Edit + Beta: Đào Mai
Lâm Mậu mới vừa tới nhà Cố Cảnh Minh.
Cố Cảnh Minh có một tòa nhà ở phụ cận Phủ học Phố nhỏ, không lớn, nhưng hắn là công tử là người có cá tính ham ăn biếng làm, lại cao nhã khí phái, làm sao tìm được một khoản bạc.
Chỉ là tấm trải giường hắn nằm, chính là dùng nhị bách linh tứ thúy ngọc dệt thành, mát mẻ giải nhiệt. Trong phòng còn bày lư hương mạ vàng, thờ là một pho tượng Khổng Tử cao hai thước giống như sơn đàn.
Cố phu nhân đến xem rất tức giận, Cố gia cho dù có tiền cũng là nhà thanh bạch, thế nào có thể để cho hắn tệ hại đạp đổ như vậy. Sau đó lại kêu quản sự không cho Cố Cảnh Minh tiền tiêu.
Cố Cảnh Minh cũng không thể chỉ trông vào bổng lộc để sống a, đó là bao nhiêu tiền! Mua mấy bản tập tranh liền không đủ.
Bất quá hắn không có tiền, người có tiền chung quanh hắn cũng không ít, tỷ như La Thận Viễn người này có rất nhiều tiền. Hắn cùng người Công bộ qua lại, hiện tại lại là Công bộ thị lang, tài nguyên cuồn cuộn mà đến. Nhưng người này keo kiệt, đừng mơ tưởng vô duyên vô cớ từ trong tay hắn khui ra một quan tiền.
Lâm Mậu cũng có rất nhiều tiền, hơn nữa giống một Đồng Tử tán tài, căn bản không còn bằng hữu còn không còn tiền. Cố Cảnh Minh hướng hắn mượn ba bốn.
(Chú thích: Đồng Tử là trẻ con dưới 15 tuổi)
Kết quả trước đó vài ngày, người này cư nhiên tới hỏi hắn mượn tiền. Tiền của Cố Cảnh Minh đều thua ở chuyện coi trọng một bộ bình phong ngọc thạch tiền triều, mấy quan tiền đều không có. Cố Cảnh Minh liền lôi kéo Lâm Mậu ngồi xuống hỏi:
- "Ngươi nghĩ như thế nào lại cần tiền vậy?"
Lâm Mậu vẻ mặt thật có lỗi nói:
- "Cảnh Minh huynh, ta muốn thành thân. Muốn đặt mua thật nhiều sính lễ cho người ta."
Hắn vươn vài cái ngón tay, nói:
- "Ta tính qua, lúc trước ta cho ngươi mượn bảy trăm lượng, cả vốn lẫn lời, ngươi phải hoàn lại cho ta một ngàn hai trăm lượng."
Cái thời điểm hắn đến đòi nợ đó, vẻ mặt mỉm cười. Giống như qua hai ngày là có thể cưới La Nghi Ninh về.
Nhưng hôm nay thời điểm đến giống như gà trống đấu bại, nửa điểm thần thái cũng không có. Ngồi xuống uống trà, mắt phượng nhíu lại nhíu.
Cố Cảnh Minh sợ hắn còn nhắc lại chuyện tiền, vội vàng sai nha đầu dâng trà cùng đồ ăn bánh thịt đến cho hắn.
- "Là việc hôn nhân của biểu muội ta cùng La đại nhân chọc cho ngươi không thoải mái?"
Cố Cảnh Minh nói,
- "…Ngươi đừng quá lo lắng, hảo nam nhi sợ gì không có thê. Ta xem biểu muội ta cũng không phải là người xuất chúng gì. Ngươi hãy nghĩ thông suốt đi, cái loại hình kia có thể tìm ra ba bốn nàng."
Lâm Mậu trầm mặc, hắn nói:
- "Có đôi khi ta tự hỏi chính mình, ta kết quả thích nàng cái gì? Nàng đối với ta lại không được tốt lắm, có đôi khi còn ước gì cách ta xa một chút."
- "Sau này ta đã biết, ta thích nàng có cái gì liền là cái gì. Hơn nữa nàng giống như con mèo nhỏ... Nắm chặt là có thể đùa."
