TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mĩ Nhân Mềm Mại
Chương 29: Bởi vì em

Edit: Ánh Ngọc Nguyễn.

Beta: Trà Sữa Thêm Cheese.

Tô Lăng nhẹ nhàng thở ra, cô do dự nhìn hắn: "Tôi muốn về trường."

Tần Kiêu cười như không cười, ngồi trở lại trên giường rồi bắt chéo hai chân, không trả lời cô.

Tô Lăng đẩy cửa ra, hắn cũng không ngăn cản.

Cô xuống dưới lầu không tìm thấy giày của mình, dì Đinh đang nấu canh giải rượu ở phòng bếp, nghe thấy tiếng bước chân thì trông thấy Tô Lăng: "Cô muốn đi sao?"

Tô Lăng gật đầu: "Dì Đinh, cho con hỏi đôi giày con mang lúc tới đây để ở đâu ạ?"

Dì Đinh không yên lòng: "Đã hơn mười giờ rồi, bên ngoài tối như vậy, lại là quốc lộ giữa núi, chỗ biệt thự này không thể bắt được xe, bây giờ cô ra ngoài không an toàn chút nào."

Tô Lăng cười với bà nói: "Không sao, con có thể gọi điện thoại bắt xe."

Đến cùng thì Tô Lăng vẫn là khách, cô muốn đi thì dì Đinh không thể ngăn cản, bà mang đôi giày đã cất kỹ tới cho cô, sau khi Tô Lăng thay xong thì đi ra cửa: "Tạm biệt dì Đinh."

Dì Đinh lo lắng nhìn theo bóng lưng Tô Lăng, cô đẹp như thế, lại đã trễ như vậy, dù thế nào cũng không an toàn. Sao cậu chủ cũng không biết tiễn người ta một đoạn chứ?

Bà vừa nghĩ như vậy thì Tần Kiêu đã nhanh chóng xuống lầu.

Tần Kiêu: "Cô ấy đi rồi?"

"Đúng vậy, cậu chủ ngài đi tiễn cô bé kia đi, bên ngoài tối vậy, cho dù có đón xe cũng không an toàn lắm."

Tần Kiêu chế nhạo nói: "Đối với cô ấy mà nói thì ở đây mới là nơi không an toàn nhất."

Dì Đinh không dám tiếp lời.

Tuy nói thì nói vậy, nhưng Tần Kiêu vẫn đi ra ngoài.

Bên ngoài biệt thự không có sao, ngược lại ánh đèn lại rất sáng.

Mùa hè trong núi có nhiều muỗi, Tô Lăng đứng ở cửa mấy phút, bị mấy con muỗi chích thành mấy mụn đỏ.

Cô lấy điện thoại ra mới phát hiện đã hết pin.

"..." Luôn cảm thấy Tần Kiêu đều đã tính toán kỹ càng, trong lòng Tô Lăng rất lo lắng, không biết hiện tại Vân Bố và Nghê Hạo Ngôn thế nào rồi?

Sự lo lắng dành cho bọn họ được đặt lên trên hết, cô quyết định quay lại tìm dì Đinh mượn điện thoại.

Quả nhiên Tần Kiêu vẫn lười biếng đứng đấy đợi cô.

Trông thấy cô trở về, hắn cong cong môi: "Cô Tô đã nghĩ thông, muốn trở về ngủ với tôi sao?"

Hắn thật không biết xấu hổ mà, gò má Tô Lăng nóng ran nói: "Tần Kiêu!"

"Ừm, nghe."

Sau lưng cô chính là bóng đêm mịt mờ, hiện tại trở về hiển nhiên là không thể nào. Cô nhịn xuống cảm giác mắc cỡ chết người kia: "Tôi có thể mượn điện thoại không?"

Hắn nói: "Tự mình lại đây, tới gần chút nữa rồi nói, ở xa như vậy tôi không nghe rõ."

