Editor: Ánh Ngọc Nguyễn.
Beta: Trà Sữa Thêm Cheese.
...
(Trà: Là một chương vừa ngọt vừa đau lòng.)
Buổi chiều làm phẫu thuật nên Vân Bố được chuyển đến phòng quan sát. Lúc Tô Lăng vào thăm thì Vân Bố vẫn chưa tỉnh, cô đang do dự không biết có nên liên lạc với bố mẹ Vân Bố hay không, dù sao cũng xảy ra chuyện lớn như vậy mà tốt xấu gì cũng là máu mủ tình thâm.
Nghĩ tới nghĩ lui, Tô Lăng quyết định không liên lạc, vẫn nên chờ Vân Bố tỉnh lại rồi tính tiếp, từ xưa đến nay, tất cả ngày nghỉ hè Vân Bố đều không về nhà, quan hệ của cô ấy với người nhà rất tồi tệ. Một lát sau Vân Bố tỉnh lại, cô ấy mở mắt ra thì thấy Tô Lăng bên cạnh.
Giọng Vân Bố khàn khàn: "Lăng Lăng..."
Tô Lăng vội vàng nói: "Là tớ, tớ đây."
Ngón chân dưới chăn của Vân Bố giật giật lại phát hiện chân của mình không có cảm giac, sắc mặt cô ấy tái đi: "Tại sao chân của tớ không cảm giác được?"
Tô Lăng trấn an: "Chân của cậu không sao, trước đó tiêm thuốc tê nên qua một thời gian ngắn nữa thì sẽ tốt lên."
Đây là lời nói thật, vận may của Vân Bố tốt hơn Tô Lăng nhiều, trên đùi chỉ có vết thương khá sâu do vật nhọn đâm phải, nhưng cuối cùng cũng không có vấn đề lớn gì.
Chuyện này bất ngờ xảy ra nhưng cũng khiến Tô Lăng thở phào nhẹ nhõm, dù nói thế nào thì giờ đây Vân Bố vẫn rất tốt, chữa khỏi vết thương sẽ không sao nữa. Cô không biết là vì bản thân đến kịp nên tất cả mọi chuyện trong quá khứ đều bị thay đổi hay không, song đây cũng là một kết quả tốt.
Vân Bố kinh ngạc nhìn Tô Lăng một lúc, sau đó rơi nước mắt.
Tô Lăng có chút hoảng sợ: "Sao vậy? Chỗ nào không thoải mái sao? Tớ đi gọi bác sĩ..."
Vân Bố nức nở lên tiếng: "Là... Là tớ không tốt, lúc tớ nhận ra dây cáp bị đứt thì tớ đã cảm thấy hối hận, tớ nhìn sườn núi cao như vậy, tớ rất sợ hãi..."
Cô ấy khóc thút thít rồi nói nguyên nhân cho Tô Lăng: "Lăng Lăng, trước đây cậu nói không sai, tớ thích anh ấy. Nhưng mà ngoại trừ quay một bộ phim chung với anh ấy thì ngay cả cơ hội nhìn thấy anh ấy, tớ cũng không có. Là do tớ quá ngu, lúc đó người ta tốt với tớ đôi chút thì tớ lại có hi vọng xa vời. Tớ biết khoảng cách giữa bọn tớ rất xa nhưng tớ vẫn muốn tới gần anh ấy một xíu... Nhưng giây phút rơi xuống, tớ đã lập tức hối hận, anh ấy vốn không thích tớ, thậm chí có thể là đã quên tớ lâu rồi... Hu hu..."
Cuối cùng Vân Bố dứt khoát khóc thành tiếng.
Tô Lăng cầm khăn tay lau nước mắt cho cô nàng, thầm thở dài. Hóa ra là như vậy, Vân Bố thật sự thích Kỷ Sùng.
Cho nên rất cố gắng quay phim, Kỷ Sùng càng ngày càng phát triển tốt mà Vân Bố chỉ có thể trăn trở đóng từng vai phụ trong mấy bộ phim. Cô ấy nỗ lực muốn đuổi theo bước chân của anh ta, thậm chí vào đời trước, ngay cả mạng cũng không cần.
Một cô gái nhỏ 20 tuổi, trong lòng tràn đầy sự chân thành.
