TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mĩ Nhân Mềm Mại
Chương 25: Bảo bối nhỏ

Edit: Ánh Ngọc Nguyễn.

Beta: Trà Sữa Thêm Cheese.

Hắn tiến đến gần như vậy nên cảm giác bức bách càng trở lên rõ rệt hơn.

Tô Lăng vươn tay gạt bàn tay đang đặt trên đầu mình ra, gò má cô ửng đỏ nói: "Anh đừng yêu cầu như thế chứ." Thật không biết xấu hổ mà.

Hắn vẫn đang nhìn cô, với chút sức lực yếu ớt như vậy thì cô chẳng thể thoát ra được.

Hắn không cười nữa, trong mắt hiện lên lạnh lùng. Hắn thật sự nổi giận rồi.

Suốt 27 năm qua, đây là lần đầu tiên hắn rung động vì một người, nhưng người ta lại xem thường. Cô nhất định phải trở lại thị trấn San Hô, vậy sau này thì sao?

Vốn dĩ hắn không phải là người tốt đẹp gì, ngay cả tam quan cũng có vấn đề.

Không giống với người được giáo dục đàng hoàng như Tô Lăng, Tần Kiêu bỏ học từ sớm. Lúc còn đi học, hắn thường xuyên nói chuyện với người khác bằng nắm đấm, sau khi tiếp quản công ty cũng dùng những thủ đoạn tàn nhẫn để nói chuyện.

Cha hắn là điển hình cho mẫu người lắm tiền nhiều của nhưng chết sớm, bà Văn cũng không có ý định quản lý hắn. Chưa từng có ai dạy hắn rằng, khi hắn cho người ta một thứ thì hắn còn phải suy xét xem đối phương có muốn nhận nó hay không.

"Em không chọn, đúng không?"

Tô Lăng bị hắn dọa sợ tới phát khóc, hắn bảo cô chọn kiểu gì?

Sao cô có thể đồng ý cái yêu cầu vô liêm sỉ như vậy được?

Tô Lăng cố gắng nhỏ nhẹ nói lý lẽ với Tần Kiêu: "Là anh tự đến thành phố L mà, cũng đâu phải tôi ép anh đi. Tôi không thích cái lắc chân kia, vì tôi sợ... Cho nên tôi mới trốn đi. Thật sự xin lỗi, tôi không nên để anh ở lại thành phố L một mình như vậy."

Hắn bỗng cười lên một tiếng, nhưng vẫn lạnh lùng âm u như cũ.

Đột nhiên cảm thấy choáng váng, Tô Lăng còn chưa kịp phản ứng thì đã bị hắn vác lên lưng. Bụng cô áp vào vai hắn, cô chỉ có thể nhìn thấy quang cảnh lộn ngược lướt qua mắt mình.

"Tần Kiêu... Anh làm cái gì vậy! Buông tôi ra." Cô giãy giụa không ngừng.

"Giữ sức một chút, đừng la lớn như vậy." Lúc này Tần Kiêu cực kỳ sắt đá, không biết thương hoa tiếc ngọc mà đánh vào mông cô một cái.

Không đau song cực kỳ xấu hổ.

Khuôn mặt và hai tai Tô Lăng đỏ bừng, càng thêm hoảng sợ, ranh giới đạo đức của tên Tần Kiêu này ở đâu thì không ai có thể biết được.

Thể lực của hắn rất tốt, tuy đang tức giận như vậy nhưng hắn cũng không ôm cô mà lại có thể vác cô lên vai một cách dễ dàng, nhìn mọi thứ đảo lộn lướt qua trước mặt mình, Tô Lăng cảm thấy hết sức khó chịu.

Xe của Tần Kiêu đỗ cách đó không xa, hắn ném cô vào băng ghế sau.

Tô Lăng thở không ra hơi, não vẫn tắc nghẽn mà đầu thì còn hơi choáng váng.

Người đàn ông đó đè xuống người cô.

Đang là mùa hè cuối tháng Tám, hắn chưa kịp bật điều hòa trong xe nên không khí xung quanh tỏa ra có phần nóng bức.

