Edit + Beta: Đào Mai
Sau ngày gặp qua La Thận Viễn ở chùa, Nghi Ninh liền luôn luôn suy tư.
Bên ngoài, ánh mặt trời đầu thu xuyên thấu qua tấm bình phong, chiếu vào gối dựa dệt hoa văn nổi, hoa văn lộ ra quý giá đẹp đẽ sáng bóng. Nghi Ninh buông cái dùi trong tay dùng để thêu, ngẩng đầu hỏi Trân Châu:
- "Tùng Chi ở trong phòng à?"
Trân Châu cúi người cười nói:
- "Sáng sớm phải đi ngoại viện đưa tiền tiêu hàng tháng, không bằng chờ nàng trở lại, nô tì kêu nàng tới gặp ngài?"
Nghi Ninh gật gật đầu, Trân Châu đồng ý lui xuống.
Một khắc sau mành trúc bị đẩy ra, Tùng Chi tiến vào thỉnh an với nàng. Nghi Ninh chọn màu sắc chỉ để làm mi lặc xong, ngẩng đầu nhìn thấy Tùng Chi mặc cái áo cánh màu chàm, bộ dáng trước sau ôn nhu cẩn thận.
Tùng Chi đã theo nàng rất nhiều năm, so với nàng lớn hơn hai tuổi. Tuyết Chi đã có hài tử. Trước kia Nghi Ninh tính toán, chờ thời điểm nàng xuất giá liền thả Tùng Chi ra khỏi phủ, tìm nhà chồng tốt, cho nàng một phần quà cưới phong phú. Về sau giúp chồng dạy con, sẽ không cần lại hầu hạ người.
Khi đó nàng còn không biết Tùng Chi là người tam ca xếp vào ở bên cạnh mình.
Tùng Chi thấy Nghi Ninh thật lâu không nói chuyện, thấp giọng nói:
- "Tiểu thư... Cần nô tì giúp ngài sửa sang lại mấy sợi chỉ này à?"
Nghi Ninh lắc lắc đầu, nàng nâng chung trà lên chậm rãi uống một ngụm, biểu cảm bình tĩnh.
Tùng Chi nhìn thấy nàng như vậy nhất thời có chút không yên, tiểu thư ở trước mặt các nàng luôn luôn là thực thân thiết thả lỏng, chỉ có ở thời điểm nàng thẩm vấn quản sự, nàng mới là vân đạm phong khinh như thế này, có loại khí thế cử chỉ bức người.
- "Ta nhớ được thời điểm từ La gia đến Quốc công phủ, tình cảnh của ta thực gian nan, Tuyết Chi lại đã có gia đình, liền dẫn theo ngươi tới."
Nghi Ninh ngẩng đầu nhìn nàng, thản nhiên nói:
- "Đều đã nhiều năm như vậy. Ta tự nhận là đối đãi ngươi cũng không bạc, ngươi ở bên người ta làm đại a đầu, mỗi quý xiêm y đều là lưu hành một thời hàng trù nhung tơ, đồ trang sức, bạc tiêu hàng tháng chưa bao giờ từng cho ngươi ít. Đặt ở trong nhà người bình thường, chỉ có tiểu thư mới có đãi ngộ này. Mắt thấy ngươi sẽ được thả ra phủ, liền không có gì muốn nói với ta à?"
Tùng Chi kinh ngạc mở to mắt, theo sau thấp giọng nói:
- "Nô tì đã hiểu, năm kia trong thôn xảy ra nạn đói, vài nữ hài nhi trong nhà nuôi dưỡng không nổi, nô tì là lớn nhất, nương liền bán nô tì đi. Nô tì vận khí tốt, được đại tiểu thư đề bạt hầu hạ ở bên cạnh tiểu thư. Luôn luôn cảm kích ân đức tiểu thư, không biết cách nào hồi báo..."
Tay Nghi Ninh đột nhiên chụp đến trên bàn, biểu cảm lạnh lùng.