Hắn đã dày công tu luyện năng lực trợn mắt nói dối này, Tô Lăng còn nhớ rõ lúc mới sống lại, cả người cô chật vật nằm trong bồn tắm xin hắn giúp đỡ, hắn lạnh lùng vô tình, nói thẳng không giúp.

Tìm hắn giúp đỡ, dù sao cũng phải trả cái giá thật lớn.

Tần Kiêu nhìn cô đang mong mỏi dì Đinh đi ra, dáng vẻ tiến không được mà lùi cũng không xong này của cô trông như đồ đần vậy.

Hắn chậm rãi nói: "Dì Đinh đi ngủ rồi."

Cô cắn môi, Tần Kiêu thấy buồn cười.

Cuối cùng cô gái cũng chậm rãi đi tới, mỗi một bước giống như đang dẫm trên mũi dao.

Hắn không nhúc nhích, chỉ đứng nhìn. Đây là lần thứ nhất cô chủ động đi tới, hắn nheo mắt lại rồi lấy điện thoại từ trong túi ra: "Một điều kiện."

Cô mở to hai mắt, dáng vẻ hơi tủi thân.

Hắn vui vẻ nói: "Ừm, gọi một phút ôm một phút. Có gọi hay không, tự mình chọn."

Cô được lựa chọn chắc?

Cô không thể ở lại biệt thự, tạm thời không nói tới việc mò mẫm trong bóng tối, có khả năng phải đi tới sáng mất. Có lẽ Vân Bố và Nghê Hạo Ngôn còn đang tìm cô khắp nơi, không biết lo lắng cỡ nào.

Căn bản cô không có lựa chọn nào khác.

Cô nhận lấy chiếc di động kia, người đàn ông trầm thấp cười lên: "Ừm, ngoan."

Tô Lăng vừa thẹn vừa xấu hổ, cô quay lưng lại gọi điện thoại, cô đã thuộc lòng số của Vân Bố và Nghê Hạo Ngôn. Lúc này khẽ dừng một chút, cô quyết định gọi cho Vân Bố, Tần Kiêu đang đứng sau lưng, cô không dám chọc hắn.

Điện thoại vừa được kết nối, Tô Lăng lập tức nói ngắn gọn vị trí của mình, bảo Vân Bố biết điện thoại cô hết pin rồi, đừng lo lắng.

Tô Lăng nhờ Vân Bố gọi xe giúp cô, nói xong định tắt điện thoại.

Vân Bố: "Úi? Lăng Lăng, cậu đừng tắt máy chứ." Cô ta liếc chàng trai mặt mũi tái nhợt ở bên cạnh, đôi mắt Nghê Hạo Ngôn trầm xuống, lắc lắc đầu nhìn cô ta, Vân Bố bèn thở dài, từ bỏ không nói.

Bây giờ hai người họ đang ở bệnh viện.

"... Sao vậy?" Trong lòng Tô Lăng cũng sốt ruột.

Vân Bố nói: "Không có gì, mình gọi xe giúp cậu, chú ý an toàn."

Kết quả Tô Lăng vừa tắt điện thoại thì nhìn thấy bên trên hiện lên 00:01:03, cô ngu người.

Tần Kiêu không nhịn được mà nở nụ cười.

Trên thực tế chỉ quá ba giây nhưng dựa theo cách tính tiền điện thoại thì lại tròn hai phút.

Thoạt trông cô rất tuyệt vọng nhỉ. Con mẹ nó quả thực quá đáng yêu rồi.

Tần Kiêu cười một tiếng, giang hai tay về phía cô: "Đến đây đi."

Gò má cô rất đỏ, đối với cô mà nói thì mấy chữ không giữ lời hứa không bao giờ tồn tại. Hắn tìm được bóng dáng của mình trong đôi mắt sạch sẽ kia, hắn thầm thở dài, trong lòng có một loại cảm giác biến thái lẫn thỏa mãn.

Tô Lăng đi tới, nhẹ nhàng ôm lấy eo hắn.

Tần Kiêu cười vui vẻ: "Chủ động như vậy sao?"

Cô xấu hổ sắp chết rồi, không muốn để ý tới hắn.