Cố Cảnh Minh nghĩ rằng, nếu Nghi Ninh nghe được lời nói này của Lâm Mậu khẳng định sẽ quất hắn một roi.
Hắn gật gật đầu:
- "Ừ, ngươi nói thực sự có đạo lý —— vậy sao ngươi không trực tiếp nuôi dưỡng con mèo đi?"
Lâm Mậu thở dài thật sâu, sửa sang lại áo nói:
- "Cảnh Minh huynh, ngươi là không biết, ta vốn cảm thấy trên đời này làm quan là chuyện rất không thoải mái. Phí sức lao động, còn phải bị quản. Nhưng thời điểm Nghi Ninh còn nhỏ, cô cô ta nói với ta, nếu muốn cưới Nghi Ninh như lời nói không có chức quan sao được. Ta mới cùng ngươi đến kinh thành để mưu cái quan chức."
- "Nay nàng đã lập gia đình, ta làm quan này để làm gì, thật sự không có ý nghĩa gì."
Cho tới bây giờ Cố Cảnh Minh chưa có nghe Lâm Mậu nói qua, hắn bởi vì như vậy mới làm quan.
Khó trách La Thận Viễn muốn điệu hắn đi Sơn Đông làm Huyện lệnh.
- "Không phải ngươi lập tức sẽ đi Sơn Đông nhậm chức sao, làm quan phụ mẫu một phương như vậy, qua loa không được." Cố Cảnh Minh nhịn không được nói.
- "Ta biết, điều lệnh từ Lại bộ đã ra, ta đã chuẩn bị qua mấy ngày nữa sẽ đi."
Cố Cảnh Minh trong lòng mừng thầm, lại nói:
- "Ngươi không uống rượu mừng của La tam sao?"
Lâm Mậu lắc đầu, nói:
- "Ta lười đi, đi đến cô lại không thiếu được nhắc tới ta."
Hắn thở dài nói:
- "Tục ngữ nói, tình trường thất ý tiền tràng đắc ý. Cảnh Minh huynh —— ngươi nợ ta một ngàn hai trăm lượng bạc ngày nào đưa cho ta? Ta đi Sơn Đông còn thiếu một ít bạc để trên đường tiêu xài."
Cố Cảnh Minh khóe miệng co rút, người này nói nửa ngày vẫn là hướng hắn đòi tiền. Mình thật sự là nhìn lầm hắn ta, đây mới là cái dây xâu tiền, còn cùng hắn tính lợi tức, xứng đáng hắn cưới không được thê tử.
Nói không chừng hắn không đi uống rượu mừng, chính là không muốn tặng lễ.
Cố Cảnh Minh nhiều thì không có, nhưng cầm bốn trăm lượng bạc sai hạ nhân đưa cho hắn, e sợ đuổi Lâm Mậu ra cửa.
*** *** *** *** ***
Nghi Ninh đang bị quản sự phiền sứt đầu mẻ trán, có người nói với nàng Lâm Mậu tới.
Lâm Mậu đứng ở dưới bậc thềm cạnh giàn nho to lớn chờ nàng, hắn mặc một bộ y phục vải mịn, mắt phượng trong trẻo. Nói với Nghi Ninh hắn sẽ đi Sơn Đông nhậm chức.
Nghi Ninh nghe đến đó nhìn hắn, Huyện lệnh cao mật huyện Sơn Đông, Lâm Mậu là từ nơi này lập nghiệp.
Nàng vỗ vỗ vai Lâm Mậu nói:
- "Mậu biểu ca, biểu ca can đảm lên! Huyện lệnh dù sao cũng là quan địa phương, kì thực so với cấp sự trung gian nan một chút."
Nói xong bảo nha hoàn dâng lên một chút trái cây khô cho hắn.
Lâm Mậu nóng nảy hỏi nàng:
- "Nghi Ninh, muội cảm thấy huynh có cái gì không tốt?"
Hắn vẫn muốn biết, nàng vì sao đáp ứng gả cho La Thận Viễn, cũng không gả cho hắn.
La Nghi Ninh không biết hắn là có ý tứ gì, nàng từ đầu tới đuôi đều không biết là Lâm Mậu từng cầu hôn qua.
Nghĩ nghĩ cho rằng hắn là bất mãn điều lệnh của Lại bộ. Dù sao cũng là quan từ kinh thành biến thành quan địa phương, tuy là bình điệu kì thực bị biếm.
