Edit + Beta: Đào Mai
Trong Thạch Sư Phố Nhỏ, lang trung nổi tiếng nhất trong thành Kim Lăng nối liền không dứt.
Bị ép buộc đến nửa đêm, trong phòng vẫn là đèn đuốc sáng trưng, phòng bếp luôn đun nước ấm, bên trong phủ nha đầu bà tử lớn lớn nhỏ nhỏ vội vàng lui tới, không dám buông lỏng chút nào.
La Nghi Ninh lúc này còn có chút lý trí. Nàng chậm rãi buông lỏng tay Lục Gia Học ra nói:
- "Ngài đi ra ngoài trước đi..."
Lục Gia Học vốn muốn cự tuyệt, nhưng khi nhìn thấy được ánh mắt của nàng mang theo hơi hơi khẩn cầu, nhất thời không biết nên nói cái gì mới tốt!
Hắn trầm mặc một chút nói:
- "Được…..ta ở ngay bên ngoài."
Dứt lời liền đứng lên.
Bà đỡ nhìn đùi tinh tế của nàng, không ngừng chảy máu, liền cảm thấy đầu váng mắt hoa. Nếu là vị phu nhân này có cái gì ngoài ý muốn, chỉ sợ vị đại nhân kia cũng sẽ không bỏ qua cho bọn họ. Bởi vì tới gần uy hiếp của tử vong, tay của bà hơi hơi run run. Nói với nha đầu bên cạnh:
- "Mau đưa vải bông đến đây!"
Đến thời điểm tiếp cận rạng sáng đứa nhỏ còn không có xuất ra, tuổi nàng thật sự quá nhỏ, xương chậu đều chưa hoàn toàn nẩy nở. Nghi Ninh đau đớn thanh âm đều đã thay đổi, khí lực cũng không còn, bà đỡ càng ngày càng sốt ruột.
Ánh mắt Nghi Ninh tan rã, nàng thấy được bên ngoài khung cửa sổ lẳng lặng chiếu vào ánh trăng, đèn lồng màu đỏ sáng trưng.
Nàng nhớ tới thời điểm nguyên tiêu hội đèn lồng, La Thận Viễn mang theo nàng ở trên đường xem hội chùa, đấy là thời điểm tốt cỡ nào. Nàng dựa vào hắn, bàn tay to ôn hòa của hắn nắm chặt nàng, bên đường mua đường hoa quế cho nàng. Nàng khống chế không được nước mắt, gò má một mảnh thấm ướt.
Nghi Ninh hữu khí vô lực ngửa đầu, nàng đã không thở nổi. Sau đó cảm giác được có người nắm giữ nàng, quay đầu nhìn thấy Lục Gia Học quả nhiên vẫn đã vào. La Nghi Ninh có chút nghẹn ngào, đứt quãng nói:
- "Lục Gia Học, nếu ta chết... Ngài có thể... đưa ta trở về bên người hắn không?"
Chính nàng vừa nói xong thanh âm vừa yếu đi, thì thào hỏi:
- "Có thể không..."
- "Nàng làm sao có thể chết được!."
Lục Gia Học hôn lên mu bàn tay nàng, bờ môi của hắn cũng là lạnh lẽo.
Sắc mặt nàng tái nhợt, mồ hôi rơi xuống như mưa.
Lục Gia Học rốt cục thỏa hiệp, cúi người mang theo giận dữ nói:
- "Nàng còn sống, ta sẽ đưa nàng trở về! nếu nàng chết, vậy nghĩ cũng đừng nghĩ tới!"
La Nghi Ninh thì thào nói:
- "Nói chuyện với ngươi... Có thể tin không?"
- "Tự nhiên giữ lời." Hắn quay đầu đối nha đầu nói: "Còn không mau bưng thuốc lên!"
Trong Kinh thành, La Thận Viễn ở trong thư phòng, Cố Cảnh Minh còn đang cùng hắn mật đàm:
- "Ngươi tìm cái tiên sư kia hoàng thượng thật thích... mấy lần tuyên ta tiến cung cùng ông ta thảo luận đạo pháp, nay ông ta đã bắt đầu giảng về bùa chú với hoàng thượng…..không sai biệt lắm có thể bắt đầu chuẩn bị. Nhưng là ta xem Uông Viễn lão nhân kia, tựa hồ không hoàn toàn tin ngươi."
