Edit: Ánh Ngọc Nguyễn.
Beta: Trà Sữa Thêm Cheese.
Cuộc giằng co giữa hai người lấy sự thắng lợi của Tô Lăng mà chấm dứt, Tần Kiêu không có cách nào có thể phá cửa đi vào.
Cơn buồn ngủ của Tô Lăng cũng mất sạch, lúc nằm trên giường đột nhiên nhớ đến sợi lắc chân pha lê màu tím đó. Cô nhớ là sau nửa năm kể từ khi cô bị gãy chân thì chân của cô cũng đã bắt đầu dần dần hồi phục, nếu như cô không đi làm hồi phục chức năng thì sẽ ở nhà xem ti vi.
Trong bộ phim tiên hiệp có hai gương mặt quen thuộc, đều là bạn học của cô hồi đại học.
Mà lúc đó Tô Lăng đã bỏ học gần hai năm, đôi chân từng khiêu vũ đến giờ đi đường cũng thấy đau.
Cô ngẩn người nhìn ti vi, một lúc lâu sau trên gương mặt đẹp đẽ bỗng nở nụ cười. Một nụ cười dịu dàng, hâm mộ.
Tần Kiêu nhíu mày, đưa tay che ngực. Sau đó thì Tô Lăng nhận được sự nhân từ duy nhất của hắn trong năm năm trời, hắn hỏi cô: "Em muốn về nhà à?"
Tô Lăng nhìn hắn, cô im lặng một lát rồi gật đầu.
Bàn tay của hắn vuốt qua mái tóc cô, mang theo sự thương tiếc và dịu dàng: "Vậy thì về."
Nhưng mà năm đó Nghê Giai Nam đã gả cho cậu ấm nhà giàu, Nghê Hạo Ngôn không tốt nghiệp được đại học. Cậu và mợ trừ lúc cầu xin Tần Kiêu thì chưa từng tới gặp mặt cô. Bà ngoại cũng đã qua đời được hai năm.
Tô Lăng cũng không biết nơi nào mang là nhà của mình nữa.
Cô trở về thôn nhỏ nơi cô lớn lên, bên trong thôn vẫn còn vài hộ gia đình đang sinh sống, biết cô là Tô Lăng từng ở đây lúc nhỏ thì đều vô cùng vui vẻ chào hỏi.
Nhà vẫn là nhà ngói như cũ, vách tường mọc đầy rêu xanh cùng con đường đá trước cửa uốn lượn. Cây bông được trồng trong sân đang bắt đầu nở hoa, những chú bướm màu trắng bay dập dờn trong gió.
Tần Kiêu không đến đây với cô.
Cô cảm thấy rất vui vẻ, nhưng cũng có chút cô đơn.
Cô tự mình quét tước dọn dẹp căn phòng, rồi dùng bếp lò nấu một bữa cơm.
Chăn trong tủ bị mốc nên hơi có mùi. Cô nghĩ chờ đến sáng mai, khi mặt trời mọc thì cô sẽ mang nó đi phơi.
Khi màn đêm buông xuống thì cũng là lúc bầu trời chợt đổ mưa, cây bông gòn bị màn mưa tàn phá phát ra tiếng kêu lách cách. Tiếng sét bên ngoài và ánh chớp hòa chung với nhau, mưa gió đan xen.
Tô Lăng nằm trên giường một lúc lâu, cuối cùng cũng chậm chạp bước chân xuống giường, mở cánh cửa gỗ ra.
Người đàn ông bên ngoài sững sờ trong nháy mắt, hạt mưa trượt xuống trán hắn, con ngươi đen như mực.
"Tần Kiêu." Cô nhẹ nhàng gọi.
"Sao?"
"Anh đã nói là để tôi về, bây giờ lại đi theo tôi làm gì?"
Người đàn ông mím môi không nói gì, ánh mắt hung tợn làm người ta sợ hãi. Lúc đó là do não hắn bị úng nước, trái tim vừa nhói lên thì bộ não đã không tự chủ mà nói những lời như vậy. Người vừa rời đi một bước thì hắn đã bắt đầu hối hận rồi.
Hắn ở chỗ rách nát này ngắm cô suốt một ngày trời, cũng không tìm ra được điều khiến cô lưu luyến tại nơi đây là gì.
Vốn dĩ hắn muốn tìm hiểu xem, nhìn xem, rốt cuộc sở thích của cô là gì, khi về lại làm cho cô. Nhưng mà đợi đến nửa đêm mưa rào, hắn trừ việc mắng thầm trong lòng thì chẳng học được cái khỉ khô gì.
Giờ phút này, vẻ mặt của hắn rất khó coi.