Sau khi cô lấy lại tinh thần thì chỉ thấy bên trong ánh mắt đen nhánh của hắn tất cả đều là cô, tất cả những nóng bỏng, đáng sợ, ham muốn mãnh liệt đều cất trong đôi mắt lạnh lùng ấy.

Cô không thể nhìn rõ bên trong có bao nhiêu dịu dàng.

Tay hắn lướt qua gò má cô, rõ ràng rất nóng nhưng cô lại rùng mình một cái.

Hắn xoa trán cô một cách nhẹ nhàng, xoa đến mức Tô Lăng cảm thấy trán mình nóng lên, sau đó hắn lập tức áp môi mình hôn xuống.

Nụ hôn của hắn dần trượt xuống bên dưới, không có chút thô bạo nào, hắn hôn qua lông mi rồi hôn nhẹ lên mắt. Tốc độ cực kỳ chậm rãi này giống như đang lăng trì cô một cách tao nhã vậy.

Cổ tay Tô Lăng bị hắn ấn xuống, chân cũng bị hắn đè lên. Cô có thể nghe thấy tiếng thở gấp gáp của hắn quét qua gò má cô, trái tim Tô Lăng thắt lại, cảm giác đáng sợ khi bị giữ chặt khiến toàn thân cô run rẩy.

Tại sao mọi chuyện lúc nào cũng như vậy! Tại sao hắn lúc này cũng như vậy hả!

Cô ghét hắn, cô hận hắn! Cho dù có trải qua bao nhiêu kiếp, cô cũng sẽ không thích người như vậy.

Độc đoán, ngang ngược, ích kỷ, kiêu căng ngạo mạn.

Cô vừa sợ vừa hận, rốt cuộc khi hắn hôn lên môi mình, Tô Lăng bật khóc.

Cô khóc cho tất cả những tủi thân của cả hai đời, cô liều mạng phát tiết tất cả mọi thứ ra ngoài.

"Tần Kiêu, tôi ghét anh, dù như thế nào thì tôi vẫn ghét anh, ghét anh cả đời này..."

"Tại sao... Tại sao anh cứ phải tới tìm tôi, anh tránh xa tôi một chút được sao..."

"Tôi hận anh, tôi hận anh..."

Cơ thể hắn cứng đờ, tất cả những sục sôi trong đôi mắt đen như mực từ từ trở nên lạnh lẽo.

Bàn tay đang nắm cổ tay cô cũng bắt đầu run rẩy.

Chẳng rõ là ai đau đớn hơn ai.

Cuối cùng hắn nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, cô vẫn chưa ngừng khóc, hoặc là giữ cô ở lại, hoặc là hoàn toàn buông tay. Những giọt nước mắt nóng hổi của cô như đang làm đau ngón tay hắn, ngấm vào xương tủy từng chút một, đông cứng cả máu làm cho trái tim hắn cũng bắt đầu thấy đau.

Hắn không có tâm trạng ngắm nhìn vẻ xinh đẹp lúc khóc của cô nữa, trái tim đón lấy sấm vang chớp giật, bên trên nở rộ một đóa hoa mảnh mai yêu kiều.

Hắn thật sự rất thích cô, cô là người duy nhất hắn thích nhiều như vậy trong suốt 27 năm qua. Thích đến không còn lý trí, không từ thủ đoạn cũng được, phá sản cũng được, hắn nhất định phải có được Tô Lăng.

Nhưng cô lại hận hắn.

Vì sao lại hận hắn, hắn tồi tệ đến vậy sao?

"Đừng khóc, tôi không định làm gì em mà." Giọng hắncứng ngắc, không còn vẻ hung hãn lúc nãy nữa.

Hắn thở dài, nhẹ nhàng bế cô dậy rồi từ từ vuốt lại mái tóc rối bù cho cô.

Khuôn mặt nhỏ nhắn này khóc lên cũng làm cho người ta phải đau lòng, trông cô yếu đuối như vậy nhưng thật ra rất ít khi khóc.

Ít nhất thì hắn cũng chỉ nhìn thấy cô khóc hai lần, một lần là ở trước cửa nhà cậu cô và một lần là hôm nay.

Chỉ trong hai ngày mà cô đã khóc tới hai lần.

Hắn chẳng khác gì đám người khốn nạn, vô sỉ đó cả.

Cho nên cô mới hận hắn.

