Edit + Beta: Đào Mai
Khi trời hừng sáng, Nghi Ninh đợi đến Ngụy Lăng từ trong cung trở về.
Trước đó, chuyện Ngụy Lăng đánh bại Ngõa Thứ, bắt giữ phó tướng Ngõa Thứ liền ở trong kinh thành truyền ra trong vòng luẩn quẩn. Nhất thời là mấy nhà vui mừng mấy nhà sầu, vui mừng là trông mòn con mắt ngóng trông, sầu là cả một đêm không ngủ.
Nghi Ninh biết ông không có việc gì. Nhưng nhìn thấy bộ dáng phụ thân mặc giáp trụ khuôn mặt lại tiều tụy, trong lòng nàng vẫn không dễ chịu.
Ngụy Lăng là bị Cẩm y vệ mang tiến cung, Hoàng thượng ngay từ đầu khẳng định liền không tính toán hoà nhã cho ông xem. Nhìn thấy ông trở về, Nghi Ninh kêu nha đầu múc nước đến, tự mình hầu hạ Ngụy Lăng rửa mặt.
Ngụy Lăng còn không thể nghỉ ngơi, ông thay đổi thường phục lập tức phải đi thỉnh an Ngụy lão phu nhân.
Ngụy lão phu nhân ôm nhi tử tưởng mất mà có trở lại tinh tế sờ soạng, đụng đến trên cánh tay ông lại thêm một vết thương mới, đã kết vảy, không khỏi thất thanh khóc rống.
Tướng quân chết trận trăm, tráng sĩ mười năm về.
Bà đột nhiên cảm thấy nhi tử có thể sống là cỡ nào không dễ dàng, cái gì tước vị quân công, đều không có trọng yếu bằng nhi tử còn sống.
Hứa thị dẫn nhi tử Ngụy Di, nữ nhi Ngụy Gia thỉnh an Ngụy Lăng.
Ngụy Di đối với đường thúc lập được quân công phi thường cung kính, chắp tay nói:
- "Đường thúc, nếu con cũng có thể cùng ngài cùng tiến lên chiến trường thì tốt rồi!"
Ngụy lão phu nhân liền nói với nhi tử:
- "Trong nhà gặp chuyện không may, người khác đều tránh rất xa, chỉ có đường tẩu con còn đến xem mẫu thân."
- "Ngươi làm Ngũ thành binh mã tư lại mục cũng không sai."
Ngụy Lăng nghe xong lời mẫu thân nói, cười cười nói với Ngụy di:
- "Tiếp qua vài năm, phụ thân ngươi tự sẽ thỉnh cho ngươi vị trí chỉ huy sử Ngũ thành binh mã tư. Nếu là ngồi ổn, ta liền có thể hướng Hoàng thượng thỉnh cho ngươi vị trí phó chỉ huy sử Thần cơ doanh."
Ngũ thành binh mã tư bất quá là lăn lộn ở trong kinh thành, duy hộ trị an. Thần cơ doanh nhưng là thống lĩnh hỏa khí, có thể lên chiến trường, tinh nhuệ Hoàng thượng tín nhiệm.
Ngụy Di thế nào lại không minh bạch tầm quan trọng của câu hứa hẹn này, trong lòng hắn vui vẻ, liền hành đại lễ với Ngụy Lăng.
Ngụy Lăng biết thời điểm chính mình không ở đây, trong nhà có yêu ma quỷ quái tác loạn, Nghi Ninh đã phát ra uy quyền, thu thập một Lý quản sự.
Nhưng chính theo như lời lão phu nhân nói, Ngụy gia vốn người lớn đơn bạc, nếu lại không đoàn kết tộc nhân, chỉ cần ông mà ngã xuống Ngụy gia sẽ khuynh đồi.
Trải qua chuyện này Ngụy Lăng đối với nhận thức này càng sâu, gia tộc thịnh vượng là phải dựa vào con cháu sinh sản. Huống chi ông cùng Ngụy Anh quan hệ luôn luôn rất tốt, Ngụy Di là trưởng tử Ngụy Anh, về sau y bát Ngụy Anh là hắn đến kế thừa.
Ngụy lão phu nhân vui mừng dựa vào trên gối tựa, nhìn trái phải không thấy Nghi Ninh, mới hỏi:
- "Nghi Ninh đâu? Đêm qua nàng vì cứu con, đã dặm ngoài bận việc không ngừng."
- "Nàng nhịn một đêm, con để nàng đi ngủ trước." Ngụy Lăng đáp.
Ngụy lão phu nhân vuốt cằm, thở dài nói:
- "Lần này đã khổ cho nàng."