Cả ngày hắn chưa ăn cơm, chịu gió đêm lạnh lẽo, lại còn bị ngấm nước mưa, đang định mặt dày nói đổi ý.
Tô Lăng biết không thể tin những lời hắn nói, ban đầu cô cũng không ôm hy vọng quá lớn, khẽ mở cửa ra nói: "Vào đi." Cô tìm khăn mặt cho hắn, lại múc một ít đồ ăn còn nóng đang ăn dở dang, những thứ này đều là những thứ mọc hoang trong vườn, không dầu không muối.
"Đồ tôi ăn thừa." Cô ngồi xuống: "Rất đơn sơ, nếu anh ăn không được thì thôi."
Hắn cười, muốn dừng cũng không dừng được.
Hắn ăn đồ thừa của cô, ăn sạch sẽ.
Tô Lăng chuẩn bị đứng lên rửa chén, vẻ mặt của hắn xoắn xuýt một chốc rồi nói: "Để tôi."
Sau đó tuỳ tiện dùng nước giếng rửa qua loa vài cái.
Ánh sáng trong phòng lấy từ ngọn nến năm xưa, bóng dáng của người đàn ông bị ánh nến chiếu vào lại càng cao lớn hơn. Hắn chưa từng làm những việc này, động tác gượng gạo lại thô lỗ.
Hắn rửa tay xong thì vội bước đến ôm cô: "Đi ngủ thôi, muộn rồi."
Hắn dừng một lát lại bắt đầu hỏi: "Chân còn đau không?"
Tô Lăng lắc đầu.
Ánh mắt hắn tối lại: "Tôi xoa bóp cho em."
Nghe vậy, Tô Lăng không chưa chân, cũng không thèm nói chuyện, quay người ra chỗ khác, đây rõ ràng là không muốn để ý đến hắn.
Tần Kiêu cười.
Cáu kỉnh thật đấy.
"Tôi tặng em một món quà." Hắn lấy đồ ra: "Nghe nói là nhà thiết kế R... gì đó ở nước Pháp làm." Tên của người nước ngoài hắn không nhớ được: "Tóm lại là sẽ phù hộ cho người đeo, cho em khoẻ mạnh bình yên."
Hắn nắm lấy mắt cá chân của cô, đeo vào cho cô.
Mắt cá chân của Tô Lăng bỗng cảm nhận được sự lạnh lẽo, cô vô thức rút chân lại, người đàn ông lại bắt lấy chân cô lần nữa. Cô cảm giác được nhiệt độ ẩm ướt trên chân mình, Tô Lăng bướng bỉnh không muốn nhìn tên biến thái này đang làm trò gì.
Hắn cười khẽ, chơi đùa cái chân mềm mại nhỏ nhắn của cô một lát.
Tô Lăng không thể nhịn được nữa, đá hắn một cái, ánh đèn trong phòng lờ mờ, người đàn ông thì đang ngồi chồm hổm, chân cô đá trúng má hắn.
Cô ngu người, vẫn chưa kịp sợ hãi thì một lát sau cô đã nghe thấy được tiếng thở nặng nề của hắn, hắn cúi đầu cười một tiếng, không những chẳng tức giận mà nửa thân dưới còn nổi lên phản ứng.
Tô Lăng tức đến đỏ mặt: "..."
Thế giới của những kẻ bị bệnh thần kinh, cô không thể nào hiểu được.
Hắn đeo sợi lắc chân kia lên cho cô, sau đó Tô Lăng lên mạng tìm kiếm mới biết được sợi lắc chân này tên là "Almez la vie" (Tình cảm chân thành của đời này).
Cái tên quá mỉa mai, cô không thích nó.
Tần Kiểu nói rằng nó có thể phù hộ cho cô bình an khoẻ mạnh. Nhưng lúc cô chết thì trên chân cô vẫn đeo sợi lắc này.
Có thể thấy rằng có rất nhiều thứ trên thế giới này đều chỉ là lừa người mà thôi.
Tô Lăng nghĩ đến nó thì da đầu lại run lên, theo một ý nghĩa nào đó thì sợi lắc ấy cũng được xem là di vật kiếp trước của cô nhỉ?
Không biết nếu như Tần Kiêu hiểu được rồi thì còn có cười được nữa không, còn tự tay đeo cho cô được nữa không?
Cô suy nghĩ một lát rồi nhắm mắt đi ngủ.
Hôm sau trời vừa sáng thì cô đã tỉnh, nhẹ tay nhẹ chân xuống lầu rồi rời khỏi khách sạn.