Tô Lăng nhớ rồi, đời trước lúc Vân Bố chết, Kỷ Sùng dính phải scandal có bạn gái nhưng lại không phải Vân Bố.
Đó là mấy năm về sau khi Kỷ Sùng trở thành lưu lượng thì mới bị tuồn ra.
Mà có thể là Kỷ Sùng thực sự không nhớ Vân Bố, anh ta vĩnh viễn cũng không biết được rằng Vân Bố đã làm tất cả mọi thứ vì anh ta, cuộc đời của anh ta đắc ý và đầy đủ, trở thành ảnh đế, cầm vô số giải thưởng, người đẹp nằm trong ngực.
Vân Bố chết, tình yêu vừa mới chớm nở không bao lâu, tình yêu vừa hèn mọn vừa đau khổ, tình yêu ấy cũng đã chết ở đoàn làm phim.
Đời trước Tô Lăng không biết Vân Bố gặp Kỷ Sùng như thế nào, song nghĩ đến có đôi khi vận mệnh và tình yêu khó mà nói rõ được.
Đời này, rõ ràng là cô đã bắt đầu thay đổi nhưng Tần Kiêu vẫn thích và muốn chiếm hữu cô.
Cuối cùng Vân Bố khóc mệt: "Tớ không thích anh ấy, cũng không dám yêu anh ấy nữa. Tất cả dũng khí của tớ khi yêu anh ấy đều đã chết vào một thoáng của buổi sáng ngày hôm nay rồi. Tớ không kiên trì được nữa."
Có đôi khi cô cảm thấy Kỷ Sùng đối xử với mình không giống người khác, ở đoàn phim Đô thị, lúc cô diễn vai trợ lý nhỏ của anh ta, nhập vai quá sâu nên đã xem sự dịu dàng đó cũng là vì thích cô. Kỷ Sùng đối xử cực kỳ tốt với Vân Bố, dạy cho cô rất nhiều thứ, lúc Trịnh Tiểu Nhã vẫn chưa bị Tần Kiêu đổi vai nữ chính, thậm chí Kỷ Sùng còn bảo vệ cô, không cho Trịnh Tiểu Nhã bắt cô.
Thế nhưng thế gian đủ loại, lúc yêu thì thấy ngọt ngào, chỉ có cuối cùng, khi tỉnh giấc mới biết là lừa mình dối người.
Kỷ Sùng chán ghét Trịnh Tiểu Nhã nhưng lại có thể đi ăn cơm với Trịnh Tiểu Nhã.
Cũng giống như anh ta không yêu Vân Bố song lại khiến cô ấy ảo tưởng về sự dịu dàng kia, làm cô ấy giống như con thiêu thân lao đầu vào lửa mà đi về phía anh ta.
Tô Lăng lau sạch nước mắt cho Vân Bố, rốt cuộc Vân Bố khóc mệt rồi ngủ thiếp đi.
Khi đó ánh nắng đổ xuống từ bệ cửa sổ.
Giấc mộng ba đời.
Tô Lăng nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Một người yêu một người, có thể yêu mấy năm? Hai năm, năm năm, hay là mười năm?
Sau khi chết, chẳng qua cũng chỉ là một nắm đất vàng mà thôi.
Đời trước, ngay cả lúc Vân Bố chết, có thể Kỷ Sùng cũng chưa từng đau lòng. Trông Vân Bố không tim không phổi nhưng cô ấy rất tự ti, cũng luôn cố gắng. Cô ấy quá khát vọng tình yêu nên mới kiềm nén bản thân mình mà nỗ lực đấu tranh.
Còn Tô Lăng, cô ngơ ngẩn che trái tim của mình lại, cô yêu Tần Kiêu sao?
Thời gian hai đời, tất cả yêu hận của cô đều dây dưa với anh, đã từng rung động một phút nào chưa?
Năm đó cô 19 tuổi, tỉnh dậy ở trên giường anh, chỉ cảm thấy bầu trời như muốn sụp đổ.
Người đàn ông cảm thấy buồn cười, nói về sau sẽ đối xử tốt với cô.