Kỳ thật Nghi Ninh cũng không ngủ được, mệt quá mức ngược lại không có cảm giác muốn ngủ gì. Miễn cưỡng đang ngủ, lại mơ thấy trong mưa đêm giọt giọt tiếng nước tí tách, môi xúc cảm xa lạ, thậm chí là cuối cùng khi hắn rời đi nhẹ nhàng nói câu kia: "... Muội có thể không cho là thực."
Câu nói kia thậm chí có loại cảm giác xa cách trước nay chưa có.
Nàng chính là đột nhiên suy nghĩ cẩn thận một chút việc… khó trách lúc đó nàng nói với La Thận Viễn hôn sự Tôn Tòng Uyển cùng hắn, hắn rất không cao hứng.
Thời điểm Nghi Ninh rời giường đã là buổi chiều ngày kế, cảm thấy đau đầu phát run, ngủ còn không bằng không ngủ.
Trân Châu làm chút bạc hà cao cho nàng xoa ở huyệt thái dương, có thế này mới thư thái không ít.
Nghi Ninh uống một chút cháo táo đỏ, ăn hai khối mật cao cho cơm trưa, xuất ra đến bên ngoài đi lại. Đêm qua mưa to, hiện tại ở bên ngoài mặt trời ấm áp dễ chịu, chiếu lên cây cùng hoa cỏ trong đình viện tỏa sáng.
Phượng đầu vẹt ngồi xổm trên giá của nó, hữu khí vô lực mổ nước.
Mấy ngày hôm trước, hoa nàng vừa trồng lại bị mưa to làm cho thất linh bát lạc, chỉ sợ là không sống nổi.
Nghi Ninh có chút tiếc hận nhìn vườn hoa của mình, suy nghĩ bay đi thật xa.
Thời điểm nàng vừa thành Tiểu Nghi Ninh, chỉ biết La Thận Viễn là thừa tướng trong nội các ngày sau, đứng đầu quan văn, có thể chống lại Lục Gia Học. Cho nên nàng từ nhỏ đã tận lực đi ôm đùi hắn, gắng sức đạt tới quan hệ tốt cùng hắn, nhưng thế nào hiện tại cảm giác ôm quá mức rồi? Thời điểm còn nhỏ hắn còn đối chính mình xa cách, hiện tại thế nhưng đối với mình có tâm tư khác, còn bắt buộc thân cận mình.
Đồi Mồi mang trà nóng cho nàng, Nghi Ninh uống trà hỏi:
- "Phụ thân đâu?"
- "Quốc công gia ngủ hai canh giờ đã thức dậy, đi Hình bộ thẩm vấn tù binh."
Trân Châu thêu y phục cho Nghi Ninh, nhìn thấy da thịt Nghi Ninh tuyết trắng tựa như gấm vóc, so với miếng vải trên tay này còn mềm nhẵn hơn, nàng tiếp nói:
- "Quốc công gia bảo nô tì nói với tiểu thư, Quốc công gia chỉ sợ cũng không rảnh quản lý trong phủ, chuyện trong phủ để cho tiểu thư quản. Còn có, Thẩm hộ vệ canh giữ bên ngoài là cho quyền tiểu thư sai sử, tiểu thư sai sử bọn họ không cần khách khí, về sau thời điểm tiểu thư xuất giá, bọn họ liền đi theo tiểu thư làm của hồi môn."
Nghi Ninh nghe xong cười đến không ngừng, quả nhiên là phong cách của Ngụy Lăng!
- "Chỉ thấy của hồi môn là vật dụng, nha đầu bà tử, nơi nào có hộ vệ làm của hồi môn đây!"
Vậy nàng vừa mới tiến vào cửa nhà chồng sẽ coi nàng là người đàn bà đanh đá.
Trân Châu nghe xong cười:
- "Dù sao đây là quốc công gia nói. Tiểu thư, ngài ngẫm lại đây là chuyện nhiều uy phong đấy, người khác của hồi môn là nha đầu bà tử, của hồi môn của ngài là hộ vệ. Đến nhà chồng cũng không có người dám khi dễ!"
Đích xác thật sự uy phong, Ngụy Lăng cũng không sợ về sau không ai dám cưới nàng.
Nghi Ninh cúi đầu uống trà nóng, chỉ chốc lát nữa Ngụy lão phu nhân phái nha đầu đến thông truyền nàng, nói là thương lượng chuyện ngày mai tiến cung dự tiệc.
