Edit + Beta: Đào Mai
Lâm Hải Như nhanh chóng ôm Nam ca nhi ra ngoài, Nghi Ninh theo bà đi ra.
Vừa đi ra gian Tây Thứ, liền nhìn thấy một thanh niên mặc kiện trường bào màu xanh ngọc mới tinh ôm đứa nhỏ, đang vỗ vỗ lưng dỗ đứa nhỏ.
Khi hắn quay đầu lại Nghi Ninh mới nhìn thấy người này không phải Lâm Mậu. Mặt mày hắn thập phần lịch sự tao nhã, tiêu sái tuấn dật, cư nhiên là Cố Cảnh Minh đã lâu không gặp.
Hắn cũng thấy được Nghi Ninh, mỉm cười:
- "Nghi Ninh biểu muội cư nhiên cũng ở chỗ này!"
Nghi Ninh cũng đối hắn cúi người:
- "Muội là tới bái phỏng mẫu thân, Cảnh Minh biểu ca có khỏe không?."
Đứa nhỏ lúc này co rút khóc thút thít nghẹn ngào nhào vào lòng mẫu thân, Nam ca nhi mới lớn bảy tháng còn chưa biết nói, nó mặc áo ngắn hồng trù, chân nhỏ mang vòng đeo chân bí đỏ. Ủy khuất ôm cổ mẫu thân.
Cố Cảnh Minh thấy liền buồn cười nói:
- "Lâm Mậu mang nó đi xem hạc, để nó sờ đầu hạc, làm nó liền phát hoảng..."
Lâm Mậu người này làm việc thế nào già rồi vẫn không đáng tin?
Lâm Hải Như vỗ vỗ lưng Nam ca nhi an ủi nó, hỏi:
- "Lâm Mậu kia đâu rồi?"
- "Đi theo ở phía sau, " Cố Cảnh Minh dừng một chút nói, "...Hắn nhất định đưa một con hạc tới cho ngài!"
Nghi Ninh nghe xong cũng có chút muốn cười, Mậu biểu ca vẫn là thú vị như vậy!
Ba người đi phòng khách trước, quả nhiên vừa ngồi xuống không bao lâu liền nhìn thấy một thanh niên mặc áo cà sa màu xám đi tới nơi này.
Thật xa liền nhìn thấy trong lòng hắn bế một con hạc, miệng cùng cánh hạc đều dùng bằng lụa cột lại.
Thái độ hắn phi thường tự nhiên, dường như trong lòng ôm không phải một con hạc, chính là một hộp đồ tầm thường.
- "Cô cô, ta bế đến cho ngài một con hạc." Lâm Mậu đi vào phòng khách, nói với Lâm Hải Như, "…Ngài chọn một cái sân dưỡng là được, cho trong phủ ngài có thêm chút tiên khí, phủ này của ngài ta xem vừa vặn có thể nuôi dưỡng hạc. Ta tự mình chọn con chỉ thích hoạt động..."
Lâm Hải Như ghét bỏ chỉ liếc mắt nhìn hạc một cái, sai hạ nhân tiếp nhận ôm đi vào phòng bếp, sau đó để hắn ngồi xuống:
- "Ngươi xem ngươi dọa Nam ca nhi thành cái dạng gì?"
Lâm Mậu cũng là cười, hắn cười lên như trước là phượng mâu hẹp dài, phi thường dễ xem:
- "Là nó nhát gan..."
Hắn chậm rì rì liếc về phía sau một cái, lại nhìn thấy Nghi Ninh đứng sau lưng Lâm Hải Như, nàng hôm nay mặc y phục màu vàng thiêu đế văn. Da trắng như tuyết, một đôi mắt trong suốt sáng ngời, đuôi lông mày dài nhỏ có một nốt ruồi đỏ sẫm, nhan sắc tương xứng như vậy có loại làm cho người ta tâm tư xao động.
Hắn đột nhiên thoáng sửng sốt.
