa, trong làng bụi trắng mờ đó một dáng người cao lớn quen thuộc xuất hiện, Nhan Diệp Doanh nhìn thấy bóng dáng đó trong lòng thằm mừng rỡ cuối cùng y cũng đã đến, cuối cùng phu quân thật sự của nàng cũng đã đến.
"Doanh nhi!" – lãnh Kỳ Lạc bước qua Lãnh Kỳ Song chạy thẳng đến bên Nhan Diệp Doanh đang ngồi trên giường, bên mặt nàng máu đang chảy ra bên khỏe miệng hòa xuống bộ trang phục đỏ tươi trên người vô cùng chói mắt.
Ám tín đi phía sau nhanh chóng bắt lấy Lãnh Kỳ Song, Lão Tam nhanh chóng dùng lực đánh vào 4 điểm huyệt đạo trên cơ thể y khiến y đao đớn hét toáng lên rồi ngất xuống đất. việc Lão tam làm chính là phế đi võ công của lãnh Kỳ Song dù y có ý đồ gì thì cũng không thể thực hiện được.
"Lão Ngũ đâu lão ngũ Vương phi có chuyện lão ngũ!" – lãnh Kỳ Lạc vô cùng hoảng sợ, nhìn qua y có thể biết được chuyện gì đang xảy ra. Trên đường đến đây y rất sợ y sợ y nhìn thấy chính là thi thể lạnh ngắt của nàng, y vô cùng hoảng sợ. nhưng khi tiến vào thấy nàng vẫn còn ngồi đó trên giường y đã thầm thở phào cuối cùng tình cảnh nàng đang mong manh giữ ranh giới lằn sống chết như vậy còn khiến y đau xé tâm can hơn ngàn lần.
Lão Ngũ chính là người có y thuật được mệnh danh là thần y trong thiên hạ nhanh chóng xuất hiện, y nhanh qua Nhan Diệp Doanh rồi dùng ngân châm điểm vào huyệt 2 bên tai của nàng khiến máu trong miệng thôi không chảy nửa.
"chuyện như thế nào!?" – lãnh Kỳ Lạc như con thú hoang phát điên lên, tình trạng y hỗn loạn như vậy là lần đầu tiên Ám tín trong thấy nên ai cũng ngơ ngác, người Vương gia thủ lĩnh Ám tín âm trực băng lạnh mọi ngày có thể trở nên hỗn loạn như vậy hay sao?
"Vương gia, trước tiên cần mang vương phi về phủ Vương gia trước!" – Lão Ngũ nhìn thái độ hỗn loạn khác hẳn ngày thường của Lãnh Kỳ Song có chút ngoại ý sau đó thấp giọng nói.
Lãnh Kỳ Song hít một hơi đứng lên bế thốc Nhan Diệp Doanh đã nhắm mắt bất tỉnh.
Lãnh Kỳ Song lãnh đạo nhóm ám vệ tinh ranh đột nhập vào hoàng cung mưu đồ ám sát hoàng thượng mặc khác điều động binh sỹ bên ngoài gây loạn phân tán Lãnh Kỳ Lạc khiến y không cách nào trở về kịp hỗ trợ hoàng cung. Binh sỹ của Cát Lang Sa thì cải trang thành người dân thường trà trộn vào gây náo đoạn cả trong lẫn ngoài. Cuộc binh biến diễn ra vô cùng xáo trộn, nhưng điều y không ngờ đến chính là sự xuất hiện của Ám tín hỗ trợ và giải vây cho hoàng thượng khiến tình thế hoàn toàn bị đảo ngược thế trận. phía bên ngoài lãnh Kỳ Lạc lĩnh binh dẹp loạn tuy có chút vất vả cũng bị ám sát bởi độc nhưng may mắn một binh sỹ đã xã thân đỡ giúp y. đánh đuổi khiến Lãnh Kỳ Song bị thất thế phải tháo chạy thoát thân, Lão Tam dùng kinh công của mình đã đuổi theo nhóm người ẩn thân không cho chúng phát hiện ra và phát hiện được căn cứ bí mật này.
