TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nhật Ký Dưỡng Thành Thừa Tướng
Chương 174

Edit + Beta: Đào Mai

Mắt Hoàng hậu hơi nhọn chút, kiều diễm quý khí. Đã hơn ba mươi tuổi, với nhiều năm sống an nhàn sung sướng làm cho nàng không thấy già chút nào!.

Lục Gia Học nhìn nàng nói:

- "Hoàng hậu nương nương, ta có một nghi hoặc muốn hỏi... Ngay cả Tạ Mẫn đều không biết nha đầu bên người là người của nhị tẩu, nương nương như thế nào lại biết được?"

Hoàng hậu không chần chờ, liền nói:

- "Tự nhiên là Lục Gia Nhiên nói với ta. Nha đầu kia ngay từ đầu cũng không phải là người của nhị tẩu ngài. Chính là sau đó bị nhị tẩu ngài thu mua, dùng tánh mạng huynh đệ trong nhà mà uy hiếp, kêu nàng không thể không nghe lời... Nghi Ninh chết ở trong tay nha đầu của Tạ Mẫn, vừa vặn còn có thể giá họa cho Tạ Mẫn. Mới là kế một hòn đá ném hai chim."

Trong ấn tượng của Lục Gia Học nhị tẩu là người không có tâm kế gì? Tuy rằng gia thế hùng hậu, nhưng ở trước kia cũng không xông ra trước mặt hầu phu nhân, cũng không có cách nào so với Tạ Mẫn. Thế cho nên năm đó thời điểm nàng ta chết, cũng là vô thanh vô tức, trừ bỏ Lục nhị gia vì việc này để tang một năm, người khác cũng không chú ý tới!

- "Nhị tẩu đã chết mười ba năm."

Lục Gia Học dựa vào ghế dựa, ngón tay giao nhau,

- "Ta cũng không có khả năng đi đào thi thể ra mà hỏi, nhân chứng năm đó chỉ còn nương nương. Kỳ thật nha đầu kia cũng có thể là người của nương nương… nương nương bởi vì ghen tị giết người, cũng là hoàn toàn hợp tình hợp lý."

Hoàng hậu nghe đến đó có chút kích động, bà kiềm chế nói:

- "Ta là thích Lục Gia Nhiên, nhưng ta cũng không có khả năng vì vậy mà giết người... Ta dù sao cũng là thái tử phi! Tuyệt sẽ không vì hắn làm chuyện bực này, ta nếu là thương hắn như vậy, Đô đốc đại nhân ngài tự tay giết hắn. Như vậy những năm gần đây ta cần gì phải lấy lòng ngài, sớm nên hận ngài đến tận xương."

Lục Gia Học không nói.

Hoàng hậu đã có chút suy sụp, bà thở dài:

- "Được rồi... Nếu đại nhân không tin tưởng… ta không có đủ bằng chứng nên không biết nói thế nào nữa, nhưng ta còn có mấy nhân tuyển đáng hoài nghi. Những người này ta không xác định, người duy nhất ta tương đối xác định là nhị tẩu ngài. Nhưng về những lời Lục Gia Nhiên nói tuyệt đối là thật, đại nhân giết hắn cũng thực sự không có giết sai..."

- "Còn có người nào?" Lục Gia Học đột nhiên hỏi.

Thần sắc Hoàng hậu ngưng trọng:

- "Năm đó phu nhân Ninh Viễn hầu phủ, cũng chính là mẹ cả ngài. Lục Gia Nhiên là con duy nhất của bà, tất cả chuyện của Lục Gia Nhiên bà đều biết hết. Có lẽ bà không muốn thấy Lục Gia Nhiên tiếp tục đi xuống như vậy! Lại không thể tổn hại danh dự con. Liền nghĩ trảm thảo trừ căn... Thậm chí còn có khả năng là..."

Lục Gia Học vẫy vẫy tay.

- "Không cần phải nói."

Hắn thản nhiên nói:

- "Nương nương trở về đi, ta sẽ dẫn một người tới gặp nương nương, nương nương đem chuyện hôm nay nói với nàng."

