Bạch Liên hoàn toàn không ngờ Mặc Ngôn sẽ đánh, điều càng thêm không ngờ nữa đó là sau khi mình bị đánh, Hồng Nho Văn lại không dám thốt ra một tiếng,
Hai mắt Bạch Liên đỏ hồng, không thể tin tưởng trừng mắt Mặc Ngôn, nước mắt không ngừng đảo quanh viền mắt, không cẩn thận sẽ rơi xuống.
Hồng Nho Văn nhìn thấy thế, đau lòng gần chết, muốn khuyên bảo, lại sợ hãi dâm uy Mặc Ngôn, không dám có nữa điểm ngăn cản.
Ngay cả Hồng Nho Văn cũng không dám nói nhiều nửa câu, thì mấy đệ tử Côn Sơn khác cũng đành dựng chân quan sát, đều nhìn thấy viền mắt Bạch Liên có nước mắt ở đảo quanh, cảm thấy Mặc Ngôn quá mức nghiêm khắc với một hậu sinh.
Mặc Ngôn đương nhiên cũng nhìn thấy, trong lòng càng căm ghét đến cực điểm.
Kiếp trước không biết y đã ăn bao nhiêu vị đắng của đống nước mắt này, chỉ lo lắng tầng tầng, không dám chống lại, càng không biết phải làm gì để chống lại.
Giờ lại gặp phải Bạch Liên vào bộ dạng này, thân phận địa vị Mặc Ngôn bây giờ lại hoàn toàn khác trước, nên không phải lo lắng nửa điểm, trách mắng thẳng thắn: “Ngươi dám rơi một giọt lệ, ta liền cắt một ngón tay ngươi!”
Bạch Liên cả kinh, nước mắt trong chớp mắt bị dọa đến lui vào, chậm rãi quỳ xuống đất: “Do ta làm vãn bối không hiểu chuyện, sư thúc đánh là đúng.”
Hồng Nho Văn rốt cục không kiềm chế nổi, vội hô lên: “Sư thúc, ta biết trong lòng người có oán với ta…” Một câu còn chưa dứt lời, bỗng dưng nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Mặc Ngôn bắn tới.
Ánh mắt lạnh lẽo mang theo một tia căm ghét, còn không có nửa điểm che giấu, Hồng Nho Văn bất giác ngây người, đánh chết cũng không dám lo chuyện bao đồng nữa.
Mặc Ngôn biết lùi một bước để tiến hai bước là chuyện Bạch Liên quen dùng, liếc nhìn Bạch Liên quỳ trên mặt đất, né ra một bước, không nhận một quỳ của y, cũng không thèm để ý, càng thêm không nâng y dậy, chỉ quay ngược hướng hỏi mấy đệ tử: “Các ngươi tới Huyền Không Sơn, cũng chỉ tìm được Bạch Liên thôi sao?”
Mọi người thấy sư thúc thường ngày nghiêm túc thận trọng đã khởi tử hoàn sinh, lại vừa ra tay giáo huấn người, đều cảm thấy sư thúc nghiêm khắc ngang bằng Đại sư huynh Nhạc Phong. Đệ tử Côn Sơn chỉ lo chọc phải sư thúc sẽ giận chó đánh mèo, bị phạt đi quét tước nhà xí, một mặt cảm thấy Bạch Liên lắm chuyện, chọc sư thúc không cao hứng liên lụy tới mình; một mặt không dám che giấu, đàng hoàng đem đầu đuôi câu chuyện nói ra.
Ngày đó Mặc Ngôn gặp nạn trên biển, Hồng Nho Văn không dám ở lại thêm, lúc đi vào Huyền Không Sơn thì gặp phải Ma Nhân.
Vốn trong đám đệ tử Côn Sơn không thiếu cao thủ, tính toán đánh nhau một trận, ai dè vào đúng lúc đó, Hồng Nho Văn phát hiện Bạch Liên trốn ở bên trong sơn động. Hồng Nho Văn hỏi thăm mới biết được Huyền Không Sơn từ lâu đã trở thành phế tích, bên trong không còn người sống, Bạch Kim Âu không biết tung tích.