Cô hận hắn muốn chết.

"Tô Lăng." Tần Kiêu nhỏ nhẹ gọi cô, cô vẫn nằm trong vòng tay hắn, mềm mại mà đáng thương: "Tôi không bắt nạt em nữa, từ nay về sau cũng sẽ không bắt nạt em nữa. Em... Rm có thể..."

Em có thể thử thích tôi một chút không.

Cô vẫn đang nức nở, đột nhiên Tần Kiêu cau mày, đưa tay che miệng cô.

Ở bên ngoài, đạo diễn Văn đang lái xe vào thành phố, đi qua chỗ này nên dừng lại.

Trên xe còn có Trầm Dật, nam chính của "Mười Hai Năm Phong Trần", Trầm Dật nhướng mày, thấy chiếc xe màu đen của Tần Kiêu thì nói một câu: "Xe sang."

Đạo diễn Văn nhìn cái xe này hơi quen quen.

Người đầu tiên mà ông ta nghĩ đến là ông chủ Tần, nếu đúng là cậu Tần đang ngồi trên xe mà ông ta không qua chào hỏi một tiếng thì có vẻ không hay lắm. Vậy nên ông ta bảo với Trầm Dật: "Chúng ta xuống xe qua đó đi, nếu gặp được ông chủ của Thanh Ngu thì cũng nên thông minh một chú."

Trầm Dật đáp một tiếng, sau đó hai người xuống xe dưới ánh nắng mặt trời chói chang.

Tô Lăng không hiểu tại sao hắn chợt che miệng cô lại, cô mở to mắt nhìn hắn. Đôi mắt hạnh mơ màng, trong veo như ngày mưa. Viền mắt còn hơi đỏ làm hắn mềm lòng, hắn nói thầm bên tai cô: "Văn Trí đến rồi."

Cô chớp mắt, hai giọt nước mắt nữa rơi xuống, cô ngây ra một lúc, sắc mặt bỗng chốc thay đổi.

Tần Kiêu chẳng quan tâm Văn Trí và Trầm Dật nghĩ gì, hắn sống tùy ý, buông thả, cũng không có ai dám giảng lý lẽ cho hắn nghe.

Nhưng hắn biết rõ một điều, Tô Lăng không muốn dính líu đến hắn.

Bây giờ làm thế nào là do Tô Lăng quyết định.

Tần Kiêu buông tay ra, lau khô nước mắt trên mặt cô: "Không muốn bị họ nhìn thấy?"

Tô Lăng gật đầu. Cô không muốn hắn lau nước mắt cho mình nên tự tay lau lấy.

"Vậy đừng cử động được không?" Hắn nói xong bèn ôm cô quay lại phía sau còn mình thì quay về phía đám Văn Trí.

Thân hình cô nhỏ nhắn, Tần Kiêu ôm cô vào lòng, để đầu cô tựa vào lồng ngực hắn.

Hắn không mở cửa sổ xe nên Văn Trí và Trầm Dật chỉ thoáng nhìn thấy gì đó, cả hai người đều cảm thấy lúng túng.

Văn Trí ho khan một tiếng, sợ làm phiền đến ông chủ: "Chúng ta đi thôi!"

Tất nhiên là Trầm Dật đồng ý, hai người trở lại xe. Văn Trí nổ máy rời đi một cách vội vã, đi thật xa mới thở phào nhẹ nhõm.

Trầm Dật trầm ngâm: "Đạo diễn Văn, ông nói xem cô gái kia là ai?"

Bọn họ đều không nhìn rõ cô vì Tần Kiêu che chắn rất kín kẽ, ngay cả quần áo họ cũng không thấy.

Văn Trí chẹp miệng một cái: "Thằng nhóc như cậu để ý nhiều như vậy làm gì."

Trầm Dật cười nói: "Không biết có phải là Nhậm Băng Tuyết không nhỉ?" Tần Kiêu xuất hiện ở chỗ đoàn phim, khả năng cao cô gái ngồi trong xe là người của đoàn phim, suy đoán này cũng rất hợp lý đó.