Cơ thể của cô gái nhỏ thơm thơm mềm mềm, hắn có thể thấy được đỉnh đầu cô vẫn còn chưa khô nước.

Tất cả cảm xúc phiền não tiêu cực, vậy mà tiêu tan sạch sẽ trong nháy mắt.

Chỉ còn lại chút ngọt ngào, ngọt đến mức khiến đôi mắt Tần Kiêu trở nên dịu dàng.

Cô còn đang yên lặng tính thời gian, dáng vẻ tội nghiệp thôi rồi.

Hắn nhẹ nhàng đẩy ra cô, gò má vô cùng đỏ, con ngươi cũng ngập nước, cực kỳ thẹn thùng, xen lẫn một chút tức giận. Nhưng thời gian vẫn chưa hết, cô lơ ngơ nhìn hắn, không biết hắn lại muốn làm gì.

Tần Kiêu vén tóc của cô ra sau tai, thấp giọng nói: "Được rồi, sinh nhật vui vẻ."

Đây là ngày ông trời đưa cô tới thế gian, hắn nên tốt bụng một lần.

"Tôi đưa em về trường."

Cô ngồi ở ghế phó, Tần Kiêu lái xe, hắn tiện tay ném điện thoại cho cô.

Cô rụt rè nói: "Không cần đâu."

Trái tim của Tần Kiêu sắp bị sự dễ thương của cô làm cho nhũn ra: "Lần này không thu phí."

Cô nhịn một chút, nhưng vẫn không nhịn được sự vui sướng quá đỗi trong lòng, cô khẽ cong môi lên. Trong phút chốc, khi ý cười trong mắt chậm rãi nở rộ, ánh sáng nhỏ vụn còn đẹp hơn ngọc lưu ly.

Hắn thực sự quá xấu xa, hiếm khi lại đối xử tốt với cô như vậy.

Một hành động nhỏ xíu, bình thường cũng có thể khiến cô vui vẻ đến thế.

Xe chạy trên đường, Tô Lăng nhỏ giọng gọi điện thoại, lúc này cô mới dám cẩn thận trả lời câu hỏi của Vân Bố.

Cô vẫn đang chú ý đến Tần Kiêu, trả lời vài câu thì quay sang quan sát phản ứng của hắn.

Hắn lái xe rất chăm chú nghiêm túc, sự ngang bướng không bị trói buộc đã được thu lại sạch sẽ.

Ban đêm tĩnh mịch, tháng Chín đã qua, muôn vật bừng bừng sức sống, cả quãng đường là tiếng côn trùng nhỏ giọng kêu vang, trong xe cũng rất yên tĩnh.

Con ngươi đen như mực của hắn nhìn thẳng về phía trước.

Không biết vì sao, Tô Lăng bỗng nhớ đến chuyện thời niên thiếu của Tần Kiêu mà đời trước dì Đinh đã kể cô nghe.

"Lúc cậu chủ học cấp ba, chạy đi đua xe với cậu Quách, đụng ra một cái lỗ rất to trên trán, bây giờ nhìn kỹ vẫn còn thấy vết sẹo nhàn nhạt."

Khi đó cô im lặng lắng nghe, cô chưa thấy Tần Kiêu lái xe với tốc độ nhanh, hắn lái xe luôn nghiêm túc.

Dì Đinh cười nói: "Bây giờ nghiêm túc như thế là vì trên xe có cô."

Bởi vì hắn yêu cô, bởi vì sợ mất đi cô.

Cho nên học cách thu liễm, cho nên mới cẩn thận từng li từng tí.

Đột nhiên Tô Lăng quay đầu sang chỗ khác, không nhìn hắn nữa. Bầu trời màu xanh đen, tất cả cảnh vật đều đang lùi lại.

Nhưng mà trên đời này có rất nhiều chuyện không thể lùi lại như thế, ví như thời gian, ví như tình yêu, ví như lần đầu gặp gỡ, lại ví như biệt ly.

Tô Lăng đã từng chết một lần rồi.