- "Ông ta ai đều không tin, bất quá chỉ cần phái Thanh Lưu một ngày không ngã, ông ta sẽ trợ giúp ta một tay."
La Thận Viễn cầm tấu chương trong tay nói.
Cố Cảnh Minh nhìn hắn cầm tấu chương trong tay, chậc một tiếng:
- "Nay phái Thanh Lưu mắng ngươi mắng thành như vậy, ngươi liền không quan hệ? Ta nghe đều tức giận!"
- "Có cái gì tức giận!." La Thận Viễn ném tấu chương qua một bên, "Ta đích xác thấy chết không cứu, phản bội sư môn. Lại giảo hợp với Uông Viễn. Mắng chửi đi…..dù sao bọn họ trừ bỏ mắng ra cũng không có bản sự khác."
Cố Cảnh Minh có chút không còn lời để nói:
- "Ta thế nào cảm thấy ngươi hôm nay có chút táo bạo, ban ngày vị tư Dữu lang trung kia bất quá phạm vào sai lầm nhỏ, mà ngươi không lưu tình chút nào mắng đến thông suốt! Người ta thiếu chút nữa cùng ngươi cầu xin tha thứ!."
La Thận Viễn ngẩng đầu, hắn chậm rãi nói:
- "Phải không, ta không cảm thấy!."
Mình phải nhanh nhanh một chút tìm biểu muội trở về mới được, Cố Cảnh Minh đột nhiên nghĩ đến.
- "Ngày mai ta muốn đi Đại Quốc tự." La Thận Viễn nói, "Đi kính hai nén hương, ngươi không cần tới."
Cố Cảnh Minh kinh ngạc:
- "Ngươi bắt đầu tin phật…..ta thế nào không biết?"
La Thận Viễn trầm mặc cười cười, sau đó nói:
- "Ta thật sự không biết... Còn có cái gì có thể tin."
Không chỗ có thể cầu, thời điểm bất lực. Chỉ có thể cầu phật.
- "Ta đi về trước đây." Cố Cảnh Minh oán giận nói, "Luôn nửa đêm đến cùng ngươi gặp mặt, lòng phu nhân ta đều sẽ nghi ngờ ta dưỡng ngoại thất!"
Hắn mới thành thân không lâu.
Hắn mở cửa đi ra ngoài, La Thận Viễn mới trở lại nhà giữa chuẩn bị ngủ. Dựa vào trên giường, đem chăn gấm nàng quen dùng để ở bên cạnh. Trên chăn gấm đã không còn mùi hương của nàng, nhưng hắn vẫn muốn thấy, mới có thể ngủ được.
Mà ở trong thành Kim Lăng, bên trong phủ đến hừng đông, rốt cuộc mới được tin tức tốt.
Không biết có phải là vì lời nói của Lục Gia Học nổi lên tác dụng hay không, mà tình huống liền có chuyển biến tốt.
- "Hầu gia, cổ tử cung đã mở!"
Bà đỡ kích động nói, vội sai giúp banh hai chân Nghi Ninh ra một chút. Còn chính bà thì trợ giúp.
Lục Gia Học lui về bên ngoài bình phong, đã bồi một đêm, sắc mặt hắn rất khó coi:
- "Ngươi hiệp trợ là được, không cần nói với ta!"
Bà đỡ vội vàng khom người xem:
- "Đút cho phu nhân một bát súp, đã thấy đầu hài tử!"
La Nghi Ninh đau đến cái gì đều không thể chú ý, cả người nàng đều là mồ hôi, hơi thở run run. Sinh một hài nhi như thế nào gian nan như vậy!
Nàng gắt gao nắm lấy đệm chăn, giống như lại cảm giác được người kia ngồi ở mép giường, tay vây quanh nàng. Có hắn ở đây chính là an tâm nhất, cái gì đều không cần lo lắng. Nàng gắt gao nhắm mắt lại.
Sau khi uống canh tựa hồ là có chút khí lực, nàng kỳ thật cái gì cũng đều không muốn, mạnh cắn răng một cái!