Chúng đệ tử Côn Sơn thương lượng, Ma Nhân thế lớn chiếm cứ Huyền Không Sơn, thiên thời địa lợi nhân hoà. Huống chi mục đích lần này đến đây là cứu người, hiện tại chỉ còn mỗi Bạch Liên còn sống, cứu y rồi nhanh chóng rời đi mới là thượng sách.
Hồng Nho Văn nghe theo Bạch Liên kiến nghị, quyết định xuôi Nam, mọi người vì không đi vào Huyền Không Sơn, khỏi phải nói tới chuyện không phát hiện ra Bạch Kim Âu!
Đợi tới khi chúng đệ tử Côn Sơn nói hết, Bạch Liên đã quỳ đến hai đầu gối muốn nhũn ra, trong giọng y mang theo chân thành lo lắng: “Mặc sư thúc, ngươi đến Huyền Không Sơn, có gặp phụ thân ta không? Chúng ta đột nhiên gặp phải Ma Nhân phục kích, nên ta cùng phụ thân tách ra, sinh tử ông còn chưa biết…”
Mặc Ngôn nói: “Xác thực ta đã gặp phải ông.”
Bạch Liên cả kinh, không khỏi đứng lên từ dưới đất, tiến lên một bước, vội vã hi: “Phụ thân ta hiện đang ở đâu?”
Mặc Ngôn liếc nhìn y một chút: “Ngươi tốt nhất vẫn nên tiếp tục quỳ.”
Bạch Liên hỏi tiếp: “Phụ thân ta ở đâu, cầu ngươi nói cho ta tung tích của phụ thân.”
Mặc Ngôn nói: “Phụ thân ngươi tiên thệ, khi đó ta ở bên cạnh ông. Phương hướng ngươi vừa quỳ, chính là nơi phụ thân ngươi đi về cõi tiên. Ông không biết từ lâu ngươi đã bình an rời đi, tới lúc sắp chết vẫn còn nhớ tới ngươi, quỳ lạy mấy ngày cũng là phải.”
Bạch Liên nghe được tin dữ phụ thân, hai chân như nhũn ra, đứng thẳng không được, đã ngất đi!
Chuyện ngất này chính là một ngày một đêm, đợi tới khi Bạch Liên tỉnh lại đã nằm trên xe, chỉ có Hồng Nho Văn ở bên cạnh trông y.
Bạch Liên nhớ tới phụ thân, không nhịn được rơi lệ: “Đều do ta, nếu như lúc đó, ta chịu đi tìm thì đã gặp được phụ thân rồi, phụ thân cũng không biết…” Nói tới chỗ này, nghẹn ngào khó có thể lên tiếng.
Hồng Nho Văn vội vàng ôm y vào trong ngực nói an ủi, Bạch Liên ngẩng đầu lên, lệ quang dịu dàng: “Hồng đại ca, phụ thân ta không còn, Bạch thị chịu khổ diệt tộc, ta… Ta từ nay về sau, lẻ loi một mình, tuy có một chút tiên pháp, nhưng từ lúc sinh ra vốn đã yếu đuối, tu vi có hạn. Ta không còn ai để dựa vào, nên làm gì… Làm sao bây giờ…”
Còn chưa chờ Hồng Nho Văn mở miệng an ủi, chợt nghe giọng Mặc Ngôn từ ngoài xe truyền vào: “Kim lão gia tử là ông ngoại ngươi, ngươi đi nhờ vả ông, còn không phải có chỗ nương tựa, tất nhiên ông sẽ không bạc đãi ngươi. Phụ thân ngươi trước khi lâm chung có thứ bảo ta giao cho ngươi. Ngươi có muốn không?”
Bạch Liên cả kinh trong lòng, mau chóng đẩy Hồng Nho Văn ra, ngọ ngoạy đứng lên ra khỏi xe ngựa, nhìn Mặc Ngôn đứng ngoài xe khom người: “Cầu sư thúc nói cho ta, phụ thân trước khi chết nói cái gì.”
Mặc Ngôn lấy quyển ( Bạch thị Biến hóa thuật) ra, giao cho Bạch Liên, nói: “Trước khi phụ thân ngươi chết, bảo ta giao cái này cho ngươi. Lúc ông đưa cho ta đã thiếu mất năm trang, ngươi xem qua số trang, có phải đã thiếu mất năm trang không?”
Bạch Liên cúi đầu nhìn bản môn chí bảo, quả nhiên trên giấy đánh số trang là sáu, thuận miệng nói: “Đúng.”