Lúc Tô Lăng trở về phòng ngủ, Triệu Uyển Uyển lập tức vội vàng đứng lên: "Cậu về rồi hả?"

Lúc này đã là 11 giờ 30 phút, đã rất muộn.

Triệu Uyển Uyển vẫn giữ cửa giúp cô, còn một cô bạn cùng phòng nữa tên Chu Mạn đang ngủ, Triệu Uyển Uyển hạ thấp giọng, dùng hơi nói: "Vân Bố đâu? Không trở về với cậu sao?"

Giọng điệu của cô ta hơi lo lắng, lúc này không ngủ, hiển nhiên là đang chờ Tô Lăng và Vân Bố.

Tô Lăng ngẩn người, lắc lắc đầu, cũng nhẹ giọng trả lời cô ta: "Cám ơn cậu."

Triệu Uyển Uyển hơi ngượng ngùng, trước đó cô ta với Chu Mạn rất bài xích Tô Lăng và Vân Bố, nhưng cô ta biết, tuy phần lớn thời gian Tô Lăng đều rất yên lặng, song cô là một cô gái tốt.

Dù Vân Bố cẩu thả thì cũng cũng rất tốt.

Chẳng qua ranh giới ban đầu giữa người với người một khi đã rạch ra, về sau sẽ rất khó hòa hợp. Triệu Uyển Uyển biết tâm tư Chu Mạn thâm sâu, cho nên hai người ở chung luôn có phòng bị, nội tâm cô ta vô cùng hâm mộ Tô Lăng và Vân Bố.

Tô Lăng đã nói chuyện với Vân Bố ở trên xe một lúc, cô ta nói sẽ lập tức trở về.

Quả nhiên không lâu sau thì Vân Bố cũng quay về, hai người có rất nhiều lời muốn nói song sợ đánh thức những người khác, lại thêm đã quá muộn nên đành phải đi ngủ trước.

Ngày thứ hai thì Vân Bố thực sự không giấu được tâm sự, kéo Tô Lăng qua: "Lăng Lăng, hôm qua người dẫn cậu đi là ai?"

Tô Lăng không có ý định giấu diếm cô ta: "Là Tần Kiêu."

Vân Bố: "..." Cô ta lừa dối bản thân cả một đêm, chỉ là dáng vẻ hơi giống một chút thôi, đậu đậu đậu kết quả thật đúng là tổng giám đốc Tần kia.

Vân Bố đã gặp hắn ở đoàn phim một lần, Tần Kiêu đối phó với Trịnh Tiểu Nhã, bây giờ trong vòng tròn nhỏ kia cũng khiến người ta khen một câu làm hay lắm.

Cậu Tần trực tiếp được truyền bá là người vô cùng thần kỳ, tuổi trẻ nhiều tiền, có tiền có thế, quả thực là người đàn ông thần tiên.

Nhưng tối qua người đàn ông thần tiên kia, tính tình tàn bạo, nguy hiểm đến nỗi làm lòng người hoảng sợ.

Vân Bố cũng không biết nên nói, úi Lăng Lăng thiệt giỏi, ngay cả ông tướng ở cấp bậc thần thoại này cũng biết, hay nên nói Lăng Lăng quá thảm rồi, nhìn người đàn ông kia không dễ chọc tí nào.

Bây giờ Trịnh Tiểu Nhã còn thảm hơn, đã mấy tháng rồi cô ta không quay phim.

Quan trọng chính là, người đàn ông đó đã gián tiếp làm gãy tay em họ Lăng Lăng!

Vân Bố nhớ đến thiếu niên nọ dẫu sao cũng lễ phép gọi mình một tiếng chị Vân Bố thì hơi đau lòng, cô ta xoắn xuýt suốt cả tiết, quyết định nói chuyện của Nghê Hạo Ngôn cho Tô Lăng biết.

Lúc này sắc mặt Tô Lăng lập tức thay đổi, tối qua cô không tỉnh táo, chỉ biết Nghê Hạo Ngôn tới, nhưng lại không ngờ cậu còn bị thương, trật khớp thì có thể nhanh chóng nối lại, nhưng đau nhức mấy ngày là thật.