Tùng Chi vội vàng liền quỳ xuống, nghĩ đến tiểu thư là thế nào xử trí cái quản sự, nàng thở cũng không dám thở mạnh.
Nghi Ninh nhìn xuống Tùng Chi, nàng tin La Thận Viễn sẽ không hại nàng là một chuyện, tâm của nha đầu bên người đối với mình bất trung lại là một chuyện khác.
Hôm nay La Thận Viễn thuyết phục nàng ta, ngày mai ai lại sẽ thuyết phục nàng ta?
Nghi Ninh sớm đã có ý muốn hỏi Tùng Chi. "Ngươi không biết cách nào hồi báo, liền dùng cách này đến báo đáp ta?"
Nàng mở rương ra, từ bên trong lấy ra một phong thơ ném ở trước mặt Tùng Chi.
Đó là một đoạn thư nàng ta viết cho người.
Tùng Chi nhặt lên vừa thấy liền chấn kinh, sắc mặt nhất thời liền trở nên tái nhợt, há miệng thở dốc:
- "Nô tì..."
- "Nói rõ ràng chuyện này, ta liền xem xem ngươi là thế nào không biết cách nào hồi báo."
Nghi Ninh vân vê ống tay áo nói,
- "Nếu không, ta cũng không dám lưu ngươi lại, lập tức gọi bà tử đến, thay ngươi tìm một hộ nhân gia nâng đi ra ngoài đi."
Tùng Chi hốc mắt đỏ lên nói không ra lời, dập đầu.
- "Tiểu thư! Nô tì nhiều năm như vậy là thành tâm hầu hạ tiểu thư! Ngài cũng đã biết, nô tì... Nô tì dứt khoát nói thẳng ra."
Nghi Ninh tiếp tục uống trà thản nhiên nói:
- "Ngươi nói đi, ta nghe đây."
Bả vai Tùng Chi run nhè nhẹ, sau một lúc lâu mới trấn định lại:
- "Nô tì phụng dưỡng ngài, thế nào lại không hiểu được đạo lý trung bộc này. Những năm gần đây nô tì cũng là ngày đêm dày vò, không biết nên cùng người nào nói... Nô tì nguyên vốn cũng không muốn đáp ứng."
Tùng Chi thân thể gầy yếu cuộn mình quỳ, có vẻ phá lệ đáng thương.
- "Tam thiếu gia, từ lúc ngài còn rất nhỏ, khiến cho nô tì giám thị ngài. Tính ra là thời điểm ngài mười tuổi."
- "Nô tì đáp ứng tam thiếu gia, nếu không phải nhờ tam thiếu gia, huynh trưởng nô tì bởi vì uống rượu gây nên đại họa, sẽ bị lưu đày biên cương..."
Tùng Chi tiếp tục nói:
- "Mấy năm nay, tam thiếu gia cũng chưa làm qua chuyện xấu gì, ngược lại bởi vậy càng có thể che chở ngài. Tuy rằng nô tì cảm thấy... Tam thiếu gia làm như vậy có chút kỳ quái, nào có huynh trưởng đối với muội muội của mình như vậy, nhưng nô tì không dám hỏi nhiều."
Nghi Ninh nhắm chặt mắt, nàng sớm nghĩ đến hẳn là rất sớm, luôn luôn không dám hỏi Tùng Chi, không nghĩ tới lại là lúc mười tuổi!
Mười tuổi! Cái thời điểm đó nàng mới bao lớn?
Cái lý do gì đều không thể giải thích, hắn vì sao sẽ làm như vậy. Trừ phi hắn chính là muốn nắm trong tay mà thôi, ngay cả nàng cũng muốn nắm ở trong tay.
- "...Hắn cùng ngươi thông tín? Hỏi qua chút cái gì?" Nghi Ninh hỏi nàng.
Khóe miệng Tùng Chi nổi lên một tia cười khổ:
- "Tiểu thư, tam thiếu gia không viết thư cho nô tì, cũng không hỏi nô tì chuyện gì. Tam thiếu gia là người thật cẩn thận."