Ngõa Thứ ở biên quan tác loạn nhiều năm, Tiên hoàng cùng Hoàng thượng đều đối với việc này rất phiền lòng, Ngụy Lăng trận này đánh lui bọn họ năm mươi dặm. Hẳn là gần mười năm đều không thể trở lại bình thường. Hoàng thượng tự nhiên là mặt rồng đại duyệt, thiết kế cung yến ăn mừng.
Vương công quý tộc, văn võ bá quan đều đang mở tiệc chiêu đãi chi liệt.
Ngụy lão phu nhân được thánh chỉ, liền tính toán mang Nghi Ninh tiến cung đi tạ ơn hoàng hậu nương nương. Bà còn nhớ tới ân tình lần trước của hoàng hậu nương nương.
Ngụy lão phu nhân là người phùng việc vui tinh thần thích, bệnh đều tốt lên không ít, cho ma ma đỡ bà ngồi dậy. Chỉ huy nha đầu bà tử đi khố phòng của bà chuyển đồ trang sức ra, nhất định phải hảo hảo trang điểm cho Nghi Ninh.
Trên giường la hán, trên bàn trà đều là mở ra hòm châu báu, trong phòng ánh châu báu hoà lẫn làm cho người ta quáng mắt.
Anh quốc công phủ thật không hổ là trăm năm thế gia, Ngụy lão phu nhân lấy ra mãn ốc gì đó, không có một cái nào là không quý trọng.
Tống ma ma cầm ba bốn dây chuyền vàng để ở trước mắt nàng để cho nàng chọn, Nghi Ninh lại nhìn không ra mấy cái này có cái gì khác nhau.
Ngụy lão phu nhân cười dài vì Nghi Ninh chọn một bộ y phục màu hồng nhạt thêu mẫu đơn hoa hồng cổ tròn hai đoạn, chọn trâm vàng hoa sen được khảm đá quý màu lục, một đôi bông tai vàng nạm ngọc trai trân quý, còn có đá mắt mèo treo lủng lẳng.
Bà lại cầm một hộp đầy ngọc bích lớn nhỏ, vẫy tay gọi Nghi Ninh đi qua ngồi:
- "Con xem hộp ngọc bích này được không?"
Nghi Ninh nắm lên nhìn kỹ một phen, lạp lạp thấu lam không hề khuyết điểm, tỉ lệ ngập nước, đây là tỉ lệ tốt nhất.
- "Tổ mẫu vật này quả nhiên là tốt!" Nàng cười nói.
- "Hộp này là tổ mẫu cho con..." Ngụy lão phu nhân đóng hộp lại, rồi chỉ chỉ mấy thứ vừa rồi giúp nàng chọn, "…..tất cả cái này đều tặng con."
Chỉ cái hộp ngọc bích kia đều đã vô giá, Nghi Ninh làm sao dám nhận, lập tức liền chối từ.
Ngụy lão phu nhân liền cười thở dài:
- "Thời điểm Minh châu còn nhỏ, tổ mẫu đưa cho nàng mấy cái này, nàng cho tới bây giờ không bao giờ từ chối, cười tủm tỉm chuyển về trong phòng chính mình."
Nghi Ninh nghe đến đó có chút trầm mặc, nàng minh bạch Ngụy lão phu nhân là có ý gì, mình làm sao không phải như thế? Thay đổi đến nghĩ, nếu là La lão thái thái, Lâm Hải Như đưa cho mình, mình sẽ chối từ như vậy sao?
- "Con và tổ mẫu ta là huyết mạch chí thân, thật sự không cần thiết khách khí."
Lão phu nhân phất phất tay, đột nhiên có chút hào khí,
- "Con cái gì đều đừng nói nữa, bằng không tất cả trong phòng này toàn bộ chuyển đến chỗ của con."
Nghi Ninh cũng cười, lại nói thêm gì khác liền thật sự làm tổn thương tâm lão nhân gia.
Vậy chuyển về đi, không cần phí phạm!
Triệu Minh Châu vịn tay nha hoàn vội tới thỉnh an Ngụy lão phu nhân, nàng đứng ở cửa, nhìn thấy nha hoàn bà tử chuyển hộp gấm đi ra ngoài.
Ngụy lão phu nhân ở trong phòng, Nghi Ninh cũng ở trong phòng. Triệu Minh Châu theo góc độ này nhìn qua, có thể nhìn thấy Nghi Ninh nghiêng mình, để tiện cho Ngụy lão phu nhân mang thử bông tai cho nàng.
Triệu Minh Châu cắn môi, nàng nhớ tới thời điểm nàng vừa cập kê, Ngụy lão phu nhân chính là như vậy vui sướng mang thử bông tai cho mình. Nàng cầm lấy tay Ngụy lão phu nhân, ngửa đầu nhìn bà cười.