Cô bé tiếp tân lim dim buồn ngủ giúp cô làm thủ tục trả phòng, nhớ lại tối hôm qua cô đi cùng với một anh đẹp trai, bây giờ lại đi về một mình. Cô ta lập tức suy diễn trong đầu một bộ phim hơn ba mươi tập về chuyện tình sâu đậm, đau đớn.
Khách sạn này không xa khu nhà của cậu cô lắm.
Cô nhìn từ xa.
Năm chín tuổi Tô Lăng dọn tới, sau đó thì học lên tới cấp hai, cấp ba thì ở trong ký túc của trường, tính ra thì thời gian ở nhà cậu cũng không dài.
Từ lúc cô lựa chọn rời khỏi căn nhà đó thì đã hoàn toàn xem bọn họ là người ngoài rồi.
Cô tìm chìa khoá trong túi xách.
Đây là Nghê Hạo Ngôn âm thầm đưa cho cô, nhưng cô chưa dùng bao giờ. Lý do là vì lúc cô mười lăm tuổi bị Nghê Giai Nam nhốt ngoài cửa.
Nghê Giai Nam đắc ý nằm trong nhà ngủ trưa, Tô Lăng ngồi ngoài hàng hiên làm bài tập.
Nghê Hạo Ngôn chơi bóng về thấy thế thì tức đến nỗi tóc dựng đứng lên.
Cô gái cột tóc đuôi ngựa, ngoan ngoãn ngồi ở hàng hiên lạnh lẽo làm bài tập!
Nghê Hạo Ngôn xách cô lên: "Chị bị ngu à! Không biết gọi người sao, cũng không biết mắng chửi Nghê Giai Nam ngu ngốc kia."
Cô rụt rè bỏ quyển vở vào trong túi xách, mím môi không nói chuyện.
Nói cho cùng thì cô cũng ăn nhờ ở đậu, là một người ngoài, cô không có lập trường để mắng Nghê Giai Nam. Nghê Hạo Ngôn không biết nỗi khổ của việc ăn nhờ ở đậu, nhưng cô biết.
Hôm sau Nghê Hạo Nam lén lấy chìa khoá của mình để sao chìa khoá cho cô, xài hết ba đồng, trong quán nhỏ đó cậu đã đưa một cái chìa khoá nhà cho cô.
Không cho phép cô làm mất, cũng không cho cô trả về.
Tô Lăng cất đi bốn năm trời, song chưa từng dùng qua.
Cô tuân thủ nghiêm ngặt quy định, nhớ tới ơn này của cậu.
Bây giờ...
Sắc trời vẫn chưa sáng, Tô Lăng khẽ khàng đi tới trước cửa nhà cậu, ngồi xổm đẩy chìa khoá vào trong khe hở bên dưới.
Xem như cắt đứt mọi thứ.
Không làm cái gì vì bọn họ nữa. Nghê Hạo Ngôn nói không sai, nhìn cô mềm yếu nhưng thật ra cô bướng bỉnh hơn bất cứ ai.
Cố chấp đến đáng sợ, có thể vì ai đó mà giao ra cả tính mạng, nhưng khi quyết định cắt đứt rồi thì cho dù một sợi chỉ cũng không để lại.
Tô Lăng không nhìn lại, cũng không quay đầu lại.
Nghê Hạo Ngôn không ngủ một đêm, bà nội ở phòng bên cạnh ho đến nửa đêm. Cậu vừa nhắm mắt thì lại nhớ đến dáng vẻ rời đi của cô.
Đang định ra ngoài chạy bộ thì thấy trước cửa có một cái chìa khoá.
Cậu kéo cửa, chạy thật xa về một phía, hồi lâu sau mới thở hổn hển mà dừng lại, nắm chặt chìa khoá trong tay.
Rõ ràng như thế này mới là tốt nhất cho cả hai.
Cô không quan tâm tới bọn họ nữa, mới có thể sống giống như một cô gái trẻ tuổi, theo đuổi idol, ăn mặc đẹp đẽ, không cần vì khoản nợ kếch xù mà bươn chải. Nhưng mà tại sao cậu vẫn vô cùng khó chịu, khó chịu đến nỗi hít thở thôi cũng thấy cổ họng đau rát.
Ánh mặt trời ló dạng, cậu cảm thấy mình đã mất cô rồi.
Chị họ.
Lăng Lăng.
Tối hôm qua Tô Lăng đã đặt vé máy bay, để tiện cho trời sáng là chạy.
Trong lòng cô cũng biết rằng trốn không thoát, nhưng con người là một loại sinh vật kỳ quái, cho dù là không còn hy vọng cũng sẽ thử giãy giụa thêm một lần nữa.
Đoàn làm phim cho nghỉ hai ngày, bây giờ vẫn còn một ngày, Tô Lăng định về trường học một chuyến.