Hắn là sẽ không lưu lại chữ viết, nếu không phải ngày ấy hắn sai lầm, chỉ sợ nàng cả đời cũng không biết chuyện Tùng Chi.
- "Đúng rồi, hắn làm sao có thể viết thư cho ngươi đây."
Nghi Ninh cười cười.
- “Ngươi cứ như vậy truyền thư bốn năm?"
Tùng Chi im lặng không nói, một lát lại thở dài.
- "Kỳ thật tiểu thư cũng không cần nghĩ nhiều... Tam thiếu gia đích xác đối ngài vô cùng tốt. Bảo nô tì giám thị ngài, cũng có vài phần ý tứ quan tâm ngài, năm đó ngài ở La gia bị ác bộc khi dễ, là tam thiếu gia mang theo hộ vệ kịp thời đuổi tới. Ngài ở Anh quốc công phủ cùng Minh Châu tiểu thư không hợp, Tam thiếu gia đậu trạng nguyên liền tới cửa... Còn có chuyện ngài không biết, ngài muốn bản thư đơn lẻ, nô tì thế nào có thể nhanh như vậy tìm được cho ngài? Đó là tam thiếu gia sau khi nghe xong liền đi tìm."
- "Chứng cung hàn của ngài luôn trị không hết, khi nguyệt sự thường xuyên đau bụng, tam thiếu gia nghe xong, tự mình tìm đến Trịnh ma ma lấy dược. Tam thiếu gia đối với ngài cũng là thật tâm yêu thương..."
Nghi Ninh có chút kinh ngạc, việc này nàng thật sự không biết.
La Thận Viễn khẳng định sẽ không nói.
Nghe xong lời Tùng Chi nói, Nghi Ninh dựa nghiêng trên gối lâm vào trầm tư.
Đích xác là như thế, ở những thời điểm quan trọng của nàng hắn đều sẽ xuất hiện. Liền ngay cả hiện tại việc hôn nhân của nàng gian nan, không người dám cưới cũng vậy, hắn cũng nói với nàng nguyện ý giúp nàng, dùng việc hôn nhân của bản thân đến giúp nàng.
Chính là nàng ngẫu nhiên đụng tới một mặt lạnh như băng vô tình kia của hắn, nghĩ đến ngày sau những biến hoá kỳ lạ, nàng vẫn là không có cách nào thoải mái mà thôi.
- "Ngươi đi xuống phát tiền tiêu hàng tháng đi." Nghi Ninh thản nhiên nói, "Tìm Trân Châu vào đây."
Có phải là muốn thả cho mình à! Tùng Chi trong lòng buông lỏng, kích động lại dập đầu với Nghi Ninh.
- "Nô tì minh bạch... Nô tì về sau liền không làm, phải đi ngay!"
Nghi Ninh đùa nghịch mấy sợi chỉ màu, đột nhiên không còn hứng thú với việc nữ hồng nữa.
La Thận Viễn thương lượng với Từ Vị chuyện sửa chữa đê điều, từ nha môn lục bộ đi ra.
Hồng thủy ở Chiết Giang đã qua, hiện tại là đang giảm bớt lao dịch, thời điểm cổ vũ bọn họ trồng trọt.
Từ Vị vừa đi vừa nói chuyện với hắn, La Thận Viễn lắng nghe, vừa vặn có một cỗ kiệu dừng lại, bước ra là một lão nhân râu bạc run rẩy mặc quan phục, hiện tại là Hàn Lâm viện chưởng viện học sĩ Trương đại nhân, cùng Từ Vị luôn luôn đối nghịch, ghét bỏ ông là dựa vào các lão tiền nhiệm dẫn đến thượng vị, mỗi lần nhìn thấy mặt là luôn không hoà nhã.