Lời Hoàng hậu nói thật sự rất mơ hồ. Trước kia Lục Gia Học muốn biết chân tướng là muốn báo thù. Nhưng là hiện tại hắn đã thay đổi, hắn chỉ là muốn giải thích với người nọ. Thế cho nên lời hoàng hậu nói có rất nhiều lỗ hổng, hắn cũng không muốn đi truy cứu. Bởi vì người liên lụy cơ hồ không có mấy người may mắn còn tồn tại, duy nhất may mắn còn tồn tại là hoàng hậu Chu thị ở trước mặt này, hắn còn có chỗ hữu dụng.

Hoàng hậu ngạc nhiên, nàng đại khái là vĩnh viễn đoán không ra Lục Gia Học đang nghĩ cái gì? Nhìn thấy Lục Gia Học phải đi, bà lập tức gọi hắn lại:

- "Đô đốc đại nhân, loại chuyện bực này ta có thể nào tùy tiện nói với người khác. Ta thế nào cũng là nhất hậu tôn sư, duy độc nói với ngài mà thôi, lời này của ta tuyệt không lại nói với người khác!"

Chuyện bực này để lộ ra ngoài, đời này của bà liền xong rồi!

- "Hoàng hậu cũng là một người thông minh, không cần ta nhiều lời." Lục Gia Học lưu lại những lời này liền ly khai.

Hắn muốn đi Đại Đồng. Vừa cưới người, không thể lưu nàng một mình phòng không.

Tuyết rơi lả tả rất nhiều, hoàng hậu đột nhiên có chút hỏng mất, nhắm mắt run run. Địa vị tôn vinh thì thế nào, sự tình bất đắc dĩ vẫn rất nhiều. Bản thân không có hài tử thân sinh, cho dù bà là một quốc gia chi mẫu thì có năng lực như thế nào? Bà uống rượu nóng, kêu cung nữ tiến vào, chuẩn bị giữa trưa ngày mai lại hồi cung.

Mà hừng đông ngày kế, Triệu Minh Châu muốn đi thỉnh an hoàng hậu.

Nàng coi như là vào mắt hoàng thượng, ở trong ba vị phi tử mới vào cung coi như được sủng ái, cho vị trí mỹ nhân, cũng chuyển đến ở lại trong Trữ Tú cung.

Ngày đó lúc đến nơi lại bị chưởng sự cung nữ bên người hoàng hậu báo cho nàng biết thân mình hoàng hậu không khoẻ, bảo các nàng đều trở về.

Cái chất nữ bà con xa của Hoàng hậu vẫn còn là tài nhân, vừa thấy Triệu Minh Châu liền đen mặt. Nhìn thấy Triệu Minh Châu đi xa, mới thấp giọng nói với cung nhân:

- "Cái tiện phôi này, thật coi chính mình là nhân vật như thế nào... Không phải là cái xuất ra từ nhà nghèo cửa nhỏ là phượng hoàng giả sao! Ỷ vào thân phận Anh quốc công phủ làm bộ làm tịch..."

Cung nữ hầu hạ bên người Triệu Minh Châu nghe được, oán giận nói:

- "Mỹ nhân, tài nhân nói chuyện rất khó nghe! Ngài cao hơn nàng ta một cấp, nô tì thấy đợi có cơ hội nên vả miệng nàng ta!"

Triệu Minh Châu căn bản không thèm để ý:

- "Người ta là thấy ta thuận ý nên ghen tị mà thôi! Ta còn sợ nàng không mắng, vừa vặn mắng, đêm nay đi đưa canh cho hoàng thượng vừa vặn nói một câu."

Nàng lại hỏi:

- "Ta bảo ngươi đưa nghiên mực ra ngoài cho phụ thân, ngươi đã làm chưa?"

Cung nữ kia cười nói:

- "Mỹ nhân yên tâm, chuyện ngài giao phó nô tì khẳng định đã làm."

Triệu Minh Châu gật đầu:

- "Trở về nhớ phân phó phòng bếp nhỏ hầm chén canh chân giò hun khói đôn nhũ cáp, cho táo đỏ nhiều hơn một chút, hoàng thượng thích ăn ngọt chút!."