Triệu Minh Châu đột nhiên có cảm giác bi thương bị người thay thế, cái này cùng nàng phạm vào sai lầm hoặc sợ hãi đều bất đồng, nàng đột nhiên ý thức được chính mình ở tại trong Anh quốc công phủ là dư thừa. Mấy thứ này vốn sẽ không thuộc về mình, hiện tại là vật quy nguyên chủ, huyết mạch luôn nặng hơn nước lã…
Triệu Minh Châu xoay người đi ra ngoài, đi thực vội vàng, vừa đi vừa rơi nước mắt. Sau đó ngồi xổm trên hành lang gấp khúc khóc lớn không thôi.
Nha đầu vội vàng đỡ lấy nàng:
- "Biểu tiểu thư, ngài đây là khóc cái gì vậy, không phải đi thỉnh an lão phu nhân sao?"
Triệu Minh Châu lắc lắc đầu, thật lâu sau mới nói:
- "Không được, ta phải mưu tính đường lui cho chính mình mới được..."
Nàng đột nhiên ngẩng đầu, nói:
- "Lục bình, ngươi cảm thấy đường thiếu gia như thế nào?"
- "Ngài nói đường thiếu gia Ngụy Di?" Nha đầu gật đầu nói, "…Nô tì cảm thấy đường thiếu gia Ngụy Di đối ngài rất tốt... Người cũng không sai."
Trong lòng Triệu Minh Châu ý niệm tham vọng đã không còn, cái gì Lục Gia Học, cái gì Trình Lang, dưới tình huống Ngụy lão phu nhân cùng Anh quốc công thừa nhận thân phận của nàng. Nàng hiện tại ở Anh quốc công phủ càng ngày càng không yên, nàng đột nhiên minh bạch lời Ngụy lão phu nhân đã nói, đối với nàng mà nói chỉ có gả cho người, có trượng phu làm chỗ dựa mới là thực. Những cái khác đều là trăng trong nước hoa trong gương mà thôi.
Nàng bảo nha đầu đỡ nàng đứng lên, đi về trong phòng chính mình.
*** *** *** *** ***
Ngày kế sẽ tiến cung dự tiệc, sợ Nghi Ninh lầm canh giờ, Tống ma ma tự mình đến kêu Nghi Ninh.
Trời còn tờ mờ sáng, gà gáy hai tiếng. Trong phòng liền thắp đèn bận rộn thức dậy. Các nàng đối với việc tiến cung cũng thật sự như là lâm đại địch….. Nghi Ninh bị đặt tại trên tú đôn, để Đồi Mồi trang điểm cho nàng, phương diện này là sở trường của Đồi Mồi, trong phòng không có nha đầu có thể so sánh với nàng ta.
Có nha đầu tự đưa cho nàng ta nước hoa nhúng giáp chàm, tự bản thân Tống ma ma mang nàng dâu qua chải đầu cho Nghi Ninh.
Ngày hôm qua Nghi Ninh ngủ không ngon, hôm nay lại bị kêu dậy sớm. Lúc này đây mí mắt trên dính mí mắt dưới, tùy ý các nàng ép buộc.
Chờ sau khi đều chuẩn bị thật tốt, Tống ma ma hành lễ với nàng nói:
- "Vất vả tiểu thư thức dậy sớm, vào hoàng gia không thể không thận trọng. Điểm tâm trên đường lại ăn, Quốc công gia cùng lão phu nhân đã ở ảnh bích chờ ngài."
Nguyên lai là còn thức dậy so với nàng sớm hơn.
Nghi Ninh tiếp trà Tùng Chi đưa qua một ngụm uống cạn, người nhất thời mới thanh tỉnh vài phần. Trấn định vài phần, mới dẫn theo hai đại a đầu Trân Châu cùng Đồi Mồi xuất môn.
Ngụy lão phu nhân mặc trang phục nhất phẩm cáo mệnh, đang ngồi ở trong xe ngựa chờ nàng.
Tống ma ma cũng cùng lên xe ngựa, đưa cho Nghi Ninh một cái vỉ hấp nhỏ, bên trong là năm cái bánh bao thịt còn đang bốc khói, còn có một bình sữa đậu nành.
Ngụy Lăng ngồi trên một chiếc xe ngựa khác, cũng là mặc triều phục đứng đắn. Ông đi lại dặn dò Nghi Ninh:
- "Con chớ sợ, mọi việc xem tổ mẫu của con mà làm theo là được… tận lực ít nhìn ngó chung quanh, ít đi lại thì không có chuyện gì."