"Doanh nhi! Nàng tỉnh rồi!" – Nhan Diệp Doanh mơ một giấc mơ thật dài nàng mơ thấy mình đi một vòng quỷ môn quan nơi tối tăm không hề có ánh sáng rồi đột ngột nghe được âm thanh gọi mình của lãnh Kỳ Lạc khiến nàng chợt bừng tỉnh quay đầu trở lại, vừa mở mắt dậy đặp vào mắt nàng là vẻ mặt vô cùng lo lắng của y.
Nhan Diệp Doanh toan mở miệng nói chuyện nhưng không được, nàng hoảng hốt hoang mang đưa đôi mắt thất thần nhìn Lãnh Kỳ Lạc (chị Doanh mau quên quá, chỉ cắn lưỡi tự vẫn mà còn muốn nói cái gì!)
"Doanh nhi đừng cử động hiện tại lưỡi nàng đang bị thương cũng may nàng cắn không quá sâu, Lão Ngũ đã cầm máu lại đồng thời cố định nó đợi đến khi nó lành thì nàng có thể nói chuyện lại bình thường! trong thời gian này sẽ hơi vất vả nhưng dù sao nàng vẫn bình an là ta đã tạ ơn trời!" – lãnh Kỳ Lạc ôn nhu nói, ánh mắt y tuy có phần mệt mõi nhưng cũng không che lấp đi sự vui mừng bên trong đó.
Nhan Diệp Doanh nghe thấy điều đó thì trong lòng liền cảm thấy yên ổn hơn, nước mắt không kiềm được lăn dài trên má, nàng đã nghĩ sẽ không còn cơ hội gặp lại y, sẽ vĩnh viền rời xa người mà nàng vô cùng yêu thương này.
"ngốc nàng đừng khóc! Bây giờ sức khỏe nàng còn rất yếu không nên phí sức như vậy!" – lãnh Kỳ Lạc nhìn nàng khóc vì hành phúc mà trong lòng y dâng lên một cõi ấm áp vô cùng, dùng bàn tay nhje nhàng lau đi những giọt nước mắt vương trên gương mặt thanh tú có phần hốc hác do mệt nhọc.
Nhan Diệp Doanh chỉ vào Lãnh Kỳ lạc rồi lại chỉ lên trời, ý nàng muốn hỏi về Lãnh Kỳ Song như thế nào vì sau khi nhìn thấy Lãnh Kỳ Lạc xuất hiện thì nàng cũng bất tĩnh hoàn toàn không biết mọi chuyện diễn ra như thế nào.
"ý Doanh nhi muốn nói đến Lãnh Kỳ Song? Hiện tại y đã bị phế võ công không khác gì một người tàn phế! Y đã được giao cho phủ Ứng Thiên. Tội mưu phản chắc sẽ lăng trì xử tội trước dân chúng!" – Lãnh Kỳ Lạc vô cùng thông minh thừa biết nàng muốn hỏi gì liền nhanh miệng nói.
"Nhan Diệp Doanh nghe xong có chút trầm ngâm gật nhẹ đầu! nàng trầm ngâm vì lo lắng cho Hiệu Minh, Minh nhi còn quá nhỏ mất đi phụ thân thật sự rất tội nghiệp.
"Phong nhi muốn thăm nàng nhưng ta bảo chưa được nên con hiện đang ở phòng bên cạnh ngoan ngoãn!" – lãnh Kỳ Lạc lại nói tiếp, nghe điều đó Nhan Diệp Doanh cười hiền gật nhẹ đầu, bây giờ nàng đã yên tâm vui vẻ tịnh dưỡng thật tốt vì hiện tại hơn ai hết nàng muốn được sống, được nói chuyện được tâm sự với những người quan trọng nhất trong cuộc đời này của mình.