Nghiên mực kỳ thật là truyền tin cho La Thận Viễn. Nàng ở bên gối hoàng thượng, có cái dị động gì là sẽ biết trước. Hiện tại thế cục triều đình rất khẩn trương, nàng có cái gì đều sẽ nói với La Thận Viễn.

Sau khi Từ Vị bị hạ ngục không tới vài ngày liền bị ban chết, hai mươi lăm ngày sau trảm thủ.

Mấy ngày nay quan viên cầu tình nối liền không dứt, bị hoàng thượng trách phạt rất nhiều, có thể bảo toàn độc nhất chỉ có La Thận Viễn mà thôi.

Mấy ngày nay Hoàng thượng mời một đạo sĩ từ núi Thanh Thành đến cùng luận đàm việc luyện đan, căn bản không thèm quản chuyện triều sự, có nói nhiều cũng đều không hữu dụng.

Mà quan hệ của La Thận Viễn cùng Uông Viễn đã trở nên minh xác, hắn rất gần gũi với Uông Viễn, Uông Viễn ở trên triều đình cũng không lại nhằm vào hắn, thậm chí kiến nghị, nói sau khi Công bộ thượng thư thối lui thì La Thận Viễn liền có thể đảm nhiệm chức vị này!.

Công bộ thượng thư luôn muốn kiêm nhiệm Vũ Anh Điện đại học sĩ, cũng chính là các lão nội các... La Thận Viễn có khả năng là các lão đời tiếp theo!

Triệu Minh Châu nghĩ tới cái này trong lòng liền run sợ, cũng không biết hắn có thể làm được hay không!

Triệu Minh Châu thở dài, mấy chuyện này đó nàng cũng không biết, vẫn là trở về nấu canh thôi. Có thể giúp một ít liền giúp một ít, coi như là đang báo đáp Nghi Ninh.

La Thận Viễn thu được thư của nàng đã là buổi chiều, vào thời điểm hắn đang muốn tiến cung diện thánh. Kỳ thật Triệu Minh Châu không viết cái gì, chỉ có một câu: ‘Hoàng hậu đêm qua không về". La Thận Viễn đốt tờ giấy, lúc này thuộc hạ tiến vào nói:

- "Đại nhân, đã chuẩn bị xong cỗ kiệu." 

Cỗ kiệu dừng lại ở bên ngoài Hình bộ đại lao, trước khi Từ Vị chết, La Thận Viễn tới gặp mặt ông một lần.

Thiên lao mờ tối, từ con đường nhỏ hẹp đi vào mới là nhà tù, bên trong không có cửa sổ, chỉ đốt một ngọn đèn. Từ Vị ngồi xếp bằng ở trên một cái giường nhỏ trãi cỏ, trong ánh sáng mờ tối có âm thanh của chuột gián.

Phi thường yên tĩnh, thế cho nên tiếng bước chân của hắn từng bước đi vào, Từ Vị liền mở mắt ra.

Ông nhận biết tiếng bước chân của người học sinh này, không cần nhìn cũng biết người đến là La Thận Viễn. Dù sao giờ phút này còn có thể là ai đến gặp ông, trừ bỏ La Thận Viễn ra hẳn là cũng không có người khác.

Từ Vị nói:

- "Ngươi đã đến rồi."

La Thận Viễn không nói gì, hắn một thân triều phục trang trọng Chính tam phẩm, đứng ở thiên lao mờ tối ẩm ướt thật sự không hợp lắm. Cái Thứ phụ kia lại ngồi ở trong thiên lao, trên người mặc tù phục, bên sườn mặt rơi xuống một luồng tóc. Ông đối với tử vong có vẻ rất thong dong:

- "Ta nghe nói ngươi đầu nhập vào Uông Viễn à?"

La Thận Viễn thản nhiên nói:

- "Lão sư, lời này nghe hình như đã lầm, ta dù chưa vì lão sư bôn tẩu, nhưng cũng không phải người gặp lợi quên nghĩa."