Nghi Ninh chưa bao giờ tiến cung, lần đầu tiên kiến thức uy nghiêm hoàng gia luôn sẽ sợ.
Ngụy lão phu nhân liền cười liếc mắt lườm nhi tử một cái:
- "Có mẫu thân nhìn đấy, con sợ người khác ăn thịt nữ nhi của con à?"
Bà cảm thấy nhi tử đây là lo lắng quá độ.
Ngụy Lăng nghe xong lời của mẫu thân, có thế này mới ngượng ngùng trở về xe ngựa của chính mình.
Nghi Ninh cười cười, nàng không có khẩn trương, nàng chính là chưa đi đến qua hoàng cung, cũng thật sự tò mò.
Xe ngựa rốt cục chuyển động, Nghi Ninh vừa cắn bánh bao thịt, vừa lén lút nhìn ra bên ngoài.
Ngọc Tỉnh Phố Nhỏ ngay tại bên ngoài hoàng thành không xa, lướt qua hai con phố nhỏ liền vào một cái đại lộ rộng lớn, hai bên không có phố xá gì.
Phía trước xuất hiện một đại môn đinh tán rộng lớn nước sơn đen, có thị vệ trông coi.
Ngụy lão phu nhân nói với nàng:
- "Đây là Đại Minh Môn, lại đi vào chính là Thừa Thiên Môn, bên trong là thái miếu cùng xã đàn. Phải đợi qua Đoan Môn lại tiến Ngọ Môn mới là bên trong hoàng thành. Chờ vào Ngọ Môn —— không thể lại nhìn lén."
Nghi Ninh xác nhận. Kiếp trước nàng sinh ra là nhà tiểu quan, sau khi gả nhập hầu phủ lại gả là thứ tử. Hoàng thành nghe qua trăm lần đều gặp không được một lần…
Chờ xe ngựa dần dần vào Thừa Thiên Môn, lúc này mới nhìn thấy rất nhiều xe ngựa cùng các nàng cùng tiến vào Tử Cấm thành, còn có quan lại mặc thanh la sa quan bào lui tới hai bên Lục Khoa Trị phòng, ánh mặt trời sáng sớm chiếu vào, thập phần náo nhiệt.
Đến Ngọ Môn, Nghi Ninh theo lời buông mành xuống. Ngụy lão phu nhân liền cười sờ sờ đầu nàng.
Xe ngựa đi thêm không biết bao lâu, Nghi Ninh lại ngủ gật mới từ từ dừng lại. Màn xe bị kéo ra, có một nội thị cầm phất trần đứng ở bên ngoài, cười nói:
- "Đây là Quốc công gia lão phu nhân đi? Lão phu nhân vạn an, thỉnh đi cùng nô tì."
Ngụy lão phu nhân xuất ra chính là khí độ nhất phẩm cáo mệnh, mỉm cười gật gật đầu, để cho Tống ma ma đỡ xuống xe ngựa.
Nghi Ninh cũng đi theo xuống xe ngựa, mới nhìn thấy lúc này đã ở trong một con đường rộng lớn san bằng, hai bên là tường cao cao, còn có tòa đèn đá điêu khắc hoa sen.
Nội thị dẫn các nàng đi vào bên trong, sau con đường chính là một mảnh mở rộng, một đài ngắm trăng được lập phía trên tòa cung điện rộng lớn.
Mái ngói lưu ly trang trọng trên đỉnh Diêm Vũ điện, đại trụ màu son, vô cùng khí phái. Nghi Ninh đi theo Ngụy lão phu nhân đứng đợi ở ngoài cửa, nội thị kia vào cửa đi bẩm, mới dẫn các nàng vào Minh Gian.
Bên trong lại là kim bích huy hoàng, cực kỳ xa hoa. Trên Minh Gian treo một bảng hiệu "Doãn Chấp Quyết Trung", hai bên đứng hơn mười cung nữ.
Một vị phụ nhân mỹ mạo mặc phượng bào, đầu mang châu sai long phượng, đang ngồi trên đệm phúc lộc thọ màu đỏ thẫm dựa vào sạp la hán, cùng một vị phu nhân bên cạnh nói nhỏ. Phu nhân đó là Tạ phu nhân, ngồi ở bên tay phải Tạ phu nhân là Tạ Uẩn, ở đây còn có rất nhiều mệnh phụ cùng các tiểu thư, Nghi Ninh liếc nhìn một cái, chỉ nhận được Tam tiểu thư Định Bắc hầu phủ.
Ngụy lão phu nhân mang theo nàng tiến lên quỳ xuống thỉnh an, Nghi Ninh lại nhìn vị phụ nhân mỹ mạo kia.