(Chú thích: bị biếm là giáng chức)
Nàng cũng rất nghiêm cẩn an ủi hắn nói:
- "Biểu ca về sau khẳng định có thành đạt, tam ca cũng so không bằng biểu ca."
Ở trong lòng dân chúng, Lâm Mậu là thanh thiên đại lão gia mở rộng chính nghĩa, nhưng La Thận Viễn là quyền thần nắm trong tay triều chính. Người khác nhắc tới hắn chỉ biết nhu nhược ngậm miệng yên lặng mặc niệm, không dám nói lời nào, cũng sẽ không nhíu mày đổi sắc mà khen hắn tốt.
Lâm Mậu nghe xong vừa cười cười:
- "Thôi, hỏi muội cái này làm gì!"
Hắn cũng không phải theo đuổi người không bỏ, trái lại đang muốn đi Sơn Đông.
Huống chi nàng phải gả là La tam, hắn cũng không nghĩ đối nghịch cùng La tam, về sau chính là dương quan cùng cầu độc mộc. Tựa theo như lời Cố Cảnh Minh nói, làm tốt còn có thể tìm ra vài cái hắn thích.
Lâm Mậu luôn luôn sống rất bình thản, đã nói không thích vậy là không thích.
Hắn từ trong tay áo lấy ra ngân phiếu đưa cho Nghi Ninh, nói:
- "Cái này là tiền quà của biểu ca, biểu ca sẽ không tới uống rượu mừng. Muội hảo hảo thu làm đồ cưới của muội, đừng để cho La tam lấy. Hắn tuy rằng cái gì cũng không nói, trong lòng nhớ lại đặc biệt rõ ràng —— có lần biểu ca ở trong tửu lâu uống rượu, hắn giúp biểu ca trả tiền, quay trở lại liền phái hạ nhân đến phủ của biểu ca đòi lại."
Hắn cho tám trăm lượng ngân phiếu, tiền quà này thế nhưng rất nặng.
Lâm Mậu nói tiếp:
- "Biểu ca tới chỗ Cố Cảnh Minh đòi bạc, vốn chuẩn bị đòi được bao nhiêu liền cho muội bấy nhiêu. Nhưng tên kia thật sự là rất nghèo, muội đừng mời hắn đến uống rượu mừng, hắn làm không tốt sẽ ăn miễn phí."
Bốn trăm lượng không được, hắn lại chính mình thêm bốn trăm lượng biểu đạt ý tốt đối với nàng.
Nghi Ninh khóe miệng khẽ co rút, biểu cảm có chút cổ quái, Lâm Mậu biểu ca quả nhiên là... không giống người bình thường.
Ngoại viện đột nhiên bắt đầu vang lên tiếng động náo loạn.
Nhà trai đưa trang lễ tới, là hai huynh đệ đích tôn của La gia cưỡi ngựa mang theo đội ngũ đưa tới.
Trang lễ bày ở trên mâm son đỏ thẫm, bên trên đậy hồng trù, tế phẩm tứ sinh, sơn hào hải vị, còn có chuẩn bị hỉ phục, mũ phượng, áo choàng, khăn voan đều dệt tơ vàng. Chậm rãi nâng vào Anh quốc công phủ, trong phủ náo nhiệt trước nay chưa từng có.
Nghi Ninh bị vây quanh nhìn trang lễ, chờ thời điểm nàng quay trở lại xem, Lâm Mậu đã đi.
Những hòm trang lễ được nâng vào phòng chính. Khăn voan mũ phượng áo choàng hỉ phục chói lọi, dùng hải châu cùng ruby để khảm, dệt bằng sợi tơ vàng hòa cùng hàm châu làm cho hình dáng rất cao quý. Thập phần đẹp đẽ quý giá.
La gia cũng là thập phần dụng tâm mà chuẩn bị.
Nhìn thấy những trang lễ trong hồng trù nặng nề, cái loại sắp sửa làm việc vui vẻ này, làm cho không khí vui mừng mới chính thức bao phủ Anh quốc công phủ.
Trong phủ tân khách dần dần đến nhiều hơn, càng ngày càng náo nhiệt.