- "Mậu biểu ca an khang." Nghi Ninh đi ra một bước, buồn cười, "…Từ biệt không bao lâu, Mậu biểu ca cư nhiên không luyện đan, đổi thành nuôi dưỡng hạc à?"
Nàng chỉ chỉ ống tay áo Lâm Mậu nói:
- "Còn dính hai cái lông hạc đấy!."
Lâm Mậu cúi đầu nhìn thấy quả nhiên là có hai cái lông, hắn phủi lông hạc dính trên ống tay áo chính mình xuống, trấn định nói:
- "Nghi Ninh biểu muội sao nói lời này, biểu ca nuôi dưỡng hạc đó là ý chỉ của hoàng thượng, để biểu ca vì ngự hạc phòng cung hạc, hoàng thượng ngại người ngự mã giám nuôi dưỡng hạc không tốt —— lại nói biểu ca nay đã là quan ngũ phẩm đứng đắn của triều đình."
- "Ngươi có gì khoe khoang, tam ca nàng đều là Thiếu Khanh Đại Lý tự!" Cố Cảnh Minh uống trà cười nói một câu, "…Ta xem qua không được bao lâu, Từ đại nhân sẽ còn đề bạt hắn."
Cố Cảnh Minh cũng biết chuyện phát sinh ở La gia năm đó, chẳng qua ai cũng không muốn lại nhắc tới. Chỉ coi như Nghi Ninh là tiểu thư Anh quốc công phủ, từng gởi nuôi ở La gia, nhớ như vậy là được.
La Thành Chương không dám đắc tội Anh quốc công phủ, Nghi Ninh ở nơi này hắn cũng là mở một mắt nhắm một mắt, làm như không biết thôi.
Lâm Mậu nghe xong cũng không để ý tới Cố Cảnh Minh, cười tủm tỉm hỏi:
- "Nghi Ninh biểu muội, Anh quốc công phủ là ở chỗ nào trong Phố Nhỏ. Không bằng biểu ca phái người đưa hai con ấu hạc cho muội nuôi, cũng cho Anh quốc công phủ của muội hưởng thêm chút tiên khí?"
Nghi Ninh xua tay nói không cần, nàng lười như vậy, đem thứ này tới làm gì?
Bên kia Nam ca nhi tựa vào trong lòng mẫu thân tò mò nhìn những người này nói chuyện, vừa rồi người xấu dọa nó, nó không thích, quay đầu nhìn Nghi Ninh.
Đứa nhỏ này có thể bảo trụ được cũng là bởi vì Nghi Ninh. Mặc kệ có phải thân sinh hay không, Lâm Hải Như tự nhiên muốn để cho bọn họ thân cận một chút, cười đưa đứa nhỏ cho nàng:
- "Nghi Ninh, con tới ôm ôm?"
Nghi Ninh đương nhiên muốn ôm ôm Nam ca nhi, nàng vươn tay tiếp nhận đứa nhỏ mềm yếu thơm tho.
Đứa nhỏ chân tay luống cuống ngồi trong lòng nàng, còn giống như thực không thích ứng.
Nghi Ninh ngửi được hương sữa trên người nó, liền ở trên mặt nó hôn một cái. Đứa nhỏ giống như bị nàng dọa, nha một tiếng xoay mặt hướng vào trong lòng nàng trốn.
Nghi Ninh càng cảm thấy nó thật đáng yêu, vẫn là đứa nhỏ thì tốt nhất. Lớn chút nữa giống Đình ca nhi như vậy, liền làm người đau đầu không biết như thế nào quản giáo.
Lúc này bên ngoài nha đầu nói, lục tiểu thư vội tới thỉnh an phu nhân.
Cố Cảnh Minh nghe xong tươi cười liền có chút lãnh đạm.
Đến khi La Nghi Liên đi vào, phong tư tươi sáng như trước, nhìn thấy Cố Cảnh Minh cư nhiên ở đây, nàng ngẩn người.