Vân Bố nói: "Thằng nhóc không cho mình nói, đêm qua cũng trở về trường rồi. Lăng Lăng cậu đừng lo lắng, bác sĩ nói đợi hai ngày là ổn."

Sao Tô Lăng có thể không lo cơ chứ, đây là cậu nhóc mà cô xem như em trai ruột.

Cô trực tiếp xin nghỉ hai tiết cuối cùng, lớp của Trần Phàm thật ra rất khó xin. Tô Lăng cực kỳ sốt ruột, điều này ai ai cũng nhìn ra được.

Trần Phàm nhíu chặt mày: "Vậy em đi đi."

Dù bình thường ông ta rất nghiêm khắc, tác phong cũng không nghiêm chỉnh cho lắm, nhưng sẽ không làm khó học sinh vào những trường hợp như vậy.

Cách hai con hẻm nhỏ, Tô Lăng nhanh chóng đi tới trường đại học Q, lúc này vẫn là buổi sáng, vừa vặn là lúc lên lớp, trong sân trường cũng không tính là quá nhiều người.

Nhưng Tô Lăng sở hữu gương mặt mà xác suất quay đầu lại nhìn là một trăm phần trăm, suốt cả đường đi tới đều có người trộm liếc nhìn cô.

Càng nhìn càng thấy quen.

Lúc đầu Tô Lăng biết Nghê Hạo Ngôn báo danh khoa công nghệ thông tin, nhưng lại không biết cậu bị phân đến lớp nào, khi đó cô đã cắt đứt liên lạc với nhà cậu, đành phải hỏi đường đến đó.

Nghê Hạo Ngôn rất nổi tiếng trong những tân sinh năm nhất.

Lớp trưởng lớp B khoa công nghệ thông tin, thành tích xuất sắc, bề ngoài đẹp trai, chơi bóng cũng đẹp.

Hỏi mấy người, thật sự có người chỉ đường cho cô.

Trong lòng Tô Lăng cảm thấy áy náy, đến cùng cô vẫn chưa thể chăm sóc cậu thật tốt.

Nghê Hạo Ngôn đang học lớp lý thuyết lập trình, cậu học tập rất nghiêm túc, chẳng qua là tay bị thương nên không có cách nào để viết. Thầy giáo giảng lý luận xong, để cho bọn cậu tự ôn tập, và đọc sách một lúc.

Bạn cùng phòng trong ký túc xá đại học đều ngồi với nhau, bạn cùng phòng Nghê Hạo Ngôn là bọn Trương Quân đang chơi game.

Năm người tụm lại đủ tạo một nhóm, Trương Quân đánh ADC*, còn đang quét kinh nghiệm hăng say ở rừng, người bên cạnh mặt kiểu đậu mé, đẩy anh ta một cái: "Bé Quân, ngẩng đầu."

Trương Quân: "Đừng đẩy ông đây, sắp bị giành bùa* rồi nè."

*Dạng game Liên Minh, Liên Quân các kiểu ý.

ADC là xạ thủ, còn raw "hồng" mình tra baidu không ra nhưng dựa vào kinh nghiệm chơi liên quân của mình thì chắc là ổng vào rừng giật bùa đấy =)))

"Không phải, cậu ngẩng đầu lên, người đang đứng bên ngoài có phải là nữ thần của cậu không?"

Trương Quân cho là bọn họ lừa mình: "Mẹ nó đồ não úng nước nhà cậu, sao nữ thần của mình lại đến trường chúng ta chứ."

Anh ta giật được bùa, vừa lòng thỏa ý, lại bị người ta vỗ lên đầu nói: "Giống lắm, cậu mau nhìn xem, bề ngoài thật đẹp."

Trương Quân nổi cáu, anh ta ngẩng đầu nhìn sang, lúc trông thấy cô gái đứng bên ngoài phòng học, vẻ mặt khó chịu lập tức thay đổi, không biết mặt anh ta có đỏ lên không nhưng làn da anh ta đen, nên dù đỏ cũng chẳng nhìn ra.