Mặc Ngôn đánh giá Bạch Liên một chút, hỏi: “Không phải trong lòng ngươi đang hoài nghi là do ta xé đấy chứ?”
Bạch Liên vội vàng lắc đầu: “Không dám, nếu như sư thúc có tâm xấu, căn bản sẽ không đem sách này cho ta, cần gì phải nghĩ nhiều?”
Mặc Ngôn gật gật đầu, đồ đã đưa đến, y cũng không muốn ở lại thêm, lúc đang chuẩn bị cáo từ rời đi, thì nhìn thấy ánh mắt Bạch Liên nhìn y lảo đảo, liền hỏi: “Ngươi còn có chuyện gì?”
Bạch Liên nói: “Phụ thân, phụ thân không nói thêm gì khác?”
Mặc Ngôn suy nghĩ một chút, nói: “Không có. Lúc ta gặp được ông, ông đã đèn cạn dầu.”
Bạch Liên nói: “Vậy… Ông có đem ta… Đem ta giao cho sư thúc hay không…”
Mặc Ngôn nói: “Lúc cuối xác thực có chuyện ông nhờ ta chăm sóc ngươi…”
Bạch Liên vui vẻ, liền quỳ gối xuống đất: “Mặc sư thúc chịu chăm sóc ta, là chuyện không thể tốt hơn. Ở Hiên Viên quốc là biết, sư thúc thành thật trọng lượng, lại còn là nghĩa đệ Hiên Viên đế, ở Tiên giới đại danh đỉnh đỉnh, nghe nói còn đang tu luyện tuyệt kỹ Côn Sơn của Đan Dương Tử, tiền đồ càng thêm không thể đo lường. Lúc trước là do tiểu tử ngu muội, đắc tội sư thúc, thỉnh thúc ngàn vạn đừng để ở trong lòng. Sau này Bạch Liên ắt sẽ kết cỏ ngậm vành(1)…”
(1): (Đền ơn trả nghĩa cho người từng cứu giúp mình. Do tích Ngụy Khoả không mang chôn sống ái thiếp của cha mà gả cho người khác. Sau Ngụy Khoả bị giặc bao vây, nhờ có hồn của cha người ái thiếp kia kết cỏ vào chân ngựa của giặc mà Ngụy Khoả thoát được).
Mặc Ngôn đánh gãy lời y, nói: “Tuy ông cầu ta chăm sóc ngươi, có điều lời còn chưa dứt đã tạ thế. Cho nên… Ta không đáp ứng.”
Bạch Liên nghe Mặc Ngôn nói như vậy, trong lòng thất vọng tràn đầy, sau cơn thất vọng qua đi, một tia căm hận dần dần quay quanh dưới đáy lòng y.
Trước đây y có Bạch gia làm chỗ dựa, phụ thân bảo vệ, không buồn không lo, bởi vì thân thể yếu đuối, nên không phải lo lắng tính toán mấy thứ này.
Nhưng đột nhiên một đêm bị diệt toàn gia, trên đời chỉ còn một mình y.
Bạch Liên tự biết hành hạ thấp, vốn sinh ra đã kém cỏi lúc tu luyện đạo pháp thì thành tựu chỉ có hạn. Nằm trong tuyệt cảnh lênh đên, y không khỏi vì tương lai mà tính toán.
Ông ngoại Kim gia mặc dù tốt, nhưng lại có ba biểu ca, mười đứa cháu họ. Nghe nói bên trong Kim gia ồn ào không thể tách rời, biểu ca cùng đám cháu trai còn có phần xem như nước với lửa, xem nhau như hổ rình mồi.
Bạch Liên rất rõ khi mình gửi gắm bản thân dưới trường người khác, ở đó sẽ nhận phải đãi ngộ thế nào.
Phóng tầm mắt thiên hạ, Hồng Nho Văn Côn Sơn là một mục tiêu tốt, nếu có thể ở Côn Sơn đặt chân, tất nhiên sẽ không ai dám coi khinh y. Huống chi Hồng Thông Thiên Côn Sơn cũng chỉ có mỗi một đứa ocn trai, nhân khẩu đơn giản, nếu có thể leo lên người Hồng Nho Văn, nửa cuộc đời còn lại sẽ không cần lo lắng.