Nghi Ninh vừa nghe Lâm Hải Như nói, La Nghi Liên năm trước liền cập kê, có bà mối từng vội tới đề cập nghị thân cho La Nghi Liên, Kiều di nương thấy đối phương dòng dõi rất thấp không đồng ý, La Thành Chương luôn luôn cũng thương tiếc La Nghi Liên, cũng không có bức nàng đáp ứng.
La Nghi Liên hiện tại đúng là thời điểm vội vã tìm nhà chồng. Nhưng thân nương và nàng ta hai người mắt nhìn rất cao, người để ý nàng lại chướng mắt các nàng, đến bây giờ việc hôn nhân đều còn không có định xuống.
Nay Kiều di nương chính là trông cậy ở kinh thành có thể tìm một người trong sạch cho La Nghi Liên.
La Nghi Liên thỉnh an Lâm Hải Như, ôn nhu gọi Cố Cảnh Minh "Cố tứ thiếu gia".
Cố Cảnh Minh uống trà, cười nói:
- "Lâm Mậu, ngươi không phải nói muốn đi tìm La tam sao, ta thấy là hắn cũng đã trở lại."
Cố Cảnh Minh cũng không muốn gặp La Nghi Liên.
La Nghi Liên nghe hắn nói lời này cũng minh bạch ý của hắn, nàng cắn cắn môi, cảm thấy có chút xấu hổ và giận dữ.
Nàng nhìn Cố Cảnh Minh cùng Lâm Mậu đi qua trước mắt mình, ngón tay mảnh khảnh nắm chặt khăn tay.
Nam ca nhi ngồi ở trong lòng Nghi Ninh, tò mò nắm vòng tay của nàng chơi.
Nghi Ninh rút tay ra không cho nó chơi, nó sốt ruột kéo ống tay áo Nghi Ninh, kêu nha nha.
La Nghi Liên quay đầu liếc mắt nhìn Nghi Ninh một cái, lại không thoải mái. Nghi Ninh không phải đích xuất tiểu thư La gia, lại thành đích xuất tiểu thư Anh quốc công phủ. Nếu không vì nàng ta, di nương cũng sẽ không thành như vậy...
La Nghi Ninh nhận thấy được La Nghi Liên nhìn mình, liền ngẩng đầu nói:
- "Đã hơn một năm không gặp Nghi Liên tỷ tỷ, vừa rồi tỷ tỷ cũng không để ý tới muội muội, nhưng muội muội cũng nên kêu tỷ tỷ."
Lúc trước nếu không phải bởi vì mẹ con các nàng, mình cũng sẽ không rời đi La gia. Tuy rằng không nói tới hận, nhưng tự nhiên cũng không thích.
- "Nghi Ninh muội muội nay là tiểu thư Anh quốc công phủ, ta là không xứng nói chuyện với ngài. Hiện tại thấy Nghi Ninh muội muội, cũng là đầy người quý khí." La Nghi Liên mỉm cười, "…Di nương tìm ta còn có việc, ta liền phải đi trước."
Nói xong nàng cáo lui đi ra ngoài.
Lâm Hải Như nhìn liền lắc đầu nói:
- "...Cầu hôn với nàng ta là Doãn tôn tử của Thật Định phủ, vừa đậu tú tài công danh. Thật sự không phải mẫu thân bất công ai, mẫu thân là thực cảm thấy cửa hôn sự này không sai, người ta cũng thích nàng, nhưng Kiều di nương không đồng ý, phi... phi. Lão gia nghe xong lời Nghi Liên nói cũng không đồng ý, trông cậy vào kinh thành tìm cho nàng ta một mối hôn nhân tốt."
Khóe miệng bà nổi lên một tia cười lạnh,
- "Chuyện hôn nhân tốt có thể dễ dàng tìm như vậy sao? Lão gia còn bảo mẫu thân giúp đỡ lưu ý, mẫu thân thật muốn nhìn xem nàng có thể tìm cái dạng gì!"
Lâm Hải Như tâm địa luôn luôn không xấu, nhưng cũng sẽ không thật sự khắt khe nữ tử thứ xuất. Điểm ấy Nghi Ninh là biết được.