Từ Vị có chút thất thần:

- "Phái ngôn quan Thanh lưu mắng ngươi rất nhiều đi. Kỳ thật mấy ngôn quan này không nên mắng ngươi, người chân chính nên bị mắng phải là ta. Ít nhất ta chưa từng có chân thành đối đãi ngươi… Chỉ sợ ngươi cũng đã sớm đoán được, thừa tướng đời tiếp theo ta chân chính bồi dưỡng là Dương Lăng, giả vờ tốt với ngươi chỉ là vì để cho hắn không bị phe Uông Viễn chú ý! Kỳ thật tài hoa của các ngươi là tương đương, nhưng có vài phương diện hắn thật sự không bằng ngươi... Nhưng thủ đoạn của ngươi quá tàn nhẫn và vô tình, nếu là ngươi làm thừa tướng, sớm hay muộn sẽ là một Uông Viễn khác!"

La Thận Viễn chắp tay sau lưng trầm mặc, trong thế giới hắc ám. Giữa khe hở chiếu ra mấy tia sáng, chiếu vào sau lưng hắn ngược lại thấy không rõ mặt.

- "Lão sư không cần lo lắng, ta sẽ bảo vệ gia quyến của lão sư không có gì đáng ngại. Ngày sau cho dù lão sư mất đi, ta cũng sẽ khắc sâu trong tâm khảm những lời ngài dạy bảo. Bây giờ đến gặp ngài cũng là tẫn một chút tình nghĩa sư đồ cuối cùng, vậy thì từ biệt."

La Thận Viễn xoay người phải đi.

Đột nhiên Từ Vị ở sau lưng hắn nói:

- "Ta nghe nói thê tử của ngươi bị bệnh nặng, có đỡ chút nào không?"

La Thận Viễn đưa lưng về phía ông, biểu cảm trên mặt rất khó nói. Hắn nói:

- "Tốt chút."

- "Vậy là tốt rồi." Từ Vị tựa hồ nhẹ nhàng thở ra… "Ngươi coi trọng nàng như vậy, nàng nếu có chuyện gì, ta không biết ngươi sẽ thế nào..."

Ông tựa vào trên tường, ngữ khí rất ôn hòa. Có lẽ vô số lần ông đã từng dao động qua, nhưng là cuối cùng ông vẫn chọn Dương Lăng, về phần đúng sai, kỳ thật đã không còn trọng yếu.

La Thận Viễn vẫn là đi ra thiên lao, càng đi càng nhanh. Sau khi lên cỗ kiệu mới nhắm mắt lại, hắn đem một chút ôn nhu cuối cùng của lão sư quên đi.

Hắn với Từ Vị không phải cùng một loại người, có lẽ hắn thật sự càng giống Uông Viễn hơn.

Dần dần tới gần Càn Thanh Cung, La Thận Viễn lại ngửi được mùi hương kia.

Thái giám dẫn hắn đến Thiên điện, hoàng thượng mặc đạo bào, sau khi tắm rửa rửa tay dâng hương. Hoàng thượng ngồi xuống đối diện hắn, hoàng thượng uống ngụm trà nói:

- "Trẫm nghe nói La ái khanh đi gặp Từ Vị. Thời điểm hắn làm Thứ phụ, luôn luôn chiếu cố khanh. Vài ngày nay người vì hắn cầu tình nối liền không dứt, chỉ không thấy khanh cầu tình qua."

La Thận Viễn nói:

- "Hoàng thượng đã có định đoạt, tự nhiên có đạo lý của hoàng thượng, vi thần kính trọng lão sư, lại càng phải tận trung với hoàng thượng."

Hắn vừa cười nói tiếp:

- "Hoàng thượng yêu thích luyện đan, vi thần cũng là có một cao nhân muốn tiến dẫn với hoàng thượng. Vị cao nhân kia ở tại địa phương có tên là thần tiên, ý chỉ là Thông Hồng Quân lão tổ, có chút thần kỳ. Vi thần đã thỉnh ông ta đến đây, qua mấy ngày nữa hoàng thượng sẽ gặp ông ta."

Hoàng thượng nghe xong rất là kinh ngạc, lại cảm thấy thập phần hứng thú:

- "Có thật là Thông Hồng Quân lão tổ không?"