Buổi tối trước ngày xuất giá Ngụy lão phu nhân mời La Nghi Tuệ tới giảng chuyện thành thân cho Nghi Ninh.
Thời điểm Nghi Ninh nhìn thấy trưởng tỷ, La Nghi Tuệ đang đứng ở trên hành lang uốn khúc, phân phó bà tử thu thập đồ đạc của Nghi Ninh, trong phủ rất náo nhiệt.
Nàng mời trưởng tỷ vào trong nội thất nói chuyện.
Trước đó một ngày Ngụy lão phu nhân đã phái Trân Châu tới La gia ở Phủ học Phố nhỏ sắp xếp giường cho Nghi Ninh, đồ đạc Nghi Ninh quen dùng ở trong phòng cũng cầm đi, bởi vậy có vẻ trống trải.
Chung quanh giăng đèn kết hoa, hoàn cảnh cảm giác quen thuộc nay cũng thêm vài phần xa lạ.
La Nghi Tuệ lôi kéo tay Nghi Ninh ngồi ở bên giường nhỏ, thật lâu mới vuốt đầu nàng cười nói:
- "Nếu mẫu thân còn tại thế, nhìn thấy muội xuất giá khẳng định sẽ rất vui vẻ."
La Nghi Tuệ nói hốc mắt đã đỏ lên, thấp giọng nói:
- "Thời điểm tỷ xuất giá đã không bỏ xuống được là muội, lúc vừa gả đi Định Bắc hầu phủ mỗi ngày lo lắng đề phòng. Sợ muội cách xa tỷ sẽ khóc rồi náo loạn, hoặc là sẽ không thân cận với tỷ..."
- "Muội phải lập gia đình." La Nghi Tuệ xoa xoa hốc mắt, "…Ngay cả là gả cho La Thận Viễn, về sau cũng là thê tử, mẫu thân của người khác."
Về sau liền không còn là một tiểu cô nương nữa. Cho dù cuộc sống có thuận lợi cũng có thời điểm gian nan. Nàng ở trong phủ là tiểu thư được nuông chiều, sau khi gả đi sẽ giúp chồng dạy con. Ngày sau làm sao cũng sẽ có thời điểm ăn khổ? Ăn chút khổ chịu chút ủy khuất, chính mình có thể nhịn liền phải nhịn. La Nghi Tuệ chính mình chính là sống như vậy.
- "Lúc trước khi tỷ gả cho tỷ phu muội khoảng chừng nửa năm chưa có thai, hầu phu nhân đã bắt đầu thu xếp thiếp thất cho hắn..."
La Nghi Tuệ nói:
- "Trước khi tỷ xuất giá, tỷ phu muội thích tỷ như vậy, không phải tỷ không cưới. Nếu không tỷ một trưởng nữ chịu tang mẫu thân, như thế nào có thể gả vào hầu phủ làm phu nhân thế tử? Nhưng thời điểm hầu phu nhân thu xếp thiếp thất cho hắn, hắn cũng không lên tiếng phản đối. May mắn tỷ có chút thủ đoạn, lại sinh ra cháu ngoại trai Ngọc nhi của muội, có thế này mới ngồi ổn vị trí thế tử phu nhân ở hầu phủ. Nếu không tỷ phu muội nói không chừng còn có phòng thiếp thất thứ hai thứ ba. Nghi Ninh, những chuyện này trước kia trưởng tỷ chưa bao giờ từng nói với muội..."
Người khác hâm mộ La Nghi Tuệ nàng có phu gia tốt. Lại không biết phương diện này nàng đã vất vả bao nhiêu. Nam nhân người nào không muốn tam thê tứ thiếp?
Kỳ thật những chuyện này Nghi Ninh đều biết được, nhưng hôm nay trưởng tỷ mới chịu nói với nàng những chuyện này, muốn nàng vẹn toàn làm tốt chuẩn bị. Không thể toàn bộ dựa vào ở trên người nam tử, nam tử là không đáng tin cậy.
Nàng nhịn không được cũng đỏ hốc mắt:
- "Muội đã biết."
Kiếp trước Lục Gia Học là thứ tử địa vị rất thấp, người bên người rất ít. Nhưng lần đó sau khi mạo danh lĩnh quân công, Lục Gia Nhiên đã đưa cho Lục Gia Học hai con mã gầy*.