Chỉ tiếc, Côn Sơn sơn chủ tuy có họ Hồng, lại còn một sư thúc họ Mặc thanh danh vang dội.
Mặc Ngôn bất kể là nhân phẩm, hay địa vị, ở Côn Sơn đều không giống người thường. Y còn ở Hiên Viên quốc dũng cảm đứng ra, càng nhận được khen ngợi như thủy triều ập tới. Ngoài ra Hồng Nho Văn còn kể lại trận chiến trên biển xong, càng thêm biết rõ Mặc Ngôn có thực lực không thể khinh thường.
Bạch Liên đạo hạnh thấp kém, lại rõ ràng đạo lú một núi không thể chứa hai cọp. Y đã quyết định muốn ra tay từ trên người Hồng Nho Văn, coi Mặc Ngôn chính là kẻ địch.
Đối xử với kẻ địch, đương nhiên phải dùng hết tất cả sức mạnh để đả kích.
Lại không ngờ Mặc Ngôn chịu đem chí bảo Bạch gia đưa về, Bạch Liên còn đang nghi ngờ không thôi, lại nghe thấy lời Mặc Ngôn nói, cho rằng Mặc Ngôn sẽ tính nhận mình mà chăm sóc, không chút nghĩ ngợi liền quỳ xuống muốn cảm ơn, thì lại nghe thấy câu “Tuy phụ thân có nói, nhưng ta không đáp ứng”.
Bạch Liên không dám ngẩng đầu, chậm rãi từ dưới đất đứng lên, đem sự không cam lòng giấu vào trong bóng tối.
Đều cùng mất cha, đều không chỗ nương tựa, dựa vào cái gì y lại may mắn như vậy, trở thành sư thúc đại phái Trung thổ đại, lại có nghĩa huynh Hiên Viên đế, còn mình, thì phải tìm người gắn thân, đi nhờ vả ông ngoại? Dựa vào cái gì!
Bản thân mình bất kể là nhân phẩm, trí tuệ, gia cảnh, ngoại giao, so với y đều cao hơn rất nhiều. Còn kẻ không có gì bằng người, lại có thể đặt chân vào Côn Sơn; còn mình thì trái lại, dù có hao hết tâm tư vào người Hồng Nho Văn, thì vẫn không sánh bằng một câu của Mặc Ngôn trong lòng Hồng Nho Văn! Trời xanh thật bất công!
Bạch Liên cắn chặt răng, sau nửa ngày, nhíu mày hạ mắt: “Đa tạ sư thúc, đưa chí bảo Bạch thị về cho ta. Xin nhận một lạy của Bạch Liên.”
Mặc Ngôn nghiêng người né qua: “Chuyện này là giao dịch giữa ta và phụ thân ngươi, không cần nói cám ơn. Ngươi và ta không quen không biết, không nhận nổi một lạy. Việc này đã xong, sau này tạo hóa của ngươi ra sao, hãy tự lo lấy đi.”
Nói xong, Mặc Ngôn quay người nhẹ nhàng rời đi.
Trước khi Mặc Ngôn đi vẫn chưa nói cho Hồng Nho Văn, chỉ bàn giao cho mấy đệ tử Côn Sơn khác vài câu.
Vài tên đệ tử nói với Mặc Ngôn: “Sư thúc còn sống sót, là việc tốt nhất. Hãy nhanh trở về, sư phụ bởi vì chuyện này, sắp bị ép tới chết.”
Mặc Ngôn lúc trước đã nghe qua Bạch Liên nói thì có đề cập Hiên Viên đế thế này thế kia, nhưng không kịp hỏi, lúc này lại nghe mấy đệ tử nói như vậy, liền hỏi: “Xảy ra chuyện gì, nói tỉ mỉ.”
Chúng đệ tử mồm năm miệng mười, mà vì không có ở hiện trường, nhưng gì biết được đều là nghe lại, kể không được rõ ràng, chỉ toàn khuyên y mau trở về.
Mặc Ngôn sau khi cùng Hồng Thông Thiên triệt để trở mặt trên biển, đã cân nhắc qua rất nhiều lần có nên trở về Côn Sơn hay không.
Về hay không về, đều có lợi và hại, với tình hình hiện giờ, cũng không thể không trở về.