Nghi Ninh nói với bà:
- "Ngài mặc kệ việc này là được! Con xem vô luận ngài quan tâm như thế nào, di nương cũng sẽ không vừa lòng, khiến cho nhị lão gia đi tìm đi."
Lâm Hải Như cũng không đề cập đến chuyện La Nghi Liên nữa, mà là nói với nàng chuyện Hiên ca nhi:
- "Hiện tại lão gia mang theo hắn đọc sách, Hiên ca nhi thiên tư so với tam ca con kém quá xa —— lão gia còn thật sự rất hồn nhiên, còn muốn lại bồi dưỡng ra một cái như tam ca con. Tam ca con nhìn thấy cũng không nói cái gì?.”
- “Đúng rồi, con là không biết! Cầu hôn cho tam ca con mẫu thân đều không biết cự tuyệt bao nhiêu người, trong lòng mẫu thân phát sầu về việc hôn sự của tam ca con, cũng không biết tam ca con khi nào thì cùng tiểu thư Tôn gia đính hôn... Mẫu thân lại không dám nói tam ca con —— không bằng con có rảnh giúp mẫu thân hỏi một chút?"
Nghi Ninh nghĩ đến tình hình tối hôm qua liền lắc đầu, nàng cũng không dám lại hỏi hắn!
Nam ca nhi ở bên ngoài chơi đến toát mồ hôi, Lâm Hải Như muốn dẫn Nam ca nhi đi tắm rửa, Nghi Ninh liền mang theo nha hoàn ở trong sân làm đậu đỏ đá lạnh. Thứ này giải nhiệt là tốt nhất, nghiền nát nước đá, rót nước đường lên hạt đậu đỏ nộn nộn.
Lâm Mậu hồi lâu không được gặp nàng, đứng ở cách đó không xa nhìn một lát. Thẳng đến Nghi Ninh thấy hắn, ngẩng đầu cười hỏi hắn:
- "Biểu ca không phải đi tới chỗ tam ca sao, thế nào lại trở lại đây. Có muốn nếm thử một chén không?"
Lâm Mậu đi đến trước bàn đứng lại, cổ tay nàng gầy gầy nâng một cái bát ngọc, giơ lên trước mặt hắn.
Hắn nhìn Nghi Ninh, nhớ tới khuôn mặt nàng hồi nhỏ vẫn là thực tròn, hắn nhìn thấy liền nhịn không được muốn xoa bóp. Hiện tại nàng cùng hồi nhỏ không giống với, nhưng nhìn qua vẫn là bộ dáng rất tốt để xoa nắng... Đáng tiếc cô nương người ta đã lớn, nếu như không có cưới về nhà cũng không dám tùy tiện xoa nắng.
Nghi Ninh thấy hắn không tiếp bát, bộ dáng không biết đang nghĩ cái gì, chắp tay sau lưng, đứng cách mình lại xa. Sau đó mới nghe hắn hỏi:
- "Nghi Ninh biểu muội, muội cảm thấy nuôi dưỡng hạc là làm việc không đàng hoàng sao?"
Nghi Ninh lắc đầu, cảm thấy Lâm Mậu hỏi mạc danh kỳ diệu.
Không nghĩ tới hắn lại cười cười:
- "Ta lại hỏi muội, muội có thích thưởng thức hoa không?"
Nghe nói là nữ tử liền không có không thích hoa, phương thức cách kinh phản đạo* nếu là nàng không thưởng thức, hắn còn có biện pháp khác.
(Chú thích: Cách kinh phản đạo là ngang ngạnh; bướng bỉnh)
Nghi Ninh đối hoa hoa thảo thảo thật không có nhiều hứng thú, nàng thật không rõ Lâm Mậu hỏi câu này có dụng ý gì. Bất quá người ta hỏi nàng vẫn là gật gật đầu nói thích, không nghĩ tới Lâm Mậu cái gì đều không nói liền rời đi.