(Chú thích: mã gầy (sấu mã); những người được kĩ viện nuôi từ nhỏ cho học chữ, để bán với giá cao)
Nghi Ninh thấy được, vốn cái gì cũng hết chỗ chê. Lục Gia Học lại chạy đến trước mặt nàng, cười hì hì nói với nàng:
- "Ta đã đuổi các nàng đi ra bên ngoài ở. Nhưng các nàng là đại ca cho, ta cũng không thể trực tiếp đuổi đi. Nghi Ninh, có phải nàng tức giận hay không? Nếu nàng tức giận, ta liền trả các nàng lại cho đại ca."
Nghi Ninh đương nhiên chỉ có thể nói không có tức giận, tuy rằng mỗi lần thời điểm nàng đi ngang qua ngoại viện, ánh mắt đều nhịn không được phải liếc vài lần.
Lục Gia Học cười hỏi nàng:
- "Nàng thật sự không tức giận à?"
Nàng khi đó giả bộ mỉm cười nói:
- "Không tức giận, tác phong đó chính là không thủ phụ đức."
Lục Gia Học đỡ vai nàng cười to, sau này hai cái mã gầy kia vẫn là đưa ra khỏi phủ. Nhưng hắn vẫn đặt ở bên ngoài nuôi dưỡng trong thôn trang, Nghi Ninh cũng không biết kết quả hắn có đi qua đó hay không, cái thời điểm đó nàng cảm thấy hắn là không có đi qua. Nhưng sau này, hắn liền biến thành cái người mà nàng hoàn toàn không biết.
Lần đó thời điểm xuất giá cũng không có náo nhiệt như vậy, khi đó Lục Gia Học chính là thứ tử, lấy không ra được cái phô trương gì.
Lần này vừa náo nhiệt vừa vui sướng, người muốn cưới nàng, hắn dụng tâm thành tâm thành ý.
Nghi Ninh ôm trưởng tỷ không nói chuyện, không biết vì sao đột nhiên phi thường cảm xúc, nước mắt liền rớt xuống. La Nghi Tuệ cũng gắt gao ôm thân thể mảnh khảnh của Nghi Ninh.
Nghi Ninh nhớ tới thời điểm nàng xuất giá kiếp trước, tổ mẫu luôn luôn đối với nàng khắc nghiệt gọi nàng vào trước mặt phân phó.
Nàng chậm rãi quỳ gối trước mặt tổ mẫu, tổ mẫu liền nắm tay nàng, ôn hòa nói:
- "Nghi thất nghi gia, ôn uyển ninh tĩnh, nghĩa là Nghi Ninh."
- "Tên của ngươi là ta đặt. Thời điểm ngươi vừa hạ sinh mẫu thân đã không còn, ngươi nhỏ một cục như vậy, phụ thân ngươi ôm ngươi đến trước mặt ta nói ta đặt tên tự cho ngươi, ta liền cho ngươi tên Nghi Ninh. Về sau ngươi sẽ ôn uyển ninh tĩnh, gả cho người cũng là như vậy. Không phải vì nhà chồng ngươi, mà là như thế này cũng rất tốt."
Nghi Ninh kia cũng là lần đầu biết ý nghĩa tên của chính mình, cũng là lần đầu đối vị tổ mẫu cũng không thuận mắt kia thấy bà có vài phần thật tình.
Bên ngoài đèn lồng màu đỏ chiếu sáng, trong phủ dạ yến, tiệc rượu phi thường náo nhiệt.
Ngụy lão phu nhân mang theo Triệu Minh Châu cùng vài tiểu thư Phó gia đi tới xem nàng, nhìn thấy hai người đều đang khóc, liền nhanh chóng bảo các nàng đừng khóc:
- "...Còn sợ ngày mai không khóc sao! Nghi tuệ, ngươi cũng theo nàng náo loạn."
Dựa theo tập tục, đêm nay Nghi Ninh là phải ở cùng những người bên ngoại, nhưng từ khi Nghi Ninh trở về Anh quốc công phủ, Cố gia cũng không lui tới. Vẫn là Ngụy lão phu nhân dẫn theo người đến để đủ số cho nàng.
La Nghi Tuệ mới xoa xoa nước mắt, cũng giúp Nghi Ninh lau nước mắt. Mọi người an vị cùng nhau nói chuyện vô cùng náo nhiệt.