- "Tự nhiên không giả."

Hoàng thượng hỏi rất nhiều chuyện về vị cao nhân này, chậc chậc lấy làm kỳ lạ. Chỉ trong chốc lát, Hoàng thượng lại trầm mặc xuống. Sau đó nói với La Thận Viễn:

- "Trừ Uông Viễn ra, ái khanh rất hợp tâm ý trẫm. Trẫm có một việc muốn công đạo ái khanh đi làm, sự tình liên quan đến danh dự hoàng gia, hy vọng ái khanh phải thận trọng."

La Thận Viễn đứng lên:

- "Hoàng thượng cứ việc nói."

Hoàng thượng chậm rãi nói câu.

- "Khanh cũng biết... Vì sao nhiều năm như vậy hoàng hậu cũng không từng có thai?"

La Thận Viễn đột nhiên nghĩ đến câu nói kia của Triệu Minh Châu, trong lòng nhất thời có phán đoán, không khí trong phòng ngưng trệ, hắn nói:

- "Vi thần đại khái có thể đoán một hai phân."

Hoàng thượng nói:

- "Là trẫm hạ ý chỉ, chính là hoài nghi, kết quả như thế nào trẫm cũng không biết!. Trẫm hôm nay sẽ giao vật này cho khanh, khanh có bọn họ, ngày sau ở trong triều làm việc sẽ càng dễ dàng. Uông đại nhân hằng ngày bận việc triều sự, Từ Vị đã hạ ngục. Trẫm muốn trọng dụng khanh."

Ý của Hoàng thượng là muốn bồi dưỡng hắn trở thành tâm phúc… Có lẽ mấy ngày qua biểu hiện của hắn đích xác đã đủ để Hoàng thượng tín nhiệm.

La Thận Viễn bình tĩnh quỳ xuống tạ ơn, đến khi vật kia giao đến trên tay hắn, mi tâm hắn mới khẽ nhúc nhích.

Là lệnh bài Cẩm y vệ!

Cẩm y vệ do hoàng thượng trực tiếp phụ trách, nhưng khi muốn rảnh rỗi hoàng thượng sẽ giao cho người thân tín chưởng quản. Trước kia là giao cho Lục Gia Học, có thể là hoàng thượng sợ Lục Gia Học nắm quyền điều khiển quân đội quá lớn, dù sao trong tay Lục Gia Học đã có quá nhiều binh quyền, cho nên mới thu trở về. Hiện tại thế nhưng giao vào trong tay hắn!

Cẩm y vệ là một lực lượng phi thường đáng sợ, bởi vì hoàng thượng tín nhiệm, cho nên không kiêng nể gì?

Hoàng thượng nói:

- "Trẫm sẽ kêu hai vị phó chỉ huy sử đi gặp khanh, về sau sẽ trực tiếp nghe lệnh khanh. Nếu là có cái dị động gì, cũng do chính khanh chỉnh hợp sau đó nói lại với trẫm là được."

La Thận Viễn khấu tạ sau đó đi ra cửa cung.

Lệnh bài trong tay cực kì mấu chốt, cái này đại biểu hắn đích xác đã chiếm được tín nhiệm của hoàng thượng. Cũng đại biểu hắn về sau có thể không kiêng nể gì làm rất nhiều việc.

La Thận Viễn nắm chặt lệnh bài, môi hơi hơi nhếch lên.

Cỗ kiệu đi ở trên đường, đã gần tới tân niên, nơi nơi đều đã treo đèn lồng, tiểu hài tử mặc quần áo mới chạy loạn đầy đường. Hoặc là đốt pháo trong tay thảy vào người khác.

Hôm nay là hai mươi ba tháng chạp. Khó trách nơi nơi đều náo nhiệt như vậy, phụ nhân ôm đứa nhỏ răn dạy, đứa nhỏ làm mặt quỷ. Rộn ràng nhốn nháo, phố xá so với bình thường náo nhiệt gấp đôi.

Nhưng nàng đang ở nơi nào? Một ngày không có nàng, trong lòng hắn nôn nóng một ngày cũng không thể bình ổn.