Trong màn hình điện thoại, Hậu Nghệ bị Lý Bạch ở đối diện đánh chết.

Trương Quân cũng không thèm nhìn, lắp ba lắp bắp nói: "Thật... Là thật."

Mấy người đều thấy rõ Tô Lăng, dáng vẻ của cô đẹp, học viện truyền thông vốn có nhiều người đẹp, một đám đàn ông khoa công nghệ thông tin cơ bản có rất ít người chịu nổi loại đẹp này.

Người quan tâm đến ngành giải trí còn tốt, sẽ cảm thấy Tô Lăng quen quen, người không quan tâm chỉ cảm thấy bề ngoài thật đẹp.

Càng ngày càng nhiều người nhìn cô, Tô Lăng ý thức được không ổn, song từ nhỏ Nghê Hạo Ngôn bướng bỉnh, khi còn bé cậu đánh nhau với người khác, về nhà có một miệng vết thương trên đùi cũng không nói, cuối cùng vẫn là bà ngoại phát hiện ra.

Tô Lăng sợ cậu còn có vết thương khác nhưng không nói.

Trong lòng cô lo lắng, nhưng cũng biết lúc này Nghê Hạo Ngôn đang học, không tiện đi ra.

Tòa nhà dạy học của trường có nhiều phòng tự học, cô định ở đó chờ bọn Nghê Hạo Ngôn tan học.

Một đám đàn ông cẩu thả nhao nhao nói chuyện, Nghê Hạo Ngôn ngẩng đầu, thuận theo hướng bọn họ nhỏ giọng ồn ào nhìn qua.

Tô Lăng quay người lại, đi đến sát vách phòng học.

Nghê Hạo Ngôn ngu người.

Người bên cạnh còn đang thảo luận: "Là trường đại học Z cách vách đó, trông cũng rất xinh đẹp, đáng tiếc khoảng cách xa quá."

Nữ sinh cũng rất kích động: "Cô ấy diễn Cửu Lý trong Mười Hai Năm Phong Trần á! Chỉ còn mấy ngày nữa là chiếu tiếp, trời ạ đây là lần đầu tiên mình đứng gần người nổi tiếng như thế."

"Không biết cô ấy tới tìm ai."

Trương Quân cũng chơi game tiếp được nữa, đám bạn cùng phòng biết anh ta là một tên ngốc, giật dây anh ta: "Bé Quân, cúp học đi, đi dụ dỗ nữ thần, vì yêu, không có gì là không đáng cả."

Dẫn tới một trận tiếng cười nhỏ.

Giảng viên không nhìn thấy Tô Lăng, cô chỉ đợi trong giây lát, ông ta trình bày bài giảng trên bảng xong, quay lại thì phát hiện phòng học líu ra líu ríu, tính tình giảng viên rất tốt: "Đều yên lặng chút đi, còn đang lên lớp đấy, xem sách xong hết rồi hả? Lát nữa sẽ gọi hỏi."

Trương Quân hạ quyết tâm, vừa cắn răng đang chuẩn bị chạy, Nghê Hạo Ngôn ở hàng trước liền giơ tay lên: "Thầy Thang, em cảm thấy không thoải mái, có thể ra ngoài chút không ạ?"

Nghê Hạo Ngôn là lớp trưởng, giảng viên không nhận ra phần lớn học sinh trong lớp, nhưng biết cậu.

"Đi đi."

Nghê Hạo Ngôn đi ra ngoài, trên mặt không biểu hiện gì, quẹo vào chỗ rẽ lập tức đến sát vách.

Trương Quân: "???"

Một đám bạn cùng phòng cũng rất khó hiểu: "Nơi đó không phải nhà vệ sinh, cũng không thể xuống lầu, nhưng vừa vặn là phòng học mà em gái kia vào đúng không?"

"Lớp trưởng xin nghỉ để đuổi theo em gái kia ư?"