Vào năm thứ nhất khi cô bị ép ở bên cạnh anh, thật ra cô đã từng rung động. Cô không khác gì Vân Bố, cuộc sống rất cô đơn, một mặt lúc nào cũng chờ mong tình cảm nhưng mặt khác lại sợ hãi tình cảm.
Cô nhớ lúc mới đến biệt thự, cô vô cùng sợ hãi, lắp bắp kêu ngài Tần.
Anh tới gần khiến toàn thân đều cô căng thẳng, dường như chỉ cần một phút sau sẽ nhảy dựng lên.
"Ngài Tần" năm đó cũng không phải dạng tốt lành gì, cảm thấy cô như vậy thật con mẹ nó chơi rất vui, anh nới lỏng cà vạt: "Biết tại sao tôi mang em trở về không?"
Năm đó tuổi không lớn lắm, cô nước mắt lưng tròng nhìn anh, nghe xong câu nói ấy thì cả người cũng không thoải mái: "Không... Không biết."
Anh cười: "Một người đàn ông còn có thể làm gì với một người phụ nữ xinh đẹp?"
Sắc mặt Tô Lăng trắng bệch.
Thật sự cô không nhớ rõ đêm đó của bọn họ, cô bị bỏ thuốc, không hề có cảm giác gì, khi cô tỉnh lại chỉ cảm thấy đau.
Bởi vậy cô vừa hận lại vừa sợ anh.
Tô Lăng cúi đầu, tiếng như muỗi kêu: "Tôi muốn trở về học bài."
"Trở về để đám người kia tiếp tục mắng em?"
Cô không nói, nhưng ánh sáng trong mắt cũng đủ nói rằng cô không sợ.
Tần Kiêu lạnh nhạt nói: "Em nằm mơ đi, nằm mơ cho đã đi."
Vẻ mặt như đưa đám của cô đã lấy lòng anh, Tần Kiêu bảo: "Học bài có gì vui, ông đây mười tuổi cũng đã không thèm học nữa, đại học cũng không học, nhưng vẫn thuận buồm xuôi gió đấy thôi."
Cô chịu đựng sự xúc động muốn nói anh không biết xấu hổ.
Tần Kiêu chính là điển hình của việc không cần học giỏi mà chỉ cần về kế thừa gia sản kếch xù.
"Đến đây, đứng đó làm gì?"
Cô cứng đờ đi tới thì lập tức bị người đàn ông đè xuống ghế sa lon, anh hôn cô. Tay của anh luồn từ dưới váy vào, cô quay mặt đi chỗ khác, trong mắt mang theo nước mắt, cảm thấy rất khuất nhục.
Anh nắm lấy cằm của cô rồi quay mặt cô trở lại. Nhẹ nhàng "Chậc" một tiếng, mềm mại như vậy, khóc lên cũng có thể quyến rũ người khác.
Khi đó Tần Kiêu cũng không có kiên nhẫn với cô, ngay từ đầu anh chỉ vừa ý với sắc đẹp và sự vui sướng của cơ thể mang lại. Tần Kiêu của năm đó, vốn chính là một tên khốn, hoàn toàn là thứ xấu xa.
Về sau không biết thay đổi từ lúc nào, anh bắt đầu đối xử tốt với cô.
Bắt đầu để ý tới cô, anh sẽ cứng rắn ôm cô vào trong ngực rồi đi ngủ, chờ cô tỉnh lại mới tới công ty. Anh sẽ mua rất nhiều búp bê của con gái về nhà, đưa cho cô một cách kiên quyết. Càng lúc anh càng về nhà thường xuyên hơn, cuối cùng, dù là rạng sáng cũng muốn lái xe trở về.
Anh lấy lòng cô không đúng cách, Tô Lăng không có bất kỳ cảm giác gì.
Cho đến một ngày cô tán gẫu với dì Đinh, dì Đinh nhớ lại, nói lúc còn trẻ đã thích kiểu người đàn ông như thế nào, kết quả lại gả cho một người đoản mệnh, tuy gả cho tình yêu, nhưng tình yêu lại chết quá sớm.
Bà dịu dàng cười hỏi Tô Lăng thích mẫu người đàn ông thế nào.