Có lẽ chờ thời điểm nàng trở lại, hắn bởi vì nôn nóng mà bộ dáng đã biến thành một người thực đáng sợ, nàng có sợ hãi hay không?

Nếu như lại tìm không được nàng, hắn thật sự sẽ không khống chế được. 

Từ sau lần trước, chung quanh La Nghi Ninh có hơn hai nha đầu cao lớn vạm vỡ, người người đều có khí lực cỡ như Thanh Cừ.

Nàng cũng không thể lại xuất môn, mỗi ngày chỉ bị vây ở trong Đều hộ phủ. Trình Lang mỗi ngày đến thăm nàng, bồi nàng đọc sách chơi cờ, kỳ thật chỉ có hắn đang đọc sách cùng với chơi cờ, La Nghi Ninh chính là nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ. Đại Đồng so với kinh thành khô ráo, ngẫu nhiên khởi phong sa*, cửa viện dán câu đối, trong sân đã treo rất nhiều đèn lồng, tựa hồ sắp mau tới mừng năm mới.

(Chú thích: phong sa là đất cát bị gió thổi bốc lên)

- "Ngươi không cần trở về sao?" La Nghi Ninh hỏi hắn.

Trình Lang lật trang sách nói:

- "Ta đến Đại Đồng là công sai, tạm thời không cần trở về."

Huống chi ngây ngốc ở đây với nàng thực thoải mái, hắn cơ hồ là sa vào loại sinh hoạt này. Nếu như năm đó La Thận Viễn không có nhúng tay vào, có lẽ nàng đã gả cho hắn, hai người chính là cái dạng này. Tuy rằng nàng không muốn gặp hắn, nhưng hắn có thể hoàn toàn bỏ qua điểm ấy!

La Nghi Ninh khóe miệng khẽ nhếch, lại không nói chuyện với hắn.

Một lát nha đầu bưng canh bổ đến, là canh hào đậu trắng móng giò hầm nhừ, rắc một ít hành thái ở trên mặt, cắt vài miếng chân giò hun khói mỏng nấu chung. Canh màu trắng ngà rất thơm, thấy liền làm cho ngón trỏ người ta đại động. Nhưng La Nghi Ninh một ngày đều phải uống hai chén các loại canh bổ, nàng vừa thấy đến liền đen mặt.

Bát canh đặt lên bàn thật lâu mà Nghi Ninh cũng không hề động, Trình Lang nhìn nàng, La Nghi Ninh đứng lên:

- "Như thế nào? Ta uống không được."

- "Ngài uống đi, ngài rất gầy."

Trình Lang ngữ khí ôn hòa, tự tay cầm bát, để tới trước mặt nàng.

- "Uống đi."

Trong vòng thời gian nửa tháng, Nghi Ninh đã bị làm cho cằm đã mượt mà lên. Đã nhiều ngày đã khôi phục thèm ăn, ngược lại ăn rất nhiều. Lần trước một chén lớn ức bò hầm cũng ăn hết.

La Nghi Ninh hiện tại đối với Trình Lang hoàn toàn là thái độ đối địch, nàng nghiêng đầu nói với nha đầu bên cạnh:

- "Quế Hương, ta muốn ngủ trưa."

- "Phu nhân, ngài còn không có ăn cơm..." Nha đầu bị gọi vào có chút không biết làm sao.

- "Ta muốn ngủ, để đó đi, ta tỉnh lại sẽ ăn."

La Nghi Ninh khoác áo choàng đi vào nội thất, bỏ Trình Lang một mình ở lại trong thứ gian.

Trình Lang có chút bất đắc dĩ, hắn nhẹ nhàng thở dài:

- "Uống đi..."

Dù sao trong bụng nàng có một hài tử phải lớn lên, nàng mới lớn có một chút, không uống chút đồ bổ thế nào có thể đi đâu. Hắn giao canh cho nha đầu kêu nàng đặt vào lồng hấp, khi nào Nghi Ninh tỉnh thì uống.

Trong nội thất La Nghi Ninh mở mắt, nàng phát hiện kỳ thật thời điểm Trình Lang ở trong này, thủ vệ ngược lại là rất lơi lỏng.