Ai biết ngày kế, hắn phái người tặng tới rất nhiều bồn hoa, mùa hạ Kiến Lan, lan bốn mùa mới nở. Hoa Tú Cầu, hoa lài Bảo Châu gấm hoa rực rỡ. Toàn bộ sân đều là hương khí, cuối cùng là mấy đóa thủy tiên dưỡng ở trong từ đàn, hoa thủy tiên lớn nhỏ bằng miệng chén rượu lẳng lặng nổi tại trên mặt nước, khoe sắc rực rỡ.
Lâm Hải Như nhìn thấy nhiều hoa như vậy liền phát hoảng, hỏi gã sai vặt đưa tới mấy bồn hoa:
- "Hắn đưa nhiều hoa như vậy tới làm cái gì?"
Gã sai vặt cười nói:
- "Phu nhân, thiếu gia phân phó đưa tới, nói là tiểu thư thích."
Lâm Hải Như trong lòng rục rịch, bà đột nhiên nhớ tới năm đó Lâm Mậu với bà nói định ước... Thằng nhãi này sẽ không còn nhớ chứ?
Bình thường thấy hắn nói chuyện cách kinh phản đạo không đâu, không nghĩ tới nghiêm cẩn lên thật đả động người.
Lâm Hải Như nhìn cả một viện đặt đầy hoa cỏ, lại nhìn mấy đóa thủy tiên thâm tử đến đạm tử tư thái lả lướt kia. không biết phải có bao nhiêu tài năng mới dưỡng ra thủy tiên tốt như vậy, bà chỉ cảm thấy bất khả tư nghị*.
(Chú thích: Bất khả tư nghị là không thể tin được)
Bà kêu nha đầu bà tử chuyển chậu hoa đến chỗ Nghi Ninh, Nghi Ninh nhìn thấy nhiều hoa cỏ như vậy cũng kinh sợ.
Gã sai vặt đưa bồn hoa đến còn khoanh tay ở một bên chờ, cười hỏi:
- "Thiếu gia bảo tiểu nhân hỏi một chút, tiểu thư thấy như vậy cảm thấy thích không?"
Nghi Ninh không biết nên nói như thế nào?
Lâm Thanh Thiên đây là có ý gì?
Lâm Hải Như cho hạ nhân lui xuống, mới hỏi nàng:
- "Con cảm thấy... Mậu biểu ca con như thế nào?"
Nghi Ninh nghe xong lời này lại ngây ngẩn cả người, chẳng lẽ đúng như nàng suy nghĩ? Nàng đời trước chính là cha mẹ chi mệnh mai mối chước ngôn, vẫn là lần đầu gặp được loại sự tình này.
Trong lúc nhất thời... Thật đúng không biết nên làm cái gì bây giờ!
Hơn nữa người này là Lâm Mậu a, Lâm Thanh Thiên ngày sau! Nghĩ đến đôi mắt phượng hẹp dài chứa đầy ý cười nhìn mình, Nghi Ninh giật giật môi. Nàng đối Lâm Mậu cũng không có ý.
Nàng cũng không biết nói như thế nào, uống hai chén trà đều cảm thấy trong lòng không bình tĩnh. Nhìn bồn thủy tiên đặt ở trên bàn con kia…..quả thật nở phi thường huy hoàng, liền sai nha hoàn chuyển đi vào thư phòng.
Lâm Hải Như vừa mới chạng vạng đã tới chỗ La Thận Viễn.
La Thận Viễn đang cùng cấp dưới trao đổi vụ án Lưu Phác, tên thân tín kia của Lưu Phác đã dời đến đại lao Hình bộ, hiện tại giao cho Hình bộ xử trí.
Về phần về sau sẽ thế nào hắn sẽ không quản, người này đã không còn giá trị lợi dụng.
La Thận Viễn bắt được vài người theo Lưu Phác lão gia Chiết Giang, thời điểm điều tra vài người này được người cứu ra, cũng là nhân vật mấu chốt thông tri thư tín giữa Uông Viễn cùng Lưu Phác.
La Thận Viễn vừa suốt đêm tra tấn mấy người này, hỏi ra chút mặt mày. Chính là tìm cách tìm hiểu nguồn gốc bắt một lần.