Đột nhiên, trong cơ thể nàng buông lỏng, người trong phòng đều phát ra thanh âm ngạc nhiên vui sướng, nàng thì thật lâu không có phản ứng lại...
- "Nam hài, là một nam hài!"
Có người nói:
- "Sao đứa nhỏ không khóc?"
Bà tử liền tiến lên phách phách phát hai phát vào mông.
Nghi Ninh nghe được trong phòng vang lên tiếng khóc của hài tử, khóc giống như mèo kêu. Tại đây trong thanh âm lộn xộn chung quanh, tiếng khóc này lại có vẻ phá lệ rõ ràng, thật nhiều người ngạc nhiên vây lại xem. Còn Nghi Ninh nằm ở trên giường la hán mệt nhọc thở, nàng muốn nhìn một chút đứa nhỏ là bộ dáng gì?. Nhưng nàng không động được, cũng nói không ra lời...
Cái vật tròn tròn kia được vải bông đã sớm chuẩn bị tốt quấn lại, mặt nhỏ mỏng manh được trước đưa đến trong tay Lục Gia Học.
Khi Lục Gia Học tiếp nhận cái vật tròn tròn nhỏ nhỏ yếu ớt kỳ quái kia, cảm giác rất kỳ quái. Khuôn mặt tiểu hài tử nhỏ nhắn chỉ lớn bằng nắm tay, làn da đồng hồng hồng, ngũ quan nho nhỏ nhăn thành một cục. Môi mềm nhỏ nhẹ nhàng mấp máy. Giống như bởi vì bất mãn, đầu mày nhỏ nhăn lại giống như lập tức muốn khóc.
Bà đỡ lập tức chỉ đạo hắn:
- "Hầu gia, ngài phải nâng đầu của tiểu thiếu gia, tiểu thiếu gia còn nhỏ..."
Trẻ con chỉ dài bằng cánh tay, Lục Gia Học ôm không quá thích ứng, tay cầm đao kiếm nhưng không ôm được đứa nhỏ mềm yếu nằm sấp.
Hắn liền lập tức đặt nó tới bên người Nghi Ninh, giơ tay sờ sờ khuôn mặt Nghi Ninh:
- "Nghi Ninh, nàng xem hài tử của nàng đi..."
Nghi Ninh nghiêng đầu liền nhìn khuôn mặt nhỏ xíu đang nhẹ nhàng vặn vẹo, rốt cục nó mất hứng, sau đó oa một tiếng khóc. Nàng muốn ôm nó vào trong lòng, nhưng trên người đã không còn khí lực. Tiểu hài tử nhỏ như vậy, nó vừa sinh ra, nàng còn không biết đối với nó như thế nào mới tốt!.
Tuyết Chi nói:
- "Phu nhân, đưa tiểu thiếu gia cho nhũ nương đi, còn phải tắm rửa cho tiểu thiếu gia và cho tiểu thiếu gia bú sữa nữa."
Bởi vì Nghi Ninh rất gầy, cho nên đã ổn thỏa chuẩn bị tuyển đến hai nhũ nương trắng nõn đẫy đà từ trong điền trang nông thôn, sản kỳ không kém với Nghi Ninh.
Tuyết Chi ôm lấy tiểu hài nhi đang khóc nỉ non từ trong lòng Nghi Ninh, đưa cho nhũ nương.
Nghi Ninh đích xác quá mệt, nên phải nghỉ ngơi cho tốt.
Nghi Ninh nhìn bóng lưng nhũ nương, hài tử đã bị ôm đi như vậy...
Nàng vừa rồi ở Quỷ môn quan đi dạo một vòng, Lục Gia Học tựa hồ cảm thấy cũng đã đi theo nàng một lần. Lúc này trong phòng yên tĩnh một chút, hắn nhìn nàng không tha, mới thấp giọng nói bên tai nàng:
- "Hãy ngủ thật ngon đi, có ta ở đây. Chờ lúc nàng thức dậy, ta cam đoan hài tử sẽ ở bên người nàng, được không?"