Bây giờ đã nghỉ hè nên trong trường lại ít đi kha khá sinh viên.
Mặc dù Tô Lăng có xin nghỉ song vẫn thiếu rất nhiều tiết học.
Tiết nghệ thuật còn đỡ, nhưng nếu như là tiết văn học thì phiền rồi. Cô chỉ có thể dành thời gian ở nhà đọc thêm mấy lần mà thôi.
Hai bên đường có rất nhiều cây anh đào cao chọc trời, mùa hạ lá cây xanh biếc, không phải là mùa hoa nở.
Tô Lăng kinh ngạc nhận ra, cô sống lại đã được nửa năm rồi.
Cô không gãy chân, không phải là người tình của Tần Kiêu, bà ngoại vẫn còn sống, cô cũng đã rời khỏi nhà cậu, mà bộ phim "Mười Hai Năm Phong Trần" cũng sắp quay xong.
Tất cả sự nỗ lực nhỏ bé của cô cuối cùng cũng đã gom lại thành một sức mạnh kì diệu, dù bé nhỏ nhưng vô cùng mạnh mẽ, thay đổi bánh răng vận mệnh của cô.
Phong cảnh của đại học Z rất đẹp, hoa nở khắp mọi nơi, cây cối xanh biếc. Hơi thở thanh xuân và nghệ thuật dạt dào khắp nói, thì thoảng cũng có đoàn phim thuê khuôn viên trường để quay phim.
Bên kia đang rất náo nhiệt, Tô Lăng dừng chân lại. Thấy có người đang quay phim đằng kia thì cô định đi đường vòng.
Trong cổ họng của người đàn ông gầm lên một tiếng giận dữ: "Cắt."
Một người đàn ông mặc áo sơ mi màu lam, mặt bình tĩnh đi qua, trợ lý đưa nước khoáng cho anh ta, anh ta cũng không nhận lấy, làm một dấu tay ý bảo để mọi người nghỉ ngơi một lúc.
Tất nhiên là anh ta cũng không vừa lòng với cảnh quay này của nam nữ chính.
Trên người anh ta lộ ra sự kiêu ngạo, từng hành động đều rất tao nhã, nhưng hành vi lại vô cùng cứng nhắc nghiêm túc.
Tô Lăng nghe được giọng nói của anh ta, ngây ngẩn cả người.
Thế giới quá nhỏ, đạo diễn này chính là Đổng Húc. Chính là người đàn ông ngồi bên cạnh cô trong phòng riêng ngày thứ hai khi cô sống lại.
Những gì cô biết về Đổng Húc đều là những thứ trên mạng đánh giá anh ta: "Du học nước ngoài trở về, là một đạo diễn thiên tài, 24 tuổi đã chỉ đạo quay bộ phim "Nỉ non" khiến cho tiếng tăm của anh ta bùng nổ, từ đó trở đi, anh ta quay cái gì thì nổi cái đó, số liệu phòng bán vé cao đến nỗi khiến người hoảng hốt. Bây giờ mới 30 tuổi nhưng đã có địa vị rất cao trong làng giải trí."
Trong giới giải trí có rất nhiều người nhờ quay phim của Đổng Húc mà nổi tiếng, anh ta thích dùng người mới vào nghề. Hoặc là nói anh ta yêu cầu hết sức cao với từng vai diễn, từng nhân vật trong lòng anh ta đều là những người sống sờ sờ, dùng người mới vào nghề mới có được tính sáng tạo đó.
Ấn tượng của Tô Lăng chỉ dừng lại ở trong phòng riêng ngày hôm đó, anh ta luôn luôn im lặng, sau một lúc lâu mới nói vài câu, cũng chỉ là chuyện kịch bản. Sau đó nói rằng những hành động cay mắt của Tô Lăng không xứng với danh hiệu diễn viên này.
Đôi khi anh ta cũng sẽ tụ họp với bọn con ông cháu cha của thành phố B như Tần Kiêu, Quách Minh Nham, song đa phần thời gian anh ta đều chỉ đi một mình.
Những thứ này chưa là gì, vẫn chưa đủ khiến cho cô ghi nhớ anh ta.
Điều làm cho cô nhớ kỹ anh ta chính là, anh ta là anh họ của Trịnh Tiểu Nhã.
Chính là tác phẩm "Nỉ non" của Đổng Húc đã làm cho Trịnh Tiểu Nhã nổi tiếng. Hai anh em bọn họ, một người là ảnh hậu mới nổi, một người là đạo diễn thiên tài.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mĩ Nhân Mềm Mại
Chương 23: Tình cảm chân thành
Chương 23: Tình cảm chân thành