Cho tới bây giờ Từ Vị cũng không tức giận, nhìn thấy ông ta hạ cỗ kiệu không có phương tiện, còn cười tủm tỉm nâng một phen.
- "Trương đại nhân, đường đá cẩm thạch rất trơn, ngài cẩn thận một chút!"
Chờ Trương đại nhân đi rồi, La Thận Viễn mới chậm rãi nói:
- "Lão sư, Trương đại nhân không giao hảo với ngài, dầu muối không vào, ngài cần gì phải như thế..."
Từ Vị chụp lấy vai hắn, La Thận Viễn cao lớn, ông phải cố sức mới chụp được:
- "Ngươi chính là tính tình rất trầm —— cũng biết giơ tay không đánh vào mặt người đang cười?"
La Thận Viễn cho rằng như vậy, người ta đều đã đánh ngươi vài lần. Vừa rồi ngay cả một câu cám ơn cũng đều không nói.
- "Ngày mai ngươi không còn là Công bộ thị lang, ta nghe tiểu thái giám nói thánh chỉ đã viết xong."
Từ Vị sắc mặt mĩm cười,
- "Chính tam phẩm, thêm một bước chính là Nội các, cùng Đại Lý tự Thiếu Khanh không thể so sánh, người không phục ngươi càng sẽ nhiều hơn, lần này lại cùng Uông Viễn kết oán, ngươi cần phải chuẩn bị tốt."
- "Học sinh biết." La Thận Viễn chính là cười nói.
Một ngày này hắn đã chuẩn bị thật lâu, nắm quyền, về sau là triều đình cử trọng nhược khinh. Hắn sớm hay muộn sẽ từng bước một đi lên.
Hắn nhìn ngói lưu ly màu vàng bao trùm cả mái hiên đình cột.
Chờ thời điểm hắn trở lại Đại Lý tự, đã có người ở cửa sảnh chờ hắn.
La Thận Viễn bước đến gần thư án, sau khi xem sắc mặt rất không dễ nhìn.
- "Ngu xuẩn, Lục Gia Học đang ở Đại Đồng, còn dám chặn thư tín của phủ chỉ huy sử!"
Lục Gia Học khẳng định sẽ nhận ra được có vấn đề, nói không chừng ngay cả hắn là ai cũng đều đã biết.
La Thận Viễn xoa xoa mi tâm hỏi:
- "Còn có chuyện gì?"
- "Anh quốc công phủ đến tin, nói là... Quốc công gia cố ý để cho Trình Lang cưới Thất tiểu thư, quốc công gia giống như đã quyết định rồi, nhưng còn chưa có truyền ra ngoài."
Lâm Vĩnh nói xong lời cuối cùng ngữ khí thấp nhất.
Biểu cảm La Thận Viễn nhất thời trầm xuống.
Trình Lang đã phong lưu thành tánh ra sao, làm qua nhiều sự kiện phong nguyệt hoang đường như vậy, để cho hắn cưới Nghi Ninh! Anh quốc công thật sự quá hồ đồ.
- "Thuộc hạ phỏng chừng, Anh quốc công cũng là cùng đường. Bằng không ngay từ đầu đón Thất tiểu thư trở về, nên cùng Trình Lang đính hôn... Cũng không có người thích hợp, hoặc là cũng chỉ còn thừa lại mấy tú tài cử nhân."
La Thận Viễn nhất thời không nói gì, qua một lát cầm lấy chén uống trà. Sau đó nói:
- "Ta nghe nói, Tạ Uẩn đang muốn tra xét Trình Lang?"
- "Dạ, đang tra xét, bất quá chỉ có thể xem như là tìm hiểu. Nhưng các nàng những người đó... Chính là cho các nàng mười ngày cũng tra không được."
- "Nàng tra không được, vậy ngươi liền đem này nọ đưa tới cửa cho nàng."
La Thận Viễn nhẹ nhàng bâng quơ, nói:
- "Miễn cho người ta không thu hoạch được gì."
Lâm Vĩnh lập tức minh bạch ý tứ của La Thận Viễn, lập tức xác nhận.