Nàng thế nào cảm thấy... khuôn mặt này có vài phần nhìn quen mắt, tựa hồ là đã gặp qua ở nơi nào?
- "Ngụy lão phu nhân thân mình không tốt, làm khó ngươi vào cung một chuyến." Hoàng hậu cười nói, "…Tiểu cô nương đi theo bộ dáng thật sự lanh lợi xinh đẹp, là thân nữ Anh quốc công?"
- "Bẩm hoàng hậu nương nương, là nữ nhi của khuyển tử."
Ngụy lão phu nhân đáp, nghĩ rằng Nghi Ninh thế nào không phản ứng, vội vàng kéo kéo tay áo của nàng.
Nghi Ninh có thế này mới phản ứng lại, dựa theo Tống ma ma dạy liền làm đại lễ:
- "Tiểu nữ Nghi Ninh thỉnh an Hoàng hậu nương nương, hoàng hậu nương nương vạn an."
Hoàng hậu nhìn nàng hồi lâu, lại nghiêng đầu nói với Tạ phu nhân bên cạnh:
- "Trước kia thế nào chưa từng nghe nói Anh quốc công có một nữ nhi… ta chỉ nhớ rõ có một thứ tử... Còn thỉnh vị trí thế tử. Là bản cung nhớ lầm sao?"
Tạ phu nhân đáp:
- "Hoàng hậu nương nương, ngài nhớ không lầm. Cô nương Nghi Ninh trước kia lưu lạc bên ngoài, là quốc công gia thật vất vả tìm trở về."
Tạ phu nhân cùng Hoàng hậu là đồng bào tỷ muội cùng một mẹ, hoàng hậu là thân tỷ của bà, lớn hơn bà hai tuổi. Bởi vậy hai người nói chuyện vô cùng thân thiết, nói:
- "Quốc công gia thật sự thích nàng, còn khiến cho Lục đô đốc nhận nàng làm nghĩa nữ, thượng gia phả."
Hoàng hậu nghe đến đó tựa hồ có chút hứng thú:
- "Ngươi là nghĩa nữ Lục đô đốc? Hắn bản cung biết được, không thích nhất người khác cố ý kết thân với hắn."
Nghi Ninh quỳ thẳng thân mình, thầm nghĩ chỉ sợ vừa rồi Hoàng hậu nương nương cũng không coi nàng là cái gì, bằng không cũng sẽ chưa kêu nàng đứng dậy. Nàng tuy rằng là nữ nhi Anh quốc công, cũng là thứ xuất. Trước mặt Hoàng hậu nương nương ngồi nhiều người, người nào thân phận có thể kém?
Nghi Ninh cũng là không kiêu ngạo không siểm nịnh, trả lời:
- "Đô đốc đại nhân là nhận tiểu nữ làm nghĩa nữ, bất quá là phụ thân cầu được. Đô đốc đại nhân ngại cho tình cảm phụ thân, liền cũng để cho tiểu nữ nhập vào gia phả."
- "Cũng là khó được."
Hoàng hậu tinh tế đánh giá nàng, tuy rằng không phải phu nhân Anh quốc công đứng đắn sở sinh, nhưng thật sự là một mỹ nhân. Gáy dài nhỏ buông xuống như thiên nga, da trắng như tuyết, trong đôi mắt thu thủy trong suốt, nốt ruồi cuối chân mày tăng thêm tư sắc.
Bà tươi cười ôn hòa rất nhiều,
- "Đứa nhỏ này, còn quỳ làm cái gì, đứng lên ban thưởng ngồi đi."
Nghi Ninh có thế này mới đi tới ngồi xuống bên cạnh Ngụy lão phu nhân.
Lúc này hoàng hậu đã đi nói chuyện với Tạ Uẩn, bà đối với vị chất nữ này rất là yêu thương.
Tạ Uẩn thường xuyên vào cung làm bạn với bà, Hoàng hậu không sinh được, coi Tạ Uẩn thành nữ nhi chính mình mà yêu thương.
Bà đang thương lượng cùng tạ phu nhân:
- "Ta là nghĩ cấp Uẩn nhi thảo cái phong hào quân hương, cố tình Uẩn nhi chính mình không đồng ý... Đứa nhỏ này giống ngươi, thật sự quật cường."
Tạ Uẩn lôi kéo tay hoàng hậu cười:
- "Dì, con mới không cần phong hào…..về sau phong hào cáo mệnh của con, con muốn chính mình đi tranh!"