Nghe nói Lâm Hải Như muốn gặp mình, La Thận Viễn nâng chung trà lên uống trà, cho cấp dưới đi ra ngoài trước.
Mấy ngày nay quá bận rộn hắn đều không rảnh bận tâm việc trong phủ, hắn phải gấp rút tìm ra manh mối trước khi bọn họ áp chế việc này xuống, nếu không đừng nghĩ lại bắt được nhược điểm của bọn họ.
- "Ngài có chuyện gì tìm ta?"
La Thận Viễn ngồi xuống đối diện Lâm Hải Như, bóng dáng cao lớn của hắn ở dưới ánh nến càng nổi bật rộng lớn cao ngất, tuấn lãng đến cực điểm, khí độ trầm ổn.
Lâm Hải Như nhìn liền cảm thán, khó trách nhiều cô nương như vậy muốn gả cho hắn đây!
Lâm Hải Như nhìn nhìn chính đường này của hắn, trên chính đường treo tấm biển "Tu thân bình tính", trên trường án xiêm áo lư hương, rộng lớn rất khác biệt. Bà mới nói:
- "Ngày mai mẫu thân mời Tôn phu nhân đến xem diễn, con xem con có rảnh hay không cũng đến xem... Mẫu thân còn chưa thấy qua tiểu thư Tôn gia, phụ thân con nói, lần này là phải trông thấy!."
La Thận Viễn ngón tay thon dài vịn tay ghế, lắc đầu nói:
- "Con bên này là không rảnh bận tâm. Phụ thân bên kia con sẽ nói với ông."
Lâm Hải Như nhìn thấy hắn mày nhíu lại, biết hắn không vui khi nghe việc này!.
Bà đối người con riêng này luôn luôn không dám nói lời nói nặng, hắn dù sao cũng là quan viên chính tứ phẩm. Nhưng có chút kiên trì muốn hỏi:
- "Con không đến liền thôi, mẫu thân cũng nên hỏi con một chút. Cho dù không nói đến tiểu thư Tôn gia… Con có để ý cô nương nhà ai không? Chỉ cần con nói, mẫu thân thế nào cũng phải giúp con nói vài câu..."
- "Việc này con tự có chừng mực, ngài không cần quan tâm!" La Thận Viễn dừng lại một chút, làm một cái tư thế thỉnh… "Con còn có việc, sẽ không bồi ngài nói chuyện."
Một bộ dáng tiễn khách.
Lâm Hải Như nhìn dáng vẻ của hắn không tốt tiếp tục hỏi, La Thận Viễn đã nói không cần bà quan tâm, vậy bà lại thế nào nhiều lời, đối hắn mà nói cũng là không cần dùng.
Bà đứng lên, nha đầu liền đỡ tay bà:
- "Mẫu thân không nói, bất quá còn có một chuyện muốn hỏi con. Lâm Mậu đối Nghi Ninh chúng ta có ý, con cảm thấy việc này như thế nào?"
La Thận Viễn đang cúi đầu uống trà, nghe được lời Lâm Hải Như nói đột nhiên ngẩng đầu.
Lâm Hải Như cũng không ý thức được, bà tiếp tục nói với La Thận Viễn.
- "Mậu ca phẩm hạnh không thể chê. Lâm gia chúng ta gia phong thuần phác, đối với con dâu cũng chưa từng khắt khe. Nghi Ninh cũng là mẫu thân xem lớn lên, mẫu thân là sợ nàng gả tới bà bà không tốt, gả đến Lâm gia ta là thật yên tâm —— đương nhiên còn phải xem ý tứ Anh quốc công! Chỉ sợ Lâm Mậu nhập không được mắt ông ta, bất quá hắn nay cũng tiến bộ rất nhiều, còn làm chính ngũ phẩm cấp sự trung, vị tất Anh quốc công liền không thích."
************
......
- -----oOo------
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nhật Ký Dưỡng Thành Thừa Tướng
Chương 107
Chương 107