- "Còn có mười hai người ở Đại Đồng kia, báo với bọn họ, Lục Gia Học một ngày không đi, bên trong Đại Đồng một ngày cũng không cho có bất kỳ động tĩnh gì." La Thận Viễn lại nói.
Cùng Uông Viễn chống lại không tính là cái gì, cùng Lục Gia Học chống lại đích xác không thông minh.
Lục Gia Học căn cơ thật sâu, ngay cả chính mình đều phải kiêng kị vài phần, cùng hắn ta chơi đùa tâm nhãn đã thận trọng lại phải càng thêm thận trọng, không phải người dễ dàng chọc vào.
- "Xế chiều ngày mai, chuẩn bị xe ngựa, chúng ta đi Anh quốc công phủ."
Cuối cùng La Thận Viễn nói, hắn nhìn thoáng qua quan ấn trên bàn.
Không phải là diện mạo tuấn lãng, làm quan triều đình sao. Như nói Trình Lang, La Thận Viễn hắn chẳng phải là so với Trình Lang tốt hơn nhiều sao?
Hắn cưới Nghi Ninh, cho thể diện tuyệt sẽ không ít.
Lâm Vĩnh nghe xong lập tức đi làm.
Đợi đến nửa đêm, một chiếc xe ngựa làm theo dạng tầm thường xuất ra, đi đến chỗ phụ cận Tân Kiều Phố Nhỏ.
Tạ Uẩn ngồi ở trong phòng vừa uống trà vừa chờ, nàng vừa bảo Thúy Ngọc đi thăm dò Trình Lang, không nghĩ tới cũng không lâu, rất nhanh liền có người đến đáp lời. Nói có một nghệ kỹ rất được Trình Lang thích, thay đổi nhiều người như vậy, chỉ có luôn luôn nuôi dưỡng người này.
Tạ Uẩn tự nhiên muốn gặp một lần.
Nàng nhìn thấy chiếc xe ngựa kia vào cửa. Từ trên xe ngựa bước xuống là một nữ tử thanh tú, nàng kia mặc bộ vải bồi đế giầy màu trắng hoa tát tế kháp thắt lưng, váy màu xanh, tựa như bị gió vầng nhuộm, dáng người thực sự không tệ.
Nhưng thời điểm nàng ta tháo xuống áo choàng, Tạ Uẩn đã có chút thất vọng, bộ dạng thực là thanh tú, nhưng tư sắc chỉ có thể tính là trung bình. Chải một búi tóc phụ nhân, nếu không biết nàng là một nghệ kỹ, Tạ Uẩn khẳng định cho rằng đây là nữ tử nhà đàng hoàng.
Tạ Uẩn nghe nói tình sử phong phú của Trình Lang, từ danh kỹ Tần Hoài đến cháu gái Cao thượng thư, đều khó thoát khỏi lòng bàn tay của hắn.
Bất quá một người phổ thông nhạt nhẽo như vậy, cũng có thể để cho Trình Lang nhớ mãi không quên, luôn luôn nuôi dưỡng à?
Tạ Uẩn đối Trình Lang càng khinh thị.
Liên Phủ nhìn thấy Tạ Uẩn, quanh thân khí độ bất phàm. Nàng liền quỳ xuống thỉnh an, Tạ Uẩn chỉ ghế tròn cho nàng ngồi xuống:
- "Liên cô nương chớ có sợ… ta lần này tìm ngươi đến, là muốn giúp ngươi."
Liên Phủ sửng sốt, cô nương này không phú tức quý, vì sao phải giúp mình? Nàng nói nhỏ:
- "Tiểu nữ tử sinh ra tiện tịch, cô nương thân phận tôn quý. Ngài vì sao dính líu với tiểu nữ tử?"