Văn Trí không nói gì, thực ra thì ông ta thấy... Cậu Tần khá coi thường Nhậm Băng Tuyết. Ông ta nhớ tới cô gái nhỏ đóng vai Cửu Lý chịu khó, chăm chỉ trong đoàn phim, vừa cảm động vừa thấy buồn cười.

Nếu đúng là cô bé ấy, nhìn dáng vẻ nâng niu như bảo bối lúc cậu Tần ôm người ta vào lòng, chắc chắn tương lai sau này của cô... sẽ cực kỳ có triển vọng.

Hai người họ lái xe rời đi.

Tô Lăng đẩy Tần Kiêu ra. Cô không nhìn hắn, cũng không còn khóc nữa. Mấy con đường của trị trấn San Hô vẫn giữ nguyên nét cổ kính, lối vào là nơi yên tĩnh nhất trong thành phố.

Xe Tần Kiêu đậu trong bóng râm.

Bên ngoài, mặt trời chiếu xuống nóng hầm hập, không khí như một cái lồng hấp, đây là thời điểm nóng nhất trong năm.

Xa hơn một chút là đến mùa thu, cũng là lúc Tô Lăng tròn 20 tuổi.

Tần Kiêu bật điều hòa trong xe lên rồi xuống xe.

Hắn liếc nhìn cô gái đang ngồi trên xe một cái, xoay chìa khóa trong tay một vòng rồi nhấn nút khóa cửa xe lại.

Cái xe này của hắn, muốn nhốt người thì vô cùng dễ dàng.

Nếu không đập vỡ cửa sổ xe thì chắc chắn không thoát ra được.

Hắn kìm nén sự kích động kỳ lạ đang xôn xao dưới đáy lòng rồi cất bước đi vào thị trấn.

Tô Lăng mở cửa xe, lúc này cô mới phát hiện là không mở được.

Cô muốn phát điên lên với tên khốn này!

Dù lúc nãy hắn hứa là sẽ không bao giờ bắt nạt cô nữa, vốn dĩ cô đã không tin. Nhưng bây giờ bị hắn nhốt trong xe, cô vẫn cảm thấy cực kỳ tức giận.

May là trong xe còn mát.

Xe của Tần Kiêu không cần cắm chìa khóa vẫn có thể mở điều hòa được.

Tô Lăng thở bình thường vài hơi rồi mới chợt nhớ ra lúc nãy cô đã nói những gì. Cô vô tình... nói ra toàn bộ những suy nghĩ trong lòng rồi.

Kiếp trước, cho tới tận lúc chết, Tần Kiêu cũng chưa từng nghe cô nói tiếng yêu hắn một lần nào cả. Hình như hắn cực kỳ để ý đến chuyện này song hắn cũng không biết là cô ghét hắn vô cùng.

Từ lúc sinh ra, Tần Kiêu đã có cuộc sống sung túc nên vốn dĩ đã quen với việc kiểm soát cuộc sống của người khác.

Chắc Tô Lăng là người bị hắn kiểm soát tốt nhất, cô bị người ta hãm hại, liên tục bị tung tin đồn xấu đến mức phải nghỉ học. Bà ngoại bị bệnh nặng, cậu thì nghiện bài bạc. Hắn đều nắm trong tay tất cả những điểm yếu đó của cô.

Mà tất cả những điểm yếu đó đều được hắn lợi dụng một cách hoàn hảo.

Hắn quang minh chính đại mà vô sỉ.

Tô Lăng biết là Tần Kiêu đã giúp cô rất nhiều, chẳng ai có thể yêu cầu người khác giúp đỡ mình một cách yên tâm thoải mái được. Người ta không giúp bởi vì đó không phải là nhiệm vụ và bổn phận của họ, còn nếu giúp thì là vì tình cảm của đôi bên. Cho nên đúng là cô đang nợ hắn nhiều ân tình, nhưng cô càng muốn kiếm tiền để trả lại cho hắn hơn.

Cô nợ tiền chứ không phải nợ tình.

Tô Lăng không muốn trở thành người tình của hắn.

Cô bị quá nhiều người âm thầm chửi mắng, chỉ trích. Bà Văn coi thường cô, Trịnh Tiểu Nhã coi thường cô. Họ giống Nghê Giai Nam ngày còn thơ ấu vậy, khiến cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Cô sống nhờ ở nhà họ Nghê như thế nào thì sống ở biệt thự của Tần Kiêu cũng như thế.