Trương Quân: "Mẹ nó mình đã bảo là tại sao lần trước cậu ta lại xé poster, tất cả đừng cản mình, mình muốn đi đánh chết cậu ta."

"Cố lên bé Quân! Trông cậy vào cậu đấy."

"..." Anh ta bất mãn, cũng không dám giơ tay lên: "Chờ tí nữa mình đi ra từ cửa sau."

"Hay lắm!"

Nghê Hạo Ngôn đứng ở sát vách cửa phòng học, Tô Lăng cúi đầu lướt Weibo, Mười Hai Năm Phong Trần đang trong thời gian tuyên truyền, cô phải theo dõi những bài đăng cần thiết.

Người trong phòng tự học không nhiều, bốn năm người, trong phòng học mở điều hoà, có mấy cô cậu học sinh đang lén lút nhìn cô.

Nghê Hạo Ngôn nghĩ thầm, cô chính là có loại quyến rũ này, rõ ràng chỉ yên tĩnh đứng ở đó, lại có thể hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

Cậu nhìn một lúc, hình như Tô Lăng cảm giác được nên ngẩng đầu, vừa khéo trông thấy bóng dáng của chàng trai tuấn tú đứng cạnh cửa.

Tô Lăng nhẹ chân nhẹ tay đứng dậy, ra ngoài phòng học.

Nghê Hạo Ngôn trầm mặc, dẫn cô xuống lầu, đi tới hồ Sùng Tri, bên hồ trồng cây dương liễu, cây liễu một nửa xanh lục, một nửa màu vàng kim.

Nước hồ dao động dưới ánh mặt trời tạo ra sóng nước sóng sánh.

Nhưng không bao lâu nữa, cây bạch quả ở bên đường cũng sẽ biến thành màu vàng kim.

Đây là lần gặp đầu tiên của hai chị em sau khi Tô Lăng rời khỏi nhà.

Tô Lăng thầm áy náy, cô không giỏi ăn nói, cho dù trong lòng có lo lắng cũng chẳng thể nói lên lời, cô còn nhớ cậu không thích gặp cô lắm, chê cô phiền. Ngược lại lúc này không biết nên mở miệng thế nào.

Nghê Hạo Ngôn mấp máy môi: "Chị tới làm gì?"

Dáng vẻ bình tĩnh lại tỉnh táo này của cậu hoàn toàn không hề giống người muốn liều mạng với Tần Kiêu tối hôm qua chút nào.

Cũng may Tô Lăng cũng không nhìn thấy bộ dáng kia của cậu.

Cô nhẹ giọng hỏi: "Tay em thế nào rồi, có bị thương chỗ khác không?"

"Chuyện này không liên quan tới chị."

Lời này hết sức lạnh nhạt, Tô Lăng chớp mắt một cái, trong lòng âm ỉ đau đớn. Cho dù vết thương đã kết vảy, nhưng đâm một cái vẫn sẽ cảm thấy rất đau.

Cô vô cùng nhớ bà ngoại, cô không muốn không có nhà.

Nhưng làm một người chị, cô không thể biểu hiện những suy nghĩ này trước mặt Nghê Hạo Ngôn, chỉ có thể nói xin lỗi: "Xin lỗi."

"Chị không hề có lỗi với tôi." Cậu nhàn nhạt nói, cũng ý thức được lời của mình làm tổn thương người khác, cậu biết Tô Lăng sẽ cảm thấy đau lòng. Nhưng cách thức sống chung của bọn họ đều như thế, nhất thời chẳng thể sửa được.

Nghê Hạo Ngôn nói: "Người đàn ông tối qua... Thoạt nhìn cũng không phải là người tốt lành gì, chị quen biết anh ta lúc nào?"

Câu hỏi này của cậu quá riêng tư, Nghê Hạo Ngôn lập tức nhận ra không ổn, cậu lại nói thêm một câu: "Tốt nhất chị nên cách xa anh ta một chút, tôi nghe nói ngành giải trí các chị rất phức tạp."