Hoàng hậu nghe xong liền trêu ghẹo nàng:
- "Vậy không bằng trực tiếp gả cho nam tử có phẩm giai làm chính thất, hắn nếu là tứ phẩm, bản cung liền cầu cho ngươi tứ phẩm cáo mệnh. Nếu là tam phẩm, bản cung liền cầu cho ngươi tam phẩm cáo mệnh. Uẩn nhi cảm thấy như vậy còn như thế nào? So với chính ngươi tranh mau hơn."
Sắc mặt Tạ Uẩn ửng đỏ, không biết nghĩ tới cái gì liền không nói chuyện. Nhóm mệnh phụ chung quanh phát ra tiếng cười hiền lành, hòa cùng lời Hoàng hậu nói:
- "Hoàng hậu nương nương là nói đến tâm khảm Tạ nhị cô nương rồi! Trong lòng Tạ nhị cô nương đã có người tương xứng đi?"
Nghi Ninh cúi mặt uống trà, nghĩ rằng Tạ Uẩn thích là La Thận Viễn.
Nàng lại uống nhiều thêm mấy ngụm nước, cảm thấy vẫn là không cần suy nghĩ mới tốt.
Ngụy lão phu nhân thấy nhóm mệnh phụ nói chuyện rất náo nhiệt, vươn tay nắm tay Nghi Ninh. Nghi Ninh mới phát hiện trong lòng bàn tay Ngụy lão phu nhân đã toát mồ hôi, nói khẽ với nàng:
- "Nghi Ninh, vừa rồi nghĩ cái gì vậy? Làm tổ mẫu phát hoảng."
Nghĩ cái gì đây, nghĩ kết quả ở nơi nào gặp qua vị hoàng hậu nương nương này.
Nghi Ninh lại ngẩng đầu, nhìn hoàng hậu phía trên. Bà ta mười sáu tuổi đã gả cho bây giờ là hoàng thượng làm thái tử phi, luôn luôn dưỡng ở Đông cung.
Nghi Ninh mơ hồ nhớ tới, nhiều năm trước ở trong Ninh Viễn hầu phủ, tựa hồ là gặp qua một lần, khi đó mình không biết người này là ai, bà ta chạy đến rất nhanh, cùng Nghi Ninh chạm vào nhau, sau đó vội vàng ly khai.
Nàng khi đó còn thực kinh ngạc, nữ tử này quần áo đẹp đẽ quý giá, nhưng nàng chưa bao giờ gặp qua ở trong phủ. Cái gì nàng đã gặp qua đều là không quên được.
Nghi Ninh lắc lắc đầu, chuyện nhiều năm trước, giờ phút này bà ta đã là hoàng hậu. Tự nhiên không cần để ý tới chuyện trước kia.
Một lát hoàng thượng truyền lời tới, nói hoàng hậu mang theo chư vị mệnh phụ đi ngự hoa viên dự tiệc.
Đoàn người có thế này mới đứng lên, hoàng hậu cưỡi kiệu phượng, Nghi Ninh cùng mọi người đi theo phía sau kiệu phượng.
Chỉ thấy trong ngự hoa viên có một hồ nước to lớn có xếp núi đá giả, bờ hồ liễu rủ phất phơ trên nước, trong hồ hoa sen tươi tốt. Lan can cẩm thạch đi lại, trên bãi đất trống mở rộng đã dọn xong buổi tiệc.
Chư vị mệnh phụ dựa theo phẩm giai vào ngồi, Nghi Ninh không có phẩm giai, chỉ có thể đi theo ngồi ở bên người Ngụy lão phu nhân.
Nàng nhìn chung quanh, buổi tiệc trong ngự hoa viên này chính là mở tiệc chiêu đãi vương công quý tộc, văn võ bá quan ở đây cũng không nhiều.
Ngụy Lăng ngồi ở bên trái dựa vào trên ghế, cùng Định Bắc hầu gia bên cạnh nói giỡn.
Nàng lại hướng phía bên phải vừa nhìn, thế nhưng nhìn thấy Trình Lang đang yên lặng, hắn cũng thấy được nàng, có chút kinh ngạc, Nghi Ninh liền đối với hắn hé miệng cười cười.
Trình Lang có thế này mới lắc lắc đầu, bất đắc dĩ hướng nàng giơ giơ chén rượu.
Hắn là muốn nói hắn nhàm chán sao?
Lúc này có nội thị cao giọng hô "Thánh thượng giá lâm", Nghi Ninh không lại nhìn.
Bàn tiệc lưu thủy tinh xảo được mang lên, trong lúc nhất thời ăn uống linh đình.