Tần Kiêu cho người trồng rất nhiều hoa hồng bên ngoài biệt thự, hắn tặng cô rất nhiều trang sức quý giá, cũng cất giấu cô như một món bảo bối.

Nhưng hắn không biết tính chiếm hữu của hắn quá mạnh, muốn chiếm hữu cô từ thể xác lẫn trái tim, triệt để khiến cô thành của riêng hắn.

Những người khác không được phép nhìn, không được phép chạm vào, thậm chí còn không được phép nghĩ đến cô.

Cô và Tần Kiêu ở chung mấy năm nhưng cô rất ít khi rời khỏi biệt thự.

Tô Lăng không hề mắc hội chứng Stockholm, vĩnh viễn cô cũng không thể thích được người như vậy.

Cô ngồi trong xe đợi một lúc lâu mới thấy bóng dáng của Tần Kiêu. Trán hắn đen lại, cả người ướt ẫm vì mồ hôi. Hắn đi rất xa mới mua được hai chai nước rồi vội vã quay về.

Tô Lăng nghe thấy một tiếng bíp, Tần Kiêu mở khóa xe ra.

Hắn nghiêng người, ngón tay cái muốn lau khóe mắt cô.

Tô Lăng quay đầu đi, hắn cũng không để ý mà cười một tiếng: "Uống nước đi." Hắn còn đang định nói với cô là đừng tức giận nữa, muốn hôn hắn thì hôn. Nhưng những lời này vô sỉ quá nên cuối cùng hắn vẫn không nói ra.

Sau đó Tần Kiêu đưa chai nước lạnh cho cô, Tô Lăng nhận lấy, chỗ hắn cầm vẫn còn nóng bỏng.

Cửa xe mở một nửa mang theo theo hơi nóng từ bên ngoài tràn vào. Đúng là cái kiểu nóng oi bức khó chịu nhất của mùa hè.

Cô mở nắp của cái chai mà Tần Kiêu đưa cho thì thấy vặn nắp ra rất dễ.

Cô hơi do dự, thấy hắn vẫn đang nhìn chằm chằm vào mình. Sau đó ánh mắt của Tần Kiêu lướt qua chai nước trên tay cô rất nhanh.

Tô Lăng: "..." Cô nghi ngờ tên biến thái này hôn lên miệng cái chai rồi.

Nhưng mà dù sao thì cái chuyện kinh khủng này vẫn chưa được kiểm chứng.

Tần Kiêu đóng cửa xe lại rồi dựa vào cây cổ thụ bên cạnh. Mồ hôi chảy qua trán, hắn vặn nắp chai nước rồi uống vài hớp.

Ánh mắt nhàn nhạt của hắn lướt qua lối vào thị trấn, ở đó dựng một tấm bia đá, khắc hai chữ "San Hô" bên trên.

Tô Lăng hơi do dự, nhưng cuối cùng cô quyết định tin rằng vẫn còn tồn tại một loại tin tưởng cơ bản giữa người với người nên đã uống một ngụm nước nhỏ.

Trong xe thì mát nhưng bên ngoài lại rất nóng.

Cô ngồi ở phía sau nhìn hắn, dường như hắn cảm nhận được nên quay đầu lại.

Tô Lăng cúi đầu, chai nước trong tay vẫn còn mát lạnh. Khóe mắt cô vẫn còn ửng đỏ, ngón tay siết thật chặt.

Tần Kiêu hút thuốc từ năm 15 tuổi, hắn sờ sờ thấy túi rỗng thì mới nhớ ra đã hai tháng rồi hắn không mang theo cái thứ đồ này.

Một lát sau Tần Kiêu mới ngồi vào ghế lái: "Tôi đưa em đến một chỗ."

Mắt cô không còn đỏ nữa nhưng vì vừa mới khóc nên hai mắt ướt nhẹp.

"Không cần." Cô thử mở thì thấy cửa xe có thể mở ra được nên cô xuống xe ngay lập tức.

Hắn không quay đầu mà nhìn cô qua kính chiếu hậu. Con gái tuổi này dáng người mảnh mai, trước sau lồi lõm, chỉ một cái áo T-shirt và một cái quần ngố đơn giản mà khi cô mặc lên trông cũng khác hẳn.