Sau đó không lâu hoàng thượng triệu tập Lãnh Kỳ Lạc vào cung đến tối khuya y mới quay trở về, vui vẻ thông báo ngôi vị thái tử đã được chọn. ngày hôm sau bố cáo toàn bộ thiên hạ Hoàng đế quyết định chọn Lãnh Kỳ Hữu làm thái tử, bản chất Kỳ Hữu hiền lành lại thông minh chắc chắn có thể làm được một vị minh quân. Khi đó Nhan Diệp Doanh có chút ngạc nhiên nhưng cũng không hỏi nhiều. mãi về sau này khi Hoàng thượng băng hà có 1 chiếu chỉ đưa đến Thất Vương phủ nói rằng nếu như Lãnh Kỳ Lạc có suy nghĩ lại thì cằm chiếu chỉ này công bố với thiên hạ y lên ngôi vua còn nếu vẫn kiên quyết giữ ý định ban đầu thì cằm chiếu chỉ thứ 2 mang đến tuyên bố Lãnh Kỳ Hữu sẽ thừa kế ngai vàng. Khi đó Nhan Diệp Doanh mới biết ý định ban đầu của hoàng thượng là chọn Lãnh Kỳ Lạc làm người kế bị nhưng y nhất định khướt từ còn nguyên nhân tại sao thì y không nói nên Nhan Diệp Doanh cũng không biết được.
Nhan Diệp Doanh sanh tổng cộng bốn người con, ba nam và một nữ. đến khi Lãnh Hiệu Phong tròn 17 tuổi thì Lãnh Kỳ Lạc thoái vị trao chức Vương gia lại cho y giao quyền lực chủ vị Thất Vương phủ lại cho y còn bản thân mình cùng với Nhan Diệp Doanh sẽ rời đi đến một nơi không có tranh chấp, không mưu đồ không hề có những lo lắng quốc gia đại sự. chỉ có hai người với nhau hằng ngày cùng nhau hòa tấu những khúc hát, nhìn ngắm phong cảnh hữu tình, một cuộc sống vô cùng yên bình cho đến khi nhắm mắt xuôi tay.
Lãnh Kỳ lạc mất khi thọ bảy mươi tuổi, đó là một ngày trời mùa thu, lá vàng nhuộm vàng cả một khu vườn như thể đang buồn bả cho sự ra đi của chủ nhân mình. sau khi y mất trong những b.ức thư để lại cho các con, cho những đồng đội Ám tín thì còn có một b.ức thư để lại cho Nhan Diệp Doanh, trong đó y nói "cho dù ta là hoàng thất nhưng ta không giống với những người trong hoàng thất đó. Ta yêu nàng bằng cả tám lòng chỉ có một mình nàng mà thôi, ta khi cưới nàng đã từng thề sẽ không cho phép một nữ nhân nào bước vào Vương phủ dù chỉ là nửa bước. ta biết nàng chán ghét hoàng cung, chán ghét ngôi vị hoàng hậu ta chưa từng biết nguyên nhân, nhưng nếu nàng không cần ta cũng không cần ngôi vị đế vương đó. Cái ta cần chỉ có một mình nàng, và quyết định đó đến bây giờ ta vẫn cảm thấy vô cùng sáng suốt! ta hy vọng nàng hạnh phúc khi làm phu thê với ta, ta đi trước nàng một bước nhưng hy vọng kiếp sau có thể gặp lại và vẫn tiếp tục trở thành phu thê với ta! Ta đã hứa với nàng và ta nhất định không phụ nàng!"
Sau đó Nhan Diệp Doanh vì quá đau lòng cũng trở bệnh nặng rồi qua đời sau Lãnh Kỳ Lạc vỏn vẹn 6 tháng. Trong nhân gian luôn truyền ca mối nhân duyên tươi đẹp của hai người, ho ca tụng một tấm chân tình của hài người như một thiên tình cổ kéo dài vạn kiếp!
- THE END -
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiểu Thư Trưởng Nữ
Chương 64
Chương 64