Đêm nay các nàng phải để cho Nghi Ninh đi ngủ sớm, dù sao ngày mai mới là lúc thật hao phí thể lực.
Nghi Ninh ở trên giường lăn qua lộn lại thật lâu, kêu Đồi Mồi tắt đi đèn lồng màu đỏ dưới mái hiên, nàng mới ngủ.
*** *** *** *** ***
Giờ mẹo ngày kế, trời vừa tờ mờ sáng, Nghi Ninh đã bị Tống ma ma dẫn người tới kêu dậy.
Ngoại viện đã náo nhiệt, trong phòng bếp nha đầu bà tử đã sớm bận rộn, đại môn của phủ mở lớn, gã sai vặt mặc đoản bào màu đỏ đi theo quản gia, ở trước ảnh bích đặt hai cái bàn dài. Ghi lại hạ lễ cùng tiền lễ tân khách mang tới, trong lúc nhất thời nối liền không dứt.
Ngày hôm nay Ngụy Lăng mặc quan bào chính nhị phẩm võ quan của chính mình, tới chỗ của Nghi Ninh trước.
Nghi Ninh vừa rửa mặt chải đầu xong, tiểu cô nương tóc nhuyễn tinh tế nhu thuận đang ngồi ở trên tú đôn nghe La Nghi Tuệ nói chuyện.
Ngụy Lăng nghĩ đến nữ hài nhi còn chưa cập kê liền phải lập gia đình, nay sẽ chải búi tóc phụ nhân, nhưng rõ ràng một khuôn mặt nhỏ nhắn, trong ánh mắt còn có chút non nớt. Có loại chua xót nói không nên lời.
Vốn dựa theo tuổi này của nàng còn không thể gả, nàng còn nhỏ, nhưng La Thận Viễn cũng đã trưởng thành. Ngụy Lăng bảo Nghi Ninh đứng lên, Nghi Ninh liền đứng lên nghi hoặc nhìn ông:
- "Ngài làm sao vậy?"
Ngụy Lăng phát hiện nữ hài nhi vẫn không cao tới vai ông, có chút nhụt chí:
- "Lần trước phụ thân so với con, con cũng chỉ cao như vậy."
Đồi Mồi bên cạnh liền cười đáp:
- "Quốc công gia, mấy tháng nay tiểu thư đã cao lên nữa tấc."
- "Ta xem không thấy là cao lên." Ngụy Lăng thì thào nói.
Nghi Ninh cảm thấy ngữ khí của ông có chút đáng thương.
Ngụy Lăng vươn bàn tay to muốn sờ sờ đầu nàng, Tống ma ma lại vội vàng ngăn cản:
- "Quốc công gia, đây là vừa chải xong búi tóc. Hôm nay Tiểu thư sẽ xuất giá."
Ngụy Lăng chỉ có thể buông tay, nhìn Nghi Ninh bé bỏng nha nha nói:
- "Tuy rằng gả chính là nghĩa huynh của con, nhưng nếu hắn dám khi dễ con, con liền trở về nói với phụ thân. Phụ thân nói như thế nào cũng là tổng binh Tuyên phủ. Hoặc là con cũng không cần ở bên kia lâu, mỗi quý trở về Anh quốc công phủ ở một tháng, hai tháng cũng được. Bằng không phụ thân sẽ nói với La Thận Viễn, sau khi thành thân con vẫn là trở về đây ở, chờ sau khi cập kê mới đón qua đó... Dù sao La gia còn có những người đó ở."
Chính ông cũng biết lời này là không có đạo lý, đã gả ra ngoài thế nào còn có thể trở về nhà ở, nói xong thanh âm đều dần dần thấp.
Tuy rằng ở chung cùng Ngụy Lăng thời gian cũng không dài, nhưng tự đáy lòng Nghi Ninh vẫn thích ông. Nàng nghe xong cười gật đầu nói:
- "Con có rảnh sẽ trở lại thăm ngài, dù sao Phủ học Phố nhỏ cách Anh quốc công phủ chỉ có nửa canh giờ đi đường."
Nhưng nơi đó cũng không phải Anh quốc công phủ... Ngụy Lăng nghĩ vậy.