Thanh âm của hắn thực nhu hòa, Nghi Ninh mỏi mệt gật gật đầu. Nàng cảm giác chính mình bị người ôm lấy, sau đó dần dần chìm vào giấc ngủ.
Chờ thời điểm nàng rốt cục tỉnh lại, nàng đã được tẩy rửa sạch sẽ đặt thoải mái ở trên giường. Trời đã sáng, ánh nắng chiếu vào tấm bình phong bị đẩy ra một nửa, nhìn ra được thời tiết bên ngoài nhất định rất tốt.
Trong phòng nha đầu bước đi đều nhẹ tay nhẹ chân, cũng không áp chế được không khí vui mừng.
Tuyết Chi nửa ngồi xổm bên giường nàng, đang nhẹ giọng đùa với tiểu hài nhi được bọc kín bên cạnh.
Nhìn thấy nàng tỉnh, Tuyết Chi vui sướng ôm hài tử đến:
- "Phu nhân, tiểu thiếu gia đã uống sữa, trước mắt đã đưa trở lại. Ngài có đói bụng không? Hầu gia phân phó hầm canh nhũ cáp, ngài đói bụng là có thể ăn."
Sinh sản tiêu hao rất nhiều khí lực, Nghi Ninh thật cũng đói bụng, nàng gật gật đầu:
- "Đưa vào đi..."
Canh nóng hổi được đưa vào, chân giò hun khói được cắt nhỏ cho vào hầm cùng, phá lệ thơm ngon. Nàng ăn một cái liền hơn phân nửa, lúc này mới nhìn hài tử. Nó đã ngủ, dựa vào gối nhỏ, có thể là do vừa uống sữa, trên người một hương vị sữa ngào ngạt.
Nghi Ninh không muốn đánh thức nó, nhìn nó lộ ra nắm tay cùng một khuôn mặt nhỏ nhắn, ngũ quan đều là nho nhỏ, nhìn không ra giống ai? Nàng cúi đầu nhẹ nhàng mà hôn hôn sườn mặt nó, mặt nó rất mềm.
Nó đã bị đánh thức, cái miệng nhỏ nhắn non nớt vừa động, mày nhăn lại vừa muốn khóc lên. Nghi Ninh ngẩn người, đã bị đánh thức à? Nàng mới mở ra cái bọc nhỏ ôm nó vào trong lòng dỗ. Có thể là trong lòng mẫu thân thoải mái một chút, nó dựa vào thân mình mềm mại của mẫu thân, lại nặng nề ngủ. Tay nhỏ bé liền cuộn tròn ở trước ngực nàng, Nghi Ninh lấy ngón tay chọc chọc tay nhỏ bé của nó, nắm tay kia cũng chỉ có lớn bằng cái hạch đào, người xem trong lòng liền mềm mại.
Tuyết Chi lẳng lặng nhìn nàng, cảm thấy tiểu thư giống như được cái đồ chơi nhỏ vậy, đặc biệt thích.
- "Các nàng sao lại cao hứng như vậy?" La Nghi Ninh hỏi, nàng chỉ là mấy nha đầu bên ngoài.
Tuyết Chi cười nói với nàng.
- "Hầu gia ban cho mỗi người năm mươi lượng, giống như là vì cao hứng cùng mừng năm mới."
- "Hai cái đại a đầu được bảo làm nha hoàn cho tiểu thiếu gia đâu?"
La Nghi Ninh phát hiện trên cổ tay mình có thêm một chuỗi phật châu đen kịt.
Đây là hạt châu của Lục Gia Học.
Vừa vặn lúc này Lục Gia Học đến, còn tưởng rằng La Nghi Ninh đang ngủ, liền từ bên ngoài đi vào. Ánh mắt liền trực tiếp chống lại ánh mắt của nàng.
Lục Gia Học đi đến bên cạnh nàng ngồi xuống, nhìn tiểu hài tử ghé vào trong lòng mẫu thân, trầm ngâm một lát nói:
- "Vừa vặn nàng đã tỉnh, phòng bếp đã đun thuốc xong, thừa dịp còn nóng uống sẽ không quá đắng."
Nghi Ninh ngẩng đầu nhìn hắn. Hắn nhíu mày:
- "Thế nào, nàng không muốn uống thuốc à?"