Trong mắt Tô Lăng có chút cảm xúc, lúc đó cô ngây thơ đơn thuần, nhẹ nhàng nói: "Trước kia bà ngoại cũng hỏi con vấn đề này, chắc là có một trái tim dịu dàng và lương thiện, nếu biết nấu cơm thì tốt, đa số đàn ông biết nấu cơm sẽ rất dịu dàng."
Dì Đinh cười không ngừng được.
Sau đó vào ngày hôm sau, Tô Lăng đã nhìn thấy Tần Kiêu ở trong bếp. Cô sợ hãi vịn cửa, lúc ấy vẫn chưa đổi xưng hô: "Ngài Tần, anh đang làm gì vậy?"
Tần Kiêu không nhịn được nói: "Đứng xa một chút, có gì mà xem."
Anh hạ dao tàn nhẫn như giết người, Tô Lăng sợ hãi: "Anh muốn ăn gì thì để tôi làm cho."
"Ông đây biết nấu ăn, nấu cơm siêu ngon, có tin hay không? Em ngồi đó đi, không cho phép nhìn qua đây, một lúc nữa là có thể ăn rồi."
Cô thấp thỏm ngồi xuống, hồi lâu sau thì Tần Kiêu bưng một đĩa sườn xào chua ngọt ra.
"Ngài Tần." Cô mềm mại bảo: "Tôi không đói."
Tần Kiêu lạnh mặt, anh nheo mắt: "Ghét bỏ ông đây? Mau ăn."
Cuối cùng, dù thế nào thì anh cũng muốn nhìn cô ăn, cô ăn hai miếng, thật sự dở, đây là đồ ăn dở nhất mà cô đã từng ăn trong đời.
Tần Kiêu xoa xoa mặt của cô: "Ăn ngon không?"
Đôi mắt của cô ướt sũng, cực kỳ thành thật: "Ăn không ngon."
Ngay cả suy nghĩ bóp chết cô Tần Kiêu cũng có, tự anh cầm đi đổ. Lại kêu dì Đinh về nấu cơm, dì Đinh đang thái thịt cũng bật cười.
Sau đó Tần Kiêu đưa cô đi xem mặt trời mọc.
Bọn họ lái xe đi, kết quả nửa đường bị bể bánh xe. Tần Kiêu gọi điện thoại kêu người tới đón bọn họ, cuối cùng anh ngồi xổm xuống trước mặt Tô Lăng: "Leo lên."
Anh cõng cô đi hơn nửa tiếng thì đến đỉnh núi, vừa lúc mặt trời mọc.
Ánh bình minh vừa ló dạng, vạn vật đều ấm ấp.
Nửa bên mặt anh cũng dịu dàng: "Lăng Lăng."
Cô nhẹ nhàng đáp: "Ừm?"
Trong mắt anh lại có mấy phần ý cười: "Bảo bối."
Ánh sáng ấm áp màu hồng, cũng chiếu gương mặt của cô trở nên hồng hồng.
Ánh mặt trời của năm đó dịu dàng, gió trên đỉnh núi dịu dàng, mà anh lại dịu dàng nhất.
Có lẽ không phải yêu, nhưng đã từng rung động.
Chỉ là khi hận đè xuống rung động, bà ngoại mất, Tần Kiêu giấu diếm cô. Anh nhốt cô ở biệt thự quá lâu, về sau Tô Lăng gãy chân, dù Tần Kiêu có vợ chưa cưới cũng không để cô đi.
Cô đã mất đi tất cả, người yêu thương, chuyện cô đã từng cố gắng nỗ lực để đạt được, toàn bộ đều không còn ý nghĩa gì nữa.
Cô không muốn tiếp tục ở bên anh nữa, cô quá mệt mỏi.
Đêm cô chết, Tần Kiêu đang đi công tác.
Thậm chí trong lòng Tô Lăng còn có chút thoải mái, cô thật sự quá đau, song cũng thật nhẹ nhõm.
Cuối cùng cô cũng rời khỏi anh.
Lúc cô còn sống đã bị anh giam cầm ở bên người, đến lúc chết lại không nhìn thấy anh, vô cùng tốt.
Trời đầy sao, đều là nước mắt.
Cô nhìn bọn chúng, từ từ nhắm mắt lại.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mĩ Nhân Mềm Mại
Chương 47: Đã từng rung động
Chương 47: Đã từng rung động