Bên ngoài quản sự muốn Ngụy Lăng đi ra ngoài, có vài tân khách chỉ có ông mới có thể ra mặt tiếp đãi, ông mới rời khỏi viện Nghi Ninh.
Ngụy lão phu nhân mang theo Triệu Minh Châu cùng toàn phúc phu nhân* Định Bắc hầu đi tới, Triệu Minh Châu nhìn thấy Nghi Ninh mặc cát phục đỏ thẫm, cười vỗ tay nói:
- "Lúc này thật sự rất xinh đẹp!"
(Chú thích: toàn phúc phu nhân là người có nhiều phúc)
Ngữ khí nhu hòa trước nay chưa từng có, ấn Nghi Ninh bắt nàng ngồi ở trước bàn trang điểm, để cho phu nhân Định Bắc hầu giắt trâm vàng cho nàng.
Hôm nay Đồi Mồi không có tư cách trang điểm cho nàng, là phải do một nàng đã có chồng trong phủ trước đó am hiểu nhất trang điểm cho nàng.
Nguyên là có một nha đầu hầu hạ Ngụy lão phu nhân, đã thả cho ra khỏi phủ, nay riêng vì Nghi Ninh nên gọi trở về.
Nghi Ninh hơi ngửa đầu để cho nàng ta vẽ chân mày cho mình, nàng nhìn ra bên ngoài cửa sổ hoa la đang nở phi thường đẹp, trong phủ trồng tất cả đều là hoa vui mừng.
Phó lão phu nhân, Hạ lão phu nhân đều dắt cháu gái đi lại nói chuyện. Vì chuẩn bị sớm, nên lúc này còn chưa tới buổi trưa.
Trong phòng chuẩn bị vài bàn hạt sen hạt dưa, bánh ngọt điểm tâm. Nghi Ninh làm tân nương tử bị vây ở bên trong, lúc này phải náo nhiệt, mới đại biểu tân nương tử gia tộc thịnh vượng, nhân duyên thâm hậu.
Hạ lão phu nhân cười hỏi Ngụy lão phu nhân:
- "Đình ca nhi nhà các ngươi còn nhỏ, Nghi Ninh không có biểu huynh, sẽ tìm ai cõng nàng lên kiệu hoa?"
Tân nương tử xuất giá đều phải được huynh trưởng cõng lên kiệu hoa, nhưng Nghi Ninh vốn gả cho nghĩa huynh, La Thận Viễn không thể cõng nàng, cái này không đúng lễ chế. Tính tới tính lui thật sự không có ai thích hợp.
- "Nguyên là thỉnh đường huynh của nàng Ngụy Di, bất quá hắn không được."
Ngụy lão phu nhân trả lời thật sự vi diệu.
Tiểu thư Anh quốc công phủ thành thân, hắn lại đột nhiên không có mặt. Vậy tất nhiên là người hai nhà đã trở mặt.
Ngụy lão phu nhân không có nói nhiều, mà là tiếp tục cười nói:
- "Bất quá đã thỉnh biểu huynh của nàng Trình Lang, người lập tức sẽ tới."
Nghi Ninh nghe đến đó ngẩng đầu, Ngụy lão phu nhân không nói với nàng, thế nào mà thỉnh Trình Lang...
Đúng vậy, trừ bỏ hắn ra giống như cũng không có người khác!
Trình Lang là tới gần buổi trưa mới đến.
Bên ngoài nha đầu thông truyền, Nghi Ninh muốn lén gặp hắn để hỏi rõ rang, liền đi ra gian Tây Thứ.
Nàng nhìn thấy hắn tà tà dựa vào cột ở hành lang phòng khách, lúc nhìn thấy nàng mặc cát phục khóe miệng hơi hơi nâng lên:
- "...So với trong tưởng tượng của ta còn xinh đẹp hơn."
Nhưng nàng là thê tử của người khác.
- "A Lang." Nghi Ninh nghiêm cẩn nói, "…nếu như ngươi không đồng ý, ta khiến cho tổ mẫu tìm một đường huynh bà con xa."
Nếu Ngụy lão phu nhân mà thương lượng qua với nàng, nàng tuyệt đối sẽ không đồng ý. Sau khi đã biết Liên Phủ, nàng làm loại hành động này chính là đầu óc không bình thường.