La Nghi Ninh nói:
- "Ngài đã nói nếu ta sống sót, ngài sẽ đưa ta trở về."
- "Ta không nhớ rõ, ta có nói sao?"
Lục Gia Học nhẹ nhàng bâng quơ.
Nghi Ninh sớm đoán được hắn sẽ chơi xấu, thời điểm nghe được vẫn là tức giận. Hiện tại thân thể của nàng rất suy nhược không ngồi dậy nổi, tiểu hài tử lại ghé vào trên người nàng, tức giận đến thẳng hít vào, bình ổn lửa giận.
La Nghi Ninh lại nhìn hắn, nặng nề mà bất đắc dĩ thở dài. Nàng nâng cổ tay của mình lên, tháo xuống hạt châu trên tay đưa cho hắn:
- "Hạt châu của ngài."
La Nghi Ninh mơ hồ nhớ được, là thời điểm nàng sinh không dễ, Lục Gia Học đeo vào trên tay nàng. Đương nhiên nàng cũng thực sự cảm kích, dù sao hành động này của Lục Gia Học cũng là thiện ý.
- "Ta đã đưa cho nàng, vậy nàng giữ ở bên người đi."
Lục Gia Học nói, một lần nữa quấn hạt châu lên cổ tay nàng,
- "Ta ngày mai sẽ tức khắc đi Đại Đồng, Ngõa Thứ đã tấn công đến bên ngoài Nhạn Môn Quan, Ngụy Lăng đối phó không được. Hoàng thượng thông qua mật tuyến hạ chiếu chỉ cho ta, ta phải lĩnh tám vạn binh phản kích Ngõa Thứ, nếu không chỉ sợ tánh mạng của phụ thân nàng sẽ bị nguy hiểm."
Nhạn Môn Quan là vùng giao tranh rất trọng yếu của binh gia, La Nghi Ninh rất rõ ràng. Nàng nghe xong lập tức tháo chuỗi hạt châu trên tay xuống nói:
- "Vậy hẳn là càng phải trả lại cho ngài."
Lục Gia Học chân thành đáng tin chậm rãi đè lại tay nàng, hắn nhìn nàng nói:
- "Nàng hãy nghe ta nói La Nghi Ninh, chỉ cần nàng vô sự, ta liền khẳng định sẽ còn sống trở về."
La Nghi Ninh nao nao, năm đó thời điểm hắn đi theo Lục Gia Nhiên đi đánh giặc, nói qua cùng loại lời nói này.
- "Ta chính là làm đào binh cũng sẽ trở về, nàng đừng khóc. Ta khẳng định sẽ không chết."
Lục Gia Học tiếp tục nói:
- "Thời điểm ta không ở Kim Lăng, nàng có thể tụ hội với mấy phu nhân láng giềng quanh phủ, hay là phu nhân thân hào nông thôn. Nàng cũng đừng nghĩ đùa giỡn ra cái chiêu gì, mọi việc phải bận tâm đứa nhỏ ba phần, ta không muốn nói lời nói uy hiếp gì... Nhưng nàng nên minh bạch ý của ta. Ta sẽ gọi người đến canh chừng nàng, nàng có chuyện gì nói với hắn là được. Chờ nàng qua tháng, ta lại phái người đón nàng tới Hãn Châu, chỗ kia thực an toàn."
La Nghi Ninh minh bạch, trong phủ này cao thấp tất cả đều là thân binh, trạm gác ngầm, hộ vệ của hắn. Hắn cho dù đi cũng sẽ lưu người lại coi chừng nàng. Nàng hơi có dị động, như nghĩ biện pháp truyền tin ra phía ngoài, có khả năng hắn sẽ không bận tâm tánh mạng đứa nhỏ, trực tiếp mà xuống tay.
Hài tử mềm yếu đang dựa vào nàng ngủ say, Nghi Ninh trầm mặc một lát.
Hãn Châu ngay tại Đại Đồng, tóm lại chỗ đó sẽ cách kinh thành gần một chút.
************
......
- -----oOo------
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nhật Ký Dưỡng Thành Thừa Tướng
Chương 179
Chương 179