Tuy đã quyết định sẽ về, nhưng y cũng không vội về luôn, y biết rõ thực lực Hồng Thông Thiên, nói gì mà bị đau sứt đầu mẻ trán, bị bệnh nằm giường đều là lừa gạt, cho dù Hồng Thông Thiên thật sự rất đau đầu, thì y rất tình nguyện để lão đau đầu nhiều thêm một trận. Mà giờ, y còn có một chuyện phải làm.
Mặc Ngôn tìm một chỗ yên tĩnh, dùng trận pháp Hiên Viên đế dạy, kết thành một kết giới nhỏ, sau đó mới cẩn thận lật xem bản ( Biến hóa thuật Bạch thị) mới sao chép.
Trong lúc còn đang sao chép, Mặc Ngôn đã từng than thở không ngớt với các loại công pháp bên trong.
Chỗ thần kỳ nhất Biến hóa thuật Bạch thị không phải là việc có thể biến được 108 món, mà là —— khi biến thành món đồ gì, sẽ có uy lực thật của đồ vật đó.
Chỉ có điều trong bản Biến hóa thuật này, đều dựa cả vào pháp lực để duy trì, mỗi một khắc duy trì, cần phải có pháp lực tăng theo bội số. ( một khắc = 15p…)
Biến thành thứ yếu hơn so với thực lực bản thân, thì có thể duy trì rất lâu, còn nếu biến thành thứ mạnh, chẳng khác nào là đang tuy hủy pháp lực.
Dựa theo lời viết trên sách, nếu như đạo hạnh Mặc Ngôn đủ sâu, thì sẽ biến thành Thương Minh được, trong lúc thay đổi đó, y sẽ có được sức mạnh của Thương Minh!
Chỉ tiếc y không thể duy trì quá lâu, hơn nữa sau khi dùng xong, cũng cần phải mấy năm để khôi phục pháp lực tiêu hao.
Mặc Ngôn dựa theo phương pháp trên sách, thử vài biến hóa đơn giản, biến thành các loại như núi đá cây cối, không tốn sức chút nào.
Ngay cả con kiến, cũng giống y như thật.
Y muốn thử biến thành Nhạc Phong xem thế nào, chỉ tiếc dung mạo con người không giống núi đá, biến hóa vi diệu tới cực điểm, có nửa phần sai lầm thì sẽ hoàn toàn thay đổi, Mặc Ngôn thử một lát, bóng dáng Nhạc Phong nhìn không ra, chỉ biến thành ra một kẻ xa lạ không nhận ra được, nên đành bỏ qua.
Sau khi thuộc làu Biến hóa thuật Bạch thị thì ra khỏi kết giới, nhìn phương hướng Côn Sơn ngự kiếm phi hành.
Nửa đường y có gặp vài thuyền đang đi về phía Côn Sơn, ở giữa trời, cũng gặp phải một hai tên tán tiên đi về phía Côn Sơn.
Mặc Ngôn còn đang dùng khuôn mặt xa lạ, mấy tán tiên tuy có cảm thấy dung mạo y rất kỳ ba(4), nhưng cũng không hiềm khích, đều nhìn y chào hỏi: “Vị đạo trưởng này cũng đang tới Côn Sơn, vì Mặc tiên trưởng đòi lẽ phải hả?”
(4): Kỳ ba ý chỉ ví dụ về một con người, sự vật, con người, VD: nhìn nó rất kỳ ba, nhìn con kia kỳ ba chưa.
Mặc Ngôn gật đầu đáp phải, liền ra lời mời với họ “Cùng đi, cùng đi”.
Lúc gần tới Côn Sơn, Mặc Ngôn liền vọt vào trong biển, mấy tán tiên được y mời “Cùng đi, cùng đi” không khỏi thất vọng, cho y là đang bỏ chạy trước khi lâm trận.
Hai ngày sau, Mặc Ngôn khôi phục chân thân, hiện ra từ mặt biển, bay đến Côn Sơn.
Côn Sơn vẫn được mây mù bao phủ, thải phượng xoay quanh, thật là một phái tiên gia phong quang, mà dưới chân núi lại rất chi là náo nhiệt, ngoại trừ có quân đội Hiên Viên đế đóng quân, còn có mấy tên tán tiên thừa dịp cháy nhà hôi của cùng với một ít nhân vật trong ba môn phái.