Ngụy lão phu nhân gắp cho nàng khối thịt quái lộc đặt vào trong bát, Nghi Ninh cắn một ngụm, hương vị quả nhiên ngon lại nhiều nước, lại tiếp tục ăn nhiều một chút.
Mỗi người một chung Phật Khiêu Tường hương vị vô cùng ngon. Nàng đang uống canh, đột nhiên nghe được có âm thanh ồn ào, nàng ngẩng đầu vừa thấy, mới phát hiện là Lục Gia Học đến. Phía sau còn đi theo người hầu, hắn đây là đến muộn.
Lục Gia Học hướng Hoàng thượng thỉnh tội, hoàng thượng cười ha ha chụp vai hắn nói:
- "Ái khanh nhập tọa là được, không sao!"
Sau đó Lục Gia Học ngồi xuống một vị trí bên trái hoàng thượng, lập tức có người giúp hắn chia thức ăn.
Ánh mắt mọi người nhất thời đặt ở trên người Lục Gia Học, buổi tiệc hoàng gia hắn cũng dám đến trễ, hoàng thượng cũng không trách tội chút nào... Quả nhiên là Lục đô đốc quyền khuynh thiên hạ!
Buổi tiệc đến một nửa. Hoàng thượng kêu Ngụy Lăng lên, nói với ông:
- "Ái khanh lập công lớn này, đây là vinh hạnh của triều đình chúng ta…"
Linh tinh lời khách sáo, mọi người mặc kệ nghe thực hay nghe giả, tóm lại đều đang kỹ càng lắng nghe.
Hoàng thượng đương trường lại thưởng ông một cái điền trang, bạch kim hai ngàn lượng, một bộ y phục phi ngư. Ngụy Lăng quỳ xuống tạ ân.
Hoàng hậu mới nhìn nhìn Lục Gia Học đang uống rượu không nói chuyện, tâm sinh ý tưởng, liền nói cùng hoàng thượng:
- "Thánh thượng, thần thiếp cảm thấy thưởng đến thưởng đi đều là chút vật ngoài thân, Anh quốc công lập công lớn này, ngài nên lại ban cho hắn một ít gì đó mới được."
Tiên hoàng tại vị thời gian dài, hoàng thượng qua tuổi ba mươi bốn mới đăng cơ, hiện nay hình dáng thượng hảo. Nói:
- "Trẫm cũng cảm thấy như vậy, nhưng nhất thời cũng không thể nghĩ ra được ban cho cái gì khác."
Ngụy Lăng liền chắp tay nói lời khách sáo:
- "Vi thần cúc cung tận tụy chết cũng không sao, đây là bổn phận của vi thần. Hoàng thượng ban cho vật ngoài thân là được, không cần nghĩ nhiều!."
Hoàng hậu lại cười cười nói:
- "Anh quốc công không cần khách khí. Thần thiếp cũng là vừa mới biết được, Anh quốc công còn có một nữ nhi. Năm nay vừa mới mười bốn, so với tam hoàng tử của chúng ta nhỏ hơn hai tuổi, bộ dạng cực kỳ thủy linh. Tam hoàng tử của chúng ta chưa đón dâu, nay cho hắn thêm một vị trắc phi là vừa vặn thích hợp."
Hoàng thượng nghe xong quả nhiên có hưng trí:
- "Anh quốc công còn có một nữ nhi, trẫm không có gặp qua. Là vị đang ngồi đây?"
Ngụy Lăng nghe xong lời này sắc mặt khẽ biến. Trình Lang đột nhiên ngẩng đầu, tay bất giác nắm chặt.
Ý hoàng hậu nương nương, chẳng lẽ là nghĩ tứ hôn cho Nghi Ninh? Vị tam hoàng tử này là hài tử Trang phi sinh ra, vì hoàng hậu không sinh được, vừa sinh ra liền để dưới danh nghĩa hoàng hậu.
Hẳn là hoàng hậu nhìn trúng quan hệ Ngụy gia cùng Lục gia trên người Nghi Ninh, cho nên muốn cầu đến cho tam hoàng tử, làm trợ lực tốt cho ngày sau. Nhưng Nghi Ninh xuất thân không đủ, làm chính thất là khẳng định không được, làm trắc phi —— vậy thật đúng xem như ban cho!
Mà Lục Gia Học chính là thản nhiên nâng lên mí mắt, nhìn về phía hoàng hậu.
Giữa sân nhất thời yên tĩnh, bị điểm đến danh Nghi Ninh suy xét hồi lâu, hít một hơi thật sâu, chậm rãi đứng dậy.
************
......
- -----oOo------
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nhật Ký Dưỡng Thành Thừa Tướng
Chương 119
Chương 119