Bắp chân lộ ra bên ngoài rất nhỏ, rất trắng.

Đôi tất vàng mềm mại che đến mắt cá chân.

Mắt cá chân nhỏ bé, nắm trong lòng bàn tay rất vừa.

Hành vi lúc trước của hắn làm cho cô hoảng sợ nên vẫn không chịu tin tưởng hắn, sợ hắn lại nổi điên, vừa đi được mấy bước cô đã quay đầu lại: "Tần Kiêu." Cô hơi hồi hộp: "Tôi đi nhé?"

Hắn nở nụ cười.

Vốn dĩ trái tim hắn bị đặt trên một ngọn lửa, bị nung đến mức đã không thể cảm nhận được nhiệt độ nào trên thế gian này nữa, bây giờ lại được một người nhẹ nhàng vớt lên, thổi thổi một chút đã trở nên mềm mại.

Nhưng cô lại không biết gì, dù cho trong lòng hắn đã long trời lở đất, dù cho hắn đứt hơi khản tiếng.

Hắn nghe theo tiếng lòng, mở cửa xe ra.

Tô Lăng: "...!"

Hắn mỉm cười: "Nhìn đi, nhìn tiếp nữa thì em đừng mong đi được."

Lần này cô không quay đầu lại, gần như là vắt chân lên cổ mà chạy.

Hắn chờ Tô Lăng rời đi một lúc lâu mới từ từ lên xe, ngăn kéo chứa một chiếc hộp nhung màu đen, bên trong chính là lắc chân bằng đá thạch anh tím.

Lúc mua nó, hắn không hiểu được những lời giới thiệu dài ngoằng bằng tiếng Pháp.

Nhưng dùng tiếng Trung để ghi lại thì chỉ có bốn chữ - Tình cảm chân thành của đời này*.

*Kiếp này chí yêu.

Cô không thích cái lắc chân này cũng đồng nghĩa với việc cô ghét bỏ tình yêu của hắn.

Nhưng hắn phải làm sao đây? Hắn vốn đã cực đoan, lại cố chấp, muốn sửa cũng không sửa được, chỉ cần nghĩ cô không còn liên quan đến hắn nữa thì hắn sẽ cảm thấy bức bối không thôi.

Nhưng e là đến lúc chết, hắn cũng vẫn không học được cách buông tay.

Đầu tháng chín, trường Đại học đón sinh viên mới, các sinh viên trẻ lần lượt nhập học, còn sinh viên trong trường thì sang năm học mới.

Tô Lăng đã học năm ba đại học rồi.

"Mười Hai Năm Phong Trần" thuận lợi đóng máy, Tô Lăng cũng không gặp phải sự cố gì, điều này khiến cô rất vui. Nếu như gãy chân cũng có thể thay đổi được thì chắc chắc chuyện Vân Bố rơi từ dây cáp xuống cũng có thể thay đổi được, việc này mang lại lòng tin rất lớn cho cô.

Khoản tiền còn lại đã đến, cuối cùng thì Tô Lăng cũng không còn là một kẻ đã nghèo nàn lại còn nợ nần nữa.

Cô vừa tổng hợp lại số tiền mà khi trước Tần Kiêu đưa cho mình, tất cả hết 800 triệu. Đến bây giờ thì cô đã trả được 700 triệu rồi. Đều trả hết cả vốn lẫn lời.

Bây giờ cô chỉ còn nợ 100 triệu nữa thôi, học xong đại học thì không thành vấn đề.

Nghê Hạo Ngôn nói đại học Q ở bên cạnh cách đại học Z rất gần, gần như chỉ cách nhau một con hẻm nhỏ.

Làm chị của cậu cũng đã được 19 năm, nhưng cô đã nung nấu ý định đưa cậu đi học đại học từ khi còn rất sớm.

Đại học Z người đến người đi, các anh chị khóa trước tiếp đón các sinh viên mới cực kỳ nhiệt tình, cuối cùng thì Tô Lăng vẫn không đến trường của Nghê Hạo Ngôn. Cô đã thuyết phục các tình nguyện viên tiếp đón các em sinh viên mới, giúp các em sinh viên nữ ở khoa diễn xuất khuân đồ và chỉ đường cho các em.