- "Không." Trình Lang vừa nói vừa đi tới hướng nàng.
Hắn càng không đồng ý để cho người khác đến cõng nàng.
Sau khi hắn đến gần nhìn nàng, muốn thấp giọng hỏi nàng "Ngài thật sự phải gả cho hắn sao" nhưng vẫn không hỏi.
- "Nghi Ninh, ta đã định xong việc hôn nhân." Hắn thản nhiên nói, "…Là cháu gái của Tạ các lão Tạ Uẩn."
Hắn một đời này thật là phải cưới Tạ Uẩn!
Nhưng người Tạ Uẩn thích căn bản không phải hắn.
Nghi Ninh nghĩ đến khuôn mặt cao ngạo mà minh diễm của Tạ Uẩn, nhịn không được phải nói:
- "A Lang, ngươi…..ngươi đã nghĩ rõ ràng à?"
- "Ta cùng Tạ Uẩn thực xứng." Trình Lang cười nói, "…Gia thế tương đương, tài hoa tương đương. Tổ phụ của nàng cũng có ý cho ta. Có cái gì không tốt sao?"
Ngữ khí hắn có chút nặng nề, nói:
- "Nếu ngài cảm thấy nàng không tốt, vậy ngài cảm thấy ai mới tốt... Ngài muốn ta cưới ai?"
Tạ Uẩn trừ bỏ hắn ra, rất khó lại có lựa chọn tốt hơn. Dù sao cũng không phải là người mà nàng thích, gả cho ai lại không giống nhau.
Sau khi Tạ Uẩn nghĩ thông suốt điểm ấy liền không mâu thuẫn nữa. Sau đó Trình lão ông liền nhân cơ hội định ra cửa hôn nhân này.
Cửa hôn nhân này nói với hoàng hậu nương nương, bà cũng mừng rỡ, nói nhất định phải xử lý thích đáng mới được. Bà chỉ nuông chiều một chất nữ này, bà hận không thể đem tất cả những cái tốt đẹp đều cho nàng.
Nghi Ninh hít một hơi thật sâu. Nàng vốn chính là coi hắn là vãn bối mà quan tâm, dù sao hồi hắn nhỏ nàng rất thương tiếc hắn. Nhưng nói gì vậy?
Nàng lui về phía sau một bước, ngữ khí cũng phai nhạt một chút:
- "Hiện tại, đích xác ta không hề có tư cách nói ngươi. Ta không nói là được."
Trình Lang nghe xong, trong mắt xẹt qua một tia hoảng loạn.
Hắn bắt lấy tay nàng, tư thái phóng thấp một chút nói:
- "Không cần tức giận, ta không phải cố ý nói vậy…..ta không nghĩ chọc giận ngài."
Hắn hòa dịu như bình thường hỏi,
- "...một lát ta cõng ngài lên kiệu hoa, được không?"
Trình Lang làm sao có thể ở trước mặt người khác có tư thái như vậy, cũng chỉ có ở trước mặt nàng. Nghi Ninh biết cái này, nàng cũng không phải cái gì đều không biết.
Bởi vì biết, cho nên cảm thấy giống như bị trăm ngàn cây châm đâm, đau đến không biết nói cái gì cho phải.
Nàng không thích bộ dáng hắn tạm nhân nhượng vì lợi ích chung. Nàng cũng không quen như vậy.
Lúc này, Ngụy lão phu nhân kêu Phương Tụng tới tìm nàng, sắp đến buổi trưa, nàng phải ăn một chén canh hạt sen mới được. Bằng không một lát cỗ kiệu xuất môn, liền cả một ngày đều không thể ăn cái gì, nàng thế nào chịu nổi.
Nghi Ninh cáo biệt Trình Lang, mới vừa đi qua khúc ngoặc hành lang. Tiếng pháo ở ngoại viện cùng âm thanh chiêng trống đột nhiên náo nhiệt vang lên.
Nha hoàn bên cạnh cười nói với nàng:
- "Tiểu thư, là đội ngũ cô gia đón dâu đã tới!"
Nghi Ninh không khỏi nhìn về phía tiền viện.
Hắn nhanh như vậy liền.....đến à?
************
......
- -----oOo------
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nhật Ký Dưỡng Thành Thừa Tướng
Chương 134
Chương 134