Bà tử dựa khung cửa ngủ gà ngủ gật, trong phòng lại ấm, làm cho người sẽ buồn ngủ.

Nàng cần phải trở về.

Nàng ngẫu nhiên thấy được công văn của Trình Lang, biết Từ Vị đã xảy ra chuyện. Kiếp này Từ Vị rơi đài sớm hơn, Từ Vị gặp chuyện không may, tam ca sẽ không cứu, theo sau chính là triều đình tinh phong huyết vũ... Mặc kệ nói như thế nào, giờ phút này nàng đều phải trở về. Nàng có thể giúp đỡ quyết định, lại nói như thế nào nàng cũng đã trải qua việc này.

La Nghi Ninh đứng dậy mở tấm bình phong ra, xếp áo choàng cùng xiêm y giống như chính mình đang nằm ở trong chăn. Hai ngày trước nàng phát hiện cửa sổ tuy rằng bị đóng chết, nhưng là đóng thật sự rất lỏng lẻo, nàng có thể dùng trâm cài cạy cây chêm ra. Mà từ đường nhỏ phía sau chạy qua là phòng bếp, thêm nữa cửa sau phòng bếp lại thường có xe lui tới, để vận chuyển nguyên liệu nấu ăn vào, có thể nói cửa nhỏ hẹp này ước chừng sẽ mở ra nửa khắc thời gian. Bên ngoài vệ binh qua lại chẳng phải không động. Thừa dịp khe hở bọn họ đi lại, có thể chạy ra…

Nàng đã nghĩ ra một chiêu thức mới. Đồng thời lần này nàng chuẩn bị đầy đủ hơn, lấy cái bao điểm tâm cột ở trên người, còn có một ít tơ lụa trâm cài. Về phần những trang sức nàng đã từng dùng, không phải vàng ròng chính là khảm đá quý, nàng đưa ra ngược lại dễ dàng khiến cho người khác mơ ước, một cái nàng đều không mang theo.

Thế cho nên qua giờ mùi La Nghi Ninh vẫn cứ không có tỉnh, lúc nha đầu tiến vào tìm nàng mới phát hiện lại không thấy nàng. Kỳ thật đã không thấy tung tích Nghi Ninh thật lâu, có khả năng nàng đã ra khỏi thành.

Nha đầu quá sợ hãi, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch nghiêng ngả lảo đảo chạy đi tìm Trình Lang.

Trình Lang sắc mặt cũng không tốt, mang theo một đám vệ binh đi tìm, quả nhiên đã không hề có tung tích. Biến thành trên dưới Đều Hộ phủ một mảnh hoảng loạn.

Bọn người hầu đương nhiên cũng hoảng hốt. Vị Trình đại nhân này tâm ngoan, nếu là không thấy vị phu nhân này, tất nhiên là sẽ liên lụy đến người khác. Kết cục của hai nha đầu Trễ Hạnh cùng Trễ Xuân kia các nàng vẫn còn nhớ rõ, hiện tại đều còn nằm trên giường không thể dậy, bị kêu nâng ra phủ.

Trình Lang mang theo người tìm kiếm trong thành Đại Đồng, chính là thời điểm đóng kín cửa thành cẩn thận kiểm tra, có người cưỡi ngựa vội vã chạy đến.

Người này đến trước mặt Trình Lang xuống ngựa, há to mồm thở phì phò bẩm báo:

- "Trình đại nhân, Đô đốc đại nhân đã đến ngoài thành Đại Đồng. Sợ là chỉ một khắc thời gian sẽ đến!"

Trình Lang nghe được lập tức nhíu mày, trong lòng lộp bộp một cái.

Hắn không lại quản chuyện bên này, cho người tiếp tục đóng kín cửa thành, sau đó mang theo người đi cửa thành chính nghênh đón Lục Gia Học.

Thời điểm Trình Lang đến, cửa thành chính vừa mới mở ra, ở cửa dân chúng vây quanh bốn phía, biết đây là đại danh đỉnh đỉnh Tuyên đại Tổng đốc trở lại thành Đại Đồng, đều chạy tới xem náo nhiệt rất phô trương.