Tô Lăng ở đoàn làm phim mấy tháng mà đã hoạt bát lên rất nhiều, không hay buồn bực và nhút nhát như khi mới sống lại nữa.

Những sinh viên nữ do cô dẫn đường đều nhìn cô một cách chăm chú, có vài em còn nói đùa: "Mấy chị gái bên khoa diễn xuất đều xinh đẹp như thế này à? Đáng sợ thật đó, sao mà chúng ta lẫn vào trong này được vậy?"

Nếu là trước đây thì Tô Lăng sẽ không đỏ mặt, lúc này tuy cô vẫn thấy ngượng ngùng nhưng vẫn cười trả lời: "Các em rất xinh đẹp, chắc chắn sau này sẽ rất giỏi."

Cô nói bằng giọng điệu nghiêm túc, chúc phúc cho các em bằng toàn bộ tấm lòng của mình, không giống với lúc cô cười đùa, trò chuyện với họ ban nãy. Dù chỉ là các em gái khóa dưới kém hơn cô một hai tuổi thôi, nhưng cô vẫn xem họ giống như người thân của mình.

Trời ơi nói nhiều thế này, chị gái khóa trên vừa ngốc vừa dễ thương.

Tô Lăng tự biết rằng hoàn cảnh gia đình đã tạo cho cô tính cách hèn nhát, tự ti, suốt mười năm, lúc nào cô cũng nhường nhịn Nghê Giai Nam và Nghê Hạo Ngôn nên rất lâu về sau, cô vẫn cực kỳ thụ động trong việc hòa nhập với người khác.

Lí do của tất cả những bi kịch xảy ra trong kiếp trước cũng đều liên quan đến tính cách của cô.

Cô được bà ngoại nuôi lớn, câu mà bà ngoại nói nhiều nhất chính là: "Lăng Lăng phải ngoan nhé."

Cô ngoan tới mức sau này chẳng thể phản kháng bất kì một ai.

Nhưng ở kiếp này, cô đã nhìn nhận vấn đề theo một khía cạnh khác, cô nghĩ rằng nếu đã có cơ hội bắt đầu lại cuộc đời lần nữa, vậy thì cô cũng phải cởi mở hơn.

Trở lại trường được gần nửa tháng, ngoại trừ Đàm Tinh thì những cô gái có thiện cảm với cô ngay từ đầu cũng bắt đầu đối xử với cô tốt.

Thực ra là do Tô Lăng đối xử với Vân Bố rất tốt, đến nỗi khiến cho người ta phải thèm thuồng.

Chỉ là trước đây, họ không biết phải chung sống hòa hợp với Tô Lăng thế nào mà thôi.

Sau đợt nghỉ hè quay về trường, họ thấy bông hoa của khoa diễn xuất đã trở nên tươi tắn, vui vẻ hơn trước rất nhiều.

Tính cách Tô Lăng vô cùng tốt, chưa bao giờ từ chối lấy cơm hay mua trà sữa cho mọi người, nói năng dịu dàng, kiểu tóc... cũng rất đẹp.

Trong lúc vô tình, Tô Lăng đã kéo về được nhiều thiện cảm từ mọi người.

Trông Vân Bố có vẻ ghen tị lắm rồi, cô ta sợ người ta cướp Tô Lăng đi mất.

Nhưng gần đây Nghê Hạo Ngôn cũng không tới tìm Tô Lăng, hình như kể từ hôm đó, bọn họ đã trở thành hai kẻ xa lạ với nhau.

Đôi khi Tô Lăng cảm thấy buồn khi nghĩ về chuyện đó, cô yêu quý đứa em trai này hết lòng. Nhưng chắc là họ thất vọng về cô lắm, vì đến cuối cùng, cô vẫn lựa chọn rời đi.

Một hôm vào lúc sáng sớm, Tô Lăng vừa học thuộc hết đống từ mới thì có số lạ gọi đến, nhưng nhấc máy rất lâu cũng không thấy người ở đầu dây bên kia nói gì cả.

Cô mạnh dạn đoán: "Nghê Hạo Ngôn à?"

Đầu dây bên kia không trả lời, cuối cùng cúp máy.