Tô Lăng gật đầu, cô sợ nhất là Nghê Hạo Ngôn bị cuốn vào chuyện của Tần Kiêu.

Nghê Hạo Ngôn giống như con thú hoang nhỏ bướng bỉnh, Tần Kiêu lại là thợ săn lạnh lùng cầm súng.

Nếu như Nghê Hạo Ngôn chọc phải hắn, lúc nổ súng, tay Tần Kiêu cũng sẽ không run một chút nào.

"Chị biết, tay của em còn đau không?" Cô cẩn thận quan sát cậu, cậu không có vết thương ngoài da, trong trí nhớ của cô thì Tần Kiêu cũng chưa kịp làm gì cậu, xem ra thật sự chỉ là trật tay.

Ngón tay Nghê Hạo Ngôn giật giật: "Đã hết đau rồi."

Hai người đều im lặng trong chốc lát, Tô Lăng muốn hỏi chuyện trong nhà, cuối cùng vẫn không hỏi ra miệng, cô bảo: "Em phải sống thật tốt, về phía bà ngoại... Chúng ta đều không ở đó, nếu như sức khỏe bà..."

Nghê Hạo Ngôn hiểu ý cô: "Tôi đã nói với cha, bà có chuyện gì thì ông ấy sẽ thông báo cho tôi." Cậu nhìn cô, rõ ràng cô là chị, lúc này lại thấp hơn cậu rất nhiều, cô gái nhỏ nhắn mềm mại.

"Tôi cũng sẽ thông báo cho chị." Cậu nói.

Không có giương cung bạt kiếm, cũng không có kiểu tâm lý xấu xa bắt nạt cô khi nhỏ.

Dường như cậu đã trưởng thành lên rất nhiều, trút bỏ được tính cách ngây thơ, khoe khoang của thiếu niên và trở nên trầm ổn hơn.

Cậu nhóc đã cùng Nghê Giai Nam bắt nạt cô rồi lại vò đầu bứt tóc trong trí nhớ của cô, thoáng chốc đã trưởng thành.

Tô Lăng không quá quen thuộc, cũng chẳng biết là chuyện gì đã khiến cậu thay đổi thành như vậy, cô hơi luống cuống, chỉ có thể nói cảm ơn cậu.

"Không cần, chị về lớp đi."

Vốn dĩ cô cũng không giỏi nói chuyện với người khác, lúc cậu để cô đi, cô do dự một chút rồi gật đầu rời khỏi.

"Nghê Hạo Ngôn." Cô nghĩ nghĩ rồi quay đầu, lúc gọi người, giọng nói vẫn rất mềm mại: "Em nghỉ ngơi cho tốt, nếu không thoải mái thì lập tức đi bệnh viện, hoặc là gọi điện thoại cho chị."

Nghê Hạo Ngôn không trả lời, cách một cây cầu mà nhìn bóng lưng cô.

Cô gái mảnh khảnh duyên dáng, đã trở thành phong cảnh đẹp nhất.

Năm nay cô 20 tuổi, cậu cũng 18. Tất cả mọi người đều trưởng thành.

Cậu đặt tay lên lan can, cổ tay vẫn âm ỷ đau như cũ. Thật ra cậu có rất nhiều lời muốn hỏi cô, vì sao cô không đưa cậu đến đại học, vì sao ngay cả một cuộc điện thoại cũng không có, vì sao cô lại có thể đi một cách dứt khoát như vậy, không phải cô là người cực kỳ nhát gan sao?

Cậu suy nghĩ rất nhiều, chờ đến tiếng chuông tan học trong sân trường vang lên, cậu mới phát hiện mình đã đứng cạnh hồ quá lâu.

Những vấn đề kia còn ý nghĩa gì chứ?

Người có cảm xúc yếu ớt và mẫn cảm nhất trên đời này cũng là kẻ vô tình nhất.

Người mềm mại nhất trên đời, thường có trái tim mạnh mẽ nhất.

Khi Tô Lăng không cần, cô sẽ chẳng nhặt lên.

Ai cũng không ngoại lệ.

Đọc truyện chữ Full