Vệ binh ngăn dân chúng lại, xe ngựa Lục Gia Học được thân binh vây quanh chạy vào bên trong. Dân chúng chung quanh thảo luận nhiệt liệt.

Xem tư thế đề phòng sâm nghiêm trong thành này, vừa xuống xe ngựa Lục Gia Học liền trầm mặt. Hiện tại không phải thời điểm đánh giặc, thành Đại Đồng sẽ không vô cớ giới nghiêm.

Trình Lang tiến lên bẩm báo, Lục Gia Học không ở trên xe ngựa nhìn hắn.

- "Cữu cữu, không thấy bóng dáng nàng ở trong Đều Hộ phủ, ta chính là đang dẫn người đóng kín cửa thành truy tìm... Vừa không thấy hai canh giờ!"

Quả nhiên đã xảy ra chuyện, hắn vừa tới nàng đã không thấy tăm hơi.

Lục Gia Học chỉ nói:

- "Mang ta đi Đều Hộ phủ nhìn xem."

Chờ sau khi vào Đều Hộ phủ, Lục Gia Học rất nhanh vào nội thất La Nghi Ninh đã ở qua. Hắn nhìn mọi nơi, bố trí trong phòng này là hắn gọi người làm. Hình người đặt ở trong đệm chăn, là dựa vào cái này giấu diếm được bà tử trông coi. Giường Nàng ngủ qua còn có mùi hương thơm tho trên người nàng, nàng đã trụ qua ở trong này.

Lục Gia Học đi đến phía trước cửa sổ duy nhất của nội thất, thấy được khung cửa sổ khép hờ, cây chêm bị cạy xuống. Hắn minh bạch là chuyện gì đã xảy ra, thản nhiên nói:

- "Người khác đều đi ra ngoài cho ta, Trình Lang, ngươi ở lại."

Nha đầu bà tử đều lui xuống. Trình Lang đi đến trước mặt hắn, gọi cữu cữu.

Lục Gia Học quay đầu lại, lạnh lẽo cười hỏi:

- "Ngươi thả nàng đi?”

Trình Lang buông xuống đầu nói:

- "Cữu cữu, ta thực sự không biết nàng đột nhiên trốn đi... Ta không có dự đoán được, là ta sai lầm."

- "Ngươi một Đô Sát Viện kiêm Đốc ngự sử, Thám hoa lang thi đình, chẳng lẽ ngay cả nàng đều đề phòng không được? Ngươi cho ta là ngốc sao!"

Lục Gia Học đi đến trước mặt hắn,

- "Trình Lang, ta thật đúng đối với ngươi nhìn với cặp mắt khác xưa. Ngươi thế nhưng vì nàng ngay cả tánh mạng đều không cần? Phỏng chừng ta thật đúng là sai lầm rồi."

Thần sắc hắn trở nên vô cùng lãnh khốc, ngữ khí lạnh lẽo,

- "Nếu không phải hiện tại ta phải đi bắt người, ta lập tức giết ngươi ngươi có tin không?"

Trình Lang quỳ trước mặt hắn, thần sắc bình tĩnh:

- "Cữu cữu, ta thật sự không phải cố ý thả nàng đi."

Lục Gia Học đã mặc kệ Trình Lang, hắn đại khái xem xét một chút đường nhỏ La Nghi Ninh chạy trốn. Liền xác định con đường nàng đi thế nào. Sau đó mang theo quan binh trực tiếp lên ngựa, cuối cùng trên cao liếc mắt nhìn xuống Trình Lang một cái.

Dọc theo quan đạo đuổi theo ra thành Đại Đồng. Cát vàng cuồn cuộn, hắn cởi chiến mã thuần thục nhất. Người cưỡi ngựa tốc độ so với xe ngựa nhanh năm lần, La Nghi Ninh sẽ không cưỡi ngựa, khẳng định đi không xa!

Trình Lang mắt đã không nhìn thấy Lục Gia Học, liền thấp giọng phân phó người phía dưới:

- "Thu thập vài thứ, lập tức trở lại kinh thành."

************

......

- -----oOo------

Đọc truyện chữ Full