Ngụy Tồn Trung vào mười năm trước đã từng tới Côn Sơn lúc này cũng có mặt, còn lúc đại hôn Hiên Viên đế thì hắn đang đóng giữ biên quan, cho nên không nhận ra Mặc Ngôn, khi hắn nhận mệnh đến đây bất bình dùm, đang muốn sai người tiếp đón thì đệ tử Côn Sơn mắt sắc, hô to một tiếng “Sư thúc!”, liền chạy như bay tới chỗ Mặc Ngôn, quây thành một vòng quanh y.
Tề Nghị mấy năm qua phép thuật có chút tiến bộ, tốc độ nhanh nhất nên là người đầu tiên ôm Mặc Ngôn khóc ròng ròng: “Sư thúc đã về rồi! Ngài không chết, không chết thật là may mắn! Nếu như không xuất hiện nữa, chúng ta cũng sắp bị ép chết rồi!”
Mọi người mồm năm miệng mười cùng Mặc Ngôn nói chuyện, dồn dập tự thuật mấy chuyện xui xẻo của Côn Sơn mấy ngày gần đây.
Đầu tiên là sư phụ Hồng Thông Thiên đang giảng bài thì bỗng dưng tẩu hỏa nhập ma miệng phun đầy máu, tiếp theo là Ác Long không biết từ đâu chạy đến gây sự, suýt chút nữa còn phá huỷ Côn Sơn. Còn chưa hồi thần thì lại nghe tin dữ Mặc Ngôn đã chết, bi thương còn chưa tan thì Hiên Viên đế lại kéo binh vấn tội, tìm Hồng Thông Thiên muốn giao nghĩa đệ ra, nói cái gì mà sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Hiên Viên quốc cùng Côn Sơn nổi lên xung đột, nháo cho thiên hạ sôi sục, đông đảo tán tiên còn cùng nói Côn Sơn sắp đổ, dồn dập kéo đến bỏ đá xuống giếng, còn nhắc tới tài bảo Lạc Nhật nhai của Mặc Ngôn, chuẩn bị vì Mặc Ngôn đã chết giải oan danh hào, đến chia một chén canh.
Mọi người vây quanh phân trần, chợt thấy từ đỉnh núi hai bóng người một vàng một trắng bay nhanh xuống núi, thoáng như hai tia điện xẹt, xuất hiện ở trước mặt Mặc Ngôn.
Hóa ra là Nhạc Phong cùng Hiên Viên đế khi nghe nói Mặc Ngôn đã hiện thân, cùng nhau chạy tới.
Hiên Viên đế thấy Mặc Ngôn không sao trở về, kích động trong lòng ôm lây y, nói: “Tiểu đệ, ngươi không có chuyện gì là được rồi!”
Mặc Ngôn cảm động: “Đa tạ đại ca đã đến đây làm chủ vì ta.”
Hiên Viên đế thả Mặc Ngôn ra đánh giá trên dưới một phen, mắt thấy quả nhiên không bị làm sao, mới xem như yên lòng, nói: “Ta mới không tin chuyện ngươi bị Ác Long nuốt, tiểu đệ yên tâm, nếu như có ai dám ám hại ngươi, đã còn đại ca ta đây, tất sẽ không buông tha cho hắn!”
Mặc Ngôn nói cám ơn Hiên Viên đế đã vì mình nghị đạo, xong mới chuyển sang nhìn Nhạc Phong.
Nhạc Phong mấy ngày gần đây, mới thật sự là người lao tâm lao lực, bận bịu ứng phó xung quanh. Ngày trước phong thần tuấn lãng, giờ đã in một vết mệt mỏi trên mặt. Mặc Ngôn biết tu vi của hắn bất phàm, sao thể lực lại mệt nhọc mệt mỏi tới vậy? Có lẽ là do tâm buồn, bất giác cảm thấy một tia hổ thẹn.
Đã thấy Nhạc Phong cung kính hành lễ, nói: “Nhạc Phong chào sư thúc…” Một câu còn chưa nói xong, đã có chút nghẹn ngào, giờ Mặc Ngôn tái hiện, tất cả nguy cơ sẽ được hóa giải, kích động trong lòng cũng phải thôi.
Mặc Ngôn nói: “Ta ở trên biển gặp nạn, may mắn thoát thân, vốn nên đúng lúc trở về, lại có một số việc chậm trễ trên đường, mấy tháng này, thực sự đã khổ cực ngươi rồi.”