Tô Lăng gọi lại mấy lần mới phát hiện ra số điện thoại đó là số điện thoại công cộng.

Là bốt điện thoại công cộng trong trường đại học.

Cô không hình dung được cảm giác trong lòng mình bây giờ, cuối cùng quyết định không gọi nữa.

Trước đây Tô Lăng rất ít khi sử dụng Weibo, sau đó thì Vạn Bạch Bạch đã xúi Tô Lăng lập tài khoản, để tên là "Hôm nay Tô Lăng cũng phải cố gắng".

Vạn Bạch Bạch: "Sớm muộn gì em cũng nổi tiếng mà, thấy không, bây giờ số người theo dõi đang là tám người, nhưng một ngày nào đó sẽ có thêm bảy số không ở đằng sau thôi."

Tô Lăng nghĩ chắc không thể đâu, song cô cũng chỉ cười một tiếng.

Nhiều người trong đoàn phim cũng bắt đầu tương tác với cô, những người theo dõi thần tượng của mình cũng đã chú ý đến Tô Lăng nên thuận tiện tìm hiểu một chút, họ tò mò không biết Tô Lăng là ai, cũng chú ý luôn đến số tám kia nữa.

Có người đoán tám chín phần mười rằng cô gái này có khi nào là cô diễn viên không tên tuổi đã cố tình gây chú ý trong cảnh quay cùng với Nhậm Băng Tuyết không?

Nhưng mà thế này thì cũng... quá ít fan nhỉ?

Là một diễn viên hoàn toàn mới.

Tô Lăng không đăng bài lên Weibo, trang cá nhân của cô chẳng có gì cả. Mọi người đều tò mò Tô Lăng là ai, nhưng không ai đào bới hay moi được bất kỳ một thông tin nào cả.

Vốn dĩ "Mười Hai Năm Phong Trần" được dự kiến là sẽ công chiếu sau Tết Nguyên đán, đột nhiên lại bị đổi lịch sang tháng Mười.

Bộ phim được phát sóng vào ngày Quốc Khánh, đầu tiên là chiếu trên tivi, sau đó mới trên Internet.

Từ tháng Chín đến tháng Mười, công ty Thanh Ngu dự định đẩy mạnh công tác tuyên truyền cho bộ phim này. Họ mua tất cả trang nhất còn đăng ảnh nam nữ chính tương tác với nhau để tạo scandal, chẳng mấy chốc đông đảo mọi người đều hưởng ứng, nhưng đến tận bây giờ vẫn chưa đăng poster chính thức của bộ phim.

Bộ phim có tình tiết nhân vật chết đi sống lại vô cùng lôi cuốn, hấp dẫn nên giữa tháng Chín, vừa mới tung poster lên thì cư dân mạng đã xôn xao một hồi.

Vạn Bạch Bạch và Trầm Dật rất nổi tiếng, thu hút vô cùng nhiều fan, Nhậm Băng Tuyết cũng không hề kém cạnh.

Mặc dù ban đầu, ai cũng đến xem là vì thần tượng của mình nhưng cuối cùng, rất nhiều người bị choáng váng với poster cuối.

Cô gái mặc bạch y, tay cầm trường kiếm màu đen, dung mạo thanh khiết, xinh đẹp, trên mắt cá chân đeo một chiếc chuông đồng.

Cảnh sắc sau lưng cô là một trời đầy mây, khi đó mặt trời vừa mọc, cô cười rạng rỡ, trên tay cầm chuôi kiếm là bướm vàng tung bay.

Bên cạnh là một dòng chữ nhỏ: Tô Lăng - Vai Cửu Lý.

Vạn Bạch Bạch thấy độ nổi tiếng của Tô Lăng tăng rất nhanh thì nói với trợ lý: "Thấy không, tôi có cảm giác là em ấy sẽ nổi tiếng mà."

Không đợi trợ lý hỏi chuyện, cô ta cười tủm tỉm nói: "Nếu ông chủ muốn nâng đỡ người khác thì ai cũng không thể ngăn cản được."

Đây là bảo bối nhỏ của người kia, chỉ cần điểm một chút ánh sáng cũng có thể tỏa sáng rực rỡ.

Đọc truyện chữ Full