Tạ Uẩn liền cười cười, cầm khăn tay chậm rãi nói:
- "Liên cô nương, ngươi không phải thích Trình đại nhân sao? Ta nghe nói Trình đại nhân gần đây đối với ngươi rất là vắng vẻ, ta là muốn giúp ngươi trở về bên người Trình đại nhân. Chỉ cần ngươi nghe ta, việc này không khó."
Biện pháp không hữu hiệu gì, dù sao nàng sẽ không gả Trình Lang. Về phần đem đầm nước này quậy đục bao nhiêu phải xem ở nữ tử này.
Đến lúc đó tổ phụ nhìn thấy Trình Lang hoang đường, khẳng định sẽ đổi ý.
Liên Phủ không hiểu nhìn Tạ Uẩn, nàng không rõ Tạ Uẩn kết quả muốn làm gì, chuyện giữa mình cùng Trình đại nhân —— nàng ta vì sao muốn xen vào?
Tạ Uẩn tiếp tục nói:
- "Liên cô nương không tin ta, ta là lý giải."
Tạ Uẩn đưa điểm tâm nha đầu mang đến tới trước mặt Liên Phủ,
- "Nhưng cô nương cần phải ngẫm lại, về sau Trình đại nhân cưới người khác, sẽ không lại để ý ngươi. Ngươi ngẫm lại hắn hiện tại là thế nào vắng vẻ ngươi đi?"
Liên Phủ tay nắm chặt cổ tay áo không nói.
- "Nhưng nếu như cô nương tìm được Trình Lang, nói với hắn ngươi có đứa nhỏ với hắn, buột hắn thu ngươi làm thị thiếp, vậy có thể ngày đêm ở chung với hắn."
Tạ Uẩn cười vỗ tay,
- "Nam tử xem trọng nhất đứa nhỏ, nếu hắn biết ngươi có thai, khẳng định sẽ thương tiếc ngươi..."
Liên Phủ nhìn nữ tử xa lạ lại xinh đẹp này, nhẹ giọng nói:
- "Trình đại nhân cùng với ta mỗi lần... Đều là phải nhìn ta ăn canh dược, tuyệt đối sẽ không có thai. Trình đại nhân sẽ không tin!"
- "Cô nương ngốc!"
Tạ Uẩn cười lạnh, lại nói,
- "Thật hay giả, bất quá là để cho hắn mang ngươi trở về mà thôi. Đến lúc đó ngươi thật sự có đứa nhỏ của hắn, hắn không nhận cũng phải nhận!"
Liên Phủ có chút kinh ngạc nhìn Tạ Uẩn, nhưng chung quy ngậm miệng, nghe Tạ Uẩn tiếp tục nói, nàng thật sự là rất muốn trở lại bên người Trình Lang.
Tạ Uẩn là người thông minh, nàng biết như thế nào hướng dẫn từng bước, làm cho Liên Phủ nghe lời nói của mình.
- "Cô nương phải tìm hắn giáp mặt để nói, dây dưa với hắn, nếu không hắn sẽ không tiếp nhận, ngươi cũng sẽ gặp phiền toái. Ta nghe nói hắn gần đây thường xuyên lui tới cho Anh quốc công phủ, ngươi có thể đến đó thử xem... Về phần Trình gia, có người của hắn canh phòng, ngươi khẳng định ngay cả cửa đều không thể tới gần."
Liên Phủ có chút không yên:
- "Ta cuối cùng sợ, sẽ ảnh hưởng đến sĩ đồ của hắn..."
- "Hắn có Trình gia làm núi dựa, ngươi sợ cái gì?"
Tạ Uẩn ngữ khí nhu hòa,
- "Chờ ngươi theo hắn, hạ hắn thật tốt, về sau hắn liền minh bạch ngươi tốt."
Biểu cảm Liên Phủ có chút thay đổi.
Không bao lâu sau, xe ngựa lại rời khỏi Phố Nhỏ. Nhưng lần này lại là chạy tới hướng Thành Đông.
************
......
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nhật Ký Dưỡng Thành Thừa Tướng
Chương 127
Chương 127