Nhạc Phong cười, lại cùng Mặc Ngôn nói qua vài câu, đang muốn mời Mặc Ngôn đi vào đại điện, rồi tính bàn giao với mấy tên tán tiên dựa vào tên tuổi của Mặc Ngôn tới gây sự thì thấy một đoàn người đang gần cập bến, một tên cầm đầu trong đó còn chưa cập bờ đã rút kiếm phi hành, trong khoảng cách nhìn thấy mới rõ chính là Hồng Nho Văn đã trở về.
Đến lúc này, chúng đệ tử Côn Sơn theo sau cũng đã cập bờ, Hồng Nho Văn thấy trên núi một đoàn người, lại không thấy tăm hơi phụ thân, không khỏi lo lắng hỏi thăm: “Phụ thân ta đâu?”
Nhạc Phong nhìn Mặc Ngôn một chút, chờ sư thúc lên tiếng.
Mặc Ngôn nói: “Chuyện bên ngoài tạm gác qua một bên, trước tiên hãy đi gặp sư huynh.”
Nhạc Phong dẫn Mặc Ngôn cùng Hồng Nho Văn đi về phía Tàng Kinh Các, Hiên Viên đế theo sát phía sau.
Xung quanh Tàng Kinh Các được đệ tử Côn Sơn bao quanh nghiêm ngặt, có cao thủ canh giữ phòng ngừa có người đến quấy rầy Hồng Thông Thiên. Bọn họ đã sớm nghe nói chuyện Mặc Ngôn trở về, vừa nhìn thấy Mặc Ngôn thì biết nguy cơ sắp được giải trừ, đều vui tới bất tận, không đợi Nhạc Phong mở miệng, liền chủ động tránh đường, nói: “Sư thúc, sư phụ đang ở bên trên dưỡng thương, ngươi nhanh vào đi! Nếu như sư phụ biết ngươi còn sống sót, nhất định vui mừng không thôi!”
Mặc Ngôn nhấc chân bước vào Tàng Kinh các, Hiên Viên đế đưa tay kéo y: “Ngôn đệ, ngươi… Đi một mình?” Hiên Viên đế không giống đệ tử Côn Sơn khác, hắn biết Mặc Ngôn cùng Hồng Thông Thiên bất hòa, không yên tâm cho lắm.
Mặc Ngôn cười: “Đại ca yên tâm, sư huynh có khí đang ngày ngày cầu xin, mong ta sống lâu trăm tuổi!”
Hiên Viên đế nghe xong lời này, liền chờ đợi bên ngoài, Mặc Ngôn thấy Hồng Nho Văn cũng đi theo thì có chút không vui, nói: “Ngươi theo vào làm gì?”
Hồng Nho Văn nói: “Ta gặp phụ thân.”
Mặc Ngôn ngạc nhiên, Hồng Nho Văn muốn gặp cha, tất nhiên không thể ngăn cản, hai người cùng leo lên tầng cao nhất trong Tàng Kinh Các.
Mặc Ngôn trong kiếp trước kiếp này, đây là lần đầu tiện leo tới tầng cao nhất trong Tàng Kinh Các.
Ở đây là chỗ mật mưu (5) Hồng Thông Thiên tu luyện, khi Mặc Ngôn mở cửa ra thì, đập vào mắt là Hồng Thông Thiên đang khoanh chân ngồi ở trên đệm, hai con mắt khép hờ, sau lưng trên tường được treo chữ “Đạo” do chính lão tự tay viết.
(5): bí mật bày mưu
Mặc Ngôn đứng lại ở cửa, Hồng Nho Văn tiến lên một bước, sững sờ nhìn chằm chằm phụ thân, không thể tin gọi một tiếng: “Cha! Cha… Cha sao lại… Như vậy?”
Hồng Thông Thiên lúc này mới chậm rãi mở mắt ra, nhìn Mặc Ngôn đang đứng ở cửa.
Mặc Ngôn cũng nhìn Hồng Thông Thiên.
Song phương đối diện, đều đang quan sát lẫn nhau.
Mặc Ngôn vẫn như trước, mày liễu mắt phượng, khóe mắt có một đốt chu sa giống y đúc Mặc Thăng Tà. Y từ cõi chết trở về, không những không có nửa điểm vẻ mệt mỏi, trái lại càng thêm anh phong hiên ngang.
Hồng Thông Thiên thì lại hoàn toàn trái ngược, nhìn lão như già đi mười tuổi chỉ sau một đêm. Ngày trước không có nửa sợi tóc bạc trên đầu, lúc này tóc mai đã có vài sợi bạc. Khuôn mặt như ngọc đã không còn trơn nhẵn trắng bóng, khóe mắt còn có nếp nhăn.
Hồng Thông Thiên tổn thất trăm năm đạo hạnh, không còn duy trì bề ngoài tiên phong đạo cốt, đã chân chính biến thành dáng vẻ trung niên. Nếu muốn khôi phục hào quang ngày trước, không phải tu luyện trăm năm mà được.
“Sư đệ, rốt cục ngươi đã trở về!” Hồng Thông Thiên mở miệng, cho dù lão tổn thất trăm năm đạo hạnh, mặc dù ở hiện trường đánh giết Mặc Ngôn, cũng không phải chuyện không làm được.
Nhớ tới đủ chuyện trải qua mấy ngày trước, nhất thời Hồng Thông Thiên nổi lên sát ý.
Mặc Ngôn gật đầu: “Vâng, một sợi lông không thiếu trở về, sư huynh có vui không?”
Hồng Thông Thiên đạo hạnh giảm bớt dẫn đến định lực không bằng lúc trước, tuy mặt mỉm cười, nhưng trong giọng nói đã không còn tia ấm áp từ ái, lão nghiến răng nghiến lợi: “Có! Rất vui!”
Hồng Nho Văn đứng bên cạnh phụ thân, nhìn phụ thân một đêm biến thành già, tâm đau không dứt, nói: “Cha, sư thúc đã về, mọi chuyện đều sẽ tốt lên. Cha đừng nghĩ nhiều nữa, nghỉ ngơi dưỡng thương quan trọng hơn.”
Mặc Ngôn và Hồng Thông Thiên có cùng một cảm giác trong lòng, trăm miệng một lời quát lên: “Ngươi đi ra ngoài!”
Hồng Nho Văn ngẩn người, nhìn phụ thân và sư thúc. Ý kiến của hai người, chưa từng hợp ý bao giờ. Hắn còn muốn ở lại lâu thêm một chút, lại nghe thấy Mặc Ngôn từ tốn nói: “Nho Văn, ta cùng sư huynh có mấy lời muốn nói, trưởng bối nói chuyện, tiểu hài tử không nên nghe. Sư huynh, ngươi nói xem?”
Hồng Thông Thiên nhìn chằm chằm Mặc Ngôn, hận không thể lột da sách cốt, lại e ngại con trai còn ở bên cạnh, nghe thấy mấy lời này của Mặc Ngôn liền gật đầu nói: “Đúng, sư thúc con nói không sai, con đi ra ngoài trước!”
Hồng Nho Văn dù có vạn phần hiếu kỳ, muôn vàn trảo tâm, lúc này cũng đành phải rút lui ra khỏi Tàng Kinh Các, ở dưới lầu chờ đợi.
Trong Tàng Kinh Các lại không có nửa người không phận sự, chỉ còn dư lại mỗi Mặc Ngôn cùng Hồng Thông Thiên đối mặt nhau.
Cũng không cần nói tiếp mấy lời khách sáo khoác lác, cả hai trực tiếp kéo xuống vẻ mặt hiền từ.
“Tiểu tặc, ngươi giấu rất sâu!” Hồng Thông Thiên chậm rãi đứng lên khỏi đêm, “Dám trốn sau lưng ta học trộm tiên pháp, trừ phi hôm nay ngươi tự phế đạo hạnh, quỳ xuống dập đầu, bằng không ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi!”
Mặc Ngôn nhìn quanh lầu các, tìm cái ghế tùy ý ngồi xuống, cười nói: “Chỉ là một lão tặc có ý đồ khó lường mà thôi, cần gì phải phô trương thanh thế, nếu như ta đã về, chẳng lẽ còn sợ ngươi hay sao?”
_________________
Ngược thím Liên xong tới ngược lão Thiên, hú hú hụ hụ.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Đăng Tiên Đồ
Chương 36: Giao sách
